Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Bởi vì tố chất thân thể kém, trận ốm này của Cao Triều phải nằm viện nguyên một tuần, hắn không thông báo cho người trong nhà biết, cũng ngại nói với những người bạn khác, mỗi ngày đều mỏi mắt mong chờ Khúc Lạc và Trần Tùy Văn đến thăm hắn, bồi hắn nói chuyện, quan trọng nhất là đưa cơm đến cho hắn.
Thức ăn trong bệnh viện không ngon, thức ăn lại quá cay, không thích hợp với bệnh nhân như hắn ăn, Trần Tùy Văn mỗi ngày đến đưa cơm một lần cho hắn, đều là những món ăn dinh dưỡng phong phú đa đạng và các loại canh, chính bởi vì phần cơm bệnh nhân này mới khiến Cao Triều cảm thấy bản thân cũng không đến nổi đáng thương.
Ngay lúc Cao Triều nằm đến mức muốn mốc meo, cuối cùng hắn cũng nhận được lệnh đại xá của bác sĩ, có thể xuất viện rồi.
Một tuần trú trong bệnh viện cũng không phải là không có lợi, ít nhất cũng khiến thói quen làm việc điên đảo ngày đêm của hắn được điều chỉnh lại, bởi vì có sự tẩm bổ kỹ lưỡng của Trần Tùy Văn, cân nặng so với lúc nhập viện ngược lại còn hơn hai cân.
Sau khi xuất viện việc đầu tiên Cao Triều làm là đi cát tóc, thề phải bắt đầu lại từ đầu, sẽ không bao giờ giày xéo thân thể mình nữa.
Sau đó mời Trần Tùy Văn và Khúc Lạc đi chơi, ăn cơm, hát karaoke, ngâm chân từ đầu đến đuôi, Cao Triều mới vừa khỏi bệnh nặng, không thích hợp ngâm chân.
Ăn cơm xong, ba người bắt xe đi KTV, lúc ở dưới lầu đợi thang máy, có người vỗ nhẹ vào vai Trần Tùy Văn: "Trần Tùy Văn, đúng là anh này? Anh lại đến đây công tác à?"
Trần Tùy Văn quay đầu lại, nhìn thấy là Tần An Chi, có chút quẫn bách: "Thật khéo.
Công ty phái tôi đến đây đóng quân." Thế giới thật nhỏ bé, đi đến đâu cũng có thể gặp được cậu ta.
"Ồ, chi nhánh công ty à, làm việc ở đâu vậy? Anh cũng đến hát karaoke à?" Tần An Chi nhìn Khúc Lạc và Cao Triều, đưa tay ra hướng về phía bọn họ: "Hai, mỹ nữ, lại gặp mặt rồi."
Khúc Lạc thích ngắm trai đẹp, lúc này khóe mắt cũng cười đến độ nheo lại: "Đúng là đi đâu cũng có thể gặp được cậu."
Tần An Chi cười: "Vậy chứng tỏ chúng ta có duyên.
Mọi người có bao nhiêu người, nếu như không nhiều, cùng nhau tụ tập lại một phòng bao đi, người càng đông càng náo nhiệt."
Cao Triều nghĩ còn chưa nghĩ đã từ chối rồi: "Không cần đâu, chúng tôi tự mình hát." Ấn tượng của Cao Triều đối với tên Tần An Chi này vô cùng tệ, tên tiểu tử này chưa từng để hắn ta vào mắt.
Trần Tùy Văn cười nói: "Không cần đâu, mọi người chơi đi."
Kết quả sau khi đến phòng, phát hiện vị trí phòng bao của hai bên vừa hay đối diện nhau, bên phía Tần An Chi đông người, là một phòng bao cỡ trung, Trần Tùy Văn bên này thì ít người, chỉ đặt một phòng nhỏ.
Tần An Chi đứng trên hành lang nhìn bọn họ cười: "Chúng ta đúng thật là có duyên mà, Trần Tùy Văn, lát nữa qua đây uống chút rượu."
Trần Tùy Văn cười trừ: "Mọi người chơi vui vẻ."
Cao Triều liếc mắt một cái, đúng là âm hồn bất tán!
Hát karaoke người đông càng náo nhiệt, nhưng ít người cũng có chỗ hay của ít người, không ai giành mic, có thể hát đến tận hứng.
Trần Tùy Văn phát hiện Cao Triều thực sự không lãng phí giọng nói hay của mình, giọng hát của anh rất hay, trong trẻo và êm dịu, hơn nữa còn là một người rất giỏi thể hiện, cả buổi tối tận lực giành mic với Khúc Lạc, cho nên kết luận ít người không cần giành mic này cũng không đúng.
Tần An Chi từ phòng bao đối diện ra ngoài, cách tấm cửa kính nhìn thấy Cao Triều và Khúc Lạc đang song ca, Trần Tùy Văn khoanh tay dựa vào ghế sofa nghe hát, bèn đẩy cửa ra, uyển chuyển cười nói: "Bọn anh bên này thật ít người."
Trần Tùy Văn nhìn thấy đối phương, chỉ đành đứng lên đi ra: "Tìm tôi có việc?"
Tần An Chi cười: "Cũng không có gì, lâu rồi không gặp, không dễ gì đụng phải, muốn tán chuyện cùng anh."
Trần Tùy Văn chỉ đành hướng hai người trong phòng vẫy vẫy tay, cùng với Tần An Chi ra ngoài, Cao Triều liên tục nheo mắt nhìn về phía cửa, đợi Trần Tùy Văn đi khỏi cũng không hát tiếp nữa, hắn hỏi Khúc Lạc: "Tên tiểu tử đó làm gì vậy?"
Khúc Lạc nói: "Bạn cũ gặp lại, chắc là ôn chuyện cũ ấy mà."
Trần Tùy Văn lần này đi khá lâu, không có khán giả, Cao Triều và Khúc Lạc giành mic cũng không có ý nghĩa gì nữa, Cao Triều đặt mic xuống: "Tôi đi mua chút đồ ăn, cô muốn ăn gì?"
Khúc Lạc nói: "Anh cũng muốn đi? Thật là chán chết, đi nhanh về nhanh, tùy tiện mua gì cũng được."
Cao Triều đi ra ngoài, nhìn quanh hàng lang và đại sảnh một lượt, không thấy Trần Tùy Văn và Tần An Chi, anh đi nhà vệ sinh một chuyến, bên đó cũng không có người.
Đi đâu rồi? Tìm không thấy người, hắn chỉ đành đi vào siêu thị nhỏ trong KTV mua đồ, đang lúc chọn đồ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Tùy Văn, Cao Triều nhìn xung quanh một lát, phát hiện lối ra còn lại của siêu thị là ban công, có người đứng đưa lưng về phía hắn.
Hắn dỏng tai lên lắng nghe tiếng nói chuyện của đối phương, quả nhiên là Trần Tùy Văn và Tần An Chi, chỉ nghe thấy Tần An Chi nói: "......!cái người đi hát cùng với anh không phải là bạn trai anh đúng không?"
"Không phải, bạn bè bình thường." Trần Tùy Văn nói.
Tần An Chi cười lên: "Em thấy cũng không giống, mắt nhìn người của anh không thể nào thấp như vậy được."
Trần Tùy Văn chỉ cười, không nói chuyện.
Ngược lại khiến Cao Triều đang nghe lén tức đến vẹo cả mũi, rốt cuộc mình có chỗ nào kém chứ! Người này người kia đều cho rằng Trần Tùy Văn không thể nào nhìn trúng hắn.
Tần An Chi nói: "Anh còn nhớ chuyện lần trước em hỏi về bạn trai của anh không? Lúc đó anh đã nói không có, em liền nghĩ, nếu như lần sau lại gặp được anh, anh vẫn chưa có bạn trai, em sẽ theo đuổi anh."
Trần Tùy Văn kinh ngạc đến nỗi cằm rớt cả xuống: "Cậu đùa gì vậy!"
Đồng thời ngạc nhiên đến há mồm còn có Cao Triều đang nghe lén, tên tiểu tử này cũng quá thẳng thắn rồi, hắn còn muốn tiếp tục nghe nốt, kết quả điện thoại vang lên, dọa hắn vội vàng chạy đi khỏi.
Là Khúc Lạc gọi điện thoại đến, hỏi hắn sao đi lâu như vậy còn chưa quay lại, Cao Triều vội vàng lấy mấy gói đồ ăn vặt trở về, trong lòng thì nghĩ: "Trần Tùy Văn có đáp ứng tên tiểu tử đó theo đuổi hay không?"
Tiếp sau đó, Cao Triều cũng không còn tâm tư giành mic với Khúc Lạc nữa, liền biến thành sân khấu riêng của Khúc Lạc.
Cao Triều sờ sờ khắp túi trên người, không tìm được thuốc lá, mới nhớ ra gần đây bị viêm phổi, cai thuốc rồi, hắn mở một túi khoai tây ra, bỏ vào trong miệng dùng sức nhai ngấu nghiến, dần dần khiến bản thân bình tĩnh trở lại, mình đang giận sao? Là vì bọn họ đều nói Trần Tùy Văn không nhìn trúng mình, vì vậy mới tức giận? Không phải, hắn vốn dĩ cũng không hi vọng bị Trần Tùy Văn nhìn trúng, vậy nên chẳng có gì đáng để giận cả.
Hắn chỉ là có chút nóng nảy khó nhịn, muốn biết chuyện bát quái của Trần Tùy Văn và tiểu tử kia.
Khúc Lạc hát xong một bài "Cao nguyên Thanh Tạng", dừng lại nghỉ ngơi: "Ôi mẹ ơi, khát chết tôi rồi.
Cao Triều sao anh chỉ mua mỗi đồ ăn vặt vậy, không có nước uống à?"
Cao Triều nhìn qua trên bàn: "Có rượu, cô uống rượu đi."
Khúc Lạc cũng không khách sáo cầm lấy chai bia nhấp một ngụm: "Sao anh không hát nữa? Tùy Văn đi lâu như vậy, đi hẹn hò rồi chắc, sao lâu như vậy còn chưa quay lại?"
Cao Triều trợn trắng mắt: "Sao tôi biết được, cô không yên tâm thì đi xem thử."
Khúc Lạc cười: "Tôi có gì mà không yên tâm, cậu nam sinh đó khá đẹp trai, lại là học sinh đại học Công nghệ, xứng với Tùy Văn, hơn nữa bọn họ là trúc mã, biết rõ gốc rễ, nếu như thật sự yêu đương, tôi mừng thay cho cậu ấy còn không kịp."
"Ha ha, còn phải nói." Cao Triều ngoài mặt cười trong lòng khó chiu, đại học Công nghệ có gì mà ghê ghớm, tôi đây còn là H đại đây này.
Khúc Lạc không để ý đến cảm xúc của hắn, lại chọn một bài bắt đầu hát.
Tâm tư Cao Triều bách chuyển thiên hồi, Trần Tùy Văn đây là đáp ứng tên tiểu tử đó theo đuổi rồi sao? Nếu không cũng sẽ khong nói chuyện lâu như vậy còn chưa quay lại.
Hắn lấy điện thoại ra, mở ra phím quay số, dãy số đầu tiên là của Trần Tùy Văn, hắn do dự một lúc, nhưng vẫn không nhấn vào.
Hắn cầm mic lên, trực tiếp chèn vào một bài "Chết cũng phải yêu" bắt đầu gào thét, vấn đề tình cảm của bạn bè, liên quan rắm gì đến mình! Hát, mau hát!
Hắn ta vừa hát được vài câu, Trần Tùy Văn đã đẩy cửa bước vào, Tần An Chi đứng ngay cửa, hướng về phía Trần Tùy Văn vẫy vẫy tay, sau đó mỉm cười rời đi.
Trần Tùy Văn ngược lại không có cười, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình không tệ.
Khúc Lạc vội vàng đón đầu: "Thế nào? Thế nào rồi? Hai người vừa mới nói gì rồi?"
Cao Triều cũng không hát tiếp nữa, vểnh tai lên hóng chuyện, Trần Tùy Văn nói: "Không nói gì cả, chỉ là ôn chuyện cũ.
Mau hát đi, Cao Triều, sao anh không hát nữa?"
Cao Triều cuống quýt quay đầu nhìn nhìn màn hình, há miệng: "Có chết cũng phải yêu! Không đi tới cùng sẽ không thống khoái......"
Trần Tùy Văn vốn là người ít nói, kín tiếng, trong tình huống bình thường muốn khả năng từ miệng anh mọi được chút bát quái là vô cùng nhỏ, Cao Triều nghĩ nghĩ, cũng không phải là không có cơ hội, đợi đến lúc hợp văn đánh chữ là có thể rồi, chỉ là phải hỏi thế nào mới không quá đột ngột, chuyện này cũng là cả một nghệ thuật.
Nhưng sau đó hắn lại không tìm được cơ hội để hỏi, sắp đến lễ Quốc Khánh rồi, công ty Trần Tùy Văn nhận một đơn hàng hoạt động Quốc Khánh, mỗi ngày anh bận rộn đề xuất phương án, viết kế hoạch, không có mấy thời gian mà hợp văn, cho dù thỉnh thoảng dành ra thời gian trống hợp văn, Cao Triều cũng không nhất định giành được hạng nhất, Trần Tùy Văn cũng không nhất định là người đứng cuối.
Ngày 30 tháng 9 là tết Trung Thu, tính cả Quốc Khánh tổng cộng có tám ngày, Trần Tùy Văn cuối cùng cũng được nghỉ phép.
Tết Trung Thu là ngày vạn gia đình đoàn tụ, nhưng Trần Tùy Văn không có ai để đoàn viên, có nhà không thể về, Dương Lỗi quay về rồi, cậu ấy là người địa phương, đưa theo Khúc Lạc về nhà qua lễ, họ mời Trần Tùy Văn đi cùng nhưng Trần Tùy Văn ngại không đi, anh định một mình ở nhà nấu vài món ngon, đã quyết định ra ngoài chơi từ trước, nhưng đến giờ vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu.
Anh đi mua thức ăn trở về, đụng phải Cao Triều đang đeo túi chuẩn bị ra ngoài, Cao Triều kinh ngạc nhìn anh: "Ấy, không phải cậu nói sẽ đi du lịch sao? Sao còn chưa đi?"
Trần Tùy Văn nói: "Ngày mai tôi mới đi."
"Vậy hôm nay một mình cậu qua lễ?" Cao Triều hỏi.
Trần Tùy Văn cười nói: "Không nhất định, Tần An Chi nói mời tôi ăn cơm, tôi vẫn đang suy nghĩ."
Cao Triều nói: "Tết Trung Thu phải ở bên người nhà mới có không khí.
Đi thôi, về nhà tôi."
Trần Tùy Văn sửng sốt một lúc, có hơi không tin được mà nói: "Về nhà anh?"
"Đúng vậy, có phải cậu còn chưa quyết định đi đâu chơi? Lần trước không phải cậu rất có hứng thú với pháo hoa ở Lưu Dương sao, lần này đi xem xem, cứ xem như thể nghiệm dân tình đi." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn nghe Cao Triều nói có chút động tâm, anh thực sự khá tò mò về Lưu Dương: "Nhưng đến nhà anh không hay lắm thì phải?"
Cao Triều cười nói: "Không có việc gì, anh tôi ngày mai dọn nhà, dọn nhà thì cần người góp sức.
Đi nhé, tôi làm hướng dẫn viên cho cậu, đưa cậu đi tham quan một chuyến ra trò."
Trần Tùy Văn nhìn lại đống thức ăn trong tay mình, có cá có thịt, còn có hai con cua lông: "Chỗ thức ăn này phải làm sao, cua lông không thể bỏ được." Những mấy chục tệ một con đó, anh vì muốn bù đắp cho bản thân một mình qua lễ nên mới mua.
"Có cua lông à, he he, đem đến nhà tôi đi.
Tôi cũng đi mua vài con, cùng đem về nhà." Cao Triều đẩy anh một cái, "Cậu mau chóng đi thu dọn đồ đạc đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...