Trấn Vân Lan ác đạo tác yêu
Lương Vạn Thương ở hiền gặp lành
Lương Sĩ Nguyên đứng chơi trước cửa, bỗng thấy từ hướng Tây đi lại một vị đạo nhân, đứng trước mặt và nói:
- Vô lượng thọ Phật, thiện tai, thiện tai! Bần đạo rảnh dạo tam sơn, nhàn chơi ngũ nhạc, phỏng đạo tầm tiên, khéo xem khí sắc, giỏi đoán cát
hung, xem ra tướng mạo công tử ngũ quan đoan chính, quyết định sẽ làm
nên nghiệp lớn.
Lương Sĩ Nguyên nghe thế vội cúi mình thi lễ và nói:
- Dám hỏi đạo gia quý tánh là chỉ Ở tại danh sơn nào? Tham tu ở động phủ nào? Đệ tử muốn xin lãnh giáo.
- Bần đạo xuất gia ở Tường Vân quán trên núi Ngũ Tiên cách đây năm dặm về phía Bắc, họ Trương, tên Diệu Hưng, chuyên về tướng pháp.
- Đạo gia là người giỏi tướng pháp, xin ngài vui lòng xem giùm đệ tử.
Đạo nhân nghe thật đúng ý mình. Ông ta đến đây cũng có duyên cớ.
Số là sau khi du phương trở về thấy tường vách vẹo xiêu, đại điện trống
rỗng, bèn rầy sư đệ là Diệu Thông sao không lo hóa duyên sửa lại, cứ lo
đi xin cơm nhà thí chủ hoài. Diệu Thông nói:
- Tôi không thể hóa
duyên được, nay có nhà Lương thiện nhơn ở trấn Vân Lan này không chịu
ứng duyên nữa, mà lại lập ra lò cháo múc thí cho người nghèo trong vùng. Ấy cũng tại người trong đạo gia chúng ta làm hư việc đó thôi! Trước đây có một vị trong đạo gia chúng ta đến nhà Lương thiện nhơn hóa duyên 100 lượng bạc nói rằng đem về sửa Phật điện, sau đó Phật điện không được
sửa mà đem vào chốn yên hoa. Một ngày nọ Ông ta từ viện yên hoa đi ra bị Lương viên ngoại bắt gặp, từ đó lão viên ngoại không chịu thí xã cho
các Tăng đạo nữa. Tôi còn biết đi đâu khuyến hóa bây giờ!
Diệu Hưng nói:
- Được, để ngày mai ta đi. Phen này không khuyến hóa Lương thiện nhơn được, ta chịu phục sư đệ sát đất.
Nghe Lương Sĩ Nguyên nhờ xem tướng số, Diệu Hưng có ý định thi triển "Ngũ
quỷ đinh đầu pháp, thất tiễn tỏa dương hầu" để ám hại, bèn bước tới cầm
tay công tử mà nói:
- Tướng mạo công tử đây thật tốt vào hàng bậc nhất, mày thanh mắt sáng này đúng là dòng dõi thi thơ lễ nhạc, nhờ tổ
tông phước đức sâu dầy, thật là ngọc đẹp trong đá, phụng trong bầy gà,
tuy thích ngao du sơn thủy, nhưng bảng hổ vẫn có phần. Ngặt vì quan tinh chưa tỏ lộ, khi quan tinh chưa tỏ, công danh suýt đạt mà không đạt, vận may sắp được mà không thành, khác nào chim hạc bay vút từng mây lại sa
vào bụi gai vướng lại, cá kình đang ở ao bùn, chưa gặp nước Tam giang
đâu thể cởi vẩy hóa rồng? Công tử hãy đem ngày sinh tháng đẻ nói cho tôi biết, tôi sẽ liệu tìm cách giúp cho.
Sĩ Nguyên tưởng thiệt, nói
thật ngày sinh tháng đẻ của mình. Ác đạo Diệu Hưng nghe rồi nhớ lấy,
ngầm bắt quyết niệm chú, thừa lúc Lương Sĩ Nguyên không phòng bị, đánh
ngang mặt một chưởng, đem ba hồn bắt lấy một hồn, bảy phách bắt đi hai
phách (thâu lấy hồn phách). Lương Sĩ Nguyên rùng mình ngã lăn ra đất bất tỉnh. Ác đạo lật đật trở về miếu, bảo sư đệ lấy cỏ khô bện thành một
hình nộm, lấy bút son viết ngày sinh tháng đẻ của Sĩ Nguyên rồi dùng 7
cây kim mới ghim vào tim hình nộm. Lưu Diệu Thông là một người trung
hậu, thấy vậy bèn hỏi:
- Anh định hại ai vậy?
Trương Diệu Hưng nói:
- Sư đệ đừng có lo, ta chẳng muốn hai ai đâu, ta chỉ ác hóa Lương viên ngoại thôi mà.
Từ đó mỗi ngày Diệu Hưng đều đến Vân Lan trấn. Nhắc lại sau khi Diệu Hưng
đi rồi, Sĩ Nguyên ngã lăn ra đất, gia nhân lật đật hè nhau khiêng vào
phòng trong. Lương viên ngoại nghe nói, hồn bay ngàn dặm, sợ hãi vô
cùng, vì đã 60 tuổi mà dưới gối chỉ có một mụn con trai, nếu lỡ có bề
gì, thật là bất hạnh, vội sai gia nhân mời danh y đến để trị bệnh cho
công tử. Lương y đến bắt mạch xong lắc đầu nói:
- Hồn phách đã bị bắt mất rồi, uống thuốc cũng vô hiệu.
Viên ngoại lật đật đặt bàn cầu đảo khấn vái, nguyện cho con hết bệnh sẽ hoàn thành đại nguyện. Liên tiếp mấy ngày cầu đảo, bệnh công tử không thấy
thuyên giảm chút nào. Ngày kia, sáng sớm viên ngoại ra đứng ngoài cửa
xem người đến lãnh cháo mà lòng dàu dàu không vui. Bỗng thấy người đàn
bà từ phía Nam đi lại. Trước chị ta có ba đứa trẻ khoảng một, hai tuổi,
phía sau chị dắt hai đứa khoảng bảy, tám tuổi, trên lưng cõng một bé
trai khoảng ba, bốn tuổi, trước bụng buộc chặt một đứa độ một tuổi.
Lương viên ngoại thấy thế, nói:
- Chao ôi! Cái nhà chị này dẫn dắt con cái nhà ai mà nhiều thế! Bây đâu, ra mời chị ấy đến ta hỏi thăm.
Gia nhân đi ra nói:
- Này chị, viên ngoại chúng tôi có lời mời chị.
Chị ta đến trước viên ngoại từ từ thả hai đứa bé xuống đất, cúi đầu chúc phúc:
- Cầu chúc viên ngoại được tam đa cửu khánh, nhiều phước, nhiều thọ, nhiều con cái, phước thọ miên trường.
Viên ngoại hỏi:
- Mấy đứa bé này đều là con nhà chị hết phải không?
Người đàn bà thưa:
- Tôi họ Triệu, nhân vì chồng tôi buôn bán phương xa chưa về, mấy đứa nhỏ này còn bé quá, chỉ biết ăn chứ chưa biết làm, lại gặp mấy năm mất mùa
đói kém, mẹ con tôi đến đây nhờ vào phần cháo chu cấp này tạm lây lất
qua ngày.
Lương viên ngoại bảo gia nhân:
- Lấy 10 tiền điếu cho mấy đứa trẻ này.
Người đàn bà cúi đầu cảm tạ, cầm tiền ra đi. Lão viên ngoại nghĩ rằng: "Chị
đàn bà này dù nghèo khổ nhưng còn có 7 đứa con, về sau chúng lớn lên
thật là được việc quá, ta đây dù giàu có bạc muôn lại chỉ có một đứa con mà nay lại mắt bệnh như vầy. Ta nghĩ rằng người ta sống ở đời đều có số mạng cả. Số phải không con, dù cho cầu khấn Phật Trời cũng lại vô ích
mà thôi!".
Đang suy nghĩ như vậy thì thấy từ hướng Tây đi lại một lão đạo sĩ mình mặc áo bát quái xanh, chân mang giày đen, sắc mặt màu
chì với một bộ râu quai nón, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, miệng nói:
- Vô lượng Phật, thiện tai, thiện tai, bần đạo nhàn du tam sơn, dạo khắp ngũ nhạc, mà chưa bao giờ thấy nơi nào xấu như nơi đây.
Lương viên ngoại nghe nói lật đật đi đến chào hỏi:
- Xin mời tiên trưởng, trong nhà tôi phạm phải ngũ quỷ phi liêm sát, mong cầu tiên trưởng làm phước phá giùm cho.
Lão đạo sĩ nghe thấy, nói:
- Viên ngoại phải đưa tôi xem xét thật kỹ mới được.
Viên ngoại bèn đưa đạo sĩ vào nhà, đi xem khắp nơi, sau khi xem xong đạo sĩ vào thư phòng của viên ngoại, nói:
- Ngày mai viên ngoại cho đắp bên trong cửa ngõ một pháp đài cao ba
trượng hai thước, trên đó để sẵn một cái bàn bát tiên, một ghế thái sư,
lại thêm một bó nhang dài, năm cái lư hương, một tờ giấy vàng lớn, một
cây bút mới, một gói bạch cập, một bao chu sa, một chén nước rau thơm
nấu bằng nước mưa, một mâm ngũ cốc. Trước pháp đài để sẵn một mớ dây ngũ sắc xanh vàng đỏ trắng đen áng theo năm hướng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Lại để sẵn trên đài năm trăm lượng bạc để ta gieo rải phước đức
cho ông. Như thế kiếp sát của nhà này mới có thể giải được. Sau khi giải ngũ quỷ xong rồi sẽ trị bệnh cho công tử.
Viên ngoại nghe nói thế trong lòng rất mừng, vội bảo gia nhân đưa trà đến mời và nói:
- Đệ tử vô phép xin hỏi quý danh tiên trưởng là chi, hiện tu luyện ở phủ nào?
- Viên ngoại vì bận nhiều việc nên quên đấy thôi chứ tôi vẫn thường đến
đây luôn mà. Tôi họ Trương tên là Diệu Hưng, hiện tu ở Tường Vân quán
trên núi Ngũ Tiên cách phía Bắc thôn này năm dặm.
- Té ra là người lân cận, tôi thật thất kính quá!
Nói rồi hối gia nhân đãi cơm. Đạo sĩ lật đật xua tay, nói:
- Viên ngoại bất tất phải bận tâm, để hôm khác tôi sẽ lại quấy rầy. Hôm
nay tôi phải về miếu để chuẩn bị một vài việc, ngày mai tôi sẽ đến đây
để trừ tai sát cho viên ngoại.
Nói rồi đứng dậy cáo từ. Viên
ngoại đích thân đưa ra tận cửa, cung kính vái chào. Sau khi đại sĩ đi
rồi, viên ngoại hối bảo gia nhân lập ngay một tòa pháp đài cao và sắm
sửa các thứ cần dùng như đã dặn. Mọi người trong nhà gấp rút thi công
đến tối mịt các việc mới tạm xong. Ngày kế, mọi người đều ngóng chờ đạo
sĩ tới mà không thấy bóng dáng đâu. Cho đến lúc mặt trời đứng bóng, tin
tức của lão đạo sĩ chẳng thấy mà lại thấy có một vị Hòa thượng đến gõ
cửa.
Nguyên là Tế Điên đưa bọn Cao Quốc Thái, Tô Lộc và Phùng
Thuận từ huyện Dư Hàng về kinh đi ngang qua đó nhìn lên thấy phía trong
cổng có một pháp đài bèn án linh quang biết rõ sự việc, mới nghĩ thầm:
"Đồ nghiệt súc, dám ở đây mà hưng yêu tác quái chứ!". Nghĩ rồi bèn dặn
bọn Cao Quốc Thái:
- Các ngươi ở đây chờ ta một lát nhé.
Tế Điên rảo bước thẳng đến cổng lớn thấy mấy người gia nhân đứng ở trước cổng, vội nói:
- Kính chào quí vị, Hòa thượng ta có việc đi ngang đây từ sớm tới giờ
chưa có hột cơm nào trong bụng, xin hóa viên ngoại ở đây một bữa cơm làm phước.
Các gia nhân nói:
- Hòa thượng ơi, ông đến trễ
rồi, ông hãy nhìn lên cổng chúng tôi không thấy tấm bảng đề "khước từ
mọi hóa duyên" hay sao? Viên ngoại chúng tôi trước kia vốn là người
thiện tâm rất ưa trai tăng thí đạo, mà bây giờ tăng hay đạo viên ngoài
chúng tôi đều không chịu cúng thí nữa, phải ông tới sớm một chút xửng
cháo này có thể múc cho ông một phần, bây giờ trễ rồi, ngày mai ông lại
đến nhé.
Tế Điên nói:
- Hồi sớm tới giờ tôi chưa có hột cơm nào trong bụng, xin quý vị từ bi giúp đỡ giùm.
Có một vị quản gia đứng một bên rất ưa làm việc thiện, thấy Hòa thượng kiếc này có vẻ đáng thương, mới nói:
- Hòa thượng ơi, có một phần cơm canh dành cho tôi mà hồi sáng tới giờ vì trong người không khỏe nên tôi chưa đụng tới, để tôi lấy cho ông nhé.
Nói rồi trở vào đem phần cơm ra cho Tế Điên. Tế Điên đưa tay ra nhận, lão
quản gia vừa rút tay về, Tế Điên cũng đồng rút tay lại. "Bốp" một tiếng, cả chén và cơm đều văng tóe ra đất. Lão quản gia nói:
- Cái ông Hòa thượng này, tôi có lòng tốt đem cơm canh trước lo cho ông, tại sao ông lại đánh vỡ bát thế?
Tế Điên cười khà và nói:
- Ông cho Hòa thượng ta ăn cơm thừa hả?
- Ông không muốn ăn cơm thừa hả? Vậy chớ ông muối ăn cái gì?
- Ta muốn hả, phải có trái cây tươi roi rói, thịt ướp xào thơm, canh mì
ngọt lịm, gà cá thịt vịt đầy bàn, rồi mời Hòa thượng ta ngồi một mình ở
chánh vị và kêu viên ngoại các người đứng bồi tiếp một bên, ta mới chịu
ăn.
Gia nhân nghe thế nổi giận phừng phừng nói:
- Cái ông
Hòa thượng khùng này, mở miệng ra là nói bậy nói bạ! Viên ngoại chúng ta mà đi hầu cơm ông hả, ông có nằm mơ không đấy? Muốn kêu viên ngoại
chúng tôi hầu cơm ông họa may ông đầu thai kiếp khác thì có!
Tế Điên nói:
- Các ngươi nói có chắc không đó? Hòa thượng ta nếu hóa không được bữa cơm như vậy, ta chịu thua các người.
Nói xong Tế Điên hô lớn:
- Có hóa duyên tới đây! Ôi!
Lấy tay vuốt miệng một cái rồi rải vào cửa lớn. Các gia nhân thấy thế bụm
miệng cười khúc khích, Tế Điên hô liên tiếp ba lần như vậy thì nghe bên
trong có tiếng hỏi:
- Bên ngoài có ai làm ồn thế?
Một vị
viên ngoại từ trong đi ra. Tế Điên nhìn lại, vị viên ngoại này mình cao
tám thước, đầu đội khăn viên ngoại, song diệp tiêu diêu có thêu hoa,
thân mặc áo đoạn viên ngoại màu xanh lam, chân mang giày quan thấp đế,
mặt như cổ nguyệt ba thu, mắt mũi hiền từ, dưới cằm một chòm râu bạc, từ bên trong đang đi tới, muốn thỉnh La Hán trị bệnh cho con mình.
Thật là:
Làm phước gây nhơn lành phước hưởng
Gây ác hại người ác quả vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...