Lâm Viễn nhìn thấy người lái xe cũng có chút há mồm hốc miệng hỏi “Sao lại là anh…..”
Người nọ cười lạnh nói “Đám người Hạ Vũ Thiên hẳn là đang đuổi theo Tôn Lâm”
Lâm Viễn thở dài hỏi “Anh lấy oán trả ơn?”
Người nọ ngẩn người nói “Tôi sẽ không giết cậu, tôi chỉ muốn đánh lạc hướng mọi người, quyết đấu tay đôi với Hạ Vũ Thiên”
“Quyết đấu?” Lâm Viễn dở khóc dở cười nói ” Anh vẫn là không nên kiếm chuyện với Hạ Vũ Thiên”
“Ít nói nhảm!” Người lái xe quay đầu lại, vẻ ngoài dường như đã thành thục hơn một năm trước.
Lâm Viễn đưa tay chống cằm suy nghĩ….làm sao để báo với Hạ Vũ Thiên.
Ở bên kia, Hạ Vũ Thiên cùng một đám người đuổi theo chiếc xe có rèm che đến bến tàu.
Mọi người xuống xe, chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu trước mặt.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày…..đang chuẩn bị đến gần thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Không lâu sau xe cảnh sát đến, dừng trước mặt Hạ Vũ Thiên.
Một viên cảnh sát xuống xe đến nhìn Hạ Vũ Thiên “Giám đốc Hạ, có người báo bị xã hội đen truy đuổi”
Đồng thời hiếc xe màu đen có rèm che mở cửa, Tôn Lâm tao nhã bước xuống nói “Ngài cảnh sát….may mà ngài đến rồi, tôi quả thật rất hoảng sợ”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, mơ mồ hiểu ra đã trúng kế điệu hổ ly sơn…..
Viễn cảnh sát là kẻ lão luyện, cũng biết rõ ân oán của Hạ Vũ Thiên và tôn Lâm. Từ sau khi Tôn gia sụp đổ, Hạ Vũ Thiên dường như cũng từ từ hoàn lương, vậy nên trị an dạo gần đây vô cùng tốt.
Nhóm cảnh sát thấy Tôn Lâm xuất hiện thì phỏng đoán Tôn Lâm quay lại báo thù.
Viên cảnh sát dẫn đầu đám người cũng có chút giao tình với Hạ Vũ Thiên đi đến chỉ đám người đi cùng Hạ Vũ Thiên hỏi “Hạ tiên sinh, anh có quen những người này?”
Hạ Vũ Thiên không lên tiếng, thủ hạ của gã cũng lắc đầu, A Thường nói “Không biết”
Tôn Lâm cười lạnh “Ai chẳng biết anh Thường là trợ thủ đắc lực của Hạ tiên sinh?”
A Thường chớp mi nói “Đã không còn hợp tác lâu rồi, hôm nay chính là tôi đến tìm hắn tính sổ”
Hạ Vũ Thiên đã rõ ràng mọi chuyện, nói với cảnh sát “Ngài cảnh sát, không khéo người bị đuổi theo là tôi, tôi có thể đi được chưa? Tôi còn có việc quan trọng phải làm”
Viên cảnh sát gật đầu “Cẩn thận một chút a”
Hạ Vũ Thiên lên xe, A Thường nhìn Tôn Lâm nói “Tôn tiên sinh, hiểu lầm rồi, người chúng tôi muốn đối phó là Hạ Vũ Thiên, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Tôn Lâm khẽ nhíu mày cười cười nhìn viên cảnh sát “Ngài cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?”
Viên cảnh sát cũng gật đầu “Cẩn thận một chút a”
Sau khi Tôn Lâm đi rồi viên cảnh sát mới hỏi A Thường “Anh Thường, chuyện gì vậy?”
A Thường cho người đi trước theo dõi Tôn Lâm, rồi mới nói với viên cảnh sát “Tôn Lâm trở lại chắc sẽ dậy nên chút sóng gió, chúng tôi sẽ tận lực dẹp yên chuyện này”
“Uhm” Viên cảnh sát gật gật đầu nói “Đừng phạm pháp là được, tìm cách khoan dung độ lượng một chút đi”
A Thường cười khổ nói “Ông chủ của chúng tôi bây giờ rất lương thiện, còn chưa đủ sao?”
Cảnh sát cười cười, A Thường cùng đám người rời đi.
Hạ Vũ Thiên đi một mình, gã gọi điện cho Lâm Viễn.
Điện thoại Lâm Viễn đổ chuông, là Hạ Vũ Thiên gọi.
Người lái xe đưa tay ra “Đưa tôi”
Lâm Viễn không phản kháng, đưa điện thoại cho hắn.
Người nọ nhận điện thoại “Alô”
“….. “Sau khi nghe được giọng nói kia, Hạ Vũ Thiên sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng “Triệu Nhân?”
“Ha ha ha” Lái xe cười vang lên nói “Lợi hại a, Hạ Vũ Thiên, vai diễn nhỏ bé như tôi thế nào lại khiến anh hao tổn tâm trí nhớ kỹ vậy a?!”
“Cậu muốn gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Tôi muốn anh chết” Triệu Nhân trả lời trực tiếp vào vấn đề.
“Lâm Viễn đâu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Trong xe tôi, làm theo lời tôi, bằng không cả đời này anh đừng mơ gặp lại hắn”
“Được, cho tôi nghe tiếng cậu ấy một chút”
Triệu Nhân trả điện thoại lại cho Lâm Viễn, bọn họ đã đến vùng ngoại thành, bốn phía tối đen như mực, Lâm Viễn không biết bọn họ đang ở đâu.
Lâm Viễn nhận điện thoại “Alô”
“Không sao chứ?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu hỏi “Chíp bông đâu?”
“Bên cạnh anh, nó chạy tới gọi anh, nhưng anh lại bị Tôn Lâm dẫn đi”
“Uhm, anh cẩn thận một chút”
“Anh biết rồi, đưa điện thoại lại cho Triệu Nhân đi” Hạ Vũ Thiên vừa nói chuyện vừa lấy bộ đàm gọi A Thường….“Triệu Nhân, cậu muốn tôi làm gì?”
……………..
“Triệu Nhân?”
Lí Cố nghe điện thoại của A Thường thì khẽ nhíu mày nói “Tôn Lâm cũng thông đồng với tên nhãi kia?”
Tống Hi có chút sốt ruột “Đến tột cùng là Lâm Viễn ở đâu?”
“Chưa biết” A Thường cúp điện thoại, người hắn phái đi điều tra cũng gọi điện thoại đến.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục đoạn đối thoại “Cậu nói đi, tôi phải làm gì? Tiền hay mạng?”
“Tôi hứng thú với mạng anh hơn” Triệu Nhân nói “Sáng mai, một mình đến bến tàu thành Đông”
“Đến bến tàu rồi sao nữa?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết” Triệu Nhân cúp máy, trả điện thoại lại cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhận lại điện thoại, thở dài, có chút bất đắc dĩ, vừa mới có một ngày bận rộn, cơm trưa còn chưa kịp ăn, sớm biết đã đi ăn ngoài với Hạ Vũ Thiên rồi mới về nhà, ít ra cũng không phải chịu đói.
Thấy Triệu Nhân không có tí ý định dừng xe, Lâm Viễn vừa mệt vừa đói nên quyết định nằm dài trên ghế sau ngủ!
Lâm Viễn không biết mình ngủ được bao lâu thì bỗng nhiên có cảm giác mình được đặt ở một nơi rất mềm mại thoải mái.
Hắn chậm rãi mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường, Triệu Nhân đang ngồi bên cạnh hút thuốc.
Lâm Viễn mở to mắt nhìn hắn.
Triệu Nhân nói “Ngủ đi, đừng nhìn”
Lâm Viễn hỏi “Có gì ăn không a?”
Triệu Nhân ngẩn người, nhìn Lâm Viễn, hơi giật mình.
“Tôi đói quá, hôm nay bệnh viện bận quá, từ trưa đến giờ chưa ăn gì”
Triệu Nhân khẽ nhíu mày, đến lục tủ lạnh…..Lâm Viễn bây giờ mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khá đơn giản, chỉ có một giường, một chiếc bàn vuông đặt một chiếc lò vi sóng, cạnh đó là tủ lạnh, trên tủ lạnh có một chiếc balo nhỏ….Ngoài ra còn vài tờ tạp chí.
“Mì ăn liền được không?” Triệu Nhân hỏi.
“Được a!” Lâm Viễn tươi tỉnh, chạy lại, trong tủ lạnh còn có trứng chút với chân giò hun khói, tâm trạng hắn tốt hẳn lên, bắt đầu bỏ nước vào lò vi sóng.
“Anh có muốn ăn không?”
Triệu Nhân tiếp tục hút thuốc không trả lời.
“Đây là nhà của ai a?” Lâm Viễn hỏi “Sao anh lại ở đây?”
Triệu Nhân nhún nhún vai nói “Mới thuê, hình như trước đây từng có người ở, vật dụng chắc là của người đó”
“Vậy a?” Lâm Viễn kiểm tra trứng nói “Uhm…may mà chưa hỏng”
Nước sôi rất nhanh, Lâm Viễn bỏ mì vào sau đó hỏi Triệu Nhân “Anh ăn không a?”
Triệu Nhân lắc lắc đầu, im lặng.
Lâm Viễn trả trứng cút với chân giò vào, thấy có đũa nhưng không có chén….Lâm Viễn cứ như vậy ăn.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa.
Lâm Viễn vẫn tiếp tục cắm mặt ăn, Triệu Nhân hình như hơi nôn nóng, nhìn chằm chằm ngoài cửa…..
Cửa mở….Người đi vào là Tôn Lâm.
Triệu Nhân nhẹ nhõm thở ra.
Tôn Lâm đưa mắt nhìn….Lâm Viễn đang cắm mặt ăn, Triệu Nhân ngồi bên cạnh hút thuốc.
Lâm Viễn thấy Tôn Lâm đến thì cúi mặt ăn, không nói lời nào, tâm nói…..Vẫn là tiếp tục ăn thôi, không tí nữa hắn nhớ lại chuyện xưa,trực tiếp băm mình ra báo thù cho ông nội thì toi!
Tôn Lâm đóng cửa đi vào, đặt một túi nhựa trước mặt nói “Đừng ăn cái đó nữa, tôi mua cái này cho cậu”
Lâm Viễn sửng sốt, Tôn Lâm mang cho hắn cơm, thịt nướng xiên với vài món ăn nữa: cá hấp thủy, trứng chưng cà chua, bao tử xào cay với canh gà.
Lâm Viễn nhìn Tôn Lâm.
Triệu Nhân tránh sang một bên, đến ngồi cạnh cửa sổ, hắn vén màn nhìn đăm đăm vào màn đêm bên ngoài, để yên cho hai người nói chuyện.
Lâm Viễn rất thực dụng, chuẩn bị ăn cơm canh!
Tôn Lâm hình như cũng chưa ăn nên ngồi xuống ăn cùng.
Lâm Viễn thành thật, chuyên tâm ăn, không nói lời nào, đợi Tôn Lâm ăn no sẽ xử lý mình.
Tôn Lâm gắp thức ăn cho hắn.
Lâm Viễn cảm thấy có chút bất hợp lý, hắn ngẩng đầu nhìn, Tôn Lâm một tay chống cằm, mỉm cười nhìn hắn.
“Khụ khụ….” Lâm Viễn sặc canh, ho khan—-Hại chết hắn!
Tôn Lâm lắc lắc đầu nói “Đừng vội”
Lâm Viễn nghe giọng điệu Tôn Lâm có vẻ sẽ không lấy mạng hắn nên hoài nghi nhìn Tôn Lâm.
Tôn Lâm cũng nhìn Lâm Viễn hỏi “Năm vừa rồi sống thế nào?”
“Cũng bình thường” Lâm Viễn không dám nói sự thật là rất thích thú a….chỉ sợ Tôn Lâm nghe xong sẽ nổi bão.
“Nghe tin cậu không chết tôi thật rất giật mình” Tôn Lâm cười cười “Sao lại trở lại bên cạnh Hạ Vũ Thiên?”
“Không phải….là bị phát hiện”
Tôn Lâm hiểu ra gật đầu nói “Quả nhiên a”
Lâm Viễn ăn no thì đặt đũa xuống nhìn nhìn Tôn Lâm.
Tôn Lâm theo dõi hắn một lúc mới nói “Cậu không chết thì tốt rồi, con còn nghĩ cậu đã bị nổ chết, khổ sở rất lâu”
Lâm Viễn tâm nói—–không phải chứ? Sao lại đồng tình như vậy a? Hắn cũng không có tâm trí đi suy đoán Tôn Lâm nói thật hay đùa, nghĩ lại….Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái….Bản thân hắn dường như thường không để tâm chuyện người khác lừa hắn, nhưng Hạ Vũ Thiên thì…..
Thấy Lâm Viễn có vẻ thấp thỏm, Tôn Lâm đột nhiên hỏi “Cậu có muốn hoàn toàn thoát khỏi Hạ Vũ Thiên?”
Lâm Viễn giương mắt nhìn Tôn Lâm hỏi “Làm sao thoát khỏi?”
Tôn Lâm cười cười, nhưng nụ cười âm trầm nói không nên lời, hắn chậm rãi hé môi phun ra mấy chữa “Hạ Vũ Thiên chết, cậu sẽ được giải phóng hoàn toàn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...