Lúc nghỉ trưa Hà Liêu Tinh cùng Mai Thái trở về nhà một chuyến, chuyển hành lý đến ký túc xá của trường, ký túc xá là hai người một phòng, hành lý của người kia đã để sẵn, chỉnh tề, Hà Liêu Tinh cũng sắp xếp lại một chút.
Vừa về lớp ngủ chưa được một chốc, đã bị Mai Thái đánh thức, nói là ở ngoài có người tìm cậu.
Hà Liêu Tinh mở to đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, xoa nhẹ mắt, đến lúc đi ra ngoài, mới phát hiện là giáo hoa Trần Viện.
Đã sắp đến cuối hè, hôm nay cô mặc một bộ váy thắt eo kiểu cung đình, tóc tai cũng đặc biệt tết lại, thấy Hà Liêu Tinh đi ra, nở nụ cười với cậu, rực rỡ động lòng người: "Nhắn tin cho cậu, mà cậu không trả lời, cho nên mình đến đây."
Buồn ngủ của Hà Liêu Tinh đã tan gần hết, cũng khẽ mỉm cười: "Xin lỗi cậu, vừa nãy mình ngủ, cậu tìm mình có chuyện gì không?"
Cho tới tận bây giờ thường thường Trần Viện cũng không chủ động tìm cậu, trong lòng Hà Liêu Tinh dậy cơn sóng lớn, mà biểu cảm trên mặt vẫn vững vàng.
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, sau đó là giải lao giữa các tiết, trong lớp có rất nhiều người còn chưa thức dậy.
Trần Viện chỉ ban công cuối hành lang: "Hay là tụi mình sang bên kia nói chuyện? Một lát nữa hết giờ nghỉ trưa sẽ có nhiều bạn ra vào."
Hai người đi tới ban công rồi, Trần Viện mới mở miệng nói: "Mình nghe nói Bùi Túc là em trai ở nhà kế bên nhà cậu?"
Trên thế giới này truyền đi nhanh nhất không phải là ánh sáng, mà là bát quái.
Hà Liêu Tinh à một tiếng: "Coi như là vậy đi."
Trần Viện ừm một tiếng, ngón tay lướt qua viền váy, cô là một Omega, trên người tỏa ra vị đào mật nhàn nhạt, mùi thơm ngọt ngào ngon miệng, cô do dự một chút, mở miệng hỏi: "Vậy cậu có biết cậu ấy thích hoa gì không?"
Trong đầu óc chậm chạp của Hà Liêu Tinh rốt cuộc cũng từ từ vang lên tiếng còi báo động.
Một Omega, sau lưng Alpha hỏi người khác y thích gì, chuyện này có thể là vì sao?
Chuyện như vậy chính Hà Liêu Tinh cũng đã làm qua, cậu còn có thể không hiểu tâm lý này?
Hà Liêu Tinh nhớ tới chậu hoa dạ lai hương bị ngắt lá kia, nghiêm túc nói: "Mình không biết."
Trần Viện nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu ấy thích gì."
"Cái này, cậu nên hỏi cậu ấy." Hà Liêu Tinh cười khan, "Mình không rành về những thứ cậu ấy thích lắm."
Trên mặt Trần Viện chợt lóe lên vẻ thất vọng: "Vậy à, vậy cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Đề tài rốt cục chuyển đến trên người cậu, Hà Liêu Tinh cong môi dưới: "Có."
"Có thể cùng mình đi mua một ít hoa không? Lớp tụi mình muốn làm một góc văn hóa, mình phụ trách việc mua hoa."
Con sóng trong lòng Hà Liêu Tinh càng dâng lên cao hơn: "Được."
Trần Viện lộ một nụ cười tươi với cậu, chợt, cô đưa tay ra với Hà Liêu Tinh, ra hiệu cậu cũng đưa tay tới.
Hà Liêu Tinh giơ tay ra, Trần Viện mở tay, một viên kẹo mang mùi đào mật* rơi vào lòng bàn tay cậu, màu sắc sặc sỡ, giấy gói kẹo lấp lánh dưới ánh mặt trời.
*Nguyên văn: 蜜桃, một giống đào được mệnh danh "sơn quả chi trân" – báu vật của trái cây rừng, tên tiếng Anh: "nectarine", đặc điểm là đầu to, hình dáng đẹp, màu sắc tươi sáng, da mỏng và thịt mềm, thịt mỏng, ngọt như mật. Trong Trung y dùng nhân và hoa để làm thuốc – nguồn Baidu
"Đây là kẹo ba mình mang về, hôm nay mình mang tới rất nhiều tặng các bạn học ăn." Giọng Trần Viện rất nhẹ nhàng, như là một làn gió dịu dàng phả vào mặt, "Cậu mang về cho Bùi Túc ăn đi."
Sau khi nói xong, cô nở nụ cười, sau đó liền chạy đi, bóng lưng như là một con bướm chao lượn.
Hà Liêu Tinh trở về phòng học rồi, còn mấy phút nữa là lên lớp.
Cậu cầm viên kẹo ngọt này, quay mặt về phía Bùi Túc: "Cậu nghĩ thử xem khẩu vị của cậu là gì?"
Bùi Túc đang viết bài, nghe vậy, ngước mắt nhìn cậu, sau đó tầm mắt rơi lên viên kẹo trong lòng bàn tay cậu, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì: "Không cần."
"Cái này không phải là mình mua." Trong lòng Hà Liêu Tinh hơi chua xót, "Đây là Trần Viện kêu mình đưa cho cậu."
"Thế à." Giọng Bùi Túc rất nhẹ, đầu lại cúi xuống, "Cô ấy đại khái hiểu lầm khẩu vị của mình rồi, người như mình không hảo ngọt chút nào."
Hà Liêu Tinh: "..."
Tại sao cái câu này, nói cứ như là kẹo này là Trần Viện đặc biệt mua cho y.
Hà Liêu Tinh méo miệng, xoay ra chỗ khác, nghĩ thầm không ăn thì thôi, cậu ăn.
Tiếng chuông vào học vang lên, Lý Xuân Hoa đi vào phòng học, hô một tiếng vào lớp.
Sự buồn ngủ còn trong lớp học bị câu này xua đi hơn nửa, mọi người uể oải lấy ra sách Ngữ Văn, bắt đầu nghe giảng.
Tiết học đầu sau khi nghỉ trưa lại học Ngữ Văn là thống khổ nhất, không thua gì thôi miên lần thứ hai, mà Lý Xuân Hoa là giáo viên chủ nhiệm, rất am hiểu chuyện quản lý học sinh, đến nay còn chưa có ai dám đào ngũ trên lớp của cô.
Ngay cả Hà Liêu Tinh luôn luôn không nghe giảng bài cũng lấy sách giáo khoa ra, giả vờ giả vịt* nghe một hồi, cũng không lấy điện thoại di động ra chơi.
*Nguyên văn: 装模作样, Hán Việt: "trang mô tác dạng", nghĩa là giả vờ, xuất xứ từ thời Tống "Kinh thoa ký truyền kỳ" của Sử Hạo – nguồn Baidu
Một tiết học dài dằng dặc trôi qua, Lý Xuân Hoa gọi đại diện môn Triệu Thiến lên nói hai câu, sau đó rời phòng học.
Hà Liêu Tinh quá buồn ngủ, mới vừa muốn nằm xuống bàn ngủ một lát, Triệu Thiến đi tới, để mấy tờ đề bài lên bàn Hà Liêu Tinh: "Hà Liêu Tinh, đây là bài tập căn bản cô Văn đặc biệt soạn cho cậu."
Hà Liêu Tinh gian nan mở mắt ra nhìn cô, lập tức mặt vô cảm nhìn đống bài tập trắng toát trên bàn kia: "..."
"Cô nói, cậu nếu có lòng muốn học, tự làm bài tập, đọc sách, là rất tốt, hiện tại mới chỉ là năm hai cao trung, vẫn còn kịp." Triệu Thiến thuật lại nguyên văn lời cô giáo, "Còn nói cậu sau khi làm xong nộp cho mình, không làm được cứ hỏi mình, mình không biết mới hỏi cô."
Biểu tình của Hà Liêu Tinh trong nháy mắt đọng lại: "......"
Cậu có phải là, tự đào hầm chôn mình?
Triệu Thiến nghi ngờ mà nhìn Hà Liêu Tinh, không rõ Hà Liêu Tinh từ khi nào thì bắt đầu thích học, rõ ràng cô thấy cậu cả một ngày đều chơi game, mà tóm lại là nhiệm vụ cô giáo dặn, cô là đại diện môn cũng chỉ có thể tận tâm hoàn thành.
"Thế thì bạn học cố lên." Triệu Thiến thử đưa tay vỗ lên bả vai cậu, "Học Ngữ Văn thật ra rất thú vị."
Hà Liêu Tinh nỗ lực nặn ra một cái mỉm cười: "... Được."
Cô đi rồi, Mai Thái cứ như phát hiện ra một lục địa mới mà cầm bài tập lên xem: "Mẹ nó anh Hà? Đã hẹn cùng chơi game rồi, cậu vậy mà lại trộm học hành sau lưng mình à?"
Hà Liêu Tinh lấy lại bài tập, cuộn lại đập xuống đầu nhóc, cũng không muốn nói chuyện với nhóc.
Tâm tình lúc này giống như là uống một bát khổ qua lớn, Hà Liêu Tinh buồn bực từ trong hộc bàn lấy ra viên kẹo, còn chưa kịp xé giấy gói kẹo, phía sau bỗng nhiên có người vỗ cậu một cái.
Hà Liêu Tinh quay đầu.
Ánh mắt Bùi Túc nhìn viên kẹo trong hộc bàn cậu: "Mình nghĩ lại rồi, bỗng nhiên muốn ăn kẹo."
Giọng điệu tự nhiên vô cùng, giống như không hề cảm thấy chuyện mình nói có vấn đề gì, dường như lúc trước nói không hảo ngọt không phải là y.
Hà Liêu Tinh: "???"
Hà Liêu Tinh: "Cậu không phải không thích đồ ngọt à?"
Bùi Túc ung dung thong thả chuyển bút: "Bây giờ thích."
Hà Liêu Tinh:...
Vậy cậu còn có thể nói cái gì.
Hà Liêu Tinh từ trong hộc bàn lấy kẹo ra, không nói một lời để lên bàn Bùi Túc, đoạn xoay người lại, nhích ghế lên phía trước một chút.
Cậu lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên bị người ta cướp kẹo, cảm giác này cũng rất lạ.
Viên kẹo đủ màu này lẳng lặng nằm trên bàn.
Bùi Túc đặt tay lên, lòng bàn tay chậm rãi thả chất dẫn dụ ra.
Mùi đào mật rốt cuộc biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi ký hiệu rồi, Alpha cùng Omega có thể ngửi được mùi chất dẫn dụ của nhau.
Đến lúc này, trước mặt Bùi Túc chỉ còn dư lại mùi chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh.
—— hương hoa mỏng nhẹ* quanh quẩn trong không trung, dung hợp cùng mùi cam quýt thoang thoảng, tươi mới non mềm, ưu nhã** mà tĩnh lặng, như là một khu vườn dưới ánh trăng trong ngần***.
Trong nháy mắt này, tâm trạng của Bùi Túc rốt cục cũng có thể bình tĩnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...