Cảm ơn, chính là hôn môi cậu.
Văn Vũ lúc trước đã đồng ý với Ứng Thần.
Hiện tại, đôi mắt am hiểu của Ứng Thần nhìn chăm chú vào môi cậu, phảng phất sau một khắc sẽ hôn lên.
Hiện giờ phải cảm ơn à?
Văn Vũ não trống rỗng, tim đập nhanh.
Không nhúc nhích giống như đang chờ đợi Ứng Thần hôn cậu nhanh một chút, để chuyện này nhanh chóng chấm dứt.
Mà thiếu niên vì kinh hoảng mà đỏ mặt, thân thể cứng còng thành cục tròn tròn, ở trong mắt Ứng Thần cực kỳ giống như con thỏ nhỏ bị hắn tóm vào tay muốn chạy còn không dám chạy trốn.
Ứng Thần nở nụ cười.
Buông môi cậu ra, khẽ hôn lên trán cậu: "Chờ Lâm An tỉnh, lại cho anh được không? ”
Văn Vũ:...
Cậu căng thẳng đến nỗi trán đổ mồ hôi, Ứng Thần thế mà buông ra thật! Cứ như đang cố ý đùa giỡn với cậu vậy.
Cậu tức giận mình bị Ứng Thần đơn phương trêu trọc, đẩy tay Ứng Thần ra đứng lên hỏi: "Khi nào Lâm An có thể tỉnh lại?"
Ứng Thần: "Sốt ruột muốn cảm ơn anh tới vậy à? ”
"Anh!"
Mặt Văn Vũ càng đỏ tợn, xoay người không thèm quay đầu lại rời khỏi thư viện đi về phía phòng học.
Ứng Thần quả nhiên là đang cố ý đùa giỡn cậu ——
Sau giờ học về nhà.
Ứng Thần dẫn cậu vào một phòng ngủ ở tầng một.
Thi thể Lâm An nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
Cơ thể Lâm An mà cậu từng thấy lúc trước, một là ác linh thô bạo, một là quản gia lịch sự.
Không thể cho cậu cảm giác chân thật.
Mà bây giờ, cậu bé gầy gò nằm ngủ say trên chiếc giường rộng rãi, thần sắc điềm tĩnh trầm ổn, lông mày giãn ra và khóe môi khẽ nhếch giống lâm An thích cười lại siêng năng trong trí nhớ của cậu.
Người mãi không tỉnh lại, Văn Vũ đã nhìn ra được, trong cơ thể đang ngủ kia chính là Lâm An của cậu.
"Còn phải chờ bao lâu nó mới tỉnh lại?" Cậu hỏi Ứng Thần.
Ứng Thần: "Thai linh sẽ mất một thời gian để thích nghi với cơ thể người lớn, có thể mất vài ngày hoặc vài chục ngày.
Nhưng chắc chắn nó sẽ tỉnh lại."
"Nó còn nhớ về ký ức kiếp trước chứ?"
"Hẳn là giống như em, cần một loại kích thích nào đó mới có thể nhớ được chút ít.
Vì vậy, nó sẽ không nhớ em, linh hồn và độ tuổi cũng giống như của con người, khi tỉnh lại chỉ số thông minh bằng 0 tuổi."
"0 tuổi?"
Văn Vũ kinh ngạc nhìn cậu bé 17,18 tuổi đang ngủ trên giường.
Ứng Thần: "Chúng ta cần phải dạy cho nó nói chuyện, dạy nó sống sót.
Nhưng bộ não của nó cũng đã trưởng thành, đại khái sẽ mất một năm để có thể dạy nó cách chăm sóc bản thân.”
"Chỉ là nó còn phải học được kiến thức và kỹ năng cần có trong cuộc sống ở thế giới này."
Văn Vũ: "Em có thể dạy cho nó."
Lâm An năm sáu tuổi đã làm thư đồng cho cậu, bằng tuổi cậu, mỗi ngày giúp cậu mang theo một cặp sách nặng nề, trải giấy mài mực, cùng cậu đọc sách viết chữ.
Còn phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu, cứ làm những công việc vặt vãnh hàng ngày như thế.
Kiếp này, đổi lại mình chăm sóc Lâm An đi.
Văn Vũ: "Nhưng mà, linh hồn của người kia thì sao? ”
"Văn thiếu gia, tôi ở đây." Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi chỉnh tề bất ngờ xuất hiện bên cạnh Văn Vũ: "Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Văn thiếu gia.
Văn thiếu gia hiện tại có thể gọi tôi là Triệu Bá Dương.
Đây là tên ban đầu của tôi.
”
Văn chất nho nhã, thái độ ôn hòa càng thêm gần với khí chất của linh hồn nguyên thủy của y.
Văn Vũ lại thắc mắc một chuyện khác: "Anh lấy đâu ra thân thể cho Bác Triệu đấy? ”
"Y làm bằng giấy.
linh hồn của y vẫn còn trong tay em.
Như trước đây, em có thể quyết định y ở lại hay không.
Em cũng có thể gọi y làm việc cho em bất cứ khi nào."
Ứng Thần vung tay lên, người đàn ông đứng vững đột nhiên biến thành một tờ giấy hình người vẽ đầy ký hiệu, lảo đảo rơi vào trong tay Văn Vũ.
Nếu không phải xảy ra ngay trước mắt, Văn Vũ quyết không bao giờ tin thật sự giống như anime mà cậu đã từng xem, dùng một tờ giấy có thể biến thành một người có năng lực siêu cường còn có thể để cho cậu sử dụng.
"Thật lợi hại."
Cậu nắm lấy tờ giấy nói một câu chân thành.
Ứng Thần: "Cái gì? ”
"Không có gì." ——
Ứng Thần cũng biết kỳ thi tuyển sinh đại học đối với con người rất quan trọng, cho nên mấy ngày nay hắn không ngủ chung một chỗ với Văn Vũ, cũng không làm bất cứ chuyện gì khiến cậu lo lắng.
Thậm chí, mấy lần Văn Vũ tan học về nhà, Ứng Thần cũng không ở nhà.
Bác Triệu nói với cậu: "Chủ nhân nói cậu nhớ học tập chăm chỉ, thi tốt." ”
Văn Vũ:...
Cho đến khi kỳ thi kết thúc vài ngày sau đó.
Cổng trường chật kín phụ huynh chờ đợi con mình, ngóng trông tìm kiếm bóng dáng con mình trong rất nhiều thí sinh.
Vài người trong số họ cầm hoa, ôm, ăn mừng sau khi đón được con cái của họ.
Cũng có người vui mừng đến phát khóc, nắm tay đứa nhỏ nói vất vả rồi.
Cảnh tượng sinh động giữa cha mẹ và con cái là điều mà Văn Vũ không thể quen được nhất, cậu cầm ba lô, cúi đầu xông vào trong đám người, bước nhanh về phía nhà ga.
"Rầm" một cái, đụng vào lồng ngực ai đó.
"Thực xin lỗi."
Văn Vũ cũng không ngẩng đầu lên, xoay người muốn tiếp tục đi.
Cánh tay lại bị người nọ kéo, tiếp theo là âm thanh vui vẻ của Ứng Thần vang lên: "Tiểu quỷ, sốt ruột về nhà như vậy à? ”
Ứng Thần?!
Văn Vũ lúc này mới nhìn thấy, Ứng Thần một thân âu phục thẳng tắp đang đứng ở trong đám người chật chội nhìn cậu cười.
Ứng Thần ôm một bó hoa, đưa đến trong ngực cậu, nói: "Chúc mừng.
”
Là một bó hoa hướng dương vàng rực rỡ, xung quanh rải rác đầy sao trắng tinh.
Một bó hoa màu sắc rực rỡ như vậy, càng làm Ứng Thần trong bộ âu phục màu đen nổi bật.
"Anh, anh sao lại tới đây?" Văn Vũ máy móc nâng cánh tay lên nhận lấy bó hoa.
Sau khi phản ứng lại, cuống quít nhìn bốn phía.
Ứng Thần lần đầu tiên dùng hình dạng thật xuất hiện trong cuộc sống của cậu, nơi này có rất nhiều bạn học cùng phòng thi với cậu và cả giáo viên giám thị.
Cậu có một loại cảm giác căng thẳng bí ẩn sợ bị người ta nhìn thấy cậu và Ứng Thần ở cùng một chỗ.
Nhưng dáng người và khuôn mặt của Ứng Thần, dù thế nào cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của con người, xung quanh đã có rất nhiều phụ huynh cùng bạn học đang nhìn bọn họ, còn nhỏ giọng nghị luận.
"Sao anh tới đây?" Văn Vũ ôm hoa, cùng Ứng Thần bước nhanh ra khỏi đám đông.
"Lái xe đi.
Xe đậu ở ngã tư phía trước" Ứng Thần giải thích: "Triệu Bá Dương nói, việc học rất vất vả, sau kỳ thi đại học cần phải thư giãn ăn mừng.
Vì vậy, anh đã chuẩn bị một bữa tiệc mừng cho em."
Ứng Thần đang nói, đột nhiên trong đám đông có tiếng la hét: "Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! ”
Là Lưu Nghĩa Minh, chú vẫy tay chen chúc trong đám đông nhộn nhịp: "Tiểu Vũ, mãi mới thấy cháu, vừa gọi điện thoại điện thoại của cháu còn tắt máy.
May mà nhìn thấy cháu rồi, đi, chú đặt một bàn tiệc rượu, còn gọi tiểu tử Từ Thành kia cùng đi, đi, chúng ta ăn mừng cháu hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học.
"
"Chú Lưu, cháu" Văn Vũ chần chờ một chút, nhìn về phía Ứng Thần.
Lúc này Lưu Nghĩa Minh mới nhìn thấy người đàn ông xuất chúng kia, thế mà là đi theo Văn Vũ.
Chú tự hỏi: "Này, vị tiên sinh này cũng tìm tiểu Vũ nhà chúng ta sao? ”
Ứng Thần mỉm cười: "Xin chào.
”
Văn Vũ: "Chú Lưu,Hắn, hắn là Ứng Thần."
" Ứng tiên sinh!"
Ánh mắt kinh hỉ của Lưu Nghĩa Minh sáng lên, chú vội vàng bắt tay Ứng Thần: "Thì ra ngài chính là Ứng tiên sinh, cảm ơn ngài đã tài trợ cho Tiểu Vũ của chúng tôi.
”
Chú giống như ở trước mặt người ngoài, khoe con mình khen Văn Vũ: "Tôi nói cho ngài biết, đứa nhỏ này học hành rất chăm chỉ, vô cùng hiểu chuyện, mọi phương diện đều cực kỳ xuất sắc.
”
"Mặc dù hôm nay nó đến thi đại học, nhưng từ mấy tháng trước nó đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào Trường Cao đẳng Nghệ thuật thành phố S.
Trường Cao đẳng Nghệ thuật thành phố S nơi mà người ta có cố gắng như nào thì chưa chắc đã vào được, Tiểu Vũ chúng tôi là đứa trẻ có tài thực sự."
Văn Vũ được chú khen xấu hổ đỏ mặt, phải biết rằng, Ứng Thần hiểu rõ bản thân mình hơn bất cứ ai, thậm chí bao gồm cả đời trước.
Cậu ngắt lời Lưu Nghĩa Minh thao thao bất tuyệt, nói, "Chú Lưu, anh ấy biết tất.
”
"Thì mới biết chút ít."
Lưu Nghĩa Minh bừng tỉnh: "Cũng đúng, ngài tới nơi này tìm Tiểu Vũ cũng đã điều tra nó rồi.
Ai, ngài cũng đến chúc mừng Tiểu Vũ hoàn thành kỳ thi đại học à? thật cảm ơn ngài nhiều lắm ”
Ứng Thần tiếp tục mỉm cười: "Không cần khách khí, nên làm.
”
Lưu Nghĩa Minh kéo cánh tay Văn Vũ, "Vậy hôm nay tôi dẫn Tiểu Vũ đi ăn mừng, hôm nào Ứng tiên sinh nếu không ghét bỏ, thì để tôi mời một chặp.
”
Trong lòng Lưu Nghĩa Minh, Văn Vũ là đứa bé mà chú nhìn từ nhỏ cho tới khi lớn lên, còn cần chú phải chăm sóc.
Mà Ứng Thần, chỉ là đi ra một người báo ơn, là khách nhân.
Chú nói chuyện với tư cách là cha mẹ Văn Vũ, mang Văn Vũ đi cũng là đương nhiên.
Nhưng Văn Vũ hiểu.
Trong lòng cậu khó xử, càng sợ không biết Ứng Thần sẽ nói gì trước mặt Chú Lưu
Lại nhìn thấy ý cười cứng ngắc trên mặt Ứng Thần chưa tan, nói một câu: "Có thể."
Mà giờ phút này Từ Thành cũng chạy tới, trực tiếp ôm lấy vai Văn Vũ, vui vẻ nói:
"Cuối cùng em cũng thi xong, phòng làm việc của chúng ta tích góp cho em một đống danh sách đơn hàng,trước khi khai giảng đại học em đừng nghĩ được nhàn rỗi nha.
Những thứ khác không nói, chúng ta đi uống rượu với chú Lưu trước.
”
Sau một hồi ồn ào, Văn Vũ lựa chọn đi cùng chú Lưu và Từ Thành.
Sau khi đi vài bước, cậu hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía sau một cái, cậu nhìn thấy Ứng Thần còn đứng trong đám người nhìn theo cậu rời đi.
Trong ánh mắt thấu hiểu sâu sắc, viết ra nỗi cô đơn không gì sánh được.
Phảng phất như trong đại điện, vị thần ma trầm tĩnh cô tịch kia ——
Bữa tiệc rất náo nhiệt, ngoại trừ Từ Thành, chú Lưu còn gọi thêm vài người lớn tuổi sống gần đó.
Mọi người cảm khái Văn Vũ sống không dễ dàng, chúc cậu có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Về phần Văn Vũ, cảnh cuối cùng Ứng Thần đứng giữa đám đông nhìn cậu rời đi luôn khiến cậu lưu luyến cả bữa ăn.
Mấy ngày trước, cậu còn muốn tận lực trốn tránh người ta, hiện tại cậu muốn trở về cùng người ấy.
Rời rạc nhớ lại một số ký ức kiếp trước, để cho cậu hiểu được một chuyện: kiếp này, bên cạnh cậu có rất nhiều người.
Mà Ứng Thần vẫn chỉ có mình cậu mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...