Vào ngày nhà hàng khai trương, Tiêu Ninh đã không để Phong Thành qua, thứ nhất là anh cảm thấy quá phô trương, thứ hai, khi mở cửa hàng anh không muốn dựa vào Phong Thành để lấp đầy mặt tiền cửa hàng.
Tiêu Ninh có lòng tin vào bản thân và phong cách trang trí của cửa hàng hoàn toàn phù hợp cho tới mười năm sau.
Dù ở thời đại nào, mọi người vẫn háo hức theo đuổi sự tươi mới.
Phong cách trang trí mặt tiền mới này chưa từng thấy trước đây cùng với kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của nhà bếp, không cần lo lắng không có khách.
“Phong Thành không phản đối việc cậu mở nhà hàng sao? Dù sao cậu bây giờ vẫn còn là học sinh.
Học sinh nên tập trung vào việc học.” Tần Thư đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Ninh bên cạnh.
Tần Thư thường xuyên quên chính mình còn lớn hơn thiếu niên lớn mấy tuổi, có lẽ là bởi vì trên người thiếu niên luôn tràn đầy một tầng sâu không thể tả.
Mùa xuân chính là thời điểm vạn vật sống lại, Tần Thư nhìn Tiêu Ninh đứng dưới ánh mặt trời, vóc người đã cao hơn năm ngoái, mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt với áo phông dài tay màu trắng bên dưới, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần jean màu xanh nước biển, trên chân mang đôi giày thể thao màu đen.
Tần Thư không khỏi nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói lòa của anh.
Tiêu Ninh như vậy, Tần Thư chưa từng nhìn thấy.
Khuôn mặt với những đường nét bình thường nhưng lại xinh đẹp lạ thường của Tiêu Ninh bị ánh mặt trời ấm áp nhuộm lên, ngay lập tức thêm một sự quyến rũ ý nhị.
“Mở nhà hàng là ý tưởng của tớ.
Cho dù anh ấy phản đối cũng không có tác dụng.” Tiêu Ninh quay đầu nhìn cậu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ, giọng nói trong trẻo lay động giống như chim chóc hót trong rừng và suối trong vắt trên núi.
Tần Thư khóe mắt giật giật, “A Ninh, cậu… đã làm chuyện đó với Phong Thành rồi sao?” Nếu không, tại sao lại có cảm giác khác biệt?
Tiêu Ninh nhìn cậu nở nụ cười, Tần Thư còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, chợt nghe anh nói, “Cậu nghĩ thế nào?”
Tần Thư xấu hổ, thật khéo léo ném lại câu hỏi xảo quyệt như vậy nhưng Tần Thư lại không dám nói ra, ai kêu từ nhỏ cậu đã xem Tiêu Ninh là ngọc hoàng, còn cậu ta là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đã thành thói quen không dễ sửa.
Có những cô gái chạy qua tay cầm mấy tờ rơi tuyên truyền, ríu rít lướt qua họ và đi thẳng vào nhà hàng.
“Tên của cửa hàng này được viết đẹp quá.”
“Đúng vậy, hẳn là nét chữ do chuyên gia viết.”
“Ôi, ông chủ chỗ này thật là lợi hại, lại còn trang trí đẹp như vậy!”
Tiêu Ninh nghe thế, khóe miệng hơi cong lên, Tần Thư vỗ vai anh, “A Ninh, cậu tự mình trang trí cửa hàng này sao?”
“Tớ vẽ bản vẽ, kỹ sư chiếu theo đó làm.”
Tần Thư, “… A Ninh, cậu học qua thiết kế nội thất sao?”
Tiêu Ninh liếc cậu ta một cái, “Chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, không khó.”
Tần Thư nhìn cột nước tròn ở trung tâm cửa hàng, mười tia nước từ dưới dâng lên, bục tròn được bao quanh bởi những tấm rèm hạt nổi lên vì sương mù, trên đỉnh là một chiếc đèn lồng pha lê khổng lồ, với những ánh sáng rực rỡ đổ xuống, hồ bơi bên dưới chiếu đủ năm màu gợn sóng, cực kỳ đẹp mắt.
Nếu cái này không khó, thì cái gì khó?
Tần Thư có chút tài năng trong quản lý, với tài liệu hướng dẫn tiếp thị của mình, doanh thu của nhà hàng cứ thế lên như thủy triều.
Tất nhiên, nhờ tay nghề bếp núc tuyệt vời là chính, muốn đến Ngự Thiện Phường ăn tối còn phải gọi điện trước để đặt lịch, kết quả trong dự liệu của Tiêu Ninh.
Tần Thư rõ ràng rất vui mừng, lần đầu tiên có được cảm giác thành tựu như vậy, có cản cũng không đỡ nổi.
Trong ba năm ngắn ngủi tiếp theo, nhà hàng, quán bar và KTV của Tiêu Ninh đã lan rộng khắp thành phố An Bình, khiến anh trở thành doanh nhân có giá trị nhất trong thế hệ trẻ ở thành phố An Bình.
Tất nhiên, đây là chuyện sau đó.
Sinh nhật lần thứ mười sáu của Tiêu Ninh dự kiến vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai cao trung.
Sáng sớm mở mắt ra, xung quanh không có bóng dáng của Phong Thành.
Từ khi Tiêu Vũ rời đi, anh đã dọn đến biệt thự sân vườn của Phong Thành và thành công chiếm đoạt nửa cái giường của hắn.
Nửa năm này Tiêu Ninh bận rộn với nhà hàng và việc học, Phong Thành cũng tất bật công vụ ở công ty, hai người họ đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Thật vất vả Tiêu Ninh mới nghỉ hè, tối hôm qua Phong Thành đã đè người xuống giường ăn thịt cả một đêm.
Tiêu Ninh lúc này chỉ cảm thấy đau thắt lưng, may mà tinh thần sảng khoái, ngồi dậy một hồi liền ngã trở lại trên giường.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Phong Thành đẩy cửa đi vào.
Tiêu Ninh tò mò mà đi chân trần rời khỏi cửa, vừa đi ra ngoài liền nghe thấy dưới lầu có người nói chuyện.
Tiêu Ninh cau mày đi tới lan can vịn trên lầu.
Phong Thành ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đối diện là một người đàn ông có chút giống hắn.
Nhìn thấy người đàn ông đó, lông mày Tiêu Ninh nhíu càng thêm sâu, không hiểu Phong Chính đương không lại đến nhà anh làm gì.
“Tiểu Thành, ông nội đang rất tức giận, cậu nên biết điều đó.” Phong Chính nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng, mang theo cảm giác ưu việt hơn người.
Chậm rãi cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, đôi mắt quét quanh khuôn mặt của Phong Thành một vòng.
Phong Thành vắt chéo chân, nhẹ giọng nói, “Anh hai tới đây là muốn thuyết khách sao?”
Phong Chính không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nói, “Sắp đến sinh nhật của lão gia tử rồi.
Về nhà một chuyến đi.”
“Đây là ý của ai? Ông nội hay là Phong Đình?” Phong Thành nhìn người đàn ông đối diện, đôi môi mảnh mai khẽ nhếch lên nhưng lại có chút châm chọc.
Phong Chính dường như thở dài, với giọng điệu khá bất lực, “Nhiều năm như vậy cậu vẫn không muốn tha thứ cho ba sao?”
Phong Thành không lên tiếng, đan mười ngón tay thon dài vào nhau, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm.
Phong Chính giương mắt nhìn nhìn hắn, “Hiện tại cậu sống với đứa nhỏ đi? Cậu ta có biết Phong gia cực lực phản đối chuyện của hai người hay không? Cậu ta có biết nếu không rời khỏi cậu thì chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Phong Thành như núi bất động ngồi ở chỗ kia, trong mắt đen hiện lên một tầng sát ý lạnh lẽo, “Anh hai, đừng cho tôi cơ hội đối địch với anh.”
Phong Chính cười, “Thành thật mà nói, cậu thích ai tôi cũng có thể ủng hộ, nhưng các trưởng lão của Phong gia sẽ không dừng tay lại.
Cậu cho rằng một câu xóa tên khỏi Phong gia của cậu là có thể xong hết mọi chuyện sao? Cậu đừng quên, cậu là cháu trai yêu quý nhất của ông nội.
Ông ấy không thể chấp nhận việc cậu sống với một người con trai.
Đứa trẻ đó hôm nay vừa tròn 16 tuổi đi? Tuổi như vậy biết cái gì a? Có lẽ cậu ấy chỉ là nhất thời mới mẻ mà vui vẻ cùng cậu, đợi người ta lớn lên, suy nghĩ của người ta tự nhiên sẽ thay đổi.
Tiểu Thành, cậu phải suy nghĩ xa hơn một chút.”
“Anh hai, anh đã từng yêu ai chưa?” Phong Thành đột nhiên hỏi.
Phong Chính sửng sốt, sau đó nở một nụ cười bất lực, “Khi còn trẻ, tôi đã yêu một người như vậy, chỉ là đã bỏ lỡ.”
Phong Thành nhìn anh ta nói từng chữ, “Tôi không muốn bỏ qua chứ đừng nói là mất đi em ấy.
Cho dù có một ngày em ấy thay lòng đổi dạ, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Hãy quay về và nói với ông nội rằng lòng tôi đã quyết, dù ông ấy có chấp nhận hay phản đối cũng được, đây là việc của tôi.
Nếu ông ấy còn nhất định can thiệp, tôi sẽ không khách sáo nữa.” Hắn ngày thường đẹp trai nhưng khi nói lời này, trong mắt hắn có một tia tà ác và điên khùng, khiến cho khuôn mặt đẹp trai đột nhiên thêm một nét quyến rũ mê người.
Có thể thấy Phong Chính bị đóng băng một lúc, nói đến cỡ này, Phong Chính cũng không cần ở lại nữa.
Anh ta từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhìn Phong Thành đối diện, “Dù sao thì cậu cũng phải về mừng sinh nhật lão gia tử.”
Phong Thành đứng dậy theo, nghe xong cũng không nói gì nhiều.
Phong Chính biết tính tình hắn đương lúc nóng nảy cũng không trông cậy hắn trả lời.
Khi xoay người định rời đi, anh ta vô tình nhìn lên và phát hiện người thanh niên đang đứng trước lan can vịn trên lầu.
Thanh niên dường như vừa mới tỉnh dậy đầu tóc bù xù, bộ đồ ngủ cài cúc bừa bãi có mấy chấm đỏ trên bộ ngực trắng nõn, chân trần, đứng ở đó uể oải nhàn nhạt, đôi mắt trong veo, lộ ra dấu vết của điều gì đó dường như đang trôi nổi quanh môi anh.
Khi anh nhìn thấy Phong Chính đang quan sát mình, anh mỉm cười lịch sự, “Phong tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Phong Chính ôn hòa cười với anh, “Tiểu Ninh, lúc rãnh rỗi về Thượng Hải với Tiểu Thành chơi.”
Tiêu Ninh gật đầu, “Cảm ơn lòng tốt của Phong tiên sinh, tôi nhất định sẽ đến thăm nếu có cơ hội.”
Phong Chính cong môi mỉm cười, quay người đi về phía cửa ra vào.
Phong Thành theo sau anh ta, liếc nhìn lên lầu bằng đôi mắt rực lửa, Tiêu Ninh khi bị hắn nhìn như thế cảm thấy cơ thể mình như bị đốt cháy phân nửa.
Cái tên Phong Thành này, thực sự là càng ngày càng không đứng đắn.
Sau khi tiễn Phong Chính đi, Phong Thành liền vào nhà, phát hiện Tiêu Ninh đã đi xuống lầu và đang ngồi trên chiếc ghế sofa mà hắn vừa ngồi, trông anh rất nghiêm túc và không biết đang nghĩ gì.
Phong Thành đi tới ngồi xổm ở trước sô pha sờ sờ tóc trên trán anh, “Nghe được bao nhiêu?”
Tiêu Ninh quay đầu lại nhìn hắn, nghịch ngợm chớp mắt, “Cái không nên nghe đều nghe được.”
Phong Thành vươn tay ôm lấy anh, lồng ngực khẽ rung lên khi nói, trong lòng Tiêu Ninh đau nhói, “Em cứ yên tâm học hành, còn anh thì lo chuyện khác, được không?”
Tiêu Ninh ngoan ngoãn gật đầu trong ngực hắn, một lúc sau mới hỏi, “Những gì anh vừa nói có phải là sự thật không?”
“Cái gì?”
“Cho dù em thay lòng đổi dạ, anh cũng sẽ không buông tay.”
Phong Thành trầm mặc một hồi, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định, “Em sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“Tự tin như vậy?” Tiêu Ninh nhướng mày hỏi.
“Không phải là tự tin, chỉ là anh có lòng tin ở em.” Phong Thành ôm người đó chặt hơn, giống như sợ người này trong nháy mắt biến mất.
Tiêu Ninh cũng cảm thấy được nên vươn tay ra ôm lấy hông hắn, cười khẽ, “Được rồi, thấy anh có lòng tin đối với em như vậy, em đây tâm tính thiện lương sẽ không bao giờ đổi ý.”
Phong Thành bật cười, cúi đầu ghé vào trên trán anh một nụ hôn, “Tiểu Ninh, tin tưởng anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Tiêu Ninh thành thật gật đầu, tích cực đề ý kiến, “Chờ em thật sự trưởng thành, anh cũng cho em một lần.”
Nghe vậy, Phong Thành im một lúc, rồi nhẹ giọng nói, “Em có thể làm bao nhiêu lần tùy thích”.
Tiêu Ninh cười thầm trong lòng, sau đó kéo Phong Thành ra khỏi vòng tay, lấy ra chiếc vòng cổ đeo trên cổ anh, rồi hỏi hắn, “Anh tặng cái này cho em vào sinh nhật năm ngoái.
Lúc ấy em cũng quên hỏi, chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Phong Thành cởi sợi dây chuyền cho anh, lật chiếc nhẫn tròn ra rồi cho anh xem bên trong chiếc nhẫn, “Em có nhìn thấy dòng chữ bên trong không?”
Tiêu Ninh nghiêng người nhìn, dòng chữ rất nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy đó là hai chữ cái tiếng Anh, tiếp theo là một chuỗi chữ cái nhỏ hơn trông khác tiếng Anh.
Nhưng trên đó có những vòng tròn, có vẻ giống tiếng Nga, Phong Thành cho biết, “FC được lấy từ chữ cái đầu tiên của từ Phong Thành.
Chuỗi ký tự tiếng Nga sau đây có lẽ mang ý nghĩa cầu chúc cho con trai có một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.
Mẹ anh đã tặng anh chiếc nhẫn này khi bà còn sống, tương lai để anh trao nó cho người sẽ trọn đời trọn kiếp ở bên anh.”
Tiêu Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Năm ngoái chúng ta chưa ở cùng nhau mà anh dám tặng cho em, anh biết em sẽ bên anh cả đời sao?”
Phong Thành cười hôn lên môi anh, “Em nhất định sẽ ở cùng anh, chỉ là sớm muộn gì mà thôi.”
Kháo! Đây không phải là tự tin thì là cái gì?!
Tiêu Ninh trừng mắt nhìn hắn rồi bảo hắn đeo sợi dây chuyền cho mình.
Vì nó là di vật do mẹ của Phong Thành để lại, khẳng định Phong Thành rất coi trọng, anh đương nhiên cũng sẽ nâng niu nó thật tốt.
Tiêu Ninh đã mong chờ 16 tuổi từ trước đó khi anh và Phong Thành chưa đi đến bước cuối cùng.
Giờ họ đã làm tất cả những điều nên làm và không nên làm, và lời hứa về một buồng tân hôn khi trưởng thành đã thành hiện thực.
Vì vậy, Tiêu Ninh tỏ ra không quan tâm đến sinh nhật của mình, thay vào đó, Phong Thành đã cố gắng hết sức để nấu cho anh một bàn các món ăn ngon.
Tiêu Ninh ăn một nửa số món ăn vì nể mặt sau đó tốt bụng để lại một nửa cho Phong Thành.
Ăn tối xong vẫn là Phong Thành rửa bát.
Tiêu Ninh dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn bóng lưng bận rộn của hắn.
Từ góc độ này, sau lưng Phong Thành vẫn hoàn mỹ như thần, vai rộng, eo hẹp, hông hẹp, thân hình chuẩn chín cái đầu*.
Bên ngoài hắn là thủ lĩnh của Crow cùng với tập đoàn tài chính, ở nhà lại giống như một người đàn ông bình thường, nấu ăn và rửa bát.
Tiêu Ninh thở dài thõa mãn, kiếp trước nữa hẳn anh đã làm một số việc đại tốt trong cuộc sống của mình mới gặp được một người như vậy.
* Tỷ lệ cơ thể ‘vàng’ 9:1 là khi chia cơ thể thành 9 phần, chiều dài của đầu bằng 1 phần thì được xem là hoàn hảo.
Phong Thành nghe thấy tiếng quay đầu nhìn anh, sau đó quay lại tiếp tục làm việc, “Tại sao lại thở dài?”
Tiêu Ninh từng bước tới gần, ngoài miệng cười nói, “Có người yêu hoàn mỹ như vậy, ai cũng cần thoải mái thở dài.”
Nghe được lời nói, động tác tay của Phong Thành dừng lại, hắn cúi người hôn lên môi anh, lẩm bẩm, “Anh chỉ là một người phàm.” Giống như một người phàm, anh có thất tình lục dục, có cầu mà không được, cũng có thời khắc hạnh phúc muốn thét chói tai.
Tiêu Ninh buộc phải ngẩng đầu lên để chịu đựng sự hung hăng xâm lược từ miệng của người đàn ông, và đáp lại trong khoảng cách giữa những nụ hôn, “Vâng, vâng, anh chỉ là một con người bình thường.” Phong Thành cười một cách trầm thấp, và ấn người thiếu niên vào chiếc bàn ngọc lưu ly, đôi tay chống lên chiếc bàn xanh biếc, hoàn toàn nhốt người trong vòng tay của hắn.
Vì lý do này mà công việc rửa chén bị đình chỉ, khi nụ hôn càng sâu, hơi thở của hai người bắt đầu không ổn định, hơi thở đan xen lẫn nhau, môi và răng chạm vào nhau.
Căn bếp rộng rãi tràn ngập xuân tình.
Thời điểm Tiêu Ninh bị hôn tới thất điên bát đảo, thân thể dần mềm nhũn ra nhưng vẫn không chút lay chuyển kéo cúc áo của Phong Thành.
Không biết là do anh quá nóng lòng hay là bản thân cúc áo đã bị buộc chặt, sau khi giằng co hồi lâu không có động tĩnh gì, Tiêu Ninh vô cùng tức giận, cố sức xé ra.
Chiếc áo sơ mi đắt tiền căng mạnh lập tức bung hết, tất cả cúc áo trên đó rơi xuống sàn, phát ra tiếng vang vô tội.
Phong Thành cười trầm thấp, Tiêu Ninh trừng mắt nhìn hắn, “Lần sau không được mặc quần áo cài cúc!”
“Được.”
Tiêu Ninh chỉ thấy hài lòng, cởi áo Phong Thành lột xuống, sau đó cởi thắt lưng, cười nói, “Em không biết cảm giác làm việc đó trong bếp như thế nào.
Hôm nay chúng ta hãy thử xem.”
Phong Thành mỉm cười nhìn anh, đôi mắt đen láy bốc lên dục vọng mãnh liệt, giọng nói khàn khàn khàn khàn, “Được rồi.” Nói xong, hắn để hai tay lên eo Tiêu Ninh dùng sức đặt người lên bệ đá.
Tiêu Ninh ngồi ở trên đó mở rộng hai chân của mình.
Phong Thành nhân cơ hội đó lột quần đi biển của anh.
Hành động này có phần hơi xấu hổ làm Tiêu Ninh đỏ mặt, Phong Thành cúi xuống hôn anh nhưng hành động của hắn không dừng lại, và xé đôi cái quần cuối cùng của anh.
Phòng bếp nhà Phong Thành rất rộng, cách bài trí cũng hợp lý, đặc biệt là chiếc bàn đá ở giữa phòng.
Có thể nhìn thấy, Tiêu Ninh ngồi trên đó rất vững vàng.
Nhất là cúi xuống còn có thể nhìn thấy thân thể trần trụi chính mình phản chiếu trên chiếc bàn đá của Phong Thành.
Nhận thức này làm cho người ta cảm giác được khí huyết đều là nhiệt khí xông lên dưới thân, Phong Thành một tay nâng lên cằm của anh, cười nhẹ không gì sánh được “Thích không?”
Tiêu Ninh trừng hắn, nhưng trong mắt Phong Thành anh như đang ra sức quyến rũ khiến Phong tiên sinh như không thể chần chờ được nữa, qua loa mở rộng một lúc, lập tức vọt vào.
Cuối cùng, Tiêu Ninh dĩ nhiên đã nếm trải hậu quả của việc tự chuốc lấy không thể sống, nằm trên giường ngay đơ như cá chết.
Phong Thành yêu thương quá mức thô bạo, hiện tại đang phải chăm chỉ làm bảo mẫu đấm bóp và một số chăm sóc nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi với mấy công việc đó.
Tiêu Ninh đại khái là mệt nên ngủ thiếp đi một lúc sau, Phong Thành lau người cho anh, vén chăn bông mỏng lên giường, điều hòa trong phòng được bật hơi lạnh.
Tiêu Ninh phát hiện có nguồn nhiệt, ngay lập tức nhích lại gần, vùi mặt vào giữa cổ Phong Thành và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Phong Thành mỉm cười và cố định đầu của anh để không bị tuột ra.
Sau đó hắn nhắm mắt lại với tâm trạng mãn nguyện và yên bình.
Lúc Tiêu Ninh tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, trong phòng có ngọn đèn tường đang sáng.
Tiêu Ninh đứng dậy nhìn thấy Phong Thành đang ngồi trên ghế sô pha với máy tính xách tay và một số tài liệu trên bàn cà phê.
Nghe trên giường có tiếng vang, Phong Thành ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên bởi ánh đèn mờ ảo, vừa sáng vừa quyến rũ, “Anh còn tưởng rằng em đi ngủ đến sáng mai.”
Tiêu Ninh vuốt tóc trên má, uể oải cười, “Làm sao có thể ngủ đến sáng mai nếu còn chưa ăn bánh sinh nhật?”
“Vừa rồi Bạch Bắc gọi điện cho anh, nói muốn tổ chức sinh nhật cho em, em có muốn đi không?”
Tiêu Ninh nhìn bầu trời bên ngoài, cuối cùng lắc đầu, “Bỏ đi, hôm nay em mệt quá không muốn động.”
Phong Thành đứng dậy, đi tới vuốt lại mái tóc đen rối tung cho anh, sau đó lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo bàn đầu giường đưa cho anh.
Tiêu Ninh nhận lấy mà không rõ vì lý do gì, đọc được vài trang sau đó sa sầm mặt, đi xuống lắc lắc tập tài liệu trong tay, nhìn về phía Phong Thành, “Đây là ý gì?”
“Quà sinh nhật.” Phong Thành cười nhẹ, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Tiêu Ninh cũng bật cười, nhưng giọng nói có chút cứng rắn, “Sinh nhật thì anh liền giao hết bất động sản cho em, sau đó nếu em thật sự trở thành người lớn, anh chẳng phải là muốn lấy hết gia sản của mình cho em sao?”
Tiêu Ninh vốn là tức giận, anh cho rằng Phong Thành nên hiểu được tâm tư của anh, hiểu được anh sẽ không muốn sống dựa vào hắn, hoặc là anh không cần Phong Thành tặng quà gì, mà là anh bình đẳng đứng ở bên cạnh hắn.
Anh không ngờ rằng Phong Thành lại đưa cho anh một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, điều anh không ngờ là Phong Thành vẫn cười mù sau khi nghe anh nói, nhẹ giọng, “Có kế hoạch này.”
“Phong Thành!” Tiêu Ninh hiếm khi nghiêm túc gọi tên hắn như vậy.
Nụ cười trên mặt Phong Thành nhạt dần, sau đó hắn vươn tay ôm người đó vào lòng, vô cùng dịu dàng nói, “Chồng giao tiền và tài sản cho vợ không phải là đạo lý hiển nhiên hay sao?”
Được rồi, Tiêu Ninh thừa nhận rằng cơn giận của mình đã biến mất vì từ “vợ” này, nhưng, “Em không quan tâm đến tài sản của anh, còn không bằng anh để em làm vài lần.”
Phong Thành mỉm cười, dùng ngón tay thon dài vỗ về vuốt tóc anh, nhẹ nhàng đáp, “Được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...