Lúc Lâm Viễn tỉnh lại cảm giác ngực nặng nề, mở to mắt, nhìn thấy có người trước mắt……….lắc lắc đầu, nhìn rõ người trước mắt chính là Hạ Vũ Thiên.
“A…….”Lâm Viễn hít một ngụm khí lạnh, còn không kịp nói chuyện đã bị Hạ Vũ Thiên bịt miệng, lạnh giọng cảnh cáo “Đừng lên tiếng, phối hợp một chút”
Lâm Viễn há miệng sửng sốt thật lâu, hỏi “Phối……phối hợp cái gì a?”
Hạ Vũ Thiên vén áo ngủ Lâm Viễn, lộ ra eo cùng chân, nói “Cậu cứ ngủ như vậy đi, nhớ rõ giả bộ mệt chết cho tôi, mặc kệ cái gì phát sinh cũng đừng mở to mắt”
Lâm Viễn mở to hai mắt, tâm nói :đây là tình cảnh gì?
Lúc này, chợt nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn, nói “Nhắm mắt đi, nếu cậu diễn bậy, tôi sẽ làm thịt cậu” Nói xong, đứng lên đi vào phòng tắm.
Lâm Viễn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhắm mắt lại ngủ, mặc kệ nó.
Quả nhiên, một lúc sau không nghe thấy tiếng vang, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Lâm Viễn nhắm mắt lại cũng không biết là ai vào, tâm nói: Đại thiếu gia Hạ Vũ Thiên như thế nào ngủ, tắm rửa không đóng cửa a?
“Ân………”Người vào nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó, Lâm Viễn cảm giác có người tới gần hắn, tâm nói: vạn nhất vị huynh đài này cầm đao trong tay, chẳng lẽ ta không phản kháng sẽ bị hắn chém a?
Đang lúc khẩn trương lại cảm giác một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng sờ dọc theo cẳng chân chậm rãi hướng lên trên, Lâm Viễn cảm giác có chút ngứa nhưng không tiện giãy dụa, Hạ Vũ Thiên chết tiệt bắt hắn phải giả bộ ngủ. Theo xúc cảm từ bàn tay kia truyền đến, khẳng định là đàn ông, trong lúc hắn giả chết người kia càng sờ lên cao, mắt thấy sẽ đụng đến vị trí mấu chốt, Lâm Viễn nghĩ: lão tử không động sẽ có hại……vì thế, nói lầm bầm một tiếng, kéo chăn bọc lại thân, vùi đầu vào chăn.
“A……….”Một trận cười khẽ truyền đến, thanh âm này Lâm Viễn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được là người nào.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hạ Vũ Thiên mặc áo ngủ lau tóc đi tới, thấy người đứng bên giường khẽ nhíu mày. Người nọ chạy nhanh đến cười cười, nói “Đại ca, hôm nay có hội nghị anh phải chủ trì, là về chuyện cạnh tranh địa bàn trong nội thành“
Lâm Viễn rốt cuộc nghe ra giọng nói này là lão nhị Hạ gia − −Hạ Vũ Kiệt.
“Cạnh tranh địa bàn không phải do cậu xử lý sao?” Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
“Vốn dĩ rất thuận lợi” Hạ Vũ Kiệt bất đắc dĩ nói “Nhưng lão gia chết đột ngột, Người Âu Dương gia cùng Tôn gia đến tranh giành địa bàn, bọn họ đoán chúng ta đang trong nội chiến không rảnh quản chuyện làm ăn cho nên rất kiêu ngạo”
“Ân” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nhíu mày “Đều là muốn chết”
“Nhị thúc nói muốn mấy anh em chúng ta tận lực ra mặt, bày ra bộ dáng anh em đồng lòng” Hạ Vũ Kiệt nhún nhún vai “thật là khiến người chế giễu”
Lâm Viễn tâm nói: không phải cởi quần đánh rắm sao, anh em còn muốn giả vờ giả vịt a? Bỏ qua lo lắng ai gian lận sau lưng, chỉ lo kiềm chế lẫn nhau đi?!
Hạ vũ Thiên gật gật đầu, nói “Tôi thay quần áo“
“Ân” Hạ Vũ Kiệt liếc nhìn Lâm Viễn trên giường, cười hỏi Hạ Vũ Thiên “Đại ca, anh động thủ thật? hay là vui chơi hai ngày?”
Hạ Vũ Thiên liếc trắng mắt, chợt nghe Hạ Vũ Kiệt nói tiếp “Nếu anh chơi hai ngày, đến lúc đó nhớ cho em, em thích”
Hạ Vũ Thiên mặc áo sơmi đeo caravat, thản nhiên nói “Cậu ít đánh chủ ý với hắn”
Hạ Vũ Kiệt nhún vai có chút tiếc nuối, bất đắc dĩ mở cửa đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Lâm Viễn mới chậm rãi mở to mắt, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ còn hắn với Hạ Vũ Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Vũ Thiên quay đầu nhìn hắn, hỏi “Vừa rồi hắn làm gì cậu?”
Lâm Viễn giật giật mí mắt, nói “Sờ chân tôi”
Hạ Vũ Thiên cười, gật gật đầu, lấy một tấm danh thiếp trong túi áo vest đưa cho Lâm Viễn.
“Đây là cái gì?” Lâm Viễn nhìn chằm chằm danh thiếp, chỉ thấy là địa chị tập đoàn Hạ thị, hơi hơi nhíu mày.
“Lưu số điện thoại tôi vào điện thoại di động” Hạ Vũ Thiên nói xong, tự tìm trong tủ lấy ra một bộ quần áo màu trắng, ném cho Lâm Viễn, nói “Cậu để ý một lát nữa sẽ có người vội vàng tới tìm cậu, mười một giờ rưỡi đến công ty tìm tôi”
Lâm Viễn cầm quần áo nhìn nhìn, mặt nhăn mày nhíu − −Lại là màu trắng?!
“Cậu rất thích hợp mặc đồ trắng” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Nhớ rõ, lúc mặc như thế này đến tìm tôi, nhớ rõ khiêm nhã một chút, đừng có há mồm là lão tử, ngậm miệng là đại gia, nghe không?”
Lâm Viễn trở mình xem thường, nhỏ giọng nói thầm “Lão tử câm điếc còn không được a?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Lâm Viễn một cái.
“Uy!” Lâm Viễn chùi mặt theo quán tính “Anh đừng nhập vai quá sâu được không a?”
Hạ Vũ Thiên cười cười, đứng dậy chải tóc “Muốn ăn cái gì thì kiêu hạ nhân làm cho” Nói xong xoay người ra ngoài.
Chờ Hạ Vũ Thiên đi rồi, Lâm Viễn muốn ôm chăn ngủ tiếp, nhưng lăn hai vòng trên giường lại cảm thấy không ngủ được, liền đơn giản rời giường, sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc vào áo T-shirt cùng quần bò, mở cửa ra ngoài nhìn nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng chờ, đầy đầu tóc bạc, thực phù hợp với hình tượng quản gia của kẻ lắm tiền, Lâm Viễn cười cười với ông.
Thấy Lâm Viễn cười với mình, lão nhân kia đi tới, cung kính với Lâm Viễn “Lâm thiếu gia, có gì phân phó?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, hỏi “Ăn điểm tâm ở đâu a?”
“Dưới lầu có phòng khách, trong vườn cũng có bàn, ở đâu cũng đều có thể ăn, còn có thể mang đến tận phòng, ngài phân phó là được”
“Ân……tôi ăn trong vườn đi, mặt trời hôm nay không tồi nga” Lâm Viễn cười tủm tỉm.
“Tốt” Lão nhân gật gật đầu, hỏi “Lâm thiếu gia muốn ăn gì?”
“Gọi tôi Tiểu Lâm là được” Lâm Viễn nghĩ nghĩ, hỏi “Có trứng chim cuộn không?”
Quản gia há miệng nhìn chằm chằm Lâm Viễn trong chốc lát, tựa hồ đã bị khiêu khích, lập tức nói rất nghiêm túc “Lập tức chuẩn bị tốt cho ngài”
“Ai…..lão bá, còn phải có một ly sữa đậu nành với một cái bánh quẩy a” Lâm Viễn cười ha hả nói “Cám ơn”
Quản gia hít sâu một hơi, chạy nhanh đi chuẩn bị.
Lâm Viễn thu dọn tư trang một chút, sau đó dọn giường Hạ Vũ Thiên, xoay người ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, cách vài bước có thể nhìn thấy một men in the black cung kính với hắn, Lâm Viễn hỏi đường, thành công tìm thấy hành lang lớn dài, đi vào trong vườn.
Đó là một khu vườn nhỏ, đường lát đá trắng, trong bồn hoa là vài cọng chuối tây, chính giữa có bàn cùng mấy cái ghế dựa, cách đó không xa là một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng, cảnh hợp lòng người.
Lâm Viễn ở trong sân hoạt động một chút, duỗi người xoay cổ, dự định lát nữa sẽ đến phòng khám của Lí Cố, nhưng nhìn đồng hồ còn ba tiếng nữa là đến mười một rưỡi…..vạn nhất đến muộn, theo tính cách Hạ Vũ Thiên thì chính hắn khẳng định sẽ chịu không nổi, không bằng đi shopping hoặc làm một chút việc khác?
Đương lúc nghĩ ngợi liền nhìn thấy quản gia bưng một mâm nhỏ đến, đời này Lâm Viễn còn chưa bao giờ nhìn đến trứng chim cuộn nằm ở khay ăn cao cấp, cảm thấy có chút không được tự nhiên, trứng chim cuộn nên ở trong túi nhựa đúng không?
Quản gia còn cầm báo chí đến, Lâm Viễn cảm thấy được ông thật sự rất có năng lực, vỗ vỗ bả vai “Lão bá xưng hô như thế nào a?”
“Tôi họ Chung” Lão nhân nói.
“Nguyên lai là Chung bá a, xin chào, xin chào” Lâm Viễn ngồi xuống, mở báo tìm trang thể thao, vừa xem vừa ăn sáng.
“Lâm thiếu gia còn phân phó gì không?” Chung bá hỏi hắn.
“Không có…..nga, đúng rồi” Lâm Viễn gọi lại Chung bá đang chuẩn bị đi, hỏi “Có bản đồ hay không a? Tốt nhất là cho tôi một bản chỉ dẫn giao thông chi tiết a”
Quản gia hơi sửng sốt, lập tức hỏi “Lâm thiếu gia cần bản đồ làm gì?”
“Hạ Vũ Thiên bảo tôi đến công ty anh ta, tôi không biết đường đi”
Quản gia cười cười, nói “Có xe đặc biệt cùng lái xe, Lâm thiếu gia muốn đi cứ trực tiếp kêu lái xe nói hắn địa điểm đến là được, đại thiếu gia phân phó, ngài xuất hành phải dẫn theo vệ sĩ”
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhíu, liếc về xa xa một cái, chỉ thấy hai men in the black đứng lên, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói “Được rồi, tôi đã biết, bất quá bá lấy bản đồ đến đây đi, bằng không ngày nào đó bị người ta bán cũng không biết làm sao chạy về”
“Vâng” Quản gia đi xuống chuẩn bị.
Lâm Viễn xoay nĩa bạc nửa ngày cũng không gắp được trứng chim cuộn, tức giận, ném nĩa, trực tiếp cào cấu trứng chim kẹp bánh quẩy, cầm ly sữa đậu nành, vừa nhai vừa uống, một chữ……thích!
“Dậy sớm vậy a?” Lâm Viễn đang ăn cao hứng chợt nghe có người nói chuyện cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn, mí mắt giật giật, hai người tới hắn đều biết, người đi phía trước chính là tam thúc nham của Hạ Vũ Thiên-Hạ Mạt, theo phía sau chính là nhị thúc mặt than-Hạ Liệt.
Lâm Viễn bỗng nhiễn cảm thấy hẳn là nên đổi tên hai người này cho nhau.
“Lâm Viễn, cậu đang ăn cái gì?” Hạ Mạt tò mò nhìn bánh quẩy tên tay Lâm Viễn, còn có một ly đậu nành trắng nõn.
Lâm Viễn tâm nói :ngươi là người sao hỏa a? trứng chim cuộn cũng không nhận ra?
Hạ Liệt cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, quản gia đã quen thuộc thói quen ẩm thực của hai người, bưng bữa sáng lên cho bọ họ, phần của Hạ Liệt theo kiểu Nhật, còn phần Hạ Liệt theo kiểu Tây Âu.
Lâm Viễn tăng tốc độ ăn trứng chim cuộn, muốn ăn nhanh rồi chạy về phòng, đừng nên ăn cùng bàn với biến thái a.
“Vũ Thiên đâu?” Hạ Mạt từ trước đến nay vẫn rất thành thục, lôi kéo Lâm Viễn làm quen.
“Nga…..đại khái đi ra ngoài đi, lúc tôi rời giường anh ấy đã đi rồi” Lâm Viễn hàm hồ trả lời, tiếp tục ăn.
Hạ Liệt nhìn chằm chằm cổ Lâm Viễn trong chốc lát, cười lạnh một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Lâm Viễn tâm nói: Ngươi mặt than trường kì còn bị chạm dây thần kinh a? Không phải cười lạnh thì chính là cười xấu xa. Tiêu diệt xong trứng chim trên tay, miệng ngậm một đống thức ăn, Lâm Viễn rút giấy ăn lau tay, cầm lấy bản đồ quản gia vừa đưa cho, nói với Hạ Liệt cùng Hạ Mạt “Tôi đi trước, hai vị từ từ ăn” Nói xong, bỏ chạy thật nhanh.
“Liệt, hắn rất có ý tứ a” Hạ Mặt xoạy mặt nhìn Hạ Liệt đang nhìn theo bóng dáng người kia chạy vào nhà.
Hạ Liệt lạnh lùng thốt lên “Chỉ là món đồ chơi của Vũ Thiên mà thôi, có cái gì thú vị”
Hạ Mạt cười gượng hai tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Lâm Viễn chạy về phòng, tâm nói: thật sự chỗ nào cũng có nguy hiểm a, lần sau nhất định phải gọi người đem thức ăn đến phòng đi. Đang nghĩ ngợi đột nhiên có người gõ gõ cửa, quản gia ở ngoài cửa nói “Lâm thiếu gia, Ôn tiên sinh đến”
“Vào đi” Lâm Viễn tâm nói: Ôn tiên sinh? Người nào là Ôn tiên sinh? Hắn không biết ai họ Ôn a.
Cửa bị mở ra, quản gia mang một nam thiếu niên ăn mặt hộp mốt đi đến, người nọ mang theo một cái thùng thật to, nếu có thêm chiếc áo blouse trắng, Lâm Viễn sẽ nghĩ hắn là đồng nghiệp.
“Tôi là nhân viên làm tóc” Vị Ôn tiên sinh kia lễ phép mở miệng “Tôi gọi là Ôn Miểu, Hạ tiên sinh gọi tôi đến đổi kiểu tóc cho anh”
“Cáp?” Lâm Viễn tâm nói không phải đâu “Thợ làm tóc tên gì mà không tốt, cố tình giữ cái văn miếu?”*
*Ôn Miểu và Văn Miếu đọc gần giống nhau.
“Tư chất của anh tốt lắm a” Ôn Miểu cũng mặc kệ Lâm Viễn, mở ra trang thiết bị, đặt Lâm Viễn lên ghế, bắt đầu cắt tóc hắn.
Đại khái mất hai giờ đồng hồ, Ôn Miểu chỉnh sửa tổng thể một lần cho Lâm Viễn, ngay cả móng tay cũng không buông tha, sau đó nói một câu “Được rồi”
Lâm Viễn soi gương, tâm nói :Văn Miếu này tay nghề không tồi a, mới hai ba giờ đồng hồ đã đem hắn từ một tên khất cái nghèo khó biến thành một ngôi sao, nhìn được tự nhiên lắm.
“Tôi cáo từ” Nói xong, Ôn Miểu ly khai, tựa hồ rất vội vàng.
Lâm Viễn bất đắc dĩ, ở trong phòng lại ngây người trong chốc lát, dù đã kêu lái xe đưa hắn đến công ty, nhưng trong lòng thật ra lại bất ổn, Hạ Vũ Thiên này đến tột cùng muốn làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...