Sở Yên đi công tác, cha Hà bận rộn công việc, coi công ty là nhà, lúc Hà Liêu Tinh về nhà không người, trêи bàn có để lại một tờ giấy, nói cho cậu biết ở đâu có đồ ăn.
Chuyện đầu tiên Hà Liêu Tinh làm sau khi về nhà là lên lầu kiếm máy ảnh, lúc không có cậu không ai quan tâm chỗ này, bây giờ cậu cẩn thận quét dọn từ trong ra ngoài.
Lại được cầm tới máy ảnh quen thuộc, tâm trạng này giống như nhìn thấy người vợ vừa ly xa của mình.
Hà Liêu Tinh lau rồi lại lau một hồi lâu, chợt nhớ tới lúc gặp Bùi Túc ở bãi biển khi trước, Bùi Túc bắt cậu xóa ảnh, nói y ghét nhất là chụp ảnh.
Khi đó hai người chưa thân, lúc đó Hà Liêu Tinh tiếc hận hồi lâu.
Thứ cậu chụp, đều dựa theo cảm giác, mà bức ảnh lần trước chụp Bùi Túc, thật sự rất là thích.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, móc điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Bùi Túc.
[Bling: Có cơ hội cùng đi chụp ảnh đi?]
Điện thoại di động rung lên.
[X:?]
Hà Liêu Tinh nở nụ cười, cậu nằm trêи sàn, trở mình, gõ chữ trả lời.
[Bling: Đột nhiên nghĩ ra tụi mình chưa từng chụp ảnh chung]
Bùi Túc nhận được tin nhắn xoay một vòng trêи ghế dựa, hơi nhướng mày.
... Hà Liêu Tinh vì sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này?
Chẳng lẽ là gần đây đọc mấy cuốn sách kỳ kỳ quái quái gì, cái kiểu mà một trăm việc phải làm với người mình thích...?
Hà Liêu Tinh hình như thật sự rất thích y, nhọc lòng đến thế vì y.
Bùi Túc dừng lại một lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt trêи màn ảnh, gửi tin.
[X: Ừ.]
Hà Liêu Tinh vừa nhìn thấy chữ ừ kia, khóe miệng hơi giương lên.
[Bling: Ừ là ý gì?]
[X: Là đồng ý.]
Hà Liêu Tinh để điện thoại di động xuống, không kiểm soát được mà lộn mèo trêи thảm trải sàn, nhếch miệng lên càng cao hơn.
Lòng cậu nghĩ, quả nhiên, Bùi Túc cũng không phải không thích chụp ảnh, y chỉ là không thích để người lạ chụp y mà thôi.
Mà hiện giờ quan hệ giữa hai người có chuyển biến tối, y liền đồng ý chụp.
Trước khi đi ngủ, Đại Cẩu như thường lệ nhắn tin với Hà Liêu Tinh, sửa lại các đề bài lúc trước mình làm sai, để cậu kiểm tra giúp.
Sau khi kiểm tra xong Đại Cẩu hỏi chuyện thi cử của cậu, còn vui vẻ nói với cậu Hoàng Mao đã tìm được việc làm mới, hai người đã dọn nhà.
Hà Liêu Tinh thật vui, nói chuyện với Đại Cẩu một lát rồi liền đi ngủ.
Thường nói qua hai mươi mốt ngày sẽ tạo thành thói quen tốt, mà mới quá mười ngày, Hà Liêu Tinh đã hình thành đồng hồ sinh học cố định, sáng sớm đúng sáu giờ rưỡi tỉnh, sau khi tỉnh lại mới kinh ngạc nhớ ra là cuối tuần, cầm điện thoại lên nhìn một hồi, thấy còn sớm, tiếp tục ngã đầu ngủ một lát.
Hôm nay là sinh nhật Trần Viện, đám nhóc cùng nhau hẹn đi tiệc sau buổi trưa, vì ăn ý biết ai cũng không dậy nổi.
Ngủ một giấc đến mười hai giờ, Hà Liêu Tinh mới từ từ bò dậy.
Không biết có phải vì đã rất lâu không ngủ lâu như vậy hay không, sau khi tỉnh lại Hà Liêu Tinh vẫn cảm thấy chóng mặt, không quá thoải mái, có cảm giác như là bị sốt.
Cậu rửa mặt xong, thuận tiện dùng nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ của chính mình, ba mươi sáu độ rưỡi, là nhiệt độ bình thường.
... Thực sự là kỳ lạ.
Nếu không sốt, Hà Liêu Tinh cũng không coi là chuyện to gì, sau khi xuống lầu ăn bữa sáng, cậu sang nhà bên tìm Bùi Túc, hai người cùng đi.
Bùi Túc vừa nhìn cậu liền hơi nhăn mày: "Cậu trông không khỏe, tối hôm qua không nghỉ ngơi à?"
Hà Liêu Tinh theo bản năng sờ mặt mình một cái, rất buồn bực: "Trông rõ lắm à? Mình không sao?"
Ít nhất bây giờ đã không còn cảm giác gì, có thể là đồng hồ sinh học chưa thích nghi thôi.
Hai người định đến cửa tiểu khu đón xe đi, Bùi Túc dừng bước: "Thật sự không sao?"
Hà Liêu Tinh lắc đầu một cái.
Tiệc sinh nhật của Trần Viện được tổ chức trong một biệt thự trông như lâu đài, ở lối vào biệt thự có một sân cỏ lớn, bồn phun mở, phun nước thành nhiều hình dạng, ánh nắng rơi xuống, tản ra ánh sáng ấm áp trêи vòng hoa sinh nhật.
Trần Viện mặc váy công chúa hoài cổ thế kỷ trước, tóc nhuộm uốn, biến thành tóc xoăn vàng kim, đầu đội vương miện nhỏ, như là công chúa nhỏ đi ra từ truyện cổ tích, cô đứng ở cửa lâu đài, mỉm cười chào đón các bạn học.
Bố cô vì hoàn thành giấc mơ làm công chúa của cô, tiệc sinh nhật lần này, chủ đề là vũ hội hóa trang, khách mời nào cũng có thể tự chọn kiểu trang phục trang điểm mình thích, hóa trang nhân vật.
Triệu Y Y đứng bên cạnh cô lại khác, cô ngại mặc váy quá phiền phức, đơn giản thay một bộ đồ cưỡi ngựa, oai hùng hiên ngang [1], anh khí [2] dồi dào.
[1]Nguyên văn: 英姿飒爽, Hán Việt: "anh tư táp sảng", thành ngữ tiếng Hán, chỉ đàn ông sung mãn, phấn chấn, anh dũng oai phong, phụ nữ thần thái, tỏa sáng, hiên ngang, xuất xứ từ "Đan Thanh Dẫn tặng Tào Tương Quân bá" – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 英气, ý chỉ oai hùng, là từ ca ngợi, chủ yếu chỉ nam giới, xuất xứ từ "Quá Khổng Bắc hải mộ nhị thập vận" của Ôn Đình Quân thời Đường – nguồn Baidu
Các bạn học vào đại sảnh rồi có thể tự do hoạt động, có khu vui chơi, quầy bar, thực sự không muốn ăn uống, thì đằng sau lâu đài cũng có vườn hoa, cầu nhỏ suối qua [3], muôn hồng nghìn tía [4].
[3]Nguyên văn: 小桥流水 , Hán Việt: "tiểu kiều lưu thủy", câu thơ trong bài thơ trứ danh "Thiên Tịnh Sa – Thu Tứ" của Mã Trí Viễn – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 姹紫嫣红, Hán Việt: "xá tử yên hồng", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả các loại hoa đẹp, xuất xứ từ "Mẫu Đơn đình – Kinh mộng" – nguồn Baidu
Trần Viện nhìn vào đại sảnh, xác nhận với quản gia mặc áo đuôi nhạn rằng mọi chi tiết nhỏ tất cả đều mười phân vẹn mười.
Những người đến đây đều là bạn học tốt nhất của cô, cô hi vọng họ có thể vui vẻ trong buổi tiệc của cô, cũng mượn cơ hội thả lỏng thần kinh căng thẳng bị kỳ thi hành hạ nửa tháng.
Quản gia cầm bút máy ghi lại những điều cô dặn, sau đó phong độ nhẹ nhàng mà cúi chào cô một cái, chợt lại đi dặn dò những người khác.
Triệu Y Y liếc nhìn cô xem xét một cái: "Viện Viện, cậu nghĩ kĩ rồi chứ?"
Sáng sớm lúc cô sang giúp trang trí phòng tiệc, Trần Viện liền nắm lấy tay cô nói, cô đã quyết định, bất kể là tốt hay xấu, ngày hôm nay nhất định phải có kết quả.
—— Trần Viện muốn tỏ tình với Bùi Túc hôm nay.
Trước khi quyết định, Trần Viện lo lắng muốn chết, tận hai ngày cơ bản là ngủ không yên, luôn suy nghĩ rốt cuộc là phải làm sao, xử lý loại quan hệ hiện tại này thế nào.
Hiện tại cô rốt cuộc đã quyết định, ngược lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, những căng thẳng lúc trước đều tiêu tan hết sạch.
Đúng, cô muốn tỏ tình với Bùi Túc, kết thúc tình đơn phương dài đến ba năm.
Trần Viện mãi mãi cũng không thể quên được ba năm trước, cô đến Hạ Thành tham gia một cuộc thi tri thức sơ trung, khi đó cô căng thẳng đến không có thể hô hấp, ngón tay cứng lại, dường như huyết dịch đều bị đông lại.
Lúc đó Bùi Túc ngồi ở đối diện cô, mặc đồng phục học sinh, trêи người có sự cao gầy của thiếu niên, cổ tay áo được xăn lên ngay ngắn, lộ ra cánh tay thon dài, con ngươi thanh lãnh, như một viên ngọc lạnh ngâm trong ánh trăng.
Chỉ với một cái liếc mắt, cô liền thất thần.
Sau đó, bất kể là câu hỏi khó, hóc búa đến thế nào y đều cũng có thể đối đáp trôi chảy, từ tốn thong thả [5], hào hoa phong nhã [6], nhã nhặn mà lại thư sinh.
[5]Nguyên văn: 侃侃而谈, Hán Việt: "khản khản nhi đàm", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lí lẽ thẳng thắn, bình tĩnh nói chuyện, xuất xứ từ "Luận ngữ - Hương đảng" – nguồn Baidu
[6]Nguyên văn: 文质彬彬, Hán Việt: "văn chất bân bân", thành ngữ tiếng Hán, vốn chỉ người văn nhã lại giản dị, về sau chỉ người văn nhã lại lễ phép, xuất xứ từ "Luận ngữ - Ung dã" – nguồn Baidu
Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn y, thế nhưng y không có một chút hoảng loạn nào, tư thế còn có vẻ hơi hờ hững.
Xưa giờ cô chưa từng thấy người con trai nào ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy.
Ba năm trôi qua không ai hay, lần thứ hai cô gặp lại y vui xiết bao, nhưng y dường như không nhớ ra cô.
Nhưng điều đó cũng không thành vấn đề gì, cô không muốn lại nhịn xuống, cô đã nghĩ kĩ rồi.
Trần Viện gật gật đầu với Triệu Y Y, còn nở nụ cười với cô: "Nhưng mà trước khi tỏ tình, mình muốn trước hết xác nhận một chuyện."
Triệu Y Y là bạn thân nhiều năm của cô, tự nhiên biết rõ tâm tư của cô: "Cậu muốn xác nhận cậu ấy cuối cùng có thích Hà Liêu Tinh hay không?"
Trần Viện ừm một tiếng, hơi nắm chặt nắm đấm, gió nhẹ lướt qua, vén lên tóc rối rơi trêи trán cô, lộ ra đôi mắt kiên định dịu dàng kia.
Cô phải cho bản thân một kết quả, thế nhưng dùng tâm tình gì đi tỏ tình, cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước cho tốt.
Trước mắt cô còn không rõ lắm Bùi Túc đến cùng có thích Hà Liêu Tinh hay không.
Cô đã nghĩ rồi, nếu như Bùi Túc thích Hà Liêu Tinh, vậy cô sẽ chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng, tỏ tình chỉ là để mối tình đơn phương dài lâu này không có nuối tiếc.
Nếu như y không thích Hà Liêu Tinh, cũng không thích ai khác, vậy thì khi cô tỏ tình, có thể cho phép mang theo một tia mong đợi nhỏ nhoi.
"Viện Viện cố lên." Triệu Y Y duỗi tay nắm chặt tay cô, cổ vũ cho cô, "Cậu xinh đẹp thế này, học giỏi, không lo không có người thích, Bùi Túc không có mắt, nhưng mà có rất nhiều những người khác xếp hàng theo sau cậu đó."
Trần Viện bị cô chọc cho nở nụ cười.
Đang nói chuyện, Mai Thái, Trần Phương Ngữ, Tần Thư đều đã đến, bọn họ trước khi đến không nghĩ tới lại là chơi hóa trang nhân vật, mỗi người đều cảm thấy thú vị cực kỳ, từ xa phất tay với các cô, sau đó liền đi theo chuyên gia trang điểm tiến vào phòng hóa trang.
Lại đợi một lát, Bùi Túc cùng Hà Liêu Tinh khoan thai đến sau, ở trước bàn chọn nhân vật, Hà Liêu Tinh đầy hứng thú nhìn cái này, lại nhìn cái kia, thỉnh thảng nói chuyện với Bùi Túc.
Cách xa như vậy, Trần Viện cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khởi của cậu.
Bùi Túc đứng ở bên cạnh cậu, nói cũng không nhiều, đa số là Hà Liêu Tinh nói, y ngẫu nhiên đáp một tiếng.
Hà Liêu Tinh đưa tay lấy ra một tờ từ trong áp phích nhân vật, dường như đang cực lực đề cử cho Bùi Túc, trêи mặt mang ý cười tươi sáng, hai đồng điếu bên môi chập chờn xoay tròn.
Trần Viện run lên, cô biết Hà Liêu Tinh đã lâu như vậy, thế mà vẫn là lần đầu tiên thấy cậu cười... thoải mái tự nhiên đến thế.
Bùi Túc không lên tiếng, cụp mắt nhìn cậu.
Hà Liêu Tinh nhét áp phích nhân vật vào trong tay y, đẩy y vào trong, vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện cùng y.
Không biết có phải là ảo giác của Trần Viện hay không, cô thấy ánh mắt Bùi Túc dường như rất mềm.
Mãi đến tận khi bóng hai người biến mất trong phòng hóa trang, Triệu Y Y lay tay trước mắt cô: "Người ta đi rồi còn nhìn mãi?"
Trần Viện ngơ ngác nói: "Mình cảm thấy hai người họ rất ngọt ngào."
Triệu Y Y: "????"
Triệu Y Y đầy mặt dấu chấm hỏi, thậm chí nghi ngờ Trần Viện có cần đi khám mắt không, người ta rõ ràng chỉ là tương tác bình thường, cô nhìn kiểu gì ra ngọt ngào?
Còn có, Alpha cô thềm mến ở cùng với Omega khác, cô thế mà lại cảm thấy ngọt ngào??
Trần Viện đưa tay xoa lông mày, giống như tự giận mình mà cụng trán lên vai Triệu Y Y: "Không được, mình tuyệt đối không thể làm fan cp của họ được!"
"Không phải là có thể hay không." Triệu Y Y nhanh chóng trấn an, "Cậu chắc chắn sẽ không thế đâu."
Hôm nay tới dự tiệc sinh nhật tổng cộng hơn ba mươi người, bên trong lâu đài được trang trí vô cùng ảo diệu, có bóng bay bảy màu, thú bông lông nhung hồng phấn, đèn chùm sắc vàng ấm, khiến người ta thật sự có ảo giác như đang ở trong lâu đài công chúa.
Mà cảnh trong phòng tiệc có thể nói là thiên kỳ bách quái [7], kỳ trang dị phục khác nhau, từ Châu Âu đến Trung Quốc, từ mấy ngàn năm trước đến thế kỷ trước, thậm chí không thiếu cosplay nhân vật hoạt hình, tựa như một món thập cẩm vô cùng sáng tạo.
[7]Nguyên văn: 千奇百怪 , thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cảnh vật kỳ lạ đủ kiểu, xuất xứ từ "Nhị khắc phách án kinh kỳ" của Lăng Mộng Sơ thời Minh – nguồn Baidu
Mà ở trong đó, bắt mắt nhất chính là nhân vật của Hà Liêu Tinh và Bùi Túc, dù ném vào trong nhóm người áo quần kỳ kỳ quái quái, vẫn như trước liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Hà Liêu Tinh hóa trang thành vương tử yêu tinh, trêи đầu gắn hai sừng nhỏ, tóc dài mềm mại thả xuống bả vai như thác nước, sau khi trang điểm, đường nét khuôn mặt càng thêm mềm mại, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, có vẻ đẹp tươi trẻ, lúc vung tay nhấc chân, áo bào dài màu trắng trập trùng theo động tác, lộ ra cánh tay màu ngó sen cùng cổ trắng nõn nhẵn nhụi.
Nhân vật hóa trang của Bùi Túc là ma cà rồng châu Âu, tóc dùng keo xịt cố định, bên trong mặc áo sơ-mi trắng, trêи áo sơ-mi thắt một cái nơ đen, ở ngoài là tây trang màu đen, y là móc áo trời sinh, mặc một thân đồ như thế, lưng rộng eo thon, vóc người hoàn mỹ, khí chất cấm ɖu͙ƈ cao lãnh.
Hai người qua lại trong đám người, cứ như hai phong cảnh cực độ đẹp đẽ, tự mang buff [8] hút mắt trong người, chèn ép tất cả những người khác thành cảnh nền hết.
[8]Trong game, buff có nghĩa là gia tăng một khả năng/khía cạnh nào đó của nhân vật
Đám Mai Thái với Tần Thư hứng thú nhất với game, bàn bạc chơi ma sói với mọi người.
Trần Viện đi cùng các bạn nữ, uống trà chiều, ăn bánh ngọt.
Bạn bè than thở sinh nhật của cô luôn nổi bật, cô cười nói cảm ơn, nhưng người nọ nói cái gì cô đều không nghe lọt tai, dư quang tầm mắt vẫn luôn liếc đến khu trò chơi.
Chơi hai ván rồi, Hà Liêu Tinh đi ra, hướng về khu đồ ăn.
Bùi Túc hình như cũng chơi mệt rồi, ngồi lên ghế sô-pha nhỏ sau màn che, lấy điện thoại di động ra chơi.
Những người còn lại tiếp tục chơi ma sói.
Trần Viện do dự một lát, chậm rãi đi tới bên cạnh Bùi Túc, ngồi trêи một cái ghế sa-lông khác.
Bùi Túc ngước mắt nhìn cô một cái, bỏ điện thoại di động xuống.
Từ nhỏ đã được dạy là, trong trường hợp có phụ nữ, y sẽ không đối xử thờ ơ người nọ.
Bùi Túc mở miệng trước: "Sinh nhật vui vẻ."
Tư thế ngồi của Trần Viện đoan trang, đây là trường hợp không có Hà Liêu Tinh, lần đầu tiên cô ở cùng một chỗ với Bùi Túc, cũng là lần đầu tiên gần y như vậy.
Trong không khí tản ra hương thơm lạnh nhàn nhạt, như có như không, không nghe rõ được.
Trong khoảng cách này, một Alpha ở cùng một Omega, nếu như Alpha có lực tự kiềm chế không mạnh, Omega có thể miễn cưỡng nghe được mùi chất dẫn dụ của Alpha.
Mà Trần Viện ngửi không ra cái gì, bên môi cô nở một nụ cười khổ, thoáng chốc liền thôi.
Một Alpha ở trước mặt Omega lại tự chủ đến thế, chỉ có thể nói Omega này không hề có sức hấp dẫn gì với y.
"Cảm ơn." Trần Viện đưa tay vén tóc mái bên má ra sau, dùng động tác này để giảm căng thẳng, "Mình thấy cậu có vẻ rất thân với Hà Liêu Tinh."
Bùi Túc đáp một tiếng: "Cũng được."
Loại người tính cách lạnh lùng như Bùi Túc, không biết chủ động nói mình có quan hệ thân thiết với ai cả, người có tính cách thế này ưa dùng hành động để thể hiện chính mình.
Có thể có được một câu cũng được của y, vậy thì chứng minh là thật sự rất tốt.
Chút vị đắng này từ từ lan tràn, như thể ngâm tim vào một ly khổ qua.
Trần Viện từ tận đáy lòng yên lặng mắng chính mình tại sao lại phải tự hại mình, mà biểu cảm trêи mặt vẫn gió nhẹ mây bay [9] như trước: "Cậu và Hà Liêu Tinh thân nhau là tốt, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
[9]Nguyên văn:云淡风轻, Hán Việt: "vân đạm phong khinh", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả thời tiết, tâm tình tốt, xuất xứ từ "Xuân nhật ngẫu thành" – nguồn Baidu
Bùi Túc nhìn về phía cô: "Gì?"
"Rất nhiều người đều biết Hà Liêu Tinh thềm mến mình, mà mình vẫn chỉ coi cậu ấy là em trai." Bộ dạng Trần Viện đầy vẻ khổ não, "Lần trước lúc mình đưa thiệp mời cho các cậu, mình nói chuyện riêng với cậu ấy một lát, vòng vo nói bóng, nhưng cậu ấy hình như không hiểu."
Ánh mắt Bùi Túc hơi lập lòe.
Trần Viện quan sát được sắc mặt y, thêm mắm dặm muối [10]: "Tiệc sinh nhật lần này, mấy ngày trước cậu ấy còn hỏi thăm người ta đồ mình thích, còn có hai ngày trước, cậu ấy thi cử không phải là có chuyện ngoài ý muốn à, mình lên mạng an ủi cậu ấy, cậu ấy nói mình rất tri kỷ (?), trông cứ như chưa từ bỏ... Mình không muốn tổn thương cậu ấy, cho nên muốn nhờ cậu giúp mình làm rõ với cậu ấy."
[10]Nguyên văn: 添油加醋, Hán Việt: "thiêm du gia thố", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khi kể chuyện thêm vào nội dung không có thật để phóng đại hoặc gây chú ý, xuất xứ từ "Huyết chiến kiếm môn quan" – nguồn Baidu
Nói lời này xong, Trần Viện cảm thấy mình có thiên phú, sau này nói không chừng có thể xông vào giới diễn viên.
Tự dựng bối cảnh, nhào nặn tình tiết, còn kiểm soát biểu cảm, quả thực hoàn mỹ, nói đến mức bản thân cô cũng tin!
Thiếu niên ngồi trêи ghế sa-lông, dường như một pho tượng trắng, bộ âu phục chỉnh tề, tay thon gầy chống cằm, có một khoảng rất dài không nói gì.
Mãi đến khi Trần Viện cẩn thận kêu y hai tiếng, y mới lấy lại tinh thần, thu lại đôi mắt suy tư, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kế hoạch hoàn thành một nửa, Trần Viện chân thành đứng dậy, hướng y nở nụ cười mang theo xin lỗi, để lại không gian suy nghĩ một mình cho y, chỉ chỉ đám con gái: "Bạn mình hình như đang gọi mình, xin lỗi mình không tiếp chuyện được, chúc trong vui vẻ trong bữa tiệc."
Trần Viện không nhìn lại Bùi Túc, nhấc váy rời đi.
Đi thẳng đến khu con gái, Triệu Y Y liếc mắt nhìn cô: "Thế nào?"
Trần Viện hơi đắc ý nở nụ cười: "Ổn."
Cô mượn cơ hội đổi sâm panh, thực ra khóe mắt nhìn về phía Bùi Túc bên kia, Bùi Túc vẫn ngồi ở ghế sô-pha như trước, không động đậy gì.
Thoạt nhìn trong thời gian ngắn sẽ không đến đây.
Trần Viện nâng sâm panh nhấp một hớp, sau đó để ly xuống, đi đến gần bàn đồ ngọt.
Khu nghỉ ngơi có ghế sô-pha ở gần vách tường, mà khu ăn uống ở gần cửa ra vườn hoa, vì các vật chắn ở giữa, sẽ không nhìn thấy nhau.
Trần Viện sau khi xác nhận rồi, đến gần Hà Liêu Tinh đang ăn, từ phía sau chào hỏi cậu một chút: "Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh quay đầu lại, khóe miệng còn dính sữa chua màu trắng, nhìn thấy Trần Viện, cậu nở nụ cười với cô: "Sinh nhật vui vẻ nha Trần Viện."
Nụ cười của cậu thật tự nhiên, xem ra đã triệt để từ bỏ tấm lòng kia với cô.
Trần Viện vì cậu mà vui vẻ, ngón tay nhỏ của cô cầm một đĩa thức ăn, gặp một ít đồ ngọt tỉ mỉ: "Đồ ăn có ngon không?"
Hà Liêu Tinh ngửa đầu uống hết sữa chua, để ly xuống trả lời: "Rất là ngon, cảm ơn cậu đãi."
"Các cậu chơi vui là được rồi." Trần Viện nở nụ cười với cậu, như lơ đãng mà nói, "Vừa rồi gỡ quà, đồng hồ đeo tay cậu tặng mình rất là thích, sau này không cầm lấy điện thoại di động để xem giờ."
"Vậy thì tốt." Hà Liêu Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Mình còn lo đồng hồ trong nhà cậu chứa đầy cả phòng, lúc mua do dự lắm."
"Sẽ không thế đâu." Động tác gắp đồ ăn của Trần Viện chậm lại, "Trong số quà mọi người tặng, quà của cậu là món mình thích nhất, rất thực dụng."
Sau khi nói xong, cô ngừng một lát, trêи mặt là biểu cảm khó xử: "Chẳng qua nói tới quà cáp, mình đang không biết làm sao, cậu rất thân với Bùi Túc đúng không?"
Hà Liêu Tinh hơi khó hiểu, không biết tại sao lại dính dáng tới Bùi Túc, cậu gật đầu một cái, thẳng thắn nở nụ cười: "Dĩ nhiên rồi, tụi mình là anh em tốt mà."
... Sao Hà Liêu Tinh lại thẳng như vậy? Hai chữ anh em nói thật là tự nhiên? Cậu và Bùi Túc lẽ nào thật sự không thích nhau à?
Trần Viện cũng khó hiểu cực kỳ, nhưng cô vẫn diễn tiếp, để tăng cường cảm giác chân thực, thậm chí còn sốt sắng mà xoa tay: "Chuyện đó... là thế này, mình xem quà cậu ấy tặng, hơi quý quá đi. Cảm giác như cũng phải mấy vạn, mình không nghĩ cậu ấy quan tâm chuyện quà cáp đến vậy."
Trần Viện suy nghĩ một chút, thuận miệng nói tới trang sức mà nữ sinh đều thích: "Cậu ấy tặng loại lắc tay NY mới ra mắt... làm bằng pha lê, rất là đẹp, nhưng mà quá đắt, mình thật sự không dám nhận."
Cái nĩa trong tay Hà Liêu Tinh đang ăn ngừng lại, suýt nữa tuột xuống.
Lắc tay, pha lê.
Dây lắc tay pha lê ngôi sao trêи cổ tay yên lặng trượt xuống, bởi vì mang lâu rồi, nhiễm phải hơi ấm của Hà Liêu Tinh.
Bùi Túc cậu ấy... cũng tặng lắc tay pha lê cho Trần Viện?
Cho nên lắc tay của cậu, là do tiện tay à?
Bán sỉ hai cái lắc tay?
... Ngôi sao may mắn cũng bán sỉ à? Lắc tay của Trần Viện là cái gì? Mặt trăng à?
Thời khắc này không thể tả được là tâm tư gì, khó giải thích được mà cảm thấy đồ ăn vốn rất thơm, bỗng nhiên không còn mùi vị.
"Ồ." Hà Liêu Tinh miễn cưỡng cười rộ lên, ngòn tay vuốt nhẹ pha lê trêи cổ tay, "Không to tát gì đâu, cậu nhận đi, cậu ấy có lòng với cậu như vậy... không nhận sẽ làm
cậu ấy buồn."
Trần Viện chớp mắt, khó giải thích được mà cảm thấy thế này so với kịch bản cô dự đoán trước không giống nhau lắm.
Hà Liêu Tinh vì sao lại nói không to tát gì chứ?
Nếu như cậu thích Bùi Túc thật, lúc này không phải là nên xù lông ghen tức à?
Kế hoạch thăm dò của Trần Viện là mượn gió thổi lửa [11] cả hai người, sau đó xem phản ứng của họ, nếu như họ thật sự yêu thích lẫn nhau, vậy nhất định sẽ tức giận ghen tuông, đến lúc này, Trần Viện liền bước ra giải thích và xin lỗi, sau đó tỏ tình thoải mái, từ đây từ bỏ, cũng chân thành chúc phúc cho họ ở bên nhau.
[11]Nguyên văn: 煽风点火, Hán Việt: "phiếm phong điểm hỏa", ý chỉ kϊƈɦ động người khác gây chuyện, xuất xứ từ "Thanh cương pha" của Vu Sa Đinh – nguồn Baidu
Nếu như hai người họ vốn là anh em chủ nghĩa xã hội [12] tốt, đêm nay cô liền can đảm lên, lớn gan tỏ tình.
[12]Ngôn ngữ mạng, ý chỉ tình yêu nam nam không được công khai trong phim ảnh do hệ thống kiểm duyệt, người hâm mộ ngầm hiểu với nhau, gọi là tình anh em chủ nghĩa xã hội – nguồn Baidu
Thế nhưng tình huống bây giờ thế này... Hai người xác thực đều có phản ứng, nhưng mà phản ứng này không đúng lắm.
Quá mù mờ.
Cho nên Trần Viện sửng sốt một lúc, mờ mịt nháy mắt: "Thật sự không to tát gì?"
Hà Liêu Tinh ừm một tiếng, cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn: "Đấy là chuyện của các cậu."
Trần Viện: "...?"
Trần Viện rời đi với một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi Trần Viện đi rồi, Hà Liêu Tinh dừng động tác gắp đồ ăn lại, tầm mắt rơi lên lắc tay pha lê tinh tế trêи cổ tay, vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy hồi lâu.
Sau một lát, cậu buông đĩa thức ăn xuống, lấy khăn giấy lau miệng, đi về khu trò chơi.
Khu trò chơi lúc này là một đám náo nhiệt.
Mai Thái mới vừa lôi kéo Bùi Túc và Tần Thư cùng chơi Ăn Gà [13] 5D, còn chưa chính thức bắt đầu, thoáng nhìn Hà Liêu Tinh, lập tức hứng thú dạt dào mà kéo cậu nhập bọn: "Tinh đến chơi cùng đi! Gánh mình với, cậu ăn gà đỉnh nhất!"
[13]Ý chỉ game PUBG - PlayerUnknown"s Battlegrounds (绝地求生: 大逃杀), tên gọi này xuất phát từ một câu thoại trong game: Winner Winner Chicken Dinner (大吉大利,晚上吃鸡,想想也是觉得好吃鸡!)
Bùi Túc đứng ở bên người nhóc, cứ như là không nhìn thấy Hà Liêu Tinh, cả ánh mắt cũng không di động nửa phần.
Hà Liêu Tinh đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, đi tới, cầm tay cầm lên: "Chơi nào."
Chiến trường giả lập 5D so với trò chơi trêи điện thoại di động càng mang lại cảm giác kϊƈɦ thích mạnh hơn, hơn nữa có nhiều lối chơi để chọn.
Mai Thái tràn đầy phấn khỏi mà thiết lập đại chiến trăm người, nhìn trêи màn ảnh bắt đầu đếm ngược, nhóc cảm giác dòng máu khắp người mình sắp sôi trào rồi.
Nhóc hôm nay hóa trang hải tặc, trêи người mặc quần áo rách rưới, để tiện chơi game, nhóc còn xăn ống tay áo lên, cà lơ phất phơ [14], vô cùng tùy tiện.
[14]Nguyên văn: 大大咧咧, Hán Việt: "đại đại liệt liệt", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cách làm việc, đối xử với người khác tùy tiện – nguồn Baidu
Tần Thư cũng có hứng thú, mắt không chớp cái nào nhìn chằm chằm màn hình: "Hỏi xíu, trong đám tụi mình ai ăn gà hay nhất?"
Mai Thái chỉ mới chơi game cùng Hà Liêu Tinh, chưa chơi cùng Bùi Túc, nghe vậy không chút suy nghĩ: "Đương nhiên là Tinh rồi! Đi với anh Tinh đi, được ăn ngon! Bùi Túc cậu nhất định chưa từng chơi trò này đi? Lát nữa cậu đi cùng Tinh, để cậu ấy bảo vệ cậu, không chết ngay."
Bùi Túc không hé răng, Mai Thái ngầm thừa nhận y đã nghe.
Hà Liêu Tinh cũng không nói gì, Mai Thái ngầm thừa nhận cậu đã đồng ý.
Đúng vậy, Mai Thái là một bạn nhỏ hiền lành như thế.
Trêи màn ảnh đếm ngược đến một, hình ảnh chuyển một cái, biến thành sân bay.
Đủ 100 người rồi, máy bay cất cánh, bốn người một chỗ, nhảy khỏi máy bay.
Cái trò ăn gà này lúc đầu tiết kiệm tài nguyên, tích lũy được tài nguyên rồi gặp người phải đánh.
Mai Thái đánh giết đến mức máu huyết sôi trào, gào thét, nhưng rất nhanh nhóc cảm thấy có chỗ nào sai sai: "Í chờ chút, Bùi Túc sao cậu lại đánh một mình? Cậu như vậy dễ chết lắm, bên ngoài đầy người... Ồ à... Bùi Túc cậu chơi hay quá, coi như mình chưa nói gì, anh Bùi ngầu lắm."
Nhưng mà loại cảm giác sai sai này càng lúc càng lớn.
Mai Thái mờ mịt nắm tóc: "Khoan khoan hai người đang làm gì vậy? Bản thân mình mạnh thì nhớ gánh đồng đội với! Sao đánh một mình hết rồi? Các bạn hiền, các bạn có nhớ đây là game đồng đội không?"
Nhưng không ai để ý nhóc.
Hai người này một người chơi mất tập trung, một người chơi một mình.
Ván này không ai được ăn gà.
Mai Thái an ủi bọn họ, không phải là kỹ thuật của họ không tốt, mà là vấn đề phối hợp, chơi thêm mấy ván, họ nhất định ăn được gà.
Nhưng rất nhanh nhóc phát hiện ra, nhóc hình như ngây thơ quá rồi.
Chơi tiếp hai ván, mỗi ván, hai người họ đều chơi rất lạ.
Đấu đội coi như là solo, mà khi Mai Thái và Tần Thư gặp chuyện, hai người họ vẫn sẽ cứu, nhưng không quản người kia sống hay chết, cứ như một đội chỉ có ba người.
Mai Thái muộn màng ngửi được mùi thuốc súng mỏng nhẹ giữa hai người kia.
Nhóc cực kỳ khó hiểu, muốn đề nghị bằng không thì ngừng chơi.
Nói trước nhóc một bước là quản gia lâu đài.
Quản gia vỗ tay một cái, mỉm cười nói: "Bây giờ là sáu giờ hai mươi tối, sắp ăn bánh và bữa tối, trước đó, chân thành mời mọi người tham gia vũ hội, mọi người có thể tự do lựa chọn bạn nhảy, chúc vui vẻ."
Tiếng ông vừa dứt, khoảng không trêи trần lâu đài bỗng nhiên biến đổi, như là bầu trời đêm phủ đầu sao lộng lẫy, ánh trăng tán lạc, ánh sáng không ngừng thay đổi, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh.
Nơi vốn là bàn ăn đã được dọn trống, sàn nhà chìm xuống, lộ ra hình dáng sàn nhảy.
Đổi trang phục là để chuẩn bị cho khiêu vũ, không ai quy định khiêu vũ chỉ có thể mặc âu phục, mặc váy, vũ hội bây giờ mới là "quần ma loạn vũ [15]" thật sự.
[15]Nguyên văn: 群魔乱舞, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ đàn ma quỷ nhảy loạn, cũng chỉ một nhóm người xấu càn rỡ trêи đài chính trị, xuất xứ từ "Vi liễu Chu Tổng lý đích chúc thác" – nguồn Baidu
Mọi người lập tức trở nên hưng phấn, có ma thú đi mời mỹ nhân, có người lùn mời Spongebob, có gấu trúc mời hồ ly.
Lúc nhảy cp [16] thế này, không khí liền trở nên vui vẻ ngay.
[16]couple, cặp đôi
Thân là chủ bữa tiệc, Trần Viện mang vương miện đến gần Hà Liêu Tinh, mỉm cười nói: "Hà Liêu Tinh, mình có vinh hạnh được nhảy cùng cậu một bài không?"
Hà Liêu Tinh tìm không ra lý do từ chối, gật đầu đáp ứng, cũng cười nói: "Là vinh hạnh của mình."
Cậu dắt tay Trần Viện, dẫn cô đi về hướng sàn nhảy.
Những người đang khiêu vũ trêи đường đi nhìn hai người họ, than thở rằng hai người họ thật xứng.
Một là vương tử yêu tinh ôn nhuận như ngọc [17], một là công chúa quý tộc xinh đẹp mỹ miều.
[17]Nguyên văn: 温润如玉, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tính cách, dung mạo hoặc cách nói chuyện dịu dàng, thường chỉ nam giới, xuất xứ từ "Quốc phong – Tần phong – Tiểu nhung" – nguồn Baidu
Về mặt ngoại hình, sắc đẹp của hai người có thể khử hết tất cả những người khác.
Nhìn cảnh Trần Viện và Hà Liêu Tinh khiêu vũ, có rất nhiều người đều muốn mời Bùi Túc lên sàn nhảy, nhưng mọi người do do dự dự, không một ai dám bước lên trước.
Hơn nữa Bùi Túc một bộ dạng lạnh lùng, cứ như cả người bị đông lại, vừa nhìn đã thấy là không muốn khiêu vũ.
Hiệp sĩ Triệu Triệu Y Y đi đến trước mặt Bùi Túc, mở miệng mời: "Chào cậu Bùi Túc, mình là bạn của Viện Viện, có thể mời cậu nhảy một bài không?"
Ca khúc thong thả mềm mại nhảy bên tai mọi người, dưới bầu trời đêm lộng lẫy, bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Thời khắc này, họ không còn là học trò, không cần quan tâm chuyện thi cử, cứ như thể mặc những bộ đồ hóa trang này lên, sẽ thật sự trở thành nhân vật này, có thể thỏa thích đùa giỡn.
Hà Liêu Tinh cùng Trần Viện khiêu vũ, cậu không tập trung gì hết, tỉnh táo lại rồi, cậu ngơ ngác suy nghĩ một chuyện.
... Thực sự là kỳ lạ, tại sao Bùi Túc tặng cậu lắc tay thì được, nhưng tặng Trần Viện một dây lắc tay giống vậy cậu liền cảm thấy không thoải mái vậy...?
Chẳng lẽ là vì cậu quá hẹp hòi, không thích bạn bè tặng hai người món quà cùng ý nghĩa?
Logic thế này đúng rồi đi?
Trời ạ cậu thật sự hẹp hòi như vậy?
Không thể hiểu được mà (?),Bùi Túc tặng quà, bất kể giá trị, Hà Liêu Tinh đều cần phải cảm ơn tấm lòng của y, còn y có thể đưa cho người khác hay không, đó là tự do của Bùi Túc, Hà Liêu Tinh có tư cách gì mà quản?
Được tặng quà phải vui vẻ mới đúng, cậu có lập trường gì má cáu kỉnh?
Không được rồi, cậu thật sự là một người yếu lòng mà.
Vừa nãy trong game cậu còn cố ý làm lơ Bùi Túc, cái kiểu này thật sự quá là ấu trĩ, họ rõ ràng là anh em tốt mà.
Vì một cái lắc tay mà thành ra thế?
Cậu có phải là nên xin lỗi Bùi Túc?
Bùi Túc nhất định là cũng bị cậu ảnh hưởng rồi, nếu không cũng sẽ không lơ cậu.
Nghĩ như thế, Hà Liêu Tinh từ từ hiểu ra.
Trần Viện thấy cậu vẫn luôn ngơ ngác, nhảy sai bước đến mấy lần, thấy buồn cười: "Hà Liêu Tinh, cậu có phải là không biết nhảy điệu waltz không?"
Hà Liêu Tinh mới tỉnh hồn lại, không nghe cô nói, ngượng ngùng nở nụ cười: "Cái gì?"
Trần Viện kề sát vào bên tai cậu: "Mình nói, cậu có phải là không biết nhảy điệu waltz không?"
Cảnh hai người châu đầu ghé tai [18] này rơi vào trong mắt một cặp đôi khiêu vũ khác, từ góc độ người ngoài mà xem, công chúa dựa sát vào bên người vương tử yêu tinh, trai thanh gái tú, kề tai nói nhỏ, cực kỳ thân mật.
[18]Nguyên văn: 交头接耳, Hán Việt: "giao đầu tiếp nhĩ", thành ngữ tiếng Hán, ý nói là ở gần, trò chuyện nhỏ giọng, xuất xứ từ "Đan đao hội" của Quan Hán Khanh thời Nguyên – nguồn Baidu
Triệu Y Y nhìn bọn họ: "Ây chà, thấy hai người họ xứng thật đấy."
Bùi Túc nhấp môi dưới, không nói một câu.
Hà Liêu Tinh thế mà trong lúc đang thầm mến y, đồng thời vẫn dính dáng tới Trần Viện.
Không tập trung, không nghiêm túc.
Y nhẹ nhàng chuyển mắt.
Không biết có phải hay không do tiếng nhạc hơi lớn, Hà Liêu Tinh cảm giác lỗ tai ù ù, Trần Viện ghé vào lỗ tai cậu nói rồi, một lát sau cậu mới phản ứng được câu hỏi của cô.
"Tàm tạm..." Hà Liêu Tinh nói, "Thật sự không tính là biết."
"Không biết cũng không sao." Trần Viện theo tay Hà Liêu Tinh xoay một vòng, "Một lát nữa chắc sẽ đổi nhạc thôi."
Bài hát điệu waltz nhẹ nhàng ung dung chậm rãi thay đổi, chuyển tiếp, phúc chốc từng nhịp trống nện xuống, nhạc rock mạnh mẽ vang lên!
Ánh sáng bên trong đại sảnh biến hóa, trời sao biến mất không còn tăm hơi, đèn chớp điên cuồng.
"Lắc lư, chúng ta cùng nhau lắc lư đi [19] —— "
[19]Lời bài hát "一起摇摆" của Uông Phong, phát hiện năm 2013 – nguồn Baidu
Khác nào một đốm lửa nổ tung, cảm giác âm nhạc tiết tấu cực mạnh làm cho tất cả mọi người cùng vung vẩy hai tay, xoay người loạn xạ.
Đổi điệu nhạc, cũng là tín hiệu đổi bạn nhảy.
Hà Liêu Tinh cảm thấy đầu càng lúc càng đau, tuyến thể nóng lên, tựa như hỏa thiêu, ngay cả trêи mặt cũng nhuộm một tầng sắc đỏ mỏng.
Trước mắt mơ hồ, Trần Viện phía trước có vô số cái bóng chồng lên, dường như cô đang cười nói với cậu cái gì, mà giọng nói kia như là cách một tầng nước sâu, Hà Liêu Tinh nghe không rõ.
Tay bỗng nhiên trống không, Trần Viện buông tay cậu, xoay tròn sang nơi khác, mà một người khsac duỗi tay nắm lấy cậu.
Hương lạnh mỏng nhẹ trôi nổi giữa không trung, đó là khí tức gỗ pha vị biển.
Lúc trước Hà Liêu Tinh nghe được thứ mùi này, ngay lập tức sẽ được trấn an, mà không biết vì sao, thời khắc này, cậu cảm thấy sự nôn nóng, kϊƈɦ động trước giờ chưa từng có.
Bùi Túc nắm lấy tay Hà Liêu Tinh, y cảm thấy Hà Liêu Tinh nhất định phải giải thích với y, mà lời nói còn chưa nói ra, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay Hà Liêu Tinh lan ra theo phần da thịt chạm nhau.
Bùi Túc sửng sốt một chút, cau mày nói: "Cậu..."
Một chớp mắt tiếp theo, vương tử yêu tinh trước mắt buông tay y ra, trong nhịp trống dồn dập cùng ánh sáng mờ ảo, cậu tiến lên một bước, đưa tay vòng lấy cổ Bùi Túc, đôi môi ấm áp mang theo hơi thở áp lên tai y.
Áo bào trắng dựa sát vào tây trang màu đen, tựa như tuyết mịn rơi trong bầu trời đêm.
Hương hoa mãnh liệt nồng nặc, tùy ý tăng vọt, như thế ɖu͙ƈ vọng áp chế đã lâu lúc này cuối cùng cũng bạo phát.
"Bùi Túc... mình muốn chất dẫn dụ của cậu."
Giọng mềm đến mức hóa thành nước, lại tựa như cực kỳ khó chịu.
Áo bào mỏng manh cơ bản không ngăn được cái gì, khát vọng đang kêu gào kia trốn khỏi lao tù, áp đảo lấy thiếu niên bị ôm lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...