Ngày mùa hè,nắng hè chói chang, một đội ngũ chậm rãi đi trên đường tiến về Đông Hải.
Lăng Tiêu một tay phất quạt, một tay dẫn ngựa. Sầm Liệt Phong tuy rằng không có hoài nghi với hành động của những người trên đường, nhưng cũng ngầm quan sát.
một đường đi tới, Sầm Liệt Phong bình thường nổi danh nghiêm cẩn đã thất thần mấy lần,thường xuyên khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Liền tỷ như nói hiện tại ── chung quanh còn có không ít người tùy tùng thỉnh thoảng nói chuyện cùng Sầm Liệt Phong, ánh mắt hắn ma mi không biết nhìn về nơi nào
thần sắc kia, liền giống như tầm mắt xuyên qua thiên sơn vạn thủy,vào cảnh giới người ngoài không thể chạm vào.
Lăng Tiêu rất quen với ánh mắt như vật ── đó là khi hắn ngẫu nhiên cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, ánh mắt nhớ nhung. Nếu không phải trong lòng có người mình yêu sâu sắc, quá sức để ý đối tượng đó, sẽ không có ánh mắt phiền muộn như thế.
Là ánh mắt lâm vào khốn cảnh……
“mấy bằng hữu chúng ta phân tán các nơi, một năm khó được gặp một lần, lần này ta và ngươi thật vất vả có cơ hội ôn chuyện, thật không biết ngươi vội về như thế.”
Ở trong lòng sàng lọc nửa ngày cũng không nghĩ ra nửa điểm về đối tượng có thể làm cho Sầm Liệt Phong thất thần, lòng hiếu kỳ của Lăng Tiêu được đem ra sử dụng đơn giản nói bóng nói gió đứng lên.
Sầm Liệt Phong quay đầu liếc hắn một cái, không nói gì.
“Uy! Ngươi nếu cố ý tới đón ta thì không cần hé ra mặt cái mặt người chết a, tốt xấu cũng nên trò chuyện với ta đi ?”
“Ta chỉ biết đã gọi là sứ giả như ngươi nói , căn bản ta sẽ không tự mình tới đón.” Cố ý? Hay nói giỡn.
“Ngươi này gia khỏa không có tính người vô tình……” giờ phút này Lăng Tiêu cảm thấy rất ngứa răng, không cắn người nào đó thật sự lửa trong lòng khó tiêu.
“Lời này ngươi nói với Hạo Dương đi.” Muốn lãnh, hắn không bằng nguyên một nửa Hạo Dương.
“Lãnh huyết, vô tình, vong ân phụ nghĩa, trọng sắc khinh hữu……” Lăng Tiêu bắt đầu chậm rãi toái toái niệm niệm, hình như đã không nhớ rõ mục đích lúc ban đầu là muốn nói lời khách sáo.
Sầm Liệt Phong hơi hơi nhíu mày.
“hai điều trước hạng ta thừa nhận, nhưng ta nhớ rõ ngươi đối ta không có ân, hơn nữa ta cũng không có cái ‘Sắc’ gì nặng như vậy.” Mặc cho đối phương mắng được rất tốt, lão thần Sầm Liệt Phong hắt nước lạnh khắp nơi.Cuối cùng một câu này đổ ra làm cho Lăng Tiêu nhớ tới chuyện mình muosn hỏi “Đúng rồi, ngươi……”
Chưa kịp nói hết lời, ánh mắt hắn cùng Sầm Liệt Phong đều nháy mắt trở nên sắc bén, cực có ăn ý đồng thời quay kéo ngựa tách, một chi mũi tên nhọn ngay tại khoảnh khắc này theo vị trĩ bọn họ vừa đứng bay đế.
thị vệ bị mà này kinh động, đều hướng phương hướng bắn tên đuổi theo.
Sầm Liệt Phong đi xuống ngựa đến, nhặt mũi tên kia.
thân tối đen, tên vũ đồng sắc.
Đây là tên dùng săn thú thông thường ở Đông Hải, cũng không cái gì chỗ đặc biệt có thể xuống tay truy tra.
Lăng Tiêu đi theo phía sau hắn cũng xuống ngựa, nhìn thấy hắn biểu tình nghiêm túc, thế là nở nụ cười một chút hỏi:“Là tới giết ngươi đâu, vẫn là tới giết ta đâu?”
“Ai biết.” Sầm Liệt Phong đem tên đưa cho bộ hạ, đáp không chút để ý.
“Cũng là, người chúng ta đắc tội không ít.” Lăng Tiêu thực đồng ý điểm này mà gật đầu, rồi mới chậm rãi thu hồi chiết phiến, rút kiếm bên hông ra.“Hơn nữa, chuyện này không đơn giản như vậy.”
Thừa dịp trứ đại bộ phận binh lính đều đuổi theo người bắn tên, Sầm Liệt Phong đã muốn bị một đám áo xanh che mặt vô thanh vô tức vây ở giữa.
“Hừ, kế sách cũ.” Sầm Liệt Phong cũng rút phối kiếm ra, nhưng không chút hoang mang.
“mới cũ không trọng yếu, hữu hiệu là được.” người Đầu lĩnh tựa hồ nở nụ cười một chút, phất phất tay, những người khác ở chung quanh liền bắt đầu vây công.
Ngựa do loạn đấu bắt đầu bị đánh tan, khi Sầm Liệt Phong ngăn một đao nghênh diện bổ tới, sí diễm quay lại chạy đến phía sau hắn. Sầm Liệt Phong xoay người lên ngựa, hoàn cảnh xấu chuyển hoán thành ưu thế, phạm vi bên người hắn trong lúc nhất thời không có người tới gần nửa phần.
“Thực đáng ghét còn không kéo ngươi ta sao.” Lăng Tiêu nhảy lên giữa không trung, tái đáp xuống, một kiếm bức lui mấy người sau này, == nữa đùa nửa thật nó
“Sí diễm không thích những người khác tới gần.”
“Thiết, cùng chủ nhân giống nhau con ngựa quái tính tình.” Thuận miệng oán giận, Lăng Tiêu bỗng nhiên chú ý tới anh sáng chiếu trên kiếm đôi phương có chút giống nhau, đương trường sửng sốt một chút.
giây Tiếp theo, huyết quang bay trước mặt hắn, khi hắn lấy lại tinh thần chỉ tới kịp thấy rõ cánh tay Sầm Liệt Phong trúng một đao.
“Cái gì, thời điểm này ngươi vô dụng như thế? Ngươi nhưng đừng gặp chuyện không may ở trên lãnh địa của ta, đến lúc đó ta biết nói với cha ngươi thê nào.” Sầm Liệt Phong vốn là cười lạnh trứ, bỗng nhiên sắc mặt nhất trầm.“ đao này ……”
“Có độc.” Lăng Tiêu thay hắn nói hết câu, sắc mặt tái nhợt.
“Không thời gian lãng phí, người đuổi theo cũng nên về đến đây đi.” Trong ánh mắt hiện ra ngoan quang, Sầm Liệt Phong kéo xuống vạt áo trát trụ cánh tay phải để tránh nọc độc lan tràn đến toàn thân, đồng thời xuống tay càng thêm ngoan tuyệt, không khoan dung.
Cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, bọn thị vệ vừa rồi đuổi đã về.
Sầm Liệt Phong thấy thế hơi hơi cười lạnh hạ lệnh ──
“bắt không được người sống không sao, nhưng là hôm nay không được cho kẻ nào sống ra khỏi đây.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời hỗn loạn vô cùng, hai bên lúc ban đầu còn có thể đánh thành cục diện bế tắc, nhưng Đông Hải quân được huấn luyện có ưu thế tố quân phối hợp cũng chậm chậm hiển lộ ra đến, khi sắc trời gần hoàng hôn, thế cục đã muốn đều ở trong tay Sầm Liệt Phong.
Theo nhảy xuống khỏi sí diễm, đập vào mắt Sầm Liệt Phong có thể thấy đám thích khách đã chết hết.
Hắn đưa tay kéo khăn che mặt của một tên, một tia kinh ngạc lướt qua gương mặt lãnh mị kia.
Lăng Tiêu cũng đã nhịn không được lui lại mấy bước.
Những người đó…… Toàn bộ dung mạo sớm bị phá huỷ. khuôn mặt phía dưới khăn che mặt tất cả đều vì dược vật mà trở nên khủng bố dữ tợn, căn bản nhìn không ra bộ dáng nguyên bản.
Là ai ngoan tuyệt như thế, thế nhưng làm ra chuyện như vậy?
giờ phút này Lăng Tiêu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Sầm Liệt Phong khẽ hừ một tiếng.
“Thú vị.” băng bó tay lại, hắn vỗ vỗ tay ý bảo bộ hạ thu thập tiếp theo mới xuất ra có ăn giải dược, chậm rãi vận công điều trị.
Xa xa bụi đất bay lên, kinh động núi rừng vất vả lắm bình tĩnh trở lại.
Là ai, trùng hợp tới bên này? Lại vì mục đich gì? Mọi người không ngưng thần đề phòng.
Người kia lập tức nài ngựa đến phụ cận, bay nhanh đến xoay người cúi đầu quỳ lạy Sầm Liệt Phong.
“Tham kiến Vương gia.”
Sầm Liệt Phong mặt nhăn nhanh mày, người này mặc đồ của thủ vệ Đông Hải vương phủ, chẳng lẽ đô thành Đông Hải có chuyện?
“Nói.”
Ngắn gọn hạ lệnh, Sầm Liệt Phong tiếp tục xử lý vết thương trên tay.
“Vâng, hôm qua thích khánh đánh lén vương phủ, rạng sáng hôm nay bị đánh lui. phòng trong phủ nam sương bị thiêu hủy, Lôi Hoành Nhất đại nhân làm bảo tiểu nhân tới thông báo.
Thủ vệ nói hết lời, vẫn không có nghe chủ nhân hạ lệnh, không khỏi có chút kỳ quái địa ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Sầm Liệt Phong cực kỳ khó coi động tác cứng lại rồi, sát khí quanh thân đối phương nặng lên, làm cho hắn ngay cả mở miệng hỏi cũng không dám.
Nam sương phòng, đó là chỗ Tư Đồ Vị Ương ở. Hiện tại nơi đó bị thiêu, hắn thì sao? Hắn hành động không tiện, chẳng lẽ nói ──
Bất chấp việc dọa đến mọi người, Sầm Liệt Phong nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, trực tiếp hướng phương hướng đô thành Đông Hải đuổi tới ── hắn hiện tại không cần biết người dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của mình là ai, cũng không rảnh nhàn truy cứu sai lầm hay phòng bị không đủ trong phủ, hắn chỉ muốn biết, chỉ hy vọng…… Tư Đồ Vị Ương bình an.
Không cần biết sau này y nghĩ gì.
Hắn chỉ biết là chính mình coi trọng Tư Đồ Vị Ương , ngay từ lúc ban đầu gặp mặt, đối phương đối với hắn mà nói chính là đặc biệt, không thể thay thế được!
Sí diễm ra sức bôn chạy ở trên quan đạo, nháy mắt liền biến thành một điểm đen nho nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy.
Đông Hải vương phủ giờ phút này đúng là không bất đồng im lặng như dĩ vãng.
khi Sầm Liệt Phong đuổi tới trước cửa, thị vệ sớm dọ dẹp xong lại đi theo hắn nên nhà vắng vẻ, toàn bộ vương phủ tĩnh mịch một mảnh, trong không khí tràn ngập hơi thở làm cho hắn áp không được hoảng hốt.
Như thế, đây vẫn là lần đầu hắn hỗn loạn.
Không đợi người thông báo liền xông vào bên trong phủ, Sầm Liệt Phong không để ý tới này phó dịch bỗng nhiên thấy hắn trở về mà quỳ xuống đất hành lễ, trực tiếp đi đến phòng Lôi Hoành Nhất đang chỉ thị bọn hạ nhân sửa sang lại phía sau một lần nữa.
“Hắn đâu?”
Giống như núi thái sơn áp lực trầm trọng từ phía sau thổi quét mà đến, Lôi Hoành Nhất bỗng nhiên nhìn đến Sầm Liệt Phong hẳn đang trên đường xuất hiện ở trước mắt mình, trong lúc nhất thời cư nhiên đã quên phải phải nói gì “Ta hỏi ngươi Tư Đồ Vị Ương đâu? Người khác ở nơi nào?”
thanh âm càng lúc càng nghiêm trọng, câu Sầm Liệt Phong nói lrất quyết đoán làm cho Lôi Hoành Nhất không dám tiếp tục ngẩn người.
“Ở…… Đông phong các……”
Đang nói còn chưaxong, hắn liền nhìn thấy thân ảnh Sầm Liệt Phong ngược lại đánh úp về phía phương hướng đông sương các, tốc độ cực nhanh giống như tiếng gió qua tai vậy.
Mỗi một bước đi ở hành lang gấp khúc thượng đều vang lêm hồi âm trầm trọng.
Sầm Liệt Phong mở cửa tìm từng phòng , cuối cùng dừng lại trước thư phòng.
Âm thầm điều chỉnh hô hấp một chút, hắn vươn tay đẩy cửa phòng ra ──người làm cho hắn loạn tâm đang nằm ghé trên bàn sách.
“Tư……” Đang muốn gọi tên đối phương, Sầm Liệt Phong ư mới phát hiện Tư Đồ Vị Ương hô hấp khinh thiển, tựa hồ đã ngủ gật trên bàn,thế là hắn nhẹ giọng phóng hoãn cước bộ đi qua đi, chỉ thấy Tư Đồ Vị Ương tựa vào bàn học,tay phải còn nắm một cái bút dĩnh mực, hai mắt khép kín, ngủ thật ngon. Vài sợi dừng ở bên mặt Tư Đồ Vị Ương , phiêu động theo gió, bay đến mức gương mặt Tư Đồ Vị Ương vốn gầy yếu càng thêm tiêm nhược.
“Công tử mấy ngày nay xử lý thư hàm các nơi, hơn nữa ngày hôm qua lại ra chuyện như vậy, cho nên theo nửa đêm vẫn bận rộn đến bây giờ, đại khái là quá mệt mỏi đi.” Lôi Hoành Nhất đi theo phía sau hắn lúc này đi đến, hạ giọng nói ở bên tai Sầm Liệt Phong.
Dương tay ý bảo đối phương câm miệng, Sầm Liệt Phong thấp giọng công đạo ──
“một hồi Lăng Tiêu cũng sẽ đến quý phủ, ngươi đi thay ta an bài chuyện của hắn, hôm nay ai tới tìm ta đều đuổi đi.”
“Vâng.”
Nhẹ nhàng cúi thắt lưng Lôi Hoành Nhất rời khỏi cửa, lẳng lặng đóng cửa lại.
bên trong thư phòng nhất thời chỉ còn lại có hơi thở hai người, yên tĩnh dị thường.
lúc này ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào nhà, hào quang khiến cho này thư phòng nhiễm một tầng sắc thái ấm áp. Có lẽ là vì Tư Đồ Vị Ương ở nơi này, gian thư phòng nguyên bản tràn ngập trứ khí phách của Sầm Liệt Phong đều bị hơi thở điềm đạm trên người hắn hòa đi vài phần, hơn một chút cảm giác tường hòa.
Cảm thụ hơi thở trong suốt của đối phương, tảng đá trong lòng Sầm Liệt Phong cuối cùng cũng rơi xuống. Hiện tại nhớ tới biểu hiện lức nãy, hắn không khỏi có chút ảo não.
Đi đến bên người Tư Đồ Vị Ương , Sầm Liệt Phong chậm rãi vươn tay cởi bỏ khăn buộc tóc của đối phương, tóc đen nháy mắt rơi xuống, càng khiến cho Tư Đồ Vị Ương trắng nõn tiêm gầy, dung nhan như ngọc.
Tâm, bị một loại cảm xúc tên là thương tiếc tràn vào.
Sầm Liệt Phong lấy lực đạo không ôn nhu lắm ôm lấy Tư Đồ Vị Ương, cảm giác trên tay làm cho hắn nhịn không được kinh ngạc ── nhẹ quá. Tư Đồ Vị Ương nhẹ đến mức khiến hắn hắn nghĩ đến chính mình ôm lấy một đoàn lông chim. Không khỏi buộc chặt cánh tay, sợ ôm lỏng quá, người trong lòng sẽ bị thổi bay khi hắn thất thần.
Tư Đồ Vị Ương bỗng nhiên giật mình, nhíu mày.
Sầm Liệt Phong phục hồi tinh thần lại, biết là chính mình dùng sức quá nặng, ngược lại quấy nhiễu đối phương, thế là lập tức thả lỏng lực đạo.
Ôm trứ Tư Đồ Vị Ương rời khỏi thư phòng, Sầm Liệt Phong lấy chân đẩy ra cửa phòng ngủ, dặt y trên giường.
“Cho ngươi giúp ta xử lý sự vụ, đều không phải là là vì muốn người mệt đến suy sụp.” Đẩy ra tóc đen,che khuất khuôn mặt Tư Đồ Vị Ương ra bắt nó trên tay nhẹ nhàng hôn xuống, Sầm Liệt Phong vẫn chưa suy nghĩ loại hành vi vô cùng thân thiết này có hợp lẽ thường hay không.“ hoàn hảo, ngươi không có chuyện gì.”
dung nhan lạnh lùng tà mị khó cso khi xuất hiện một ý cười chân chính, Sầm Liệt Phong ngồi ở bên giường tọa, lẳng lặng đánh giá gương mạt khi ngủ của đối phương.
Tư Đồ Vị Ương tỉnh lại khi sắc trời đã đen, ánh đèn mờ nhạt leo lắt, lay động không chừng.
Hắn hơi hơi trừng mắt nhìn xong quanh, trong lúc nhất thời không biết chính mình đang ở nơi nào. Có chút thất thần nhìn màn nhung xa lạ, hắn tinh tế bắt đầu hồi tưởng: lúc nãy hắn còn tại phúc đáp một phong tấu thỉnh của cùng thuế của quan địa phương, rồi mới…… Rồi mới liền, không ấn tượng. Xem ra chính mình là không cẩn thận ngủ mất …… Nhưng là ngay cả như vậy, tỉnh lại cũng có thể là ở thư phòng nội, vì sao sẽ xuất hiện ở một cái phòng xa lạ nàu?
“Nơi này là…… Làm sao?” Thanh âm có chút ám ách, đây là di chứng của sự nghỉ ngơi không tốt.
“phòng ngủ của ta.” thanh âm thấp trầm mang theo chút ánh sáng truyền đến.Nhìn phương hướng đó, Tư Đồ Vị Ương thấy Sầm Liệt Phong đang rảnh tay nắm tấu chương nằm gần cửa sổ.
“Ngươi ngủ thật đúng là lâu.”
trong giọng nói của Sầm Liệt Phong thiếu thói quen châm chọc bình thường, thậm chí nhiễm một chút ý tứ trêu ghẹo hàm xúc.
Tư Đồ Vị Ương đối với chuyển biến của hắn trong lúc nhất thời không thể thích ứng, càng không biết nên trả lời như thế nào.
Hơn nữa…… Ngủ say đến mức bị người ta chuyển đi cũng không biết, làm cho hắn nhịn không được cảm thấy có chút quẫn bách.
“Thành thật trả lời ta, vài ngày ngươi không nghỉ ngơi ư?” rời khỏi ghế nằm, Sầm Liệt Phong đi về hướng người ngồi ở trên giường.
Vài ngày?
Ở trong lòng tính nhẩm một chút, Tư Đồ Vị Ương trả lời:“bốn ngày.”mọi chuyện chồng chất, đêm lại ra có người tập kích vương phủ, cho nên mấy ngày nay giờ hắn dùng bàn tay hắn đếm còn dư.
Sầm Liệt Phong hắn nghe trả lời xong, con ngươi nguy hiểm nheo lại.
“Ngươi không hiểu rằng cần quý trọng chính mình sao?”
Tư Đồ Vị Ương vì thái độ hắn không biết nói gì ── người này sinh khí? Hắn sinh khí cái gì? Chính mình nhận mệnh lệnh hắn nói, quản lý sự vụ, tự nhiên là phải làm đem hết tâm lực. Sao hắn thấy mất hứng, thậm chí còn nóng giận?
“Ta không sao, thân thể của ta, ta rất rõ ràng.” Tư Đồ Vị Ương mỉm cười, đi tìm xe lăn.“Của ta……”
“Ta không cho ngươi mệt mỏi như thế nữa nghe không? Ta, hứa.” nhiều như vậy không có thể xử lý trong một ngày, nếu biết rõ như thế còn muốn liều mạng như vậy, như vậy là không quan tâm đến thân thể, cho nên, không thể tha thứ.
Sầm Liệt Phong nắm chặt đầu Tư Đồ Vị Ương , khiến cho đối phương nhìn thẳng mình.
ánh mắt Tư Đồ Vị Ương mê mang, hắn cảm giác được, Sầm Liệt Phong là thật quan tâm mình.Con người cao cao tại thượng này, nam nhân tựa hồ tùy ý giờ phút này lại còn thật sự địa quan tâm mình. Nói không xúc động, kia tuyệt đối là gạt người.
Chậm rãi nhắm mắt lại sau đó lại mở ra, hắn mỉm cười hứa hẹn.
“Ta nghe rõ, ta sẽ nhớ kỹ.”
Sầm Liệt Phong thế này mới không vừa lòng lắm nhất buông tay ra hừ một tiếng, tầm mắt Tư Đồ Vị Ương tùy theo động tác hắn buông ra nhìn lại.
“Ngươi bị thương.”
“Tiểu thương mà thôi, gia khỏa bằng này sao lấy được mạng của ta.” Sầm Liệt Phong cười đến càn rỡ ── nếu không Tư Đồ Vị Ương nhắc nhở, hắn đã quên việc mình bị thương.
ánh mắt Tư Đồ Vị Ương lại nhiễm lo lắng.
“Không băng bó không được, ngươi còn trúng độc đi?” Hắn giữ chặt tay Sầm Liệt Phong, cuộn ống tay áo đối phương cẩn thận quan sát, vết đao kia dữ tợn bên cạnh còn lưu lại màu tím, là dấu hiệu từng trúng độc.“Ta đi tìm dược……”
Vội xuống giường lại đã quên chính mình hành động không tiện, Tư Đồ Vị Ương suýt nữa té ngã.
Vươn tay đem hắn đỡ lấy, Sầm Liệt Phong chịu không nổi địa mở miệng:“Ta chính mình động thủ, ngươi ngủ tiếp đi, dù sao chuyện tình còn lại ta sẽ tự mình xử lý.”
Một tay ôm đối phương nhét vào chắn gấm, Sầm Liệt Phong đứng lên lấy dược.
“Đêm qua bắt được người nào nhốt tại dưới phòng giam, ta phái chuyên gia trông coi, đồ ăn cũng là kiểm tra nghiêm khắc, ngươi có thể thẩm vấn bọn họ.” Không có phản kháng, Tư Đồ Vị Ương thần trí thanh minh hội báo những chuyện tất yếu.“Mặt khác, trước đó vài ngày……”
“Ta sẽ đến hỏi người khác, ngươi hiện tại câm miệng nghỉ ngơi cho ta.” Một phen che miệng đối phương, Sầm Liệt Phong không kiên nhẫn hoàn toàn dùng hết.
Tư Đồ Vị Ương đành phải phối hợp không hề mở miệng.
Thật lâu sau, chờ Sầm Liệt Phong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, tiếp tục nơi đi xử lý công việc vụ khi, Tư Đồ Vị Ương nhẹ giọng hỏi một câu ──
“Ta ở tại chỗ này, buổi tối ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
Tiếng nói vừa dứt, kia trương khuôn mặt tuấn khốc bỗng nhiên tiến đến trước mắt hắn, tà mị cười.
“nếu ngươi thật sự không im lặng, ta liền cùng ngươi đồng giường cộng tẩm đi!”
Đó là những lời làm cho Tư Đồ Vị Ương hoàn toàn phục tùng, không hề nhiều lời nữa. Sầm Liệt Phong bình thường cũng đã hỉ nộ vô thường, lần này trở về lại như thế.
Quả thật là mệt mỏi, không nghĩ vì một ít chuyện tình vô vị tiêu hao tinh lực, Tư Đồ Vị Ương cảm kích nhận săn sóc khó được của Sầm Liệt Phong.
Sầm Liệt Phong nhìn hắn nhắm mắt lại, vừa rồi còn mang trứ chút lo lắng ánh mắt nháy mắt lạnh đi.
“Lôi Hoành Nhất, đem phạm nhân đêm qua các ngươi bắt đưa đến hình phòng đi, ta muốn tự mình thẩm vấn.”
thấp giọng phân phó với người ngoài cửa, áp lực cùng tức giận trong mắt Sầm Liệt Phong giờ phút này không hề che dấu địa kịch liệt bốc lên.
Hắn muốn nhìn, đến tột cùng là ai lớn mất gây chuyện ở địa bàn của hắn.
hình phòng Đông Hải vương phủ ở chỗ sâu trong vu trạch dưới lòng đấty để dụng hình, mặc kệ phạm nhân kêu thảm thiết như thế nào cũng không kinh động bất luận kẻ nào.
Sầm Liệt Phong thay đổi một thân y phục hàng ngày rồi đi vào,một cỗ làn da tỏa ra mùi tanh ẩn ẩn bước vào.
Lôi Hoành Nhất cùng phụ trách quan viên hành hình đã muốn hầu lâu ngày ở đây, thấy hắn đi vào, đều hành lễ.
ngồi ở chủ tọa, Sầm Liệt Phong vung tay lên miễn đi lễ tiết.
Thân thủ tiếp nhận kết quả thẩm vấn của đám người Lôi Hoành Nhất, hắn hỏi một câu:“Đều cung khai cái gì?”
ư quan viên hai mặt nhìn nhau, rồi mới đều cúi đầu không nói.
Sầm Liệt Phong cũng không có nói chuyện, tùy ý bất an lan tràn tại hình phòng. Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng, cầm tấu chương trong tay ném trên bàn.
“Ta nuôi các ngươi làm gì?”
Nghe ra trong giọng hắn nói ngầm có ý tứ, Lôi Hoành Nhất cuống quít vì nhóm đồng nghiệp cầu tình ──
“Vương gia, mọi người đã muốn thử qua các loại biện pháp, nhưng là tặc nhân thật sự quá mức ngoan cố, cho nên mới……”
“Ngươi câm miệng, ta còn không có truy cứu ngươi thế nhưng để cho người ta xông vào vương phủ, sai lầm hỏa thiêu đình viện, ngươi còn đảm thay người khác cầu tình?”
Một câu phá hỏng lời hát đệm của Lôi Hoành Nhất, tĩnh mịch một lần nữa buông xuống.
“Đem tù phạm này đều dẫn tới, lần này ta cho bọn hắn thử Lễ vật’ Lăng Tiêu từ nam minh mang đến ‘.bên trong nhiều người như vậy, ta lại không có được một lời khai.”
lửa giận không thêm che dấu trút xuống, Sầm Liệt Phong lộ ra tươi cười thị huyết.
Chẳng lẽ thật do hắn nghe Tư Đồ Vị Ương nuông chiều đắc những người này, cho nên địch nhân liền cảm thấy có thể đi đến trên đầu hắn giương oai? Chê cười! hôm nay hắn sẽ chứng minh, Sầm Liệt Phong vẫn là Sầm Liệt Phong như cũ, đối với kẻ có can đảm mạo phạm người của mình, tuyệt không nương tay!
Lăng Tiêu đưa cho Sầm Liệt Phong là một loại độc dược đặc sản nam minh. Độc bất trí tử, nhưng là lại khiến người ta tự sát ── bởi vì cái độc dược này tên là “Trăm trùng” tính liền như tên, ăn vào sau khi trúng độc sẽ cảm thấy toàn thân giống như đều hơn một ngàn độc trùng ở dưới làn da cắn cắn, đau nhức khó nhịn, cố tình là cho hắn càng thanh tỉnh, muốn nhân lúc hôn mê tránh được loại đau đớn này cũng không khả năng.
Ở nam minh, đây là dược thường thường dùng ở trên người gián điệp cùng phản đồ.
bên trong hình phòng ảnh nến loang lổ, giống như quần ma loạn vũ. Sầm Liệt Phong mắt điếc tai ngơ nghe khóc thét cầu xin chung quanh, nhàn nhã uống trà.
Không đến nhất 15 phút, liền có người nguyện ý cung khai.
Ý bảo thủ hạ có thể giảm bớt độc tính, Sầm Liệt Phong phong một tay nghe trứ đối phương run giọng nói.
“Như thế nói, các ngươi cũng không biết ai phái mình đến?” Ra vẻ không chút để ý nghịch chén trà trong tay, Sầm Liệt Phong thấp giọng hỏi.
“, đúng vậy……”
“ Cạch ” một tiếng, Sầm Liệt Phong đem chén trà thả lại mặt bàn, nhất thời thân chén dập nát, khiến đám này sợ tới mức vừa mới thoát khỏi đau kinh hãi đảm khiêu.
“Đừng đem ta làm ngốc tử đùa giỡn……” ngữ khí càng phát ra mềm nhẹ, khí thế lại càng phát âm lãnh.“Nếu là không biết đối phương là ai, ngay từ đầu nói không phải? Không nên ta dùng tới trăm trùng các ngươi mới nhẫn nại không được địa thú nhận đến, lại nói cho ta biết đáp án như vậy? Đừng đem xem thường bổn vương!”
Nói đến đây, hắn đánh mạnh một chưởng xuống bàn, thân bàn lập tức ghim xuống, chân bàn trực tiếp khảm luôn trên nền đá.
Nhìn hắn đốt cháy lửa giận, nhóm thích khách cuối cùng thành thật đem mọi chuyện nói ra.
“Thủy Vân cung……” đại phái số một truyền thuyết thần trong giang hồ, cư nhiên cùng chống lại mình?
Sầm Liệt Phong vốn định hỏi vì cái gì Thủy Vân cung muốn tìm mình, nhưng nhóm thích khách lần này thật sự không biết lý do, thế là hắn phải từ bỏ.
“Các ngươi có thể đã chết.”
Trước khi đi ra khỏi hình phòng tiền, Sầm Liệt Phong âm ngoan lưu lại một câu như thế.
can đảm động thủ với người của hắn vô luận là ai, vô luận xuất phát từ dạng nguyên nhân gì, hắn đều đã làm cho đối phương hối hận biết vậy chẳng làm!
Lôi Hoành Nhất nhìn bóng dáng chủ tử rời đi, thiệt tình cầu nguyện ai có thể đủ hơi chút hóa giải một ít yêm khí trên người Sầm Liệt Phong.
Dù sao, cây to đón gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...