Bài tập cuối cùng vẫn không làm, Bùi Túc nhận một cú điện thoại, đi ra ngoài một lát.
Cửa túc xá không có đóng, Bùi Túc đứng trong hành lang, yên lặng nghe người bên kia nói điện thoại.
Phòng ký túc xá của bọn họ ở tầng năm, lúc này đã tám giờ, màn đêm thâm trầm, một vầng trăng tròn lấp ló ở chân trời, tản ra ánh sáng nhu hòa trong trẻo, tia sáng nọ rơi lên người Bùi Túc, tôn lên thân hình cao gầy của y, quả thật là cảnh đẹp ý vui [1].
[1]Nguyên văn:赏心悦目, Hán Việt: "thưởng tâm duyệt mục", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả tâm tình vui vẻ vì nhìn thấy chuyện tốt, xuất xứ từ "Nhân trung họa - phong lưu phối" - nguồn Baidu
Trên tay Hà Liêu Tinh cầm một cây bút xoay một lát, rũ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt này, sửng sốt một chút, chợt trở nên suy tư.
Nói mấy phút rồi, Bùi Túc tạm thời cúp điện thoại, thả điện thoại di động lại trong túi, lúc quay người liền nhìn thấy Hà Liêu Tinh không chớp một cái mà nhìn y.
Thiếu niên mặc một cái áo màu xanh lam nhạt, ống tay áo tùy ý xăn lên đến khuỷu tay, một chân đạp trên ghế đẩu nhỏ, một mũi chân khác chạm đất, tư thế rất ung dung thanh nhàn, tóc đen huyền rối tung xõa giữa trán, cặp mắt như thể mang theo một tầng ánh sáng vụn, xinh đẹp đến kỳ lạ, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào y.
Bùi Túc cũng không đi vào, cách một cánh cửa nhìn thẳng cậu, sau đó giơ điện thoại ra: "Mình có chút chuyện, phải đi."
Hà Liêu Tinh phục hồi tinh thần lại, sững sờ kêu một tiếng, nhíu mày: "Bùi Túc..."
Bùi Túc đã đi sang bên phải mấy bước, vì góc độ, dáng người y đã sắp biến khỏi tầm nhìn của Hà Liêu Tinh, chỉ có thể thấy được bóng lưng mạnh mẽ cùng chân dài thẳng tắp.
Nghe thấy Hà Liêu Tinh gọi y, y dừng lại: "Còn có việc?"
Cây bút kia không tự chủ được hạ xuống từ trên tay Hà Liêu Tinh, rơi ở trên bàn, phát ra một tiếng động cực kỳ nhẹ nhàng.
Hà Liêu Tinh nghiêm túc hỏi: "Mình có phải là đã từng gặp cậu ở đâu rồi không?"
Bóng lưng Bùi Túc dường như có một phút chốc như vậy ngưng lại, y không quay đầu: "... Hỏi chính cậu."
Bởi vì chân Hà Liêu Tinh trật rồi, vốn đã đồng ý cùng Trần Viện cuối tuần đi mua hoa dĩ nhiên cũng không thể nào đi.
Trần Viện gửi tin nhắn an ủi Hà Liêu Tinh, nói cậu dưỡng thương cho tốt đi, sau đó quay đầu mời Bùi Túc.
Khiến người không ngờ được là Bùi Túc đáp ứng.
Ngày cuối tuần đó là một hôm trời nắng, hai mùa dài nhất ở Xuân Thành là mùa xuân và mùa thu, đầu tháng chín, trên đường phố đã phủ một tầng ý thu mỏng manh, mặt trời không quá nóng, tiếng gió trong veo.
Cùng đi với Trần Viện còn có vài Beta và Alpha lớp cô, để làm góc văn hóa, còn phân công việc để họ cùng hợp tác, có người phụ trách mua hoa, có người phụ trách mua sách báo, còn có người phụ trách mua giấy vẽ.
Trần Viện phụ trách đi mua hoa, họ đến chợ hoa và chim lớn nhất.
Trần Viện mặc một bộ váy dài viền ren, vì chuyến đi lần này, còn đặc biệt trang điểm nhẹ, xinh đẹp động lòng người, như một nụ hoa đang nở.
Xuống khỏi xe công cộng rồi, rơi vào trong tầm mắt là một kiến trúc tương tự khu mua sắm cỡ lớn, lớp kính màu xanh lam phản xạ ánh sáng, bên ngoài tòa tháp cao không có vật gì mang tính biểu tượng, nhìn có chút cũ kỹ.
Mà bất ngờ chính là, lưu lượng người ở đây cũng rất lớn, trước tòa tháp xanh lam có một cái quảng trường to, không khí trên quảng trường phát đạt.
Trần Viện đưa tay vén tóc bên tai, nở nụ cười với y: "Bùi Túc cậu mới chuyển trường đến đây, có thể không quá quen với bên này, vừa vặn hôm nay mình có thể dẫn cậu đi quanh một chút, bên này có nhiều chỗ rất vui."
Tuy rằng cô ở bề ngoài nhìn qua so với bình thường không khác nhau lắm, nhưng thật ra ngầm sốt sắng.
Kỳ thực cô cũng không nghĩ Bùi Túc sẽ đáp ứng cùng cô đi ra ngoài, khai giảng đã một tuần, trong bóng tối chú ý Bùi Túc, biết người y quen biết nhiều như vậy, nhưng đi lại gần nhất với Bùi Túc chỉ có Hà Liêu Tinh.
Dù sao hai người bọn họ là hàng xóm, cũng đều là Alpha, Hà Liêu Tinh hẳn là bạn học đầu tiên Bùi Túc biết khi đến Xuân Thành, hai người quen biết cũng coi như bình thường.
Trần Viện nói với chình mình như thế, nỗ lực mỉm cười, đôi môi khẽ động, vừa định giới thiệu tình hình xung quanh tuần này với y, Bùi Túc mở miệng nói: "Không cần."
Trần Viện: "?"
Bùi Túc đi bên cạnh cô, lễ phép cùng cô giữ vững khoảng cách nhất định, sắc mặt nhàn nhạt: "Hà Liêu Tinh đã dẫn mình đi qua, không làm phiền cậu, cảm ơn."
Trần Viện có chút mất mát, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Việc này cũng rất bình thường, Hà Liêu Tinh thân với Bùi Túc, dẫn y đi dạo xung quanh cũng hết sức bình thường.
Trần Viện nhìn thấy trên quảng trường có quán nhỏ bán sữa chua dầm, ánh mắt sáng lên, vừa vặn cũng cảm thấy hơi khát, vì vậy hỏi Bùi Túc: "Cậu có khát không? Có muốn ăn sữa chua dầm không? Chỗ này dầm sữa chua vị rất chính tông, so với bên trường tốt hơn nhiều."
Bùi Túc cũng nhìn thấy quán sữa chua dầm nhỏ kia, y cự tuyệt nói: "Mình không thích uống sữa chua lắm, ngược lại là Hà Liêu Tinh rất thích."
Trần Viện: "... Ồ."
Trần Viện dùng trực giác từ bé của một nữ Omega mà quan sát, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, thế nhưng nhất thời lại không biết là chỗ nào không đúng.
Sự yên lặng làm người nghẹt thở không một tiếng động lan tràn.
Trần Viện hắng giọng một cái: "Vậy chúng ta đi mua hoa luôn? Trước khi đi Hà Liêu Tinh còn chỉ cửa hàng cho mình, cậu ấy đã nói với chủ tiệm rồi."
Nói xong câu đó rồi, Trần Viện liền nhìn thấy Bùi Túc lạnh lạnh nhạt nhạt dường như nhiều thêm một tia sức sống: "Hà Liêu Tinh đã sớm nói với cậu?"
"Đúng vậy." Trần Viện gật đầu một cái, "Cậu ấy nói cậu ấy thân với chủ tiệm, chúng ta đi mua hoa, mua nhiều cũng có thể giảm giá, lớp tụi mình làm góc văn hóa, mua mười chậu hoa là đủ rồi, chình mình cũng rất thích hoa, cho nên muốn mua thêm mấy chậu nữa."
Bùi Túc không nói gì, gò má trầm tĩnh, ngũ quan sắc bén, đoạn lại bị loại khí chất đặc biệt sạch sẽ kia của thiếu niên đè xuống, giống như là hơi tuyết trượt qua lưỡi kiếm sắc, lại như là tuyết mỏng đọng trên chạc cây mận đỏ.
Trần Viện lén lút liếc y một cái, nhịn không được, liền không tự chủ lướt mắt nhìn y.
Đi vào tòa tháp xanh rồi, các loại âm thanh líu ra líu ríu hỗn hợp lại với nhau, tất cả đều như chim hót, âm thanh cò kè mặc cả của người mua cùng người bán hòa lẫn, sôi động và náo nhiệt.
Cửa tiệm Hà Liêu Tinh giới thiệu kia ở vị trí tương đối sâu, tên tiệm rất đặc biệt, gọi là Ngộ Kiến [2], chủ tiệm trông quầy là một nam Beta hơn bốn mươi tuổi, những chủ tiệm khác luôn bận tối mặt tối mày, ông lại rất tốt, ngồi trên xích đu, nắng trời từ trần nhà trong suốt xuyên qua, vẩy lên người ông, nhìn đặc biệt thích ý.
[2]Tạm dịch: "gặp phải"
Trong cửa hàng bày đủ loại hoa, nở ra tươi đẹp, hương hoa trong không trung bồng bềnh, từng khóm mùi thơm, khiến người ta cảm giác như là đi tới một ruộng hoa trăm mảnh đua nở, ngọt ngào đến mức quá đáng.
Chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh cũng là hương hoa, miêu tả chính xác, càng giống như tổ hợp của mùi cam quýt và hoa diên vĩ, thanh tân ngọt dịu, khi nồng như là bộ sưu tập nghìn hoa, mùi vị thiên về ngọt mềm.
Bùi Túc nghĩ chính mình sẽ không chán ghét hương hoa, mà đi đến cửa hàng hoa rồi, y theo bản năng muốn ngừng thở.
... Chênh lệch hơi lớn so với mùi vị chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh.
Bùi Túc tiến lên một bước, đến trước mặt ông chủ: "Chào ông, bọn cháu là bạn Hà Liêu Tinh, đã hẹn với ông đến xem hoa ạ."
Ông chủ nâng mí mắt lên, mở to, tiện tay chỉ vào trong cửa hàng: "Các cháu trước cứ tự mình vào trong xem đi."
Bùi Túc cùng Trần Viện vì thế đi vào trong cửa hàng.
Diện tích cửa hàng hoa không lớn, chung quanh đều là giá để hoa, hình thù kỳ quái, phối hợp bày ra các loại hoa khác nhau, đều được chăm sóc rất tốt, sức sống bừng bừng.
Trần Viện ngồi xổm người, tự mình chọn mấy chậu trên giá để hoa, càng xem càng thích, cô thích hoa lan, vừa nhìn thấy hoa lan sẽ không đi tiếp (?), chọn xong mấy chậu rồi, cô nhớ tới Bùi Túc, ngẩng đầu nhìn y, âm thanh mềm mại: "Bùi Túc, cậu thích hoa gì vậy?"
Vấn đề này cô đã hỏi qua Hà Liêu Tinh, mà Hà Liêu Tinh không có đáp án cho cô.
Bùi Túc đang nhìn cô lựa hoa lan, không biết nghĩ tới điều gì, nghe vậy, chỉ vào hoa cách cô không xa: "Cậu thấy chậu kia không?"
Trần Viện quay đầu liếc nhìn, nở nụ cười: "Cây hoa bướm? Cậu thích cây hoa bướm à?"
"Cũng được." Bùi Túc mạn bất kinh tâm [3] nói, "Lúc trước Hà Liêu Tinh tặng mình một chậu."
[3]Nguyên văn:漫不经心, thành ngữ tiếng Hán, ví von người làm việc tùy tiện, không để ý trong lòng, xuất xứ từ "Vĩ đại đích sự thực, bất hủ đích ý nghĩa" của Văn Nhất Đa - nguồn Baidu
Trần Viện:...
Loại cảm giác vi diệu vô cùng kia lại tới nữa rồi.
Trần Viện trầm mặc hai giây, chậm rãi hậu tri hậu giác [4].
[4]Nguyên văn: 后知后觉, ý chỉ hoặc là trường hợp hiểu được sự việc sau khi tất cả mọi người khác đều đã hiểu, ngược với 先知先觉, Hán Việt: "tiên tri tiên giác" - nguồn Baidu
... Từ từ, từ lúc đến đây đến bây giờ, vị bạn học Bùi này dường như không nói được ba câu không dính tới Hà Liêu Tinh?
Hơn nữa cô hỏi y thích hoa gì, tại sao y lại muốn nói với cô Hà Liêu Tinh cũng từng tặng hoa cho y?
Tác giả có lời muốn nói: Trần Viện: Hình như mình phát hiện được cái bí mật khó nói gì =w=
[1]Nguyên văn:赏心悦目, Hán Việt: "thưởng tâm duyệt mục", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả tâm tình vui vẻ vì nhìn thấy chuyện tốt, xuất xứ từ "Nhân trung họa - phong lưu phối" - nguồn Baidu
[2]Tạm dịch: "gặp phải"
[3]Nguyên văn:漫不经心, thành ngữ tiếng Hán, ví von người làm việc tùy tiện, không để ý trong lòng, xuất xứ từ "Vĩ đại đích sự thực, bất hủ đích ý nghĩa" của Văn Nhất Đa - nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 后知后觉, ý chỉ hoặc là trường hợp hiểu được sự việc sau khi tất cả mọi người khác đều đã hiểu, ngược với 先知先觉, Hán Việt: "tiên tri tiên giác" - nguồn Baidu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...