Trên hành lang, dưới sự dẫn đường của Hồng Diệp và Tri Thu, Thâm Tuyết vội vàng đi vào sương phòng của Ấn Hỉ.
Một đám người mới vừa đi từ phòng khách vào phỏng nhỏ, chỉ thấy Thượng Quan Khuynh Vân bưng một cái chén rỗng dựa vào thành giường đứng dậy. Trên chén không còn nước thuốc nào, hiển nhiên vì Ấn Hỉ vừa mới dùng xong.
"Ta nghe nói Hỉ nhi rơi xuống nước, nàng không sao chứ?" Ba người vội vàng đi đến gần mép giường, thì phát hiện Ấn Nhỉ đã nhắm nghiền hai mắt ngủ say sưa. Mái tóc nàng buông xõa mềm mại như tơ lụa, rũ xuống bên thành giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngọc ngà kia hơi tái nhợt. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Ấn Hỉ yếu ớt như thế. Thâm Tuyết lo lắng nhíu mày, nhưng trong lòng cũng có chút hoang mang.
Không phải nàng mới uống thuốc xong à, sao Hỉ nhi lại ngủ nhanh như vậy?
"Đa tạ công chúa quan tâm, vi thần đã bảo đại phu đến khám và chữa bệnh. Hỉ nhi cô nương ngoại trừ bị nhiễm phong hàn, thì cũng không có gì lo ngại. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi hẳn." Thượng Quan Khuynh Vân bình thản ung dung đặt cái chén rỗng lên bàn nhỏ, sắc mặt bình tĩnh an nhiên khiến người khác không thể tìm ra chút dấu vết nào.
"Vậy là tốt rồi." Thâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra."Chuyện này rốt cuộc xảy ra thế nào?"
"Là lỗi của vi thần, hôm nay vi thần đi thuyền du hồ, ai ngờ được lại gặp một đám Hải tặc đến đánh cướp. Cũng may có Hỉ nhi cô nương bấm quẻ bói ra hôm nay vi thần có tai kiếp, cho nên kịp thời mang theo cứu binh đuổi tới. Chẳng qua bọn Hải tặc đó vì muốn thoát thân, đột nhiên ném hỏa dược về phía Hỉ nhi cô nương, khiến cho nàng ấy ngã xuống hồ."
"Hải Tặc?" Thâm Tuyết khiếp sợ giơ tay che miệng.
"Tên thủ lĩnh hải tặc này vóc người bưu hãn, võ công không tệ, chỉ trong nháy mắt đã dẫn đám người đó trốn mất dạng." Thượng Quan Khuynh Vân nhàn nhạt bổ sung, bước thong thả đến bên bàn tròn.
Thâm Tuyết càng khiếp sợ hơn. "Đào tẩu rồi à? Vậy, này?"
"May mà, có ba gã dư đảng bị sa lưới, vi thần đã cho người vẽ lại ba người này, ngày mai sẽ áp giải phạm nhân lẫn bức họa đến Hình bộ, để họ truy nã hết tội phạm." Hắn cầm lấy ba bức họa, mở dài ra: "Nghe nói này ba người này trùng hợp là đồng hương của công chúa, vi thần xin hỏi, công chúa có chút ấn tượng nào với ba người này không?"
Nhìn bức họa của ba người kia, Thâm Tuyết chợt biến sắc, cả người lung lay sắp ngã, cũng may có Hồng Diệp và Tri Thu đứng bên kịp thời duỗi tay nâng đỡ.
"Công chúa không có sao chứ?" Thượng Quan Khuynh Vân lập tức mở miệng quan tâm hỏi.
"Ta... Ta không sao." Nàng cắn môi dưới, len lén nhìn bức họa kia, lòng chợt kinh hãi, nhanh chóng quay đầu. "Ta...ta... ta không biết ba người này."
Quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Thượng Quan Khuynh Vân vẫn bình tĩnh điềm nhiên. "Vậy à? Vi thần đa tạ công chúa hiệp trợ."
Hắn chậm rãi cuộn lại bức họa."Trông công chúa thoạt nhìn có vẻ không ổn, hay là hãy đi về phòng nghỉ tạm trước đi. Chốc nữa nếu Hỉ nhi cô nương tỉnh dậy, vi thần sẽ phái người sang bẩm báo."
"À... cũng được." Thâm Tuyết tâm thần bất an, khó có thể tập trung, nàng do dự một hồi, rồi mới xoay người rời khỏi sương phòng.
Ba người họ vừa đi, Thượng Quan Khuynh Vân lập tức ra lệnh hộ vệ đang gác ngoài cửa. "Truyền lời đến Duệ Vương gia, nói rằng mọi chuyện như dự định, mời hắn lạt mềm buộc chặt, cần phải hốt gọn một mẻ "Giao Long" này."
"Vâng!"
Năm ngày sau, phủ Tể tướng.
Sau khi mọi người hộ tống Hoàng Phủ Thao đi ra khỏi đại sảnh, có một gã hộ vệ đang đứng ở cửa đại sảnh, hắn rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, xoay người đi vào đại sảnh, trông thấy Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, trực tiếp hỏi: "Duệ Vương Gia, vì sao còn không thấy Thâm Tuyết?"
"Ta đã nói rồi, Thâm Tuyết đã chính thức là người của hoàng gia ta, sau này ngươi phải gọi nàng là công chúa, còn có..." Dừng lại, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói thâm ý: "Đây là cơ hội duy nhất cho ngươi gặp Thâm Tuyết. Hãy nhớ kỹ, toàn bộ huynh đệ của ngươi đều đang ở trong đại lao. Ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không..."
"Chỉ cần thấy Thâm... Công chúa sống tốt, Vương Hổ ta cũng không cầu gì khác, tất nhiên sẽ tuyệt không đổi ý. Qua đêm nay, các ngài muốn chém muốn giết hay róc thịt đều được!" Vương Hổ vỗ ngực cam đoan.
"Nếu đã như vậy, ta đây cũng yên tâm rồi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đột nhiên nhìn ra phía ngoài cửa lớn ."Hoan nhi, dẫn Thâm Tuyết vào đi."
Dưới sự dẫn dắt của Ấn Hoan, Thâm Tuyết rốt cuộc bước vào đại sảnh, vừa nhìn thấy Vương Hổ, nàng lập tức kích động rơi nước mắt ."Hổ ca!"
"Thâm... Công chúa, mấy ngày qua người sống tốt không? Có ai bắt nạt ức hiếp người không?" Vương Hổ cưỡng chế tưởng niệm trong lòng, đột nhiên nắm chặt hai tay, quỳ một chân trên đất.
"Đừng mà!" Thâm Tuyết hoảng sợ lắc đầu, nàng cũng quỳ xuống bên cạnh hắn. "Đừng đối xử với ta như thế, ta vẫn là Thâm Tuyết của huynh, vì sao huynh lại không gọi tên của ta?"
"Người là công chúa rồi." Hắn khổ sở nói, trong đôi mắt đen ngập tràn thống khổ lẫn đớn đau.
"Cho nên huynh không cần ta nữa?"
"Ta... trèo cao không tới."
Thâm Tuyết nức nở nghẹn ngào một tiếng, khóc đầm đìa. "Đã như thế, vậy huynh dẫn ta đi được không? Dù đến chân trời hay góc biển ta đều đi với huynh, ta không làm công chúa nữa, huynh cũng đừng làm Hải Tặc, ta chỉ muốn ở cạnh huynh."
"Đi theo ta, nàng sẽ chịu khổ." Nhìn Thâm Tuyết khóc sướt mướt như thế, Vương Hổ rốt cuộc nhịn không mà ôm chặt nàng vào trong ngực.
"Ta không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên huynh, khổ mấy ta cũng chịu." Đôi mắt ướt đẫm lệ nhòa, nàng nhìn Vương Hổ xa cách lâu ngày này, bất chấp rụt rè, đưa tay ra ôm xiết chặt lại.
Giờ phút này, nàng chỉ muốn nhìn hắn, chỉ muốn cảm nhận hơi thở của hắn, trừ điều này ra, nàng cũng không thể suy nghĩ được gì nữa.
"Được rồi chưa?" Ấn Hoan thì thào nói chuyện với trượng phu.
"Nếu chẳng chịu một phen xương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ tỏa mùi hương." (1) Vén một sợi tóc dài của ái thê, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mê luyến ngửi hương hoa đào trên người nàng. "Chúng ta chẳng phải cũng giống vậy sao?"
Ấn Hoan không có tránh ra, chỉ lẳng lặng đỏ mặt.
"Vậy đừng tra tấn bọn họ quá." Nàng dịu dàng yêu cầu, giọng nói mềm nhẹ như nước.
"Ta biết, chỉ là nếu để cho hoàng thượng biết được chuyện tiếp theo ta sẽ làm, chỉ sợ người muốn tức chết mất."
"Nếu như chàng lo lắng hắn sẽ tức chết, vậy cũng sẽ không tìm cớ đuổi hắn đi rồi." Nàng đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn rồi.
"Ta làm thế là vì suy nghĩ cho hoàng thượng." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười, đột nhiên cúi xuống khẽ hôn lên mái tóc nàng. "Huống chi, ta cũng không thích hoàng thượng để ý nàng quá mức đến vậy."
"Hắn không có." Ấn Hoan nhíu mi, nàng không hiểu tại sao những năm gần đây, hắn lại có loại suy nghĩ hoang đường này.
"Không có sao?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng không cãi cọ với nàng, chỉ cười thâm sâu, sau đó ôm nàng đi từ từ đến cạnh hai người kia.
Nhận thấy nàng tiến sát lại gần hắn, Vương Hổ không khỏi ôm Thâm Tuyết chặt hơn, cảm giác đau đớn ở khoang tim gây nhức nhối thấu xương, nhanh chóng lan tràn đến tận sâu đáy lòng, khiến cho hắn đau nhức đến nghẹt thở.
Hắn đã trải qua biết bao nhiêu kinh nghiệm sống chết, đã sớm không còn sợ tử vong nữa. Điều hắn sợ duy nhất đó là mất đi người con gái hắn yêu nhất đời này – Thâm Tuyết.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể bảo vệ nàng cả đời? Rốt cuộc hắn còn có thể làm cái gì, mới cho nàng hạnh phúc cả đời được đây?
"Sau khi qua kiểm chứng, Thâm Tuyết xác thực chính là thứ xuất công chúa của triều ta, nhưng mà trước khi nàng vào cung thì đã gả cho Vương Hổ làm vợ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Hổ. "Dựa theo luật pháp của triều đình, sau khi công chúa vào cung nhận tổ quy tông, Vương Hổ sẽ được gia phong làm phò mã, cũng ở lại triều đình, chiếu cố công chúa một đời."
Phò mã?
Thâm Tuyết và Vương Hổ kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.
"Vương Hổ, câu trả lời của ngươi là gì?"
"Thảo dân..." Dù đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, Vương Hổ vẫn bị ngây ngẩn người."Nhưng mà thảo dân đã phạm pháp..."
"Thế nên bản Vương gia quyết định, sẽ gia phong ngươi làm Xạ Thanh hiệu úy, những người có liên can đã từng theo ngươi phạm pháp, sẽ đều phải quy phục và chịu sự giáo hóa của triều đình, lập công chuộc tội, ý của ngươi thế nào?"
"Nếu, nếu như đây là cơ hội duy nhất, thảo dân nguyện ý!" Vương Hổ nghiêm nghị thề. "Vương Hổ xin thề, suốt đời này nguyện trung với triều đình, vì triều đình cúc cung tận tụy, cũng bảo vệ Thâm Tuyết cả đời!"
"Rất tốt." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhìn Thâm Tuyết ở một bên khóc không thành tiếng, hắn ngồi xổm xuống ôn hòa nói: "Thâm Tuyết, vương triều Kim Huyễn ta đã có lỗi với mẹ của con và con quá nhiều, tiên hoàng chưa kịp suy tính hạnh phúc của con. Thế nên hoàng thúc đã thay tiên hoàng làm chuyện này, con cảm thấy thế nào?"
Tiếng khóc nghẹn ngào bật thốt bên môi son, nàng ngẩng lên nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt xa lạ này, rốt cuộc Thâm Tuyết cũng cảm nhận được sự thân thiết ấm áp trong dòng máu huyết thống ấy.
"Hết... hết thảy đều nghe hoàng thúc làm chủ, Thâm Tuyết vô cùng cảm kích."
"Vậy là tốt rồi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười, đứng lên xoay người đi chậm rãi đến bên cạnh Ấn Hoan. "Thế này nàng đã thỏa mãn chưa?"
Ấn Hoan mặt không đổi sắc, chỉ lặng lẽ đan tay vào bàn tay ấm áp ấy.
"Nếu như Hỉ nhi có thể nói chuyện ổn thỏa với Thượng Quan đại nhân, thiếp nghĩ thiếp sẽ hài lòng và cao hứng hơn."
Chú thích:
(1) Bài kệ của sư Hoàng Bá Hi Vận để lại khuyên răn chúng đệ tử.
Trần lao quýnh thoát sự phi thường
Hệ bả thằng đầu tố nhất trường
Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt
Tranh đắc mai hoa phốc tỷ hương
Dịch thơ:
Vượt khỏi trần lao việc chẳng thường
Đầu dây nắm chặt giữ lập trường
Chẳng phải một phen xương lạnh buốt
Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương.
4rW
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...