Hơn hai giờ sáng, cuối cùng người nhà họ Hạ cũng nhìn thấy cửa phòng hé mở, Lí Cố đi ra, phía sau là phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên. Qua lớp kính xa xa, mọi người có thể nhìn thấy Hạ Vũ Thiên nằm ở bên trong, bên cạnh là những trang thiết bị không tên, đắp chăn che kín thân, trên mặt mang ống dưỡng khí, hôn mê sau, Lâm Viễn mặc áo vô khuẩn màu lam ngồi bên cạnh, ngây người nhìn mọi người.
“Đại ca!” Hạ Vũ Khải ghé vào cửa kính nhìn, vẻ mặt lo lắng, Lâm Viễn dựa theo phân phó của Hạ Vũ Thiên quét mắt qua đám người bên ngoài, trên mặt ai cũng đều nhiều ít lo lắng, duy độc nhất Hạ Liệt…..Ân, là hơi cau mày, trong mắt nghi hoặc, không có quá nhiều lo lắng.
Lâm Viễn khẽ rục rịch trong lòng, Hạ Vũ Thiên từng nói với hắn, Hạ Liệt là con cáo già, tâm nhãn rất thâm sâu, hiện tại xem ra, quả nhiên không giả.
Lí Cố cùng Lâm Viễn dựa theo triệu chứng trọng bệnh bình thường mà ngụy trang cho Hạ Vũ Thiên, là bị trúng đạn vào phổ, chỉ cần không tháo băng xem miệng vết thương thì cho dù người học chuyên ngành y cũng không phát hiện ra là giả. Bởi vậy, Lâm Viễn cảm thấy, Hạ Liệt hoài nghi như vậy……tựa hồ có chút kỳ quặc.
Nhưng mà điều càng khiến Lâm Viễn giật mình hơn chính là ——những men in black mà A Thường mang đến, bọn họ cơ hồ đều biết Hạ Vũ Thiên giả trang, nhưng……không ai bóng gió một lời.
Lâm Viễn lặng lẽ hỏi Lí Cố đây là tình huống gì, Lí Cố nói cho hắn biết những vệ sĩ này không giống những vệ sĩ bình thường của Hạ Vũ Thiên, những vệ sĩ Hạ Vũ Thiên mang theo bên người đều là vệ sĩ trong nhà lớn, ai trong nhà cũng có thể sử dụng, chỉ có A Thường là tri kỷ của gã, từ nhỏ đã luôn bên cạnh…..mặt khác, dưới tay gã còn có mấy trăm người trung thành như vậy.
Sau khi nghe xong khóe miệng Lâm Viễn nhếch lên, cứng còng, tâm nói ——Mấy trăm người, Hạ Vũ Thiên muốn làm gì? Đánh giặc sao?
Lí Cố sau khi nghe nghi hoặc của Lâm Viễn bèn cười hắn ngốc, những vệ sĩ có súng này chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ, chân chính là người của Hạ Vũ Thiên còn có một đống tập đoàn tài chính lớn a, các loại thế lực, tất cả đều là đồng minh quan hệ giao thương với Hạ Vũ Thiên, tỉ như gia đình Tần Dụ, đó mới là người đáng tin, chân chính dọa người.
“Anh tôi thế nào?” Hạ Vũ Khải hỏi Lí Cố “Vì sao còn chưa tỉnh a?”
“Không cần lo lắng, tuy viên đạn trúng vào phổi, nhưng không chết được, đã qua cơn nguy kịch, ngày mai sau khi hết thuốc mê sẽ tỉnh, an tâm nghỉ ngơi một thời gian có thể khỏi hẳn”
Người Hạ gia liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy an tâm, Hạ Vũ Khải nhìn nhìn Lâm Viễn trong phòng, hỏi “Lúc gặp chuyện không may, Lâm Viễn ở cùng đại ca sao?”
“Ân” Lí Cố gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm viễn ngồi trong phòng, nói “Tên phản bội A Khải kia, là bị Lâm Viễn bắn chết”
“Cái gì?” Hạ Liệt khó hiểu hỏi “Bị Lâm Viễn bắn chết?”
“Ân” Lí Cố gật gật đầu.
“Lâm Viễn làm sao biết A Khải phản bội?” Hạ Mạt cảm thấy khó hiểu liền hỏi, lại liếc mắt nhìn A Thường.
A Thường trong lòng tự nhiên hiểu rõ…..Lâm Viễn căn bản không có giết A Khải, là Hạ Vũ Thiên giết, chính là……hắn nhìn nhìn Lí Cố, trên mặt Lí Cố không có chút biểu cảm nào, A Thường thở dài trong lòng…….Lí Cố với Hạ Vũ Thiên thật đúng là anh em lắm trò, điểm này, đại khái chỉ có Lâm Viễn là không biết.
“Ân, lúc tôi đến nơi, A Khải đã bị bắn chết, Lâm Viễn cầm súng, thiếu gia ngã bên cạnh, súng Lâm Viễn cầm chính là súng ngắn bỏ túi của thiếu gia” A Thường dựa theo chỉ đạo của Hạ Vũ Thiên mà trả lời “Là cây súng mà phu nhân dùng lúc trước”
“………Uy, vậy có phải là quá sức của Lâm Viễn hay không a?” Hạ Vũ Kiệt nhíu mày hỏi “Hắn có thể hay không……..”
“Viên đạn này không phải đạn trong súng Lâm Viễn, là từ súng A Khải” Lí Cố trả lời “Viên đạn trong ngực A Khải là đạn từ súng ngắn bắn ra, hơn nữa trên người còn có nhiều vết thương chồng lên nhau, trên người Lâm Viễn không bị thương, có thể thấy là A Khải bắn Hạ Vũ Thiên, sau đó dưới tình thế cấp bách, Lâm Viẽn nổ súng bắn A Khải”
“Những kẻ tập kích đều bị bắn chết ở bên ngoại, hiển nhiên là lúc đại ca cố ý trở lại cứu Lâm Viễn, mới bị tập kích” A Thường nói.
Mọi người trong Hạ gia lại liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi giật mình, Hạ Vũ Thiên lại vì Lâm Viễn mà ngay cả tính mạng cũng không màng, liền hỏi tiếp “Tại sao Lâm Viễn lại ở bên trong?”
“Nga” Lí Cố nói “Hạ Vũ Thiên kéo hắn vào trong, giờ vẫn còn nắm tay Lâm viễn”
Người nhà họ Hạ lại hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không giống bình thường.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi” Lí Cố nói với A Thường “Cậu phụ trách bảo vệ đi, mấy ngày tới không thể có người quấy rầy hắn, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt”
“Khi nào thì đại ca có thể xuất viện?” Hạ Vũ Khải hỏi.
“Sau ba ngày là có thể, bất quá phải nghĩ ngơi ít nhất 1 tháng” Lí Cố trả lời xong bỏ chạy lấy người.
“Chúng ta có thể vào trong hay không a?” Hạ Liệt truy vấn.
“Mỗi lần chỉ được vào một người” Lí Cố ở đằng xa xua tay, vừa đi vừa nói “Không thể vượt quá ba người, ba lượt, mỗi lần chỉ có thể ở lại 2 phút, nhưng mà hiện tại hắn vẫn còn hôn mê, các cậu đi vào cũng không hỏi được gì”
Thấy Lí Cố đi rồi, A Thường cùng những kẻ khác cơ hồ vây chặt lấy phòng khám, đặc biệt là phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập.
Lâm Viễn chỉ nhìn thấy một đám người vây ở bên ngoài nói chuyện gì đó, lúc kích động, lúc nghi hoặc, nhưng cách lớp kính dày không nghe được gì, đang lúc buồn bực lại cảm giác tay Hạ Vũ Thiên nắm lấy tay hắn.
“Uy” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm “Làm gì vậy, cẩn thận bị kẻ khác vạch trần”
Hạ Vũ Thiên mang ống dẫn khí không thể nói chuyện, chỉ là cầm chặt tay Lâm Viễn không buông, Lâm viễn không còn cách nào khác, muốn rút ra, nhưng rút không được.
Lúc này, cửa kính mở ra, Hạ Liệt mặc áo vô trùng màu lam nhạt đi vào.
Lâm Viễn nhìn thấy hắn trưng ra khuôn mặt nghiêm trang như đưa đám, còn có chút sầu thảm, cúi đầu không lên tiếng.
Hạ Liệt đi đến bên cạnh nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, chú ý tới tay Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên gắt gao nắm chặt trên giường.
Hạ Liệt hơi hơi cau mày, tinh tế xem thương thế của Hạ Vũ Thiên…….
Lâm Viễn tâm nói: tên cáo già này tựa hồ là có hoài nghi.
Hạ Liệt nhìn nửa ngày, không thấy có chút nào bất ổn liền hỏi Lâm Viễn “Ăn cơm không?”
Lâm Viễn vừa mới ăn hộp cơm của Lí Cố, bốn món mặn 1 phần canh, còn có hai phần cơm chiên trứng, mặt khác còn ăn một trái táo, một phần tư miếng bánh ngọt, hiện tại rất no, nhưng không thể nói đã ăn rồi…….điều đó không phải đồng nghĩa nói cho người khác có chuyện cổ quái sao? liền lắp bắp nói “Tôi không đói bụng”
Hạ Vũ Thiên thầm cười trong bụng, nghĩ Lâm Viễn ——Rất thông minh a!
Hạ Liệt nhìn nhìn Lâm Viễn, hỏi “Muốn tôi gọi người làm chút thức ăn nhanh đem đến cho cậu hay không?”
Lâm Viễn do dự một chút, tâm nói…..Ân, thực ra có thể làm chút đồ ăn khuya cho tôi, nhưng lời chưa nói ra đã cảm thấy bàn tay Hạ Vũ Thiên thoáng cái siết chặt, Lâm Viễn hơi chau mày, nói “Bỏ đi, tôi không đói bụng”
Hạ Liệt gật gật đầu, lúc này, A Thường ở bên ngoài gõ cửa mấy cái, ý bảo Hạ Liệt đã đến giờ.
Hạ Liệt liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên với Lâm Viễn một cái, nói với Lâm Viễn “Sáng mai tôi lại đến, chiếu cố Lâm Viễn cho tốt”
“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu, tâm nói, đi nhanh đi, đi nhanh đi!
Sau khi Hạ Liệt rời đi, người vào là Hạ Vũ Khải.
“Lâm Viễn” trong số người họ Hạ thì Hạ Vũ Khải có thể xem là một trong số những người đối tốt với Lâm Viễn, hắn đi vào, đầu tiên là xem xét tình trạng Hạ Vũ Thiên, sau đó hỏi Lâm Viễn “Đại ca thế nào?”
“Sáng mai sẽ tỉnh lại” Lâm Viễn lại bổ sung “Đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt”
Hạ Vũ Khải gật đầu, chú ý tới bàn tay đang nắm chặt tay Lâm Viễn, liền hỏi “Đại ca vì sao……”
Lâm Viễn nhíu mày, tâm nói, Hạ Vũ Thiên, thấy không, lộ rồi đi? Thấy Vũ Khải nghi hoặc, liền thấp giọng nói “Từ lúc mới bị bắn đến giờ đều nắm như vậy…..gỡ không ra”
Hạ Vũ Khải gật gật đầu, lại hỏi thêm vài câu đơn giản, A Thường thúc dục một chút, hắn cũng đi ra ngoài.
Người cuối cùng vào là Hạ Vũ Kiệt.
“Tiểu mỹ nhân, sợ hãi rồi phải không?” Hạ Vũ Kiệt vẫn như trước, cảm thấy rất hứng thú với Lâm Viễn, Lâm Viễn nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
“Hắc….” Hạ vũ Kiệt chú ý đến tay Hạ Vũ Thiên, cười hỏi “Không phải đại ca đã mê đảo cậu rồi chứ?”
“Không thể nào” Lâm viễn nhỏ giọng nói thầm.
“Không phải hai người đã đồng giường cộng chẩm rồi sao?” Hạ vũ Kiệt cười hỏi “Sao lại không thừa nhận”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói “Đồng giường cộng chẩm với anh ấy còn có rất nhiều người khác…..hơn nữa, không phải anh ấy có vị hôn thê rồi sao?”
“Cậu nói Tần Dụ a?” Hạ Vũ Kiệt cười nói “Tần Dụ với đại ca là tình cảm anh em a”
Lâm Viễn bĩu môi, tâm nói: Lừa ông đây cái rắm a! Nhưng mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy rất kỳ quái, Hạ Vũ Kiệt nói chuyện này với hắn làm gì?
“Aiiii, vốn nghĩ đợi đại ca chơi chán sẽ đem cậu cho tôi” Hạ Vũ Kiệt nhún nhún vai “Xem ra không hy vọng, mất tiểu bảo bối rồi” Nói xong, nhàn nhã tự tại đi ra ngoài.
Lâm Viễn ai thán trong lòng………Những người họ Hạ vừa rồi rốt cuộc là vào nhìn cái gì? Cảm giác bọn họ cũng không quan tâm đến sống chết của Hạ Vũ Thiên a? Hay là nói……Ân, quan tâm rất giả dối!
Sau đó, đám người họ Hạ cùng nhau ly khai, A Thường đóng cửa lại, canh gác ở bên ngoài.
Lâm Viễn vỗ vỗ Hạ Vũ Thiên, nói “Ai, có thể buông tay rồi, mọi người đều đi hết cả!”
Lúc này, Hạ Vũ Thiên chậm rãi buông tay, mở to mắt.
Lâm Viễn rút tay lại xoa xoa bóp bóp, trên cổ tay hằn dấu đỏ ửng, tên hỗn đản Hạ Vũ Thiên dùng sức bóp hắn!
Cởi ống dẫn khí ra, Hạ Vũ Thiên nói “Vừa rồi ai có vấn đề?”
Lâm Viễn nhún nhún vai “Nếu có vấn đề thì ai cũng có, nhưng kỳ thật tôi cảm giác cũng chưa có vấn đề gì, nếu nói không có vấn đề, thì tôi lại cảm giác có chút vấn đề…..Ân, tóm lại, chính là thực thực giả giả a”
“A” Hạ Vũ Thiên cười cười, tựa giường ngồi dậy, hỏi “Cậu cảm thấy, ai là người không được bình thường nhất?”
“Không được bình thường, anh nói là không giống với ngày thường a?” Lâm Viễn hỏi.
“Ân” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu.
“Ân…….” Lâm Viễn vuốt cằm nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, nói “Tuy nói rằng chú hai Hạ Liệt của anh có chút đáng hoài nghi, so với dáng vẻ lo lắng của những người khác có chút bất đồng, nhưng người đáng chú ý nhất…..lại là chú ba”
“Hạ Mạt làm sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Sao lại gọi thẳng tên chú của mình a?” Lâm Viễn có chút bất mãn “Không tôn trọng người lớn”
“Vậy thì có gì đáng bận tâm chứ” Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, nói “Trên thế giới này căn bản không tồn tại người chân chính đáng giá để tôi tôn kính, hiếu kính”
“Sao anh lại nói như vậy a?” Lâm Viễn hỏi “Mẹ anh đâu?”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi trầm xuống, thật lâu sau mới nói “Nàng hoàn thành tốt vai diễn…..chỉ tiếc sau cùng lại quá nhập tâm thành thật…..tính mệnh khó giữ”
Lâm Viễn bĩu môi, nói “Có như vậy thì anh cũng không thể để nàng ở trong bệnh viện tâm thần a, thật là hiếu thuận quá a”
“Nàng không ra được” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Hạ gia không thu nhận nàng”
Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy chắc chắn bên trong có bí mật kinh thiên động địa, vì an toàn của bản thân, ít biết một chút thì cũng tính là một chút a.
“Nói tiếp đi, Hạ Mạt làm sao vậy?” Hạ Vũ Thiên truy vấn.
“Nga……không phải bình thường hắn là kẻ lắm mồm hay sao? Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lại không nghe thấy tiếng hắn a” Lâm Viễn trở lời.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi nheo mắt, lạnh lùng nói “Thật đáng khả nghi”
Lâm Viễn cầm ly nước lên uống, thấy Hạ Vũ Thiên xoay mặt nhìn hắn, hỏi “Nhìn cậu rất giống người cô đơn a, tôi nhớ rõ lần trước cậu từng nói mẹ cậu đã chết”
“Đúng vậy” Lâm Viễn tiếp “Chết vài năm trước. Thì sao?”
“Tôi không thấy cậu đi tảo mộ a” Hạ Vũ Thiên cười.
“Còn chưa đến tiết thanh minh” Lâm Viễn nói xong, đưa tay lấy ra một chiếc hoa tai làm mặt dây chuyền, phía dưới là một chiếc bình thủy tinh tinh xảo nho nhỏ, bên trong là bột phấn màu trắng.
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn.
“Tôi luôn mang theo người!” Lâm Viễn chớp chớp mi, cảnh cáo Hạ Vũ Thiên “Cho nên nói không được làm chuyện xấu với tôi! Cẩn thận mẹ tôi trên trời linh thiêng đón anh đi cùng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...