Lâm An mang tiếng thay cho Văn gia, im lặng chịu hình phạt ngậm miệng không nói, càng không thừa nhận tội trạng kẻ thi hình bắt y nhận.
Nhưng sự cứng rắn của nó cũng làm cho những kẻ thi hình càng thêm bạo ngược, bọn họ vứt bỏ roi trong tay, lấy một cây than củi đỏ từ trong chậu than, giơ lên trước mặt Lâm An, nhe răng nhe răng cười: "Miệng cứng đúng không, vậy để cho tiểu thiếu gia thử cái này đi."
Nói xong không đợi Lâm An phản ứng lại, cục than nóng bỏng đã trực tiếp đè vào lồng ngực gầy guộc của nó.
Sau tiếng gào thét thảm thiết, Lâm An bị trói vào giá hình nằm xụi lơ như một con búp bê vải rách, hoàn toàn ngất xỉu.
Tiếng than xèo xèo cháy trên da thịt người và mùi khét vẫn vang lên trong ngục tối.
"Lâm An, Lâm An".
Đồng tử Văn Vũ giãn ra, thiếu niên lớn lên trong lễ nghi giáo dưỡng chưa bao giờ biết đến sự tàn nhẫn của bản tính con người.
Cơn tức giận bị đè nén khiến cậu gầm lên: "Đồ khốn, ngươi làm gì vậy! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!"
Mà trong mắt những người đó, bộ dáng của cậu chỉ là một thiếu niên yếu đuối bất lực la hét, khuôn mặt trắng nõn thanh tú mang theo cừu hận ngập trời đối với bọn họ không sinh ra bất kỳ uy hiếp nào.
Ngược lại kích thích một loại ngược đãi khác.
"A, mới phát hiện tiểu thư đồng Văn gia cũng rất rất tuấn tú nha.
Để ông đây nhìn một chút.
”
Bọn họ đi tới trước cửa nhà lao Văn Vũ, mang theo hơi thở gian tà làm cho người ta buồn nôn: "Bình thường hầu hạ chủ tử ngươi như thế nào? Cũng đến hầu hạ ông đây như thế, ông đây thoải mái, bảo đảm không để cho ngươi chịu khổ chịu tội.
”
Nói xong, bọn họ thật sự đi tới mở phòng giam của Văn Vũ.
Thiếu niên quân tử khiêm tốn căn bản không hiểu "hầu hạ" trong miệng những người này là có ý gì, chỉ cảm thấy bọn họ miệng đầy dơ bẩn, không nghe nổi vào tai.
Thẳng đến khi bọn họ vươn tay về phía cậu, muốn cởi quần áo của cậu ra, Văn Vũ ghê tởm cơ hồ muốn nôn ra.
"Lăn! Cút ngay!" ”
Cậu lạnh giọng hét lên.
Cố gắng thoát ra, liều mạng chiến đấu với những tên đàn ông trưởng thành này.
Thân thể thiếu niên gầy gò nhưng không hề yếu đuối, mang theo lửa giận thà làm ngọc vỡ quyết tuyệt, thế nhưng cũng làm cho tên đàn ông này không cách nào chống đỡ.
Lâm An hôn mê bị tiếng đánh nhau làm cho thức tỉnh, nhìn thấy thiếu gia yếu đuối cùng mấy tên đàn ông đang đánh nhau, nó tức giận hét lên: "Dừng tay, đừng đụng vào hắn."
Thân thể nó như vậy nhưng vẫn muốn bảo vệ thiếu gia, dùng hết khí lực toàn thân nhào về phía những tên đàn ông kia, liều mạng bóp cổ một người, khàn giọng hét lên: "Các ngươi hướng về phía ta, đừng, đừng động đến hắn! Đừng chạm vào hắn!"
"Thằng chó này,sao còn chưa chết!"
Tên đàn ông bị bóp cổ tức giận, quật ngã Lâm An xuống đất, khiến thân thể của nó vốn đã suy yếu lại thoi thóp hơi tàn.
"Lâm An!"
Văn Vũ điên cuồng xông tới cưỡi trên người người nọ, nắm chặt nắm đấm liều chết mà đấm xuống mặt tên đó.
Cậu nghĩ, hôm nay cậu đại khái sẽ chết ở đây, nhưng cậu muốn kéo những kẻ này chôn cùng mình và Lâm An.
"Làm gì vậy! Dừng lại cho ta! ”
Cửa đại lao đột nhiên bị đẩy ra, một toán quan binh cầm kiếm xông vào.
Bọn họ nhìn thấy một thiếu niên mặc vải thô đang đánh nha dịch, nhanh chóng rút đao kiếm dí lên người thiếu niên.
Thiếu niên bị áp chế, người dẫn đầu ghét bỏ nhìn mặt đất đẫm máu, hỏi: "Lộn xộn thành cái dạng gì! Vị thiếu gia Văn gia kia đâu! ”
Người dẫn binh rõ ràng không biết thiếu niên trước mắt là Văn Vũ, phân phó nha dịch: "Mau mang người ra ngoài cho ta.
”
Nha dịch bị Văn Vũ đánh cho mặt đầy máu, đứng lên cười nịnh: "Đại nhân, bên trên không phải nói muốn thẩm vấn ư? Sao lại muốn mang đi rồi? ”
Quan viên dẫn đầu binh lính không kiên nhẫn giải thích: "Yêu ma ở hạ giới phía nam náo loạn đến mức nước lũ ở Nam Giang bùng nổ, không được yên bình.
Bên trên nói yêu ma thích nam sắc, muốn tế cho hắn một vị thiếu niên.
Còn phải có xuất thân tốt, bộ dạng tuấn tú.
”
"Không phải nói vị đích thiếu gia Văn gia kia tư chất phi phàm sao? Trong triều thương lượng tế hắn cho yêu ma kia."
Mấy người thi hình nhìn hai thiếu niên trên mặt đất sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, luống cuống tay chân, nhất là "Văn gia thiếu gia" đã bị bọn họ đánh cho thân thể không còn da thịt, làm sao đưa đi làm người tế trấn an yêu ma đây.
Một nha dịch tương đối thông minh, nói: "Đại nhân, nơi này dơ bẩn, ngài ra bên ngoài nghỉ ngơi trước, chúng ta lập tức đưa Văn thiếu gia ra cho ngài."
Sau đó, thương lượng một chút, bọn họ bắt Văn Vũ trên mặt đất uy hiếp: "Sau này ngươi chính là Thiếu gia Văn gia.
Dám nói lung tung một chữ, vị chủ tử nhà ngươi cũng đừng nghĩ được sống, hiểu chưa?! ”
Lâm An thay cậu chịu cực hình, cậu lại không chút thương tổn trở về lại làm Văn thiếu gia.
Muốn để lại một mạng sống, phải bị đưa đi làm người tế cho một yêu ma không biết là cái gì.
Văn Vũ cười lạnh: "Để ta thay thế 'thiếu gia' làm người tế? Được, ta có thể.
”
Cậu chỉ vào Lâm An trên mặt đất, dùng từng chữ từng chữ uy hiếp những người này: "Nhưng nếu các người còn dám động vào nó, ta sẽ đem theo quỷ tới xé xác các người cùng với cả gia đình các ngươi!"
Mấy người cười nhạo: "Vậy ngươi cũng phải sống sót từ trong tay yêu ma rồi nói sau, nói không chừng vừa bị đưa đi tới nơi đã bị nuốt sống rồi, ha ha ha ha ha..."
Cậu đương nhiên phải sống sót, bất luận vị yêu ma kia đáng sợ cỡ nào, cậu đều phải nghĩ cách sống sót.
Cậu muốn cứu Lâm An, báo thù gia tộc.——
Ký ức quá khứ của Lâm An một lần nữa được gợi lên, loại cảm xúc cực đoan thống hận và sự bất lực của bản thân lần nữa ập tới, khiến thiếu niên nằm trên bàn mà lưng run lẩy bẩy.
Từ nhỏ cậu đã ngoan cố hiểu được, mình phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân và những người xung quanh.
Cậu luôn nghĩ rằng đó là do mình không có cha mẹ ở cạnh.
Thì ra là do hận sự bất lực của mình kiếp trước.
"Mẹ kiếp, Văn Vũ cậu làm sao vậy?"
Sự khác thường của cậu khiến cho triệu Lỗi cùng bàn chú ý, cuống quít đẩy cánh tay cậu lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? có muốn đến phòng y tế không? ”
"Tớ không sao."
Văn Vũ trầm giọng nói, cậu kiềm chế thân thể run rẩy chậm rãi ngồi dậy: "Tớ đi ra ngoài, giáo viên có tới thì cậu giúp tớ xin nghỉ.
”
Đồng thời, tin tức nóng hổi mới nhất cũng nhanh chóng được lan truyền trên mạng:
Mười một giờ sáng nay, Lâm Bác Thành tự sát bằng cách đập đầu vào tường trong bệnh viện tâm thần, trước khi chết, anh ta đã viết một bức thư thú tội.
Thư thú tội cho biết: Ba năm trước, anh ta tự tay thay đổi trứng vụn trong chai gia vị của vợ cũ thành bột hạnh nhân.
Để vợ làm điểm tâm, cố tình không trả lời điện thoại của vợ cũ, bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.
Chính anh ta đã tự tay giết vợ cũ của mình hòng có thể kết hôn với một người phụ nữ khác, chiếm đoạt toàn bộ gia sản.
Để chuộc tội, sau khi gã qua đời, tất cả tài sản đứng tên gã sẽ được quyên góp cho xã hội.
Cùng lúc trên mạng có rất nhiều lời mắng nhiếc, linh hồn lệ quỷ Từ Tĩnh được an ủi dần dần tiêu tán.
Mà Văn Vũ cũng nhớ lại quá khứ nhiều hơn từ việc va chạm linh hồn đã tiêu tan.
Cậu đi đến thư viện trường học, tìm thấy một góc không có người, lặng lẽ ngồi xuống, tiêu hóa những ký ức này.
"Tiểu quỷ, đi đâu vậy?"
Trong ký ức, lại là thanh âm trầm thấp của Ứng Thần gọi cậu.
m thanh xuyên thấu trong đại điện yên tĩnh rộng lớn.
Thiếu niên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc áo đen đứng trong đại điện cổ kính, cậu cố nén hoảng sợ giả bộ ngoan ngoãn cười nói: "Không phải ngài còn muốn nghe những câu chuyện xưa thú vị của ta sao? Ta đi chợ mua thêm một ít thoại bản về kể cho ngài nghe.
”
"Ta đi theo ngươi."
Người đàn ông trở nên trầm tĩnh đi về phía cậu.
"Không, không cần."
Cậu cuống quít xua tay: "Ngài còn cần tĩnh dưỡng thân thể, mùi hương phàm tục trong nhân gian sẽ khiến ngài không thoải mái.
Ta pha trà thơm cho ngài, ngài uống xong một ấm trà ta có thể trở lại.
”
Người đàn ông nhìn thiếu niên trắng nõn như ngọc hai mắt đen kịt, chần chờ gật đầu: " Nhớ trở về sớm.
”
"Vâng, ngài yên tâm, ta còn phải trở về quét dọn đại điện cho ngài."
Văn Vũ cười với hắn, xoay người rời đi, mang theo một cái túi vải sau lưng.
Sau khi bước ra khỏi đại điện, khuôn mặt tươi cười ôn nhuận như ngọc của thiếu niên biến mất giống như bị gió thổi bay.
Thay vào đó là vẻ mặt âm lãnh sát khí bừng bừng.
Cậu mất một đoạn thời gian, mới nhận ra rõ diện mạo yêu ma tên là Ứng Thần này.
Cậu nhìn ra Ứng Thần cô tịch còn nhập ma khiến hắn bị tổn thương linh khí.
Cho nên cậu dùng cử chỉ mềm mại lấy được tín nhiệm của Ứng Thần.
Để hắn ỷ vào mình, cho phép mình tự do ra vào đại điện.
Bây giờ, cậu sẽ đi cứu Lâm An.
Cậu đến tòa thành nhỏ kia, tìm được địa lao giam giữ cậu và Lâm An vài ngày trước.
Tên cai ngục còn nhớ rõ thiếu niên tuấn tú bị đưa đi làm người tế.
Cho nên khi cậu xuất hiện trước mặt những người này, họ hoảng sợ ngã từ trên ghế mây xuống đất: "Ngươi, ngươi, sao ngươi còn sống? Đáng ra phải bị yêu ma ăn rồi mới phải.
”
Văn Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ: "Lâm An đâu? ”
"Lâm An?" Mấy tên đàn ông mặc đồ nha dịch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bọn họ đương nhiên biết Lâm An trong miệng Văn Vũ là tiểu hài tử bị bọn họ hành hạ vài ngày trước.
Một người lắp bắp: "Đã như vậy làm sao có thể cứu sống được.
Hắn, hắn trốn thoát khỏi quỷ à? ”
Văn Vũ đầu óc ù ù, thanh âm run rẩy cắn răng: "Các ngươi nói, Lâm An làm sao?!”
Một nha dịch bất mãn chỉ vào một góc tường, nói: "Người ở đó, ngươi đến vừa vặn đi an táng cho chủ tử ngươi đi.
”
Nơi đó, một cuộn cỏ tồi tàn cuốn lấy một thân ảnh gầy yếu, đuôi áo bào gấm lộ ra bên ngoài chiếu cỏ cùng với đôi chân đầy máu.
Đó là quần áo của Văn Vũ, là Lâm An vì thay đổi thân phận mà mạnh mẽ lột ra khỏi người cậu, rồi quấn quanh người mình.
"Đám khốn nạn các ngươi!"
Văn Vũ điên rồi.
Cậu mất trí rút hai con dao găm ra khỏi túi, điên cuồng đâm người.
Đám nha dịch không ngờ thiếu niên đột nhiên nổi lên bạo ngược, chưa kịp nghĩ tới việc chạy trốn đã bị đâm xuyên qua cơ thể.
Máu nóng phun ra, trong nháy mắt mặt mũi thiếu niên nhiễm đỏ.
Cậu hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ Lâm An không còn, cậu muốn báo thù.
Rốt cuộc nơi này cũng là chỗ của quan phủ, náo loạn lập tức thu hút rất nhiều quan binh cầm đao thương xông tới.
Thiếu niên mất đi lý trí bị người mang theo đao thương khống chế, hung hăng đè trên mặt đất.
Khi một lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo sắp đâm thẳng vào cơ thể cậu.
Đột nhiên, một trận cuồng phong dữ dội thổi tới, khiến mọi người đứng không vững, tầm mắt mờ mịt.
Trận cuồng phong quét qua, mặt đất đầy xác người.
Thiếu niên nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn tên lính đang cầm kiếm muốn đâm vào ngực mình thì đột nhiên dừng lại, sau đó ngã xuống.
Cậu nhìn thấy phía sau người nọ là một người đàn ông mặc áo đen, đứng giữa những xác chết đầy đất nhìn cậu.
Người đàn ông từ trước đến nay trầm tĩnh lạnh lùng như băng, giờ phút này trong mắt có chút vội vàng lo lắng.
Hắn đưa tay ra:, "Ngươi không sao chứ?"
Một khắc kia, phẫn nộ bất lực đè nén trong lòng thiếu niên nháy mắt sụp đổ, cậu nằm trên mặt đất khóc bất tỉnh nhân sự.
Cậu được Ứng Thần mang về đại điện, cùng nhau trở về còn có Lâm An bọc trong chiếu cỏ.
Cậu tắm rửa sạch sẽ cho Lâm An, mặc áo quần tươm tất cho nó, chải tóc dài như cỏ khô của bó, cậu đi đến bên cạnh Ứng Thần, hỏi: "Ngài có thể cứu sống nó không?"
Ứng Thần: "Linh hồn của nó đã tiêu tán, nhưng nếu có thể tìm được, cũng không phải là không thể.
”
Thiếu niên quỳ gối dưới chân người đàn ông áo đen: "Cầu xin ngài cứu nó."
"Ta thử xem."
Lần thử này, chính là tiêu hao hơn một ngàn năm linh lực để có thể duy trì được cơ thể của Lâm An, và công cuộc tìm kiếm linh hồn của nó ở khắp mọi nơi.
Linh hồn Từ Tĩnh hoàn toàn tiêu tán, cánh cửa ký ức kiếp trước của thiếu niên đóng lại.
Văn Vũ ngồi trên mặt đất ở một góc, đầu chôn thật sâu vào hai đầu gối thật lâu không nhúc nhích.
Ứng Thần giống như ảo ảnh xuất hiện bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống, khẽ hỏi: "Sao lại ở đây? ”
Thân thể Văn Vũ hơi lắc lư, nhưng vẫn tiếp tục vùi đầu không dậy nổi.
Ứng Thần: "Lại nhớ tới gì rồi à? ”
Văn Vũ: "Tìm được linh hồn Lâm An chưa?"
"Vẫn là lo lắng cho nó như vậy."
Thanh âm Ứng Thần mang theo nụ cười không rõ: "Đã lột từ trong linh hồn ác linh, chẳng qua hiện tại nó còn là thai linh, tỉnh lại cần tốn chút thời gian.”
Bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu thiếu niên đang rũ xuống, đầu ngón tay xoa nắn sợi tóc mềm mại vụn vặt của cậu: "Vì nghĩ đến Lâm An mà khó chịu như vậy sao? Đừng nghĩ nữa, nó sẽ sớm thức dậy thôi.
”
Văn Vũ tiếp tục vùi đầu.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu: "Có lẽ, em đã lừa gạt anh ”
Trong miệng Ứng Thần, cậu nhu thuận hiểu chuyện, ngoan ngoãn dịu dàng.
Nhưng tất cả đều là vì sống sót cứu Lâm An mà giả vờ trước mặt hắn.
Cậu thậm chí còn chủ động dụ dỗ người đàn ông này.
Ứng Thần: "Lừa gạt anh? Em lại nghĩ gì đó? ”
Văn Vũ không nói.
Ứng Thần: "Giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà em chỉ nhớ đến một chút thôi.
Anh biết em chưa bao giờ lừa gạt anh.”
Văn Vũ: " Giữa chúng ta xảy ra chuyện gì nữa?"
Ứng Thần nở nụ cười, bàn tay xoa tóc mềm mại trên đầu cậu: "Anh nói rồi, em có tin không? ”
Chắc chắn là loại chuyện đó.
Văn Vũ ôm lấy hai đầu gối, buồn bực hỏi: "Bảo dưỡng thân thể của Lâm An có cần nhiều linh lực không?"
Ứng Thần: "Cũng không sao.
”
Thiếu niên rốt cục ngẩng đầu lên một chút, nhưng lại nghiêng mắt đi chỗ khác, mơ hồ nói một câu: "Cảm ơn anh.
”
Hai tay Ứng Thần nâng khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên, ngón cái vuốt ve bờ môi mỏng, trầm giọng nói: "Anh đang chờ lời cảm ơn của em."
_______________
Edit: Húp nhau đi trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...