Lâm Viễn chun mũi, vừa nghe Hạ Vũ Thiên nhắc đến nhân vật trọng yếu cùng với kế hoạch lớn, toàn thân liền không được tự nhiên.
Thấy Lâm Viễn rầu rĩ không vui, Hạ Vũ Thiên hỏi “Sao vậy?”
Lâm Viễn không lên tiếng, chớp chớp mi “Không có gì, tôi đi tìm Lí Cố”
“Tìm Lí Cố làm gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Người đã tề tựu đông đủ rồi”
“Khi nào đến gọi tôi là được rồi” Lâm Viễn tiếp “Tôi đến chỗ Lí Cố hít thở không khí” Nói xong chạy ra cửa sau.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, tựa vào giường lắc đầu, cảm thấy có chút phiền loạn.
Đứng lên đi đến cạnh cửa, nhìn thấy Lâm Viễn nhảy lò cò vào trong sân, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cúi đầu ngẩn người, tựa hồ không có cách nào vui vẻ.
Hạ Vũ Thiên tựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn Lâm Viễn ngồi dưới tàng cây, Lí Cố mang theo một chiếc rương nhỏ đi đến, nhìn thấy Lâm Viễn liền nhào lại “Tiểu Viễn Viễn?”
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn Lí Cố.
“Đang làm gì vậy?” Lí Cố ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Vũ Thiên lấy di động nhấn nút …điện thoại Lâm Viễn có gắn thiết bị nghe trộm, trước đây rất ít khi dùng, cũng không biết vì sao, gần đây rất hay sử dụng, lúc chiều khi Lâm Viễn đi cùng Hạ Vũ Kiệt, gã cũng dùng đến nó.
“Sao lại rầu rĩ không vui?” Lí Cố hỏi Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn liếc mắt một cái, hỏi “Cải trang sao?”
“Uhm” Lí Cố đưa tay giúp Lâm Viễn chỉnh lại tóc, nói “Có phải Hạ Vũ Thiên biến thái ức hiếp cậu?”
“Uhm, hắn đúng là kẻ đại biến thái, nhưng gần đây lại hoàn hảo, không chèn ép tôi”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên co giật, không lên tiếng.
“Ai, Lâm Viễn a, tôi hỏi cậu chuyện này” Lí Cố đột nhiên hỏi “Nếu có người lừa dối cậu, cậu sẽ thế nào?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói “Thường xuyên có người lừa gạt tôi a”
“Thảm như vậy sao?” Lí Cố giật mình “Lừa tiền hay lừa tình a?”
Lâm Viễn nhìn nhìn Lí Cố, nói “Nga….nói vậy dường như có hơi khoa trương, rõ ràng là nhìn tôi rất không thuận mắt còn cố tình yêu mến tôi, khắp nơi ngán chân tôi còn nói coi trọng tôi”
“Tôi không phải nói chuyện này” Lí Cố lắc đầu, nói “Tôi là nói, có người nào sâu sắc lừa gạt cậu chưa?”
“Thủ đoạn tàn độc?” Lâm Viễn hỏi.
“Uhm, thủ đoạn đến mức cậu không thể tha thứ cho hắn?”
“Không” Lâm Viễn lắc đầu “Với người này tôi cũng không mang thù”
“Vậy…phải lừa cậu như thế nào cậu mới vĩnh viễn không tha thứ cho kẻ đó?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn nhìn Lí Cố một lúc, cười cười nói “Hạ Vũ Thiên sẽ không để ý tôi có tha thứ cho hắn hay không”
Lí Cố sửng sốt, Hạ Vũ Thiên cũng sửng sốt.
“Tôi chưa nói người lừa gạt cậu là Hạ Vũ Thiên a” Lí Cố xấu hổ.
Lâm Viễn nhìn nhìn Lí Cố, nói “Tôi chỉ đoán mà thôi, anh không cần nói tôi biết”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lí Cố đã có chút vô lực, nói “Tôi còn tưởng cậu là con thỏ nhỏ, nguyên lai là tiểu hồ ly”
“Một năm sau, cậu dự định thế nào?” Lí Cố lại hỏi “Muốn đến làm ở phòng khám của tôi hay không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Đến lúc đó rồi nói sau….Có lẽ đến lúc đó nói không chừng đổi nghề làm diễn viên…..”
Lí Cố nở nụ cười, nói “Nếu có đổi thì phải là Hạ Vũ Thiên đổi chứ”
“Nga, hắn có thể làm ông vua màn bạc” Lâm Viễn nhếch khóe miệng cười cười “Ông hoàng oscar”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ, ngắt điện thoại, xoay người về giường nằm.
Không lâu sau, Lí Cố cùng Lâm Viễn đi đến, Hạ Vũ Thiên chỉ cảm thấy sau khi quay lại, Lâm Viễn tựa hồ đã khôi phục lại dáng vẻ vô tâm vô phế thường ngày, thừa dịp có thời gian rảnh liền vội vã mở phim xem.
Hạ Vũ Thiên hóa trang xong, vẫy tay, nói “Lâm Viễn, đến đây”
“Làm gì?” Lâm Viễn trắng mắt liếc, nói “Tôi sắp xem xong rồi! Chuẩn bị tìm được hung thủ!”
Hạ Vũ Thiên tự dưng lại cảm thấy buồn bực, nói với Lí Cố “Anh vội thì đi đi, để tự tôi giải quyết!”
Lí Cố nhíu mày nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, bất đắc dĩ đành phải cầm mọi thứ đi ra ngoài.
Hạ Vũ Thiên đi đến bên cạnh Lâm Viễn, Lâm Viễn vẫn đang chăm chú xem phim.
Hạ Vũ Thiên bất ngờ kéo hắn.
“Anh làm gì” Lâm Viễn bớt chút thời gian liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó hai mắt lập tức lại dán trở về màn hình vi tính.
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, nói “Thế nào? nhân vật chính sắp đến”
“Biết rồi, anh đã nói” Lâm Viễn trả lời “Không phải là đại nhân vật gì đó sao?”
“Còn có kẻ thay thế kia” Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói.
Lâm Viễn sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu “Nga”
“Chỉ “nga” Thôi sao?” Hạ Vũ Thiên truy vấn.
“Ân” Lâm Viễn lại ừ một tiếng.
Tâm tình Hạ Vũ Thiên càng lúc càng tệ, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Viễn gã sẽ nổi giận.
Cuối cùng cũng xem xong phim, Lâm Viễn tâm nói: phim điện ảnh thật là hay a, ngay cả một cảnh thừa cũng không có, lúc này Lâm Viễn mới cảm giác được một tầng áp suất thấp quanh thân Hạ Vũ Thiên, liền xoay mặt nhìn gã, hỏi “Anh làm gì a?”
Hạ Vũ Thiên sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Lâm Viễn nói “Lâm Viễn, lát nữa cậu phải thể hiện rằng cậu thật sự ghen tị”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, nói “Nga…..yêu cầu này khá cao, tôi sẽ tận lực”
Hạ Vũ Thiên tiếp tục “Tôi sẽ thể hiện hết sức thân mật với hắn, tôi phải thấy trong mắt cậu tràn ngập ghen tị”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn thẳng Hạ Vũ Thiên, thật lâu sau mới nói “Anh chính là ông hoàng điện ảnh, không cần đem tất cả diễn viên phụ đều hoàn mỹ như ông hoàng có được không a?”
“Lần diễn này chính là mấu chốt quyết định thành bại sau này. Người đến cùng hắn không phải là người bình thường, nếu cậu diễn không đạt sẽ bị phát hiện sơ hở”
Lâm Viễn cau mày nhìn sang nơi khác, nói “Tôi đã nói sẽ tận lực”
Lúc này, A Thường chạy vào nói với Hạ Vũ Thiên “Đại ca, xe đã đến dưới lầu!”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nhìn Lâm Viễn, nói “Nếu cậu diễn không tốt tôi sẽ không tha cho cậu!”
Đã thật lâu Hạ Vũ Thiên mới dùng những lời uy hiếp vô dụng này nói chuyện với Lâm Viễn, cho dù mấy ngày này có nói, phần lớn đều dùng giọng điệu đùa giỡn, trong lòng Lâm Viễn có chút không được tự nhiên, nhưng chưa nói gì đã bị gã kéo đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Hạ Vũ Thiên đưa tay giữ tay Lâm Viễn. Lâm Viễn theo bản năng rút tay về, nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên nắm chặt, tựa hồ thấy Lâm Viễn có chút bướng bỉnh, hoặc giả là đang giận lẫy, Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn, Lâm Viễn vẫn cúi đầu, tựa hồ mất hứng.
“Cậu lại đang chơi trò gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
Lâm Viễn giật giật khóe miệng, trắng mắt liếc Hạ Vũ Thiên, nói “Dâng trào cảm xúc a! Ghen tị không phải là nghiêm mặt u ám sao, nếu không thì làm sao bây giờ? Ông đây lại chướng mắt nhà ngươi, lấy gì đễ diễn đạt cảnh ghen chứ?”
Hạ Vũ Thiên căng thẳng, Lâm Viễn cắn răng, hung hăng nhìn gã, Hạ Vũ Thiên ý thức được bàn tay trong tay mình đang run rẩy, Lâm Viễn rút tay về, đến bên bàn rót trà.
Thấy Hạ Vũ Thiên nhìn mình, Lâm Viễn xoay người đưa lưng về phía gã, khịt mũi, hĩ mũi vào ly, sau đó cầm lên đặt vào tay Hạ Vũ Thiên. Tâm nói: Ăn chết đi! Đại hỗn đản.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, theo sau, có người gõ gõ cửa.
Lâm Viễn muốn nói “Vào đi” Nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên trừng mắt, Lâm Viễn ném cho Hạ Vũ Thiên một ánh mắt xem thường, tận lực giả vờ giọng điệu kẻ lãnh diễm cao quý nói “Mời vào…..”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên co giật, tâm nói: Cậu ngọt ngào như vậy để làm gì?
Cửa bị đẩy ra, người đầu tiên đi vào là hai vệ sĩ giống hệt nhau.
Hai vệ sĩ đứng giữ ở cửa, sau đó, có ba người đi vào.
Đầu tiên là một lão ông thoạt nhìn ít nhất hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy gầy, nhưng lại mặt âu phục, chống gậy mun, vừa nhìn đã biết là người có thân phận cao quý.
Bên cạnh là một người trẻ tuổi dìu đỡ lão ông, trong nháy mắt Lâm Viễn ý thức được tại sao Hạ Vũ Thiên lại tìm hắn làm thế thân, diện mạo thanh niên kia gần giống hắn, cũng là gầy tong teo, cao cao, chính là loại bạch diện thư sinh. Nhưng mà Lâm Viễn cảm thấy thanh niên kia hẳn là lớn tuổi hơn hắn, ngũ quan lại càng thêm tinh xảo hơn một ít, ân…..Chính xác mà nói thì càng mang nét Á Đông hơn một chút. Đương nhiên, thoạt nhìn trầm mặc lãnh diễm….Thật đúng với gu thẩm mỹ của Hạ Vũ Thiên-Lãnh diễm cao quý.
Phía sau bọn họ còn có một người đàn ông cao lớn, Lâm Viễn nhìn hắn, khẽ nhíu mày, người này thoạt nhìn có chút giống Hạ Vũ Thiên, vừa nhìn thấy đã biết không dễ tiếp cận, hơi giống con lai, ngẩng cao đầu, Lâm Viễn bĩu môi, đầu năm nay, sao lại có nhiều người lãnh diễm cao quý như vậy a.
“Cha nuôi” Hạ Vũ Thiên suy yếu kêu một tiếng, muốn chống người ngồi dậy.
Lâm Viễn trong lòng run rẩy một trận, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, anh kêu như vậy cũng không tránh khỏi một trận ghê tởm đi! Mặc dù đang oán thầm, nhưng Lâm Viễn vẫn rất phối hợp dìu gã, Hạ Vũ Thiên cố ý đẩy hắn ra, động tác làm rất tự nhiên, làm cho Lâm Viễn hơi hơi sửng sốt, thối lui sang một bên.
“Chậm đã chậm đã!” Lão ông xua tay, nói với thanh biên trẻ tuổi bên cạnh “A Thụy, còn không đi đỡ anh cháu”
Khóe miệng Lâm Viễn co giật, tâm nói, anh? Không phải là loạn luân chứ? Nhưng mà sau khi hồi tưởng…..Đúng rồi, Hạ Vũ Thiên gọi hắn là cha nuôi, xem ra là thanh mai trúc mã.
“Vũ Thiên, không sao chứ?” Thanh niên trẻ tuổi gọi một tiếng “Vũ Thiên” thật thân thiết, tự nhiên, tràn đầy yêu thương, Lâm Viễn tâm nói: Tôi có thể tìm một chỗ để nhổ một ngụm được không?.
“Uống nước không?” A Thụy cầm chén trà Lâm Viễn vừa đặt ở đầu giường uy Hạ Vũ Thiên uống một ngụm, Lâm Viễn nhịn cười—Thật thê thảm! Lúc này mới nhớ đến, không đúng a, phải ghen tị, phải ghen tị!
Nghĩ xong, Lâm Viễn bắt đầu điều chỉnh góc độ ánh mắt, lại điều chỉnh cảm xúc…..cảm thấy không thích hợp lắm, lại đổi, Lâm Viễn cảm khái—–Hôm nay mới biết được, làm ông hoàng điện ảnh không dễ a, Hương Vĩ đại ca, em sùng bái anh! Không đúng……Mã giáo chủ, em sùng bái anh!
Lâm Viễn lại theo bản năng bắt đầu tự tiêu khiển, giương mắt, lại thấy người trẻ tuổi còn lại mới vào đang nhìn hắn, trong mắt, tựa hồ có mỉm cười.
Đối với loại người có diện mạo cùng với ánh mắt không rét mà run, Lâm Viễn tự động không thèm nhìn.
Lâm Viễn làm qua loa cho xong, Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, A Thụy thấy hắn nhíu mày, hỏi “Không thoải mái sao?”
“Không phải” Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu.
“Ai dám đụng đến con ta?” Lão ông hung tợn hỏi “Là ai? Nhà Âu Dương hay là nhà họ Tôn?”
Hạ Vũ Thiên thu lại tâm tình, nhìn lão ông, lắc lắc đầu, nói “Còn chưa tra ra được”
Lão ông nhìn nhìn gã, hơi hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói “Đã hiểu, là người một nhà”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi hơi biến đổi “Không thể nào”
“A” Lão ông cười gượng một tiếng, nói “Ta cũng đoán được, cha con vừa mới mất a, người Hạ gia không tránh khỏi rối loạn, đừng nhìn bọn họ ngoài mặt đều sợ con, nhưng dù sao bọn họ cũng là người lớn a…..khi dễ con là tự nhiên”
Hạ Vũ Thiên nghe đến đó, theo bản năng cúi đầu.
Lão ông trầm mặc trong chốc lát “Quả nhiên là chú hai con sao?”
Lâm Viễn nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, đột nhiên cảm thấy, Hạ Vũ Thiên thật là diễn xuất tốt a….Người như vậy, khi nào mới có thể nói thật một câu? Những lời gã nói trước đây có thể tin tưởng sao?
Lâm Viễn nhìn chén nước đến ngẩn người, lại nghe người đàn ông kia đột nhiên hỏi “Vũ Thiên, ai vậy a? Bạn trai hay là bảo mẫu?”
Lâm Viễn giật giật mi mắt, tâm nói, Hạ Vũ Thiên anh chết chắc rồi, đàn ông bên cạnh không phải là bạn trai thì là bảo mẫu.
“Hắn chính là Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Nga” Người đàn ông kia gật gật đầu, nói “Nguyên lai đây là di chúc sống trong truyền thuyết a” Nói xong đi lại gần, bắt lấy cằm Lâm Viễn, cười nói “ Tôi là Tống Hi, là anh kết nghĩa của Hạ Vũ Thiên, đây là Tiểu Thụy” Nói xong hắn chỉ chỉ thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp kia.
“Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm tay Lâm Viễn vẫn còn đang bị Tống hi nắm, nói “Đến đây chào lão gia, đây là lão tổ tông của Hạ gia”
Lâm Viễn tâm nói: Địa vị trong nhà các anh cũng đủ loạn a, phương pháp quản lý của xã hội đen chính là theo phương Tây, hiện tại xuất hiện một lão tông thì phải theo phương Đông, sau đó lại gọi ông ta là cha nuôi rồi trở thành lão tổ tông Hạ gia, được rồi, các anh là đại tổ tông Hạ gia, con kiến trước cửa nhà Hạ gia là tiểu tổ tông.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lâm Viễn vẫn là đi đến, lễ phép nói với lão ông kia “Lão gia tử”
Lão ông nhìn nhìn Lâm Viễn gật gật đầu, nói “Xin chào”
Lâm Viễn thầm nghĩ—–khó lường, người trong sạch lần đầu gặp nhau cũng không nói “xin chào”, ông lão xã hội đen lễ giáo không tồi a.
“Dáng đi của anh là lạ?” Tiểu Thùy cười hỏi “Là người què sao?”
Lâm Viễn liếc mắt một cái, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Hạ Vũ Thiên có nói đây là kẻ nổ súng bắn hắn, thuận miệng trả lời “Bị thương mà thôi”
“Nga” Tiểu Thụy gật gật đầu, nói “Nghe nói Hạ Vũ Thiên chỉ mang một mình anh theo bên người a”
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, hỏi “Là nghe ai nói?”
Tiểu Thụy bị á khẩu, nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên nhíu mày nhìn Lâm Viễn—–Cậu tốt nhất không nên diễn những thứ không bàn bạn trước.
Lâm Viễn cười cười, nói “Tiểu Thụy a, tôi thật rất ghen tị với cậu a”
……
Tất cả mọi người sửng sốt, Hạ Vũ Thiên lại càng sửng sốt, Lâm Viễn đang diễn cái gì?!
Tiểu Thụy giương mắt nhìn Lâm Viễn, hỏi “Anh ghen tị chuyện gì?”
Lâm Viễn trả lời “Hạ Vũ Thiên lấy tôi làm thế thân của cậu a, cho nên theo lý thì tôi thực là ghen tị”
“Ha ha” Tống Hi đột nhiên nở nụ cười, nói “Cậu là thế thân của A Thụy? Tôi lại cảm thấy A Thụy là thế thân của cậu“
Lâm Viễn vẻ mặt vô tội nhìn hắn, nói “Mọi người tán gẫu đi, tôi đi rót trà cho mọi người” Nói xong nhảy lò cò bỏ chạy.
Tiểu Thụy nhíu mày nhìn Lâm Viễn, hỏi Hạ Vũ Thiên “Không phải là hắn có tật xấu chứ?”
Lão ông cũng cười, nói “Vũ Thiên, đàn ông phong lưu không sao cả, nhưng mà vui đùa với đàn ông phải cẩn thận một chút, thân phận Lâm Viễn đặc thù, hơn nữa, tìm người thế thân gì a, người đã chết nhiều năm như vậy?”
Hạ Vũ Thiên xấu hổ cười cười, trong lòng phát hỏa, Lâm Viễn cố ý không làm theo kịch bản.
Lâm Viễn đi vào phòng nghỉ bên trong, rót trà vào ly, Lí Cố thấy dáng vẻ hắn, bước đến “Uy, cậu làm sao vậy, mất hứng như vậy a?”
Lâm Viễn buông chén trà, xoay mặt nhìn Lí Cố, hỏi “Lí Cố, các anh cả ngày diễn trò, không thấy phiền sao?”
Lí Cố sửng sốt, nhếch miệng cười cười, nói “Hạ Vũ Thiên diễn trò cũng là vì không có cách nào khác, tôi cũng không phải diễn trò”
Lâm Viễn rót trà vào ly, nói “Đây là miệng Hạ Vũ Thiên, còn đây là nước WC” Nói xong, xoay người bưng bàn trà đi.
Lí Cố sửng sốt thật lâu, sau đó vỗ đùi “Rất chuẩn! Có sáng tạo!” Nói xong lại cười cười có chút sầu thảm, xoay người rời đi, tinh tế nói thầm trong miệng “Tiểu Viễn Viễn a, thực xin lỗi a, về sau cậu chớ có trách tôi, muốn trách thì trách Hạ Vũ Thiên đi”
Lâm Viễn mang ly tách vào phòng rót trà cho mọi người, Tiểu Thụy nhận chén trà, hỏi “Lâm Viễn, anh đã từng lên giường với Hạ Vũ Thiên?”
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, lắc đầu.
“Nga?” Ba người đều xoay mặt nhìn hắn, tựa hồ có chút giật mình, mà Hạ Vũ Thiên còn lại nhíu mày.
“Này thật mới mẻ” Tống Hi cười nói “Vũ Thiên giữ cậu lâu như thế bên người mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì “
Sau một lúc thật lâu sau Lâm Viễn mới nói “Là vì hắn bị thương nửa thân dưới, từ nay về sau không thể”
“A….”Tất cả mọi người sửng sốt, giật mình nhìn Hạ Vũ Thiên, lão ông hỏi “Thật sao a?”
“Không có cha nuôi!” Hạ Vũ Thiên cũng có chút nóng nảy “Cha đừng nghe hắn nói bậy”
Tống Hi cười tủm tỉm, nói “Xốc chăn lên nhìn xem”
Tiểu Thụy muốn động thủ, Hạ Vũ Thiên vội ho khan mấy tiếng, Tiểu Thụy vội vàng dừng tay “Thực xin lỗi a Vũ Thiên, em không náo loạn nữa”
“Nghe nói gần đây có người cướp di thư” Tống Hi sờ sờ cằm nhìn Lâm Viễn.
“Là ai?” Lão ông hỏi Hạ Vũ Thiên.
“Người bị bắt là Tiễn Lão Lục, người phía sau còn đang điều tra” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Hiên tại anh bị thương nặng, bọn họ tự nhiên sẽ tranh giành với anh” Tống Hi cười nói “Không bằng vậy đi, di thư tôi giúp anh trông giữ vài ngày, A Thụy lưu lại chăm sóc anh”
“Ân” Tiểu Thụy gật đầu.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nhất thời có chút do dự .
Lâm Viễn đứng lâu có chút mệt, đi đến ngồi xuống sopha ở bên cạnh, cúi đầu lật xem tạp chí.
“Cậu nói xem?” Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngẩng đầu “Tùy ý, như nhau cả thôi”
Tống Hi cười nói “Vậy đến ở chỗ tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cậu vài ngày tới, mặc khác, lâu rồi tôi không về nước, làm người dẫn đường cho tôi đi, chúng ta đi shopping xung quanh”
“Tôi đi đứng có chút không dễ dàng” Lâm Viễn giương mắt trả lời.
“Đừng lo” Tống Hi đến gần nói “Chúng ta chậm rãi đi”
“Nga” Lâm Viễn hơi gật đầu “Được”
hạ vũ thiên nhíu mày.
Một lúc sao, lão ông hàn huyên vài câu với Hạ vũ Thiên xong thì rời đi, Tống Hi cùng Tiểu Thụy ngồi lại trong chốc lát, đến khi trời chuyển tối, Tống Hi kéo Lâm Viễn đến trước mặt Hạ Vũ Thiên nói “Vũ Thiên, chúng tôi phải đi rồi, đợi đến khi cậu khỏe rồi tôi sẽ đem người trở lại”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Lâm Viễn, gật gật đầu.
Tống Hi kéo Lâm Viễn đi ra ngoài, Lâm Viễn theo bản năng liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, ánh mắt giao nhau, Hạ Vũ Thiên còn chưa kịp nhìn thấy ánh mắt Lâm Viễn thì hắn đã bị Tống Hi kéo đi.
Cửa phòng “đinh” một tiếng khép lại, Hạ Vũ Thiên cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
“Sao vậy? Không nỡ?”Tiểu Thụy ngồi bên cạnh vừa gọt táo vừa nói “Không phải mục đích cuối cùng của anh là muốn đem hắn sắp xếp bên người Tống Hi sao? Anh cũng biết, Tống Hi tuyệt đối không ngăn được”
Hạ Vũ Thiên ném cho Tiểu Thụy một ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Thụy ngậm miệng không nói, cười lạnh một tiếng.
Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng thở dài, rời khỏi giường đi đến bên cửa sổ, thấy Tống Hi kéo Lâm Viễn xuống lầu, hai người đi rất chậm, đến cạnh xe, Tống Hỉ mở cửa, cười đẩy Lâm Viễn lên xe.
Xe khởi đông…..đi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...