Sau khi nói lời chào tạm biệt với Ngài Gerald và Edward Kinloch, Harry quay lại và dựa lưng vào bên trong cánh cửa của dãy phòng của mình. Viễn cảnh về việc thiết kế ra một loại súng mới và các vỏ đạn được hợp nhất hẳn sẽ là một thử thách thú vị.
Tuy nhiên, hiện tại thì nó chẳng là gì ngoại trừ một sự phiền phức đáng bực mình. Chỉ có một vấn đề mà anh có hứng thú để giải quyết, và nó thì chẳng liên quan gì đến tài năng cơ khí phi thường của anh. Chà sát phía sau cổ mình, Harry bước đến phòng ngủ của anh để tìm một cái áo ngủ. Mặc dù anh ngủ trần, nhưng thật khó mà có thể thoải mái làm điều đó ở trên ghế sôpha được. Viễn cảnh dành thêm một đêm nữa ở đấy khiến anh phải đặt câu hỏi về sự sáng suốt của mình. Anh đang phải đối mặt với lựa chọn ngủ trên một chiếc giường tiện nghi cùng người vợ hấp dẫn của mình, hay nằm một mình trên một chiếc ghế nhỏ hẹp trong phòng khách… và anh định chọn cái sau à?
Vợ anh chăm chú nhìn anh từ chiếc giường, ánh nhìn đăm đăm của nàng vẻ kết tội. “Em không thể tin được rằng anh thậm chí còn cân nhắc đến nó,” nàng nói luôn chẳng thèm mào đầu.
Điều đó khiến tâm trí đang bị xao lãng của anh phải mất một lúc để hiểu rằng nàng không phải đang đề cập đến những sắp xếp về chuyện ngủ của họ, mà là cuộc gặp gỡ mà anh vừa mới kết thúc. Nếu anh không quá mệt mỏi thì Harry có thể đã nghĩ đến việc khuyên vợ mình rằng giờ không phải là buổi tối để mở ra một cuộc tranh cãi.
“Em đã nghe được bao nhiêu?” anh bình tĩnh hỏi, trong khi quay sang lục lọi một trong những ngăn kéo đựng trang phục.
“Đủ để hiểu rằng anh có thể thiết kế được một loại vũ khí mới cho họ. Và nếu vậy, anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho quá nhiều những sự tàn sát và những đau khổ-”
“Không, anh sẽ không phải.” Harry giật mạnh cái cravat và áo khoác của mình, ném chúng xuống sàn thay vì để nó gọn gàng lên chiếc ghế. “Những người lính mang theo súng sẽ phải chịu trách nhiệm cho điều đó. Và những chính trị gia và những tướng lĩnh quân đội đã gửi chúng ra ngoài đó.”
“Đừng tỏ ra không trung thực, Harry à. Nếu anh không phát minh ra những loại vũ khí thì ngay từ đầu sẽ không ai có được chúng cả.”
Từ bỏ việc tìm kiếm chiếc áo ngủ, Harry tháo đôi giày của mình và quăng chúng lên đống quần áo vừa được cởi ra của anh. “Em có nghĩ rằng con người ta sẽ ngừng phát triển những cách mới hơn để giết những kẻ khác không? Nếu anh không làm điều này thì ai đó khác cũng sẽ làm.”
“Vậy hãy để ai đó khác làm. Đừng để nó trở thành gia tài của anh.”
Ánh mắt chăm chú của họ gặp nhau, va đụng chan chát. Vì Chúa, anh muốn cầu xin nàng, đừng đẩy anh ra tối nay. Nỗ lực để tiếp tục một cuộc nói chuyện liền mạch đã làm tiêu tán đi một chút sự kiềm chế cuối cùng mà anh còn giữ lại được.
“Anh biết là em đúng mà,” Poppy khăng khăng, trong khi ném cái chăn ra sau và nhảy xuống khỏi giường để đối mặt với anh. “Anh biết em cảm thấy như thế nào về những khẩu súng đấy. Điều đó không gây chút vấn đề nào với anh à?”
Harry có thể nhìn thấy những đường nét của cơ thể nàng bên trong chiếc áo ngủ trắng mỏng. Anh thậm chí có thể thấy được hai nụ hoa nàng, hồng hào và săn chắc trong sự giá lạnh của căn phòng. Đúng và sai… không, anh không quan tâm cái chết tiệt gì đến những giọng điệu phê phán vô tích sự đó. Nhưng nếu nó làm nàng bớt khắc nghiệt với anh, nếu nó khiến nàng buông thả bản thân mình dù chỉ một chút, thì anh sẽ nói với Ngài Gerald và toàn bộ chính phủ Anh quốc hãy tự xoay xở lấy. Và ở nơi nào đó trong vực thẳm của tâm hồn anh, một khe nứt bắt đầu vỡ ra khi anh trải nghiệm thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ… khao khát được làm hài lòng một người khác.
Đầu hàng trước xúc cảm đó trước khi anh thậm chí biết nó là cái gì, anh mở miệng để nói với Poppy rằng nàng có thể có được những gì nàng muốn. Anh sẽ chuyển lời đến Uỷ ban Chiến tranh vào ngày mai rằng giao dịch bị huỷ. Tuy vậy, trước khi anh có thể nói ra một lời nào, Poppy lại nhẹ nhàng nói. “Nếu anh cứ giữ lời hứa với Ngài Gerald, em sẽ rời khỏi anh.”
Harry đã không nhận thức được rằng mình đang vươn tới nàng, chỉ đến khi nàng ở trong vòng tay siết chặt của anh, và rằng nàng đang thở hổn hển.
“Đó không phải là lựa chọn dành cho em,” anh xoay xở để nói ra.
“Anh không thể buộc em ở lại nếu em không muốn,” nàng nói. “Và em sẽ không thoả hiệp chuyện đó đâu, anh Harry. Anh sẽ làm như em yêu cầu, hoặc em sẽ rời đi.”
Cả địa ngục sụp đổ đè chặt bên trong anh. Rời khỏi anh, nàng sẽ ư?
Không phải trong cuộc đời này, hay cả đời sau.
Nàng nghĩ anh là một quái vật… tốt, anh sẽ chứng minh rằng nàng đúng. Anh sẽ là mọi thức nàng nghĩ về anh và còn tệ hơn nữa. Anh giật mạnh nàng vào người mình, dòng máu nóng căng tràn háng anh khi anh cảm nhận được làn vải lanh trượt nhẹ trên cơ thể mềm mại, săn chắc của nàng. Giữ lấy bím tóc nàng trong tay mình, anh kéo sợi ruy-băng lỏng ra. Miệng anh mở ra trên đường cong giữa cổ và vai nàng, và mùi hương của xà phòng và nước hoa cùng làn da phụ nữ tràn ngập khắp các giác quan của anh.
“Trước khi anh quyết định,” anh nói bằng giọng từ yết hầu, “Anh nghĩ mình sẽ thử những gì mà anh có thể đã định từ bỏ.”
Hai bàn tay nàng đưa lên đôi vai anh như thể để đẩy anh ra.
Nhưng nàng không chống lại. Nàng đang ôm lấy anh.
Harry chưa từng bị khuấy động quá mức, chưa bao giờ liều lĩnh đến vượt qua khỏi cả lòng tự trọng. Anh ôm nàng, miệt mài tiếp thu cảm nhận về cơ thể nàng sát với cả cơ thể anh. Mái tóc nàng được nới lỏng, lớp lụa đỏ như lửa trượt trên hai cánh tay anh. Anh giữ nó đầy cả hai tay, áp mái tóc mềm mại lên khuôn mặt mình. Nàng có mùi tựa như những bông hoa hồng, một chút hương còn sót lại gợi cảm giác đầy đam mê của xà phòng thơm hoặc dầu tắm. Anh kiếm tìm nhiều hơn mùi hương ấy, hít nó vào trong những hơi thở sâu. Giật mạnh phần phía trước áo ngủ của nàng mở ra, Harry thả những cái nút áo bọc vải nhỏ xíu xuống thảm nghe lộp độp. Poppy run lên nhưng không hề kháng cự khi anh kéo giật chiếc áo ngủ lên đến eo nàng, để cho hai ống tay áo bị giữ lại trên cánh tay nàng. Bàn tay anh đi đến một bên vú nàng, chúng căng đầy và xinh đẹp trong ánh sáng mờ mờ. Anh chạm vào nàng bằng lưng ngón tay mình, chậm rãi di chuyển xuống cho đến khi một trong hai cái núm nhỏ màu hồng bị bắt lại nhẹ nhàng giữa những đốt ngón tay anh. Anh kéo giật, chỉ đôi chút. Cảm nhận cái giật nhẹ, Poppy thở gấp và mím cắn môi mình.
Ngả Poppy ra sau, Harry ngừng lại khi hông nàng va vào rìa tấm đệm.
“Nằm xuống đi em,” anh nói, giọng anh khàn đặc hơn là anh nghĩ. Anh giúp nàng nằm xuống, đỡ nàng bằng hai cánh tay anh, làm nàng thả lỏng ở trên giường. Nghiêng thân hình đỏ ửng của nàng qua, anh nếm náp khắp cả làn da mang mùi hương hoa hồng đó, tán tỉnh nàng bằng những nụ hôn… những nụ hôn di chuyển chậm rãi, những nụ hôn ẩm ướt và khéo léo lại vô cùng kiên nhẫn. Anh liếm lên một nụ hoa nàng và bắt lấy đỉnh căng tràn, búng nhẹ nó bằng lưỡi anh. Poppy rên rỉ, cơ thể nàng nảy lên thành một đường cong vô vọng khi anh mút lấy nàng trong những phút dài. Nới chiếc áo ngủ bằng vải muslin khỏi người nàng, Harry thả nó xuống sàn nhà. Anh nhìn đăm đăm vào nàng với sự khao khát và sùng kính ngang bằng nhau. Nàng xinh đẹp đến mức không thể tả được, nằm đó trong sự phóng túng ngọt ngào ở trước mặt anh… cảm giác lạc lối, bị khuấy động, không chắc chắn. Ánh mắt của nàng dè dặt, như thể nàng đang cố để tiếp nhận quá nhiều sự xúc động cùng một lúc.
Harry kéo ra phần còn lại của quần áo anh và hạ mình xuống nàng. “Chạm vào anh đi,” anh xấu hổ khi nghe bản thân nói ra… thứ gì đó mà anh chưa từng yêu cầu bất kì ai trước đây. Một cách chậm rãi, hai tay của nàng nâng lên, một bàn tay vòng quanh cổ anh. Những ngón tay nàng trượt quanh mái tóc ngắt hơi quăn nhẹ ở sau gáy anh. Sự vuốt ve ngập ngừng đó đã kéo ra được một tiếng rên rỉ của sự hài lòng từ anh. Anh nằm sang bên cạnh nàng, nhẹ nhàng di chuyển một bàn tay vào giữa hai đùi nàng.
Anh đã quá quen thuộc với những thứ phức tạp, thanh mảnh, với những kỹ thuật tinh vi đến nỗi Harry nhạy cảm với mọi phản ứng tế nhị của cơ thể nàng. Anh khám phá nơi nào và cách thức vuốt ve như thế nào mà nàng thích nhất, cái gì khuấy động nàng. Cái gì làm nàng ướt. Lần theo hơi ẩm đó, anh trượt một ngón tay vào trong, và nàng chấp nhận nó dễ dàng. Tuy nhiên, khi anh có thêm một ngón nữa, do dự và vươn xuống theo bản năng để đẩy tay anh ra. Rời đi, anh lại vuốt ve nàng bằng gan bàn tay nhẹ nhàng, dỗ dành để nàng thư giãn. Đè lưng nàng xuống giường, Harry xuất hiện ở trên nàng. Anh nghe thấy nhịp thở của nàng nhanh hơn khi anh đặt mình vào giữa hai đùi nàng. Nhưng anh không cố tiến vào trong nàng, chỉ để nàng cảm nhận áp lực của anh, chiều dài áp vào vùng đồi nhỏ nữ tính mềm mại. Anh biết làm thế nào để chòng ghẹo, làm thế nào để khiến nàng muốn anh. Anh di chuyển trong sự gợi ý nhẹ nhàng nhất của một cú thúc, trượt theo sự ẩm ướt và vùng da thịt dễ tổn thương đầy ngọt ngào, và rồi anh xoay hông mình một cách chậm rãi, mỗi chuyển động là một âm tiết được thêm vào để tạo ra một ý nghĩa lớn lao hơn. Hai hàng lông mi của nàng hạ xuống nửa chừng, và một nếp gấp đầy vẻ e thẹn, đam mê xuất hiện giữa đôi lông mày nàng… nàng muốn những gì anh đang trao cho nàng, nàng muốn áp lực, và sự dày vò cả sự khuây khoả. Ham muốn đã mang đến một lớp sương ẩm của mồ hôi lên làn da nàng, cho đến khi mùi hương của những bông hồng càng đậm đà và trở thành một dấu vết của mùi xạ hương, nó khuấy động dữ dội và điên cuồng đến nỗi anh có thể đã để bản thân tiến thẳng vào đó. Nhưng anh đã lăn mình sang bên, tránh khỏi cái nôi đầy quyến rũ ở giữa hai đùi nàng.
Anh lướt bàn tay mình lên vùng đồi nhỏ của nàng và lại trượt ngón tay vào bên trong nàng, sự động chạm của anh đầy khiêu khích và êm ái. Lần này cơ thể nàng thư giãn và chào đón anh. Hôn lên cổ họng nàng, anh bắt lấy sự rung động của mỗi tiếng rên rỉ trên đôi môi mình. Một cái siết mờ nhạt, có nhịp điệu bắt đầu quanh các khớp ngón tay anh khi anh đẩy những ngón tay mình vào trong nàng một cách thật nhẹ nhàng. Mỗi lần nàng kéo chúng vào hoàn toàn, anh lại để gót bàn tay mình chà xát lên nàng thật thân mật. Nàng thở hổn hển và bắt đầu liên tục nâng người lên.
“Đúng rồi,” Harry thì thầm, dể cho hơi thở nóng hổi của mình tràn ngập vành tai nàng. “Đúng thế. Khi anh ở trong em, đó là cách mà em chuyển động. Thể hiện cho anh thấy điều em muốn, và anh sẽ trao nó cho em, nhiều như em cần, miễn là em muốn…”
Nàng siết lấy những ngón tay anh, thít chặt, co giật, đi vào những cơn run rẩy đầy gợi tình. Anh nhẫn nại tìm ra mỗi gợn sóng khoái cảm cuối cùng, yêu thích sự lên đỉnh của nàng, lạc lối trong cảm giác của nàng. Đặt mình lên trên nàng, anh mở rộng hai đùi nàng và hạ mình xuống giữa họ. Trước khi vùng da thịt đã được thoả mãn của nàng bắt đầu đóng lại, anh đã đưa bản thân vào nơi nàng đang ẩm ướt và sẵn sàng cho anh. Anh hoàn toàn ngừng suy nghĩ. Anh đẩy vào phần bao quanh đang chống cự lại đó, thấy nó thậm chí còn khó khăn hơn là anh đã nghĩ bất chấp sự ẩm ướt đầy đủ.
Poppy thút thít trong sự sững sờ vì đau đớn, cơ thể nàng cứng lại.
“Ôm anh đi,” Harry khàn khàn nói. Nàng nghe theo, hai tay nàng đi lên vòng quanh cổ anh. Anh hạ tay xuống và kéo hai đùi nàng lên, cố gắng khiến nó dễ dàng hơn cho nàng để anh nhấn vào sâu hơn, cứng rắn hơn, vùng da thịt của nàng chật khít đến không thể tin được và thật nóng ấm, ngọt ngào, và anh trao cho nàng thêm nữa, không thể tự cứu giúp mình, cho đến khi anh hoàn toàn chôn sâu vào hơi nóng mềm mại của nàng.
“Oh, Chúa ơi,” anh thì thầm, run run với nỗ lực để giữ yên, để nàng điều chỉnh bao quanh anh. Mọi dây thần kinh la hét đòi hỏi sự chuyển động, đòi hỏi sự va chạm trượt vào, trêu chọc để mang anh tới sự giải thoát. Anh thúc vào nhẹ nhàng. Nhưng Poppy nhăn mặt, hai chân nàng căng ra trên chân anh. Anh đợi lâu hơn, mơn trớn nàng bằng tay anh.
“Đừng ngừng lại,” nàng nói bằng giọng nghẹn lại. “Mọi thứ vẫn ổn.”
Nhưng nó không ổn. Anh đẩy vào lần nữa, và một âm thanh đau đớn thoát ra khỏi nàng. Lại lần nữa, và nàng gắng sức và cắn chặt hai hàm răng. Mỗi lần anh chuyển động, nó lại gây ra cho nàng sự đau đớn tột độ.
Cưỡng lại vòng ôm chặt cứng của nàng trên cổ anh, Harry lùi lại đủ xa để nhìn được khuôn mặt nàng. Poppy trắng bệch vì đau đớn, đôi môi nàng tái nhợt. Thánh thần thiên địa ơi, đó là sự đau đớn dành cho tất cả các trinh nữ ư?
“Anh sẽ đợi,” anh nói một cách không trôi chảy. “Nó sẽ dễ dàng hơn trong một vài phút nữa.”
Nàng gật đầu, khuôn miệng nàng cứng rắn, đôi mắt nàng nhắm chặt.
Và họ cùng giữ im lặng và kết nối chặt chẽ với nhau, trong khi anh cố xoa dịu nàng. Nhưng không có gì thay đổi cả. Bất chấp sự phục tùng của Poppy, nó vẫn vô cùng khốn khổ đối với nàng.
Harry chôn mặt mình vào mái tóc nàng và tự nguyền rủa. Và anh rút lui, bất chất sự phản đối dữ dội từ cậu bé của anh, khi mọi mạch đập kêu gào đòi anh nhấn vào bên trong nàng.
Nàng không thể kiềm chế hơi thở hổn hển vì khuây khoả do sự xâm nhập đầy đau đớn đã được rút ra. Nghe thấy âm thanh đó, Harry gần như nổ tung với tâm trạng thất vọng đầy khó chịu.
Anh nghe thấy nàng lẩm bẩm gọi tên anh, giọng của nàng hoài nghi.
Tảng lờ nàng đi, Harry rời khỏi giường và lảo đảo đi đến phòng tắm. Anh chống tay lên bức tường lát gạch và nhắm mắt lại, đấu tranh để tự kiềm chế. Sau một vài phút, anh xả nước và xối lên người mình. Anh thấy những vết máu… máu của Poppy. Nó khá là bình thường. Nhưng hình ảnh của nó làm anh muốn la hét lên.
Bởi vì điều cuối cùng anh muốn trên đời này là gây cho vợ mình dù chỉ là một giây đau đớn. Anh sẽ chết trước khi làm nàng đau, dù những hậu quả đối với anh có là gì chăng nữa. Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Anh chưa bao giờ muốn cảm nhận về bất kì ai theo cách đó cả, thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng là nó có thể nữa.
Anh phải buộc nó ngừng lại thôi.
Cảm thấy đau nhức và hoang mang, Poppy nằm nguyên ở đó và lắng nghe những âm thanh khi Harry tắm rửa. Cảm giác cháy bỏng lên ở những nơi mà anh đã chạm vào nàng. Dấu vết còn lại của máu vẫn dính nhớp giữa hai đùi nàng. Nàng muốn rời khỏi giường và tẩy sạch đi, nhưng ý nghĩ tiến hành một hành động thân mật như thế trước mặt Harry thì thật… không, nàng vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Và nàng không chắc, bởi vì bất chấp sự ngây thơ của nàng, thì nàng vẫn biết rằng anh chưa hoàn thành việc làm tình với nàng.
Nhưng tại sao cơ chứ?
Liệu có điều gì đó mà nàng đáng lẽ đã phải làm không?
Liệu nàng có mắc phải loại sai lầm nào đó không? Có thể là nàng đáng lẽ đã phải biết chịu đựng hơn. Nàng đã cố hết sức mình, nhưng nó đau kinh khủng, mặc dù Harry đã rất nhẹ nhàng. Chắc chắn là anh biết rằng chuyện này sẽ đau đớn đối với một thiếu nữ trong lần đầu tiên của mình. Vậy thì, tại sao anh lại có vẻ giận dữ với nàng?
Cảm thấy không thoả đáng và dè dặt phòng thủ, Poppy trườn ra khỏi giường và tìm áo ngủ của mình. Nàng mặc nó vào và vội vã rụt trở lại vào bên dưới chăn khi Harry quay trở lại phòng. Không nói lời nào, anh nhặt lên đống quần áo đã được cởi ra và bắt đầu mặc vào.
“Anh định ra ngoài à?” nàng nghe bản thân hỏi.
Harry không nhìn vào nàng. “Ừ.”
“Ở lại với em,” nàng bật ra mà chưa kịp nghĩ ngợi gì.
Harry lắc đầu. “Anh không thể. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Nhưng ngay bây giờ thì anh-” Anh ngừng nói nhưng thể những từ ngữ bị mắc lại trong anh.
Poppy nằm cuộn tròn lại sang một bên, nắm chặt lấy viền áo ngủ. Có điều gì đó đã sai kinh khủng - nàng không thể tìm hiểu được nó là cái gì, và nàng lại quá e ngại để hỏi ra.
Mặc vào chiếc áo khoác của mình, Harry bắt đầu đi đến cửa phòng.
“Anh định đi đâu?” Poppy run run hỏi.
Giọng anh nghe xa cách. “Anh không biết.”
“Khi nào thì anh sẽ-”
“Anh cũng không biết nữa.”
Nàng đợi cho đến khi anh rời đi trước khi nàng để một vài giọt nước mắt chảy ra, và nàng thấm nó bằng tấm khăn trải giường. Liệu Harry có đang đến với một người phụ nữ khác không?
Một cách vô cùng khổ sở, nàng nghĩ những lời khuyên của chị Win của nàng về những mối quan hệ trong hôn nhân là không đủ. Đáng lẽ nó phải có ít hoa hồng và ánh trăng hơn và nhiều thông tin thực tế hơn. Nàng muốn gặp các chị gái mình, đặc biệt là chị Amelia. Nàng muốn gia đình của nàng, những người sẽ yêu thương và ca ngợi và coi trọng nàng hơn, sẽ cho nàng sự yên lòng mà nàng thực sự cần. Đối với nàng, chuyện này còn có ý nghĩa hơn cả đôi chút nản lòng khi thất bại trong cuộc hôn nhân chỉ sau có ba tuần. Trên tất cả, nàng cần lời khuyên về những người chồng.
Phải, giờ là lúc rút lui và cân nhắc xem phải làm gì. Nàng sẽ đi Hampshire. Một bồn tắm nước nóng xoa dịu vùng da thịt đang đau nhức của nàng và giảm bớt căng thẳng cho những cơ bắp mỏi nhừ ở mặt trong đùi nàng. Sau khi lau khô người và thoa phấn, nàng mặc vào chiếc áo dài màu rượu nho cho các chuyến du hành. Nàng mang theo một vài thứ đồ dùng cá nhân trong chiếc vali nhỏ, gồm có đồ lót và tất chân, một cây lược có gáy màu bạc, một cuốn tiểu thuyết, và một thứ vật dụng tự động hoá mà Harry đã làm ra - một chú chim gõ kiến nhảy trên một cành cây - thứ mà nàng đã luôn đặt ở trên bàn trang điểm của mình. Tuy vậy, nàng để lại cái kim cương mà Harry đã tặng, đặt cái hộp viền nhung trong một ngăn kéo.
Khi nàng đã sẵn sàng để rời đi, nàng rung dây chuông và gửi một người hầu gái đi gọi Jake Valentine đến. Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn với đôi mắt nâu xuất hiện ngay lập tức, không hề cố gắng che giấu sự lo lắng của anh. Ánh mắt chăm chú của anh lướt nhanh qua trang phục để du hành của nàng. “Liệu tôi có thể giúp được gì ạ, Mrs. Rutledge?”
“Mr. Valentine, chồng tôi đã rời khách sạn chưa?”
Anh ta gật đầu, một cái cau mày làm nhăn trán của anh ta.
“Anh ấy có nói với anh khi nào thì anh ấy sẽ trở lại không?”
“Không, thưa cô.”
Poppy tự hỏi liệu nàng có thể tin được anh ta không. Sự trung thành của anh ta với Harry rất nổi tiếng. Mặc dù vậy, nàng không có lựa chọn nào ngoại trừ yêu cầu sự giúp đỡ của anh ta. “Tôi phải xin sự giúp đỡ của anh, Mr. Valentine ạ. Tuy vậy, tôi sợ rằng nó có thể đặt anh vào thế khó xử.”
Đôi mắt màu nâu của anh ta ấm áp hơn với sự ngạc nhiên đến tội nghiệp. “Mrs. Rutledge, tôi gần như luôn luôn ở trong tình thế khó xử. Làm ơn đừng ngần ngại yêu cầu tôi bất cứ điều gì.”
Nàng căng hai vai lên. “Tôi cần một cỗ xe ngựa. Tôi sẽ đi thăm anh trai mình ở dinh thự của anh ấy ở Mayfair.”
Nụ cười biến mất khỏi đôi mắt anh ta. Anh ta liếc vào chiếc vali ở bên cạnh chân nàng. “Tôi hiểu.”
“Tôi rất xin lỗi phải yêu cầu anh lờ đi sự tuân lệnh của anh đối với chồng tôi nhưng… tôi thích anh không để anh ấy biết nơi tôi đã rời đi cho đến sáng mai hơn. Tôi sẽ hoàn toàn an toàn trong sự bầu bạn của anh trai tôi. Anh ấy sẽ đưa tôi đến với gia đình tôi ở Hampshire.”
“Tôi hiểu. Dĩ nhiên tôi sẽ giúp cô.” Valentine ngừng lại, như thể đang lựa chọn các từ ngữ của mình một cách cẩn thận. “Tôi hy vọng cô sẽ sớm trở về.”
“Tôi cũng hy vọng thế.”
“Mrs. Rutledge…” anh ta bắt đầu, và làm thông cổ họng mình một cách không thoải mái. “Tôi không nên đi quá giới hạn của mình. Nhưng tôi cảm thấy cần thiết phải nói rằng - ” Anh ta ngần ngừ.
“Cứ nói đi,” Poppy nhẹ nhàng nói.
“Tôi đã làm việc cho Mr. Rutledge hơn năm năm. Tôi dám nói rằng tôi biết ngài ấy như bất kì ai. Ngài ấy là một người đàn ông phức tạp… rất ác liệt vì lợi ích của chính mình, và ngài ấy không đắn đo nhiều, ngài ấy ép buộc bất kì ai ở xung quanh mình phải tuân theo những giới hạn của ngài ấy. Nhưng ngài ấy đã làm thay đổi rất nhiều cuộc đời theo chiều hướng tốt lên. Bao gồm cả cuộc đời của tôi nữa. Và tôi tin rằng vẫn luôn có điều tốt đẹp ở bên trong ngài ấy, nếu ai đó nhìn vào đủ sâu.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Poppy nói. “Nhưng chừng đó là không đủ để tạo dựng một cuộc hôn nhân.”
“Cô có một ý nghĩa nào đó đối với ngài ấy,” Valentien cố chấp. “Ngài ấy đã hình thành một tình yêu thương mạnh mẽ với cô, và tôi chưa bao giờ thấy điều đó trước đây. Đó là lí do tại sao tôi không nghĩ bất kì ai trên đời này có thể kiềm chế được ngài ấy ngoại trừ cô.”
“Cho dù điều đó có là thật,” Poppy xoay xở để nói tiếp, “Tôi vẫn không biết liệu tôi có muốn kiềm chế ngài ấy không.”
“Cô à…” Valentine nói đầy xúc động, “Ai đó cần phải làm điều đó.”
Sự ngạc nhiên đã mạnh mẽ xuyên thủng được nỗi đau khổ của Poppy, và nàng cúi đầu để che giấu một nụ cười. “Tôi sẽ cân nhắc nó,” nàng nói. “Nhưng hiện tại tôi cần đi khỏi một thời gian. Trong môn quyền anh họ gọi nó là cái gì…?”
“Một quãng nghỉ giữa hiệp,” anh ta nói, nghiêng người để nhấc vali của nàng lên.
“Phải, một quãng nghỉ giữa hiệp. Anh sẽ giúp tôi chứ, Mr. Valentine?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Valentine bảo nàng đợi vài phút, và đi gọi xe ngựa. Hiểu được nhu cầu muốn được làm theo ý mình, anh ta để xe ngựa đến đằng sau khách sạn, nơi Poppy có thể khởi hành mà không bị nhìn thấy.
Nàng cảm thấy một sự day dứt vì hối tiếc trong khi rời khỏi khách sạn Rutledge và các nhân viên của khách sạn. Một cách rất chóng vánh nó đã trở thành ngôi nhà… nhưng mọi thứ không thể giữ nguyên theo cái cách mà chúng đã từng. Có thứ gì đó phải chịu nhún nhường. Và thứ gì đó ấy - hay ai đó ấy - là Harry Rutledge.
Valentine quay lại để hộ tống nàng đến lối cửa sau. Mở ra một chiếc ô để che chắn cho nàng khỏi cơn mưa, Valentine đưa nàng ra ngoài tới chỗ chiếc xe đang đợi.
Poppy trèo lên bục cứng được đặt ở bên cạnh cỗ xe, và quay lại để đối diện với người phụ tá. Với chiều cao thêm vào của cái bục, họ đứng gần như ngang mắt nhau. Những giọt mưa lấp lánh trong ánh sáng từ khách sạn khi họ lùi vào bên trong những dải trang trí tựa như đá quý rủ xuống từ các đầu nhọn của chiếc ô.
“Mr. Valentine…”
“Vâng, thưa cô?”
“Anh nghĩ anh ấy sẽ đuổi theo tôi chứ, phải không?”
“Ngay lập tức, dù phải tới những nơi tận cùng của trái đất này,” anh ta trang trọng nói.
Điều đó gợi ra được một nụ cười từ nàng, và nàng quay lại để trèo vào xe ngựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...