Lâm An.
Khi Văn Vũ thầm niệm cái tên này, trong lòng tràn đầy ấm áp.Hơn nữa Ứng Thần nói, người này là vì cứu mình mà chết.
Làm cho cậu càng thêm để ý ký ức về Lâm An.
Mà bây giờ, tìm được hồn phách của Lâm An rồi sao?
Ứng Thần ngưng thần nhìn chăm chú, tin tưởng nói: "Là nó, anh giúp em tìm linh hồn nhiều năm như vậy cũng không tìm được, thế mà tái sinh thành con của người phụ nữ này.
”
Văn Vũ sốt ruột hỏi: "Bây giờ phải làm sao? Anh vẫn có thể cứu nó không? ”
Ứng Thần gật đầu: "Linh hồn Lâm An còn ở trong bụng người phụ nữ oán linh, chờ tiêu tán cô ta sẽ lột linh hồn Lâm An ra, bỏ vào trong thân thể vốn có của nó là được.
Chỉ là"
"Chỉ là cái gì?"
Ứng Thần: "Nếu như còn ký ức kiếp trước thì không sao, còn nếu không còn ký ức kiếp trước như em.
Thì chúng ta phải nuôi nó từ con số không cho đến khi trưởng thành, giống như nuôi dạy một đứa trẻ.
”
Văn Vũ giật mình, nói: "Chỉ cần có thể cứu được nó, thế nào cũng được."
Lại nghĩ lại, chuyện này, cậu cần Ứng Thần giúp đỡ.
Hơn nữa, Ứng Thần đã duy trì cơ thể của Lâm An hơn một nghìn năm vì đồng ý yêu cầu cứu Lâm An kiếp trước của cậu.
Thần Ma lợi hại hơn nữa, cũng cần phải trả giá không ít tinh lực.
Cậu ngước mắt nhìn Ứng Thần, nhẹ giọng nói một câu: "Làm ơn, anh làm ơn.”
Đôi mắt u ám của Ứng Thần hằn lên một nụ cười nhàn nhạt, giơ tay xoa đầu thiếu niên.
Quá trình rút ký ức oán hận của người phụ nữ đối với Ứng Thần mà nói là một chuyện rất đơn giản.
Trên màn hình vô hình trước mặt, Văn Vũ nhìn thấy hình ảnh một buổi chiều ấm áp, người phụ nữ mặc một bộ váy trắng đang bận rộn trong phòng bếp.
Bụng nhô lên, khiến cho động tác của cô có vẻ hơi cồng kềnh.
Nhưng khuôn mặt tuyệt vời, một khuôn mặt hạnh phúc.
Một chốc cô dường như không tìm thấy gì đó, cô xoa bụng bước ra phòng khách nhấc chiếc điện thoại cố định màu trắng.
"Chồng à, trứng vụn anh mua cho em, anh để nó ở đâu?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của một người đàn ông vang lên: "Nói với em rồi mà, trong cái lọ thủy tinh ở ngăn thứ hai trên tủ."
Người phụ nữ một tay xoa cái bụng nhô lên, cười nói: "Một lần mang thai ba năm ngốc nghếch anh chưa từng nghe nói à, gần đây luôn quên chuyện.
”
Người đàn ông: " Em lấy trứng vụn làm gì đấy?"
Người phụ nữ: "Điểm tâm, em học được cách làm điểm tâm rồi, chờ anh về cho anh nếm thử."
Sau khi người đàn ông ở đầu kia nói thêm vài câu, tâm tình của người phụ nữ rất tốt cúp điện thoại.
Cô ngân nga bài hát, nhẹ nhàng quay lại đi vào nhà bếp lần nữa, tìm thấy một lọ thủy tinh bột màu vàng nhạt trong tủ mà người đàn ông nói.
Sau khi mở nắp, người phụ nữ gần như không xác nhận đã múc luôn hai muỗng cho vào khay.
Thời gian trôi nhanh, người phụ nữ mang găng tay cách nhiệt lấy điểm tâm nhẹ vẫn còn nóng từ trong lò nướng."
"Bề ngoài cũng không tệ lắm, lại không có điện thoại chụp cho chồng xem."
Cô nóng lòng muốn nhặt một cái bỏ vào miệng vừa thổi vừa ăn.
vì quá nóng nên cô còn lấy một cốc nước lạnh uống, nuốt chửng cùng với miếng điểm tâm.
"Mùi vị hơi kỳ lạ, chẳng lẽ là do trứng vụn để lâu ngày."
Người phụ nữ nghi ngờ ngửi miếng điểm tâm đã cắn một nửa, thăm dò nhét một nửa còn lại vào miệng nhấm nháp: "Quên đi, hương vị cũng được."
Cô vui vẻ cầm thêm một miếng, vừa thổi vừa ăn, xoa cái bụng nhô lên nói: "Cưng à, con mau ra ngoài gặp ba mẹ đi nha, mẹ phai ăn nhiều hơn một chút, khi sinh con sẽ có thêm sức mạnh."
Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, người phụ nữ chật vật nằm sấp trước điện thoại phòng khách.
Cô há miệng thở dốc, hít thở không thông, trên mặt và cánh tay cầm điện thoại nổi lên từng mảng phát ban dày đặc.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp bíp bận rộn, người phụ nữ ôm bụng, khó thở phát ra âm thanh kêu cứu khàn khàn: "Ông xã, nghe điện thoại, nghe điện thoại con chúng ta không thể bị làm sao được.
”
Gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng người đàn ông kia vẫn không hề trả lời.
Người phụ nữ dường như cuối cùng cũng đã hiểu không nên đi tìm chồng vào lúc này mà nên gọi cấp cứu.
Chỉ là cô đang thở hổn hển, tay chân gần như mất đi ý thức, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại: 1, 2, ngón tay đặt trên nút 0, còn chưa ấn xuống, điện thoại đã rơi, người phụ nữ ngã xuống đất.
Văn Vũ đang lo lắng muốn xem phụ nữ rốt cuộc thế nào, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Ứng Thần ôm cậu vào trong ngực, một tay che mắt cậu: "Em không nên nhìn thấy đoạn này.
”
Tức là, người phụ nữ đã chết.
Một sinh mệnh cứ như vậy biến mất, chỉ còn lại linh hồn bi oán thống khổ vương vấn trên đời này.
Tim Văn Vũ như nghẹn lại: "Tìm được địa chỉ của người đàn ông đó chưa?"
"Chờ một chút, sẽ sớm thôi."
Trong bóng tối, Văn Vũ tựa vào lồng ngực Ứng Thần, nghe được hắn nói ra hai chữ này.
Âm cuối dịu dàng, nhẹ nhàng vang vọng trong lồng ngực.
"Tìm thấy rồi.
Gã sống trong một khu phố cách đây không xa.
"Ứng Thần thả Văn Vũ ra, đồng thời cũng tắt chiếc đèn kéo quân đang chiếu ký ức của oán linh.
"Anh đem oán linh đến bên cạnh tên kia như thế nào?"
"Sốt ruột muốn nhìn thấy kẻ xấu bị trừng phạt sao?".
Ứng Thần rất tự nhiên nhéo mặt thiếu niên: "Đừng nóng vội, đợi đến buổi tối anh đi đưa."
Văn Vũ hất bàn tay kia ra: "Em cũng muốn đi.
”——
Đến tối, cả hai tay trong tay đi dạo trên con phố nhộn nhịp về đêm.
Thiếu niên mặc quần jean, áo ngắn tay rộng thùng thình, thân hình gầy gò pha giữa tuổi vị thành niên và tuổi trưởng thành.
Mà Ứng Thần dáng người thẳng tắp cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây đã được ủi phẳng phiu.
Hai mỹ nam đẹp trai nắm tay nhau đi dạo như thế này, vô luận ở nơi nào thoạt nhìn đều sẽ hấp dẫn ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người.
Văn Vũ nhìn những người qua lại xung quanh, hơi lo lắng: "Người khác thật sự không nhìn thấy chúng ta sao?”
"Muốn thử xem không?"
Ứng Thần lôi kéo cậu đi về phía một cửa hàng hồ lô đường phèn trên đường phố, đưa tay cầm một chuỗi đường hồ lô màu sắc mê người, rút ra một cây đưa cho Văn Vũ: "Ăn đi.
”
Chủ cửa hàng kẹo hồ lô còn đang tươi cười nghênh đón khách hàng, khách có người đang lựa chọn, có người đang trả tiền.
Không ai phát hiện Ứng Thần làm ra loại chuyện này.
Văn Vũ im lặng nhìn hồ lô bị Ứng Thần nhét vào trong tay, nghiêm túc cảnh cáo hắn: "Anh không trả tiền à? ”
"Tích cực quá nha."
Ứng Thần bật cười.
Nhịn không được lại nhéo nhéo khuôn mặt đang nhăn lại của cậu.
Từ trong túi lấy điện thoại di động ra, quét mã QR đặt ở đầu tiệm, thanh toán.
Động tác thuần thục giống như hắn cũng thường xuyên đi mua sắm mua đồ.
Văn Vũ: "Ngay cả này anh cũng biết dùng, anh thích nghi với cuộc sống hiện đại thật..
”
Ứng Thần cầm di động lắc lư trước mặt cậu: "Em nói cái này? Vừa mới học được, nghĩ về sau cũng sẽ dẫn em đi dạo.
”
"Anh biết em thích phố xá náo nhiệt như vậy, kiếp trước anh thường xuyên bị em kéo ra ngoài dạo chơi."
Kiếp trước, hắn chủ động làm rất nhiều chuyện.
Thiếu niên lần thứ hai cảm thấy áy náy, bỏ qua tầm mắt Ứng Thần đang nhìn cậu, cầm chuỗi kẹo hồ lô kia cắn một miếng.
Lần cuối cậu ăn hồ lô đường phèn là khi bé lúc ông ngoại còn sống đã mua cho cậu.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cậu chỉ nhớ rõ sơn tra rất chua, mỗi lần ăn đều thừa dịp ông ngoại không chú ý phun sơn tra ra, chỉ ăn lớp đường.
Bây giờ chua chua ngọt ngọt, răng dính, có một hương vị làm cho người ta mê.
Ứng Thần biểu diễn ảo thuật, đột nhiên phóng ngang ra một cái ghế sofa, hỏi cậu: "Có mệt không? trước tiên ngồi xuống ăn xong rồi mới đi dạo.
”
Đi dạo à?
Văn Vũ trong lòng nổi lên nghi hoặc: "Chúng ta không phải tới làm chính sự sao? ”
Ứng Thần: "Anh phái rất nhiều thứ theo dõi người đàn ông kia, hiện tại anh ta đang trên đường từ công ty về nhà, em đợi một chút anh ta sẽ lái xe xuất hiện ở ngã tư này.
”
Tốt hơn là anh không nên nói dối em đó.
Văn Vũ trong lòng hừ một câu, ngồi trên sô pha nhìn đường phố náo nhiệt cắn kẹo hồ lô.
Chỉ là, vì có thể ẩn thân giống như Ứng Thần trên phố phường, cậu chỉ có thể nắm tay Ứng Thần, mượn pháp lực của hắn.
Sofa cũng không lớn, hai người ngồi cùng, vai chạm vào nhau.
Cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cảm xúc đôi bên.
Thoải mái như ở trên sân thượng nhà mình, nếu như pháp lực tiêu tán bị người trên đường nhìn thấy bọn họ như vậy, sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cho xem.
Văn Vũ cắn kẹo hồ lô, nghĩ
Cách đó không xa còn có một cửa hàng đồ uống lạnh, Ứng Thần đột nhiên hỏi cậu: "Muốn ăn kem không, anh đi mua cho em một ly.
”
"Thế em? Mình em phải làm sao đây?"
Văn Vũ không dám buông tay hắn ra.
Ứng Thần kéo tay cậu lên, hạ một nụ hôn trên mu bàn tay cậu.
Đôi môi mềm mại hôn lên mu bàn tay thiếu niên như đang mút mát, phả ra hương thơm thoang thoảng.
"Như vậy, người khác tạm thời sẽ không nhìn thấy em."
Văn Vũ:...
Động tác của Ứng Thần cực kỳ tự nhiên, bất kể là nhéo mặt, nắm tay, hay hôn đột ngột đều thuận tay, thành thạo tự nhiên.
Như thể, họ vốn là mối quan hệ thân mật này.
Văn Vũ còn chưa kịp nổi giận, một người đàn ông cao lớn như Ứng Thần buông tay cậu, bỗng nhiên biến mất.
Ngẩng đầu một lần nữa, Ứng Thần cao lớn bước đôi chân thon dài vào tiệm kem.
Kem cần phải order trực tiếp mới mua được, Ứng Thần không thể lấy như vừa rồi, quét mã thanh toán.
Mà là bản thân hắn đứng ở trước quầy nói gì đó với mấy chị gái
Bên trong cửa hàng, người đi ngang qua cửa hàng hầu như đều nhìn hắn.
Ứng Thần rất cao, ngũ quan mang vẻ đẹp trai cổ xưa.
Bộ quần áo đen lôi cuốn và dáng vẻ tàn nhẫn khi không cười quả thật có thể hấp dẫn được sự tò mò của những người trẻ trẻ, cùng với tầm mắt của những con người theo đuổi cái đẹp.
Chị gái nhân viên cửa hàng nói chuyện lưu loát giỏi giang, cẩn thận giải thích cho hắn cái gì đó.
Các cô gái xung quanh thì bí mật chụp ảnh hắn bằng điện thoại.
Văn Vũ nhìn từ xa, cắn một quả sơn tra cuối cùng, ném tăm trúc trong tay đi.
Lúc Ứng Thần trở về, trong tay cầm theo hai ly kem.
Hắn dường như rất hạnh phúc: "Nhân viên bán hàng nói anh trúng thưởng, mua một tặng một.
Hóa ra dịch vụ của con người tốt như vậy.
”
"Nào, cho em cả."
Hai tay hắn đưa lên, đều đưa cho Văn Vũ.
Văn Vũ lại quay đầu, rầu rĩ nói: "Không ăn."
Ứng Thần sửng sốt, rũ mắt thiếu niên thần sắc có chút mê mang.
Văn Vũ: "Lạnh quá.”
Vẻ mặt trầm tĩnh nghiêm túc của Ứng Thần, hiện ra một tia không biết làm sao.
Hắn lập tức buông ly kem xuống, ngồi bên cạnh thiếu niên, đưa tay lên vuốt một sợi tóc bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Sao em lại giận rồi? ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...