Bì Chữ Xương giúp nghịch tử hành hung
Trần Quảng Thái huyện Đơn Dương gặp nạn
Nói những lời trên xong, Trần Quảng Thái hạ một câu thẳng thừng:
- Thôi chú về đi! Bảo với Bì chữ Xương chớ có đèo bòng!
Quản Thế Khoan như húc đầu vào tường, đành lủi thủi trở về. Bì Chữ Xương hỏi:
- Ta chờ chú mày đi cầu thân, việc ấy như thế nào?
- Lão gia đừng nhắc đến vẫn hơn. Tôi đi cầu thân, Trần Quảng Thái chẳng
những không chấp nhận mà còn buông nhiều câu cay độc mắng nhiếc viên
ngoại. Tôi không dám nhắc lại, sợ e lão nhân gia càng thêm bực bội.
Tên tiểu tử này thêm mắm dặm muối làm cho việc càng thêm tệ hại hơn. Bì Chữ Xương nghe kể đùng đùng nổi giận, nghiến răng nói:
- Hay cho Trần Quảng Thái, mi dám vô lễ với ta! Vô cớ mắng ta thậm tệ, ta đâu để cho mi yên? Ta phải đầy ải con gái mi mới được. Ta phải làm cho
mi thân hành đến hạ mình xin lỗi, tự nguyện đem con gái dâng cho ta mới
thỏa lòng. Bọn bây có cao kiến gì không?
Quản Thế Khoan nói:
- Lão viên ngoại muốn báo thù ông ta, tôi có chủ ý này. Có phải viên
ngoại quen thân với vị đương gia trong chùa ở ngoài thôn không? Vị hòa
thượng ở chùa đó có tài ghê gớm lắm đấy. Viên ngoại cứ mời ông ta đến
thương lượng tìm cách bắt con gái của Trần Quảng Thái về cho động phòng
với công tử nhà tạ Một khi ván đã đóng thuyền thì Trần Quảng Thái có
nước bó tay thôi. Ông ta muốn thưa lên quan, mình chịu khó đi hầu là
xong chuyện.
Bì Chữ Xương nghe nói, khen:
- Ý kiến đó hay thiệt! Vậy ngươi đi mời Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi đi!
Ngôi chùa nhỏ ở ngoài thôn chính là hạ viện của Thông thiên hòa thượng Pháp
Lôi. Từ khi trốn khỏi viện Di lặc, Pháp Lôi chạy về ngôi chùa nhỏ này ẩn nấu. Bì Chữ Xương đang định cho người đi mời thì vừa hay có gia nhân
vào báo:
- Hiện có Thông thiên hòa thượng đến thăm.
Bì Chữ Xương lật đật bảo gia nhân:
- Ra mời hòa thượng vào!
Pháp Lôi vào phòng khách, hai bên chào hỏi xong, Bì Chữ Xương nói với Pháp Lôi:
- Tôi đang định mời mà hòa thượng lại đến, thật kịp lúc quá! Hiện tôi có việc khó xử đây!
- Bì đại ca, anh có việc gì ghê gớm thế? Anh cứ nói đi, tôi sẽ giúp anh, dù khó cách mấy, tôi cũng không từ!
- Chúng ta là anh em tri kỷ, tôi cũng dám giấu chú việc này. Cũng bởi
cháu trai của chú một hôm nhìn thấy con gái của Trần Quảng Thái xinh đẹp quá chừng nên đâm ra ốm tương tự Tôi cho người đến cầu thân. Trần Quảng Thái chẳng những không bằng lòng mà còn buông ra những lời khó nghe.
Tôi thiệt có miệng mà không nói ra lời, định cướp con gái hắn ta đem về
cho thành thân với cháu nó rồi sau đó chịu ra hầu quan vậy. Nghe nói
Trần Quảng Thái có một đứa cháu trai tên là Trần Lượng tài nghệ rất giỏi đang đi bảo tiêu, chắc hiện không có ở nhà. Tôi muốn nhờ hiền đệ cướp
con gái của Trần Quảng Thái giùm, một là gỡ sĩ diện cho tôi, hai là cứu
tánh mạng của cháu.
Pháp Lôi nghe nói xong, đáp:
- Anh
muốn cướp người rất dễ, đó là chuyện nhỏ thôi! Hiện trong chùa tôi có
hai người bạn gốc Tây Xuyên, một người tên Trại vân long Hoàng Khánh,
còn người kia tên Tiểu táng môn Tạ Quảng. Hai người này đều có võ nghệ
xuất chúng, bản lãnh cao cường, nên mời hai người này đến giúp đỡ mới
được.
- Thế thì còn gì bằng!
Nói rồi Bì Chữ Xương lật đật
sai người đến chùa mời, nói là Pháp sư phó mời Tạ gia và Hoàng gia đến
nhà tạ Bọn thủ hạ vâng lời ra đi đến ngôi chùa ở ngoài thôn gọi cửa.
Tiểu sa di đi ra hỏi:
- Ông tìm ai?
- Tôi là người của Bì viên ngoại. Pháp sư phó bảo tôi đến mời Tạ gia và Hoàng gia đến nhà Bì viên ngoại có việc cần.
Tiểu sa di đi vào báo lại, Trại vân long Hoàng Khánh và Tiểu táng môn Tạ
Quảng cùng theo về. Về đến nơi, thủ hạ vào trước bẩm báo. Bì Chữ Xương
thấy hai người mới đến, người đi trước cao hơn bảy thước, lưng nhỏ vai
ngang, đầu đội khăn phấn lăng bằng đoạn, phía trước trán niềng vàng,
mình mặc tiễn tụ bào màu phấn lăng thêu hoa cùng khắp, lưng buộc dây
loan đái, dưới chiếc quần ngắn lộ đôi giầy đế mỏng. Mặt hoa phấn dầu,
trong trắng lộ xanh, với những chấm tàn nhang lỗ chỗ. Hai đạo chân mày
nhỏ trên đôi mắt ba góc. Chiếc mũi chim ưng càng làm nổi bật bờ trán
nhăn rúm, bên ngoài khoác áo choàng anh hùng bằng lông trên thêu ba đóa
hoa mẫu đơn. Người này chính là Trại vân long Hoàng Khánh.
Còn
người đi sau mặc áo chẽn xanh, gương mặt đỏ sậm, hai đạo chân mày đưa
đám xụ xuống trên đôi mắt điểu khách, tròng mắt đen ngời sáng lấp lánh,
mắt trắng khi nhìn lộ hẳn ra ngoài khuôn thật không khác gì con quỷ điểu tử. Người này chính là Tiểu táng môn Tạ Quảng. Bì Chữ Xương lật đật
bước tới trước thi lễ. Pháp Lôi nói:
- Nhị vị hiền đệ, tôi xin giới thiệu với hai vị, đây là Bì viên ngoại.
Nói xong, hai bên chào nhau rồi kéo vào trong phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống. Hoàng Khánh, Tạ Quảng hỏi:
- Pháp huynh cho kêu hai anh em tôi đến có việc chi?
- Hôm nay tôi đặc biệt mời hai vị hiền đệ đến nhờ giúp đỡ.
- Việc gì thế?
Thông thiên hòa thượng bèn đem việc cướp cô dâu nói qua một lượt. Tạ Quảng, Hoàng Khánh nói:
- Ối, chuyện đó nhỏ mà! Hai tôi xin hiệp sức giúp đỡ.
Pháp Lôi nói:
- Bì đại ca, trước hết anh cho người đưa đến nhà Trần Quảng Thái 100
lượng bạc, hai cây đoạn hoa, cố ép ông ta giữ lại và nói tối nay sẽ có
kiệu hoa đến rước dâu.
Bì Chữ Xương hỏi gia nhân:
- Tụi bay đứa nào đi lo việc này?
Xa Chu và Quản Thế Khoan nói:
- Để hai đứa tôi đi cho!
Bì Chữ Xương lấy ngay 100 lượng bạc, hai cây đoạn hoa đưa ra. Quản Thế
Khoan, Xa Chu cầm lấy đi đến nhà Trần Quảng Thái, bảo quản gia vào bẩm
lại. Trần Quảng Thái nói:
- Hai cái tên này đến đây làm gì kìa? Bảo chúng đến đây ta hỏi!
Quản gia đưa bọn Quản Thế Khoan vào thư phòng, Trần Quảng Thái hỏi:
- Quản Thế Khoan, chú còn đến đây làm gì nữa?
- Tôi đến đưa sính lễ gồm 100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa. Viên ngoại tôi nói Tôi nay sẽ có kiệu hoa đến đón dâu.
Trần Quảng Thái nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Ai nhận lời các ngươi hồi nào mà hôm nay đưa sính lễ đến? Chú cứ nói bậy nói bạ không thôi, mau đem đồ về đi!
- Không phải là chính miệng lão viên ngoại đã nói hay sao? Số yêu cầu là
100 lượng bạc, hai cây đoạn hoa, bây giờ đã đem đến đủ số rồi đấy. Tại
sao viên ngoại lại không nhận? Nếu viên ngoại không đồng ý, tối nay cũng rước dâu thôi. Viên ngoại cứ tin tôi đi!
Nói xong, hai tên bỏ
100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa rồi ra ngoài đi một nước. Trần Quảng
Thái nghe nói tối nay đến rước dâu, giận đến đỏ mặt tía tai, nói:
- Bì Chữ Xương thiệt là đứa ngang ngược, giữa ban ngày ban mặt, thanh
thiên bạch nhật như vầy mà dám vô lễ như thế chứ! Rõ ràng là nó muốn
cướp đoạt phụ nữ nhà dân đây mà. Ta phải đi thưa nó mới được.
Nói rồi đi vào bên trong nói với vợ, bảo kẻ tùy tùng thắng ngựa. Lão gia
nhân Trần Phước và Trần Quảng Thái cùng ngồi ngựa đi thẳng đến nha môn
huyện Đơn Dương, ngờ đâu có người báo cho Bì Chữ Xương biết trước rằng
Trần Quảng Thái đã lên ngựa đi đến Đơn Dương tố cáo hắn tạ Bì Chữ Xương
nghe báo như vậy bèn bảo Pháp Lôi:
- Pháp sư huynh, anh cùng hai vị hãy ở nhà đợi tôi, tôi phải đến huyện Đơn Dương dàn xếp vụ này mới được.
Dặn dò xong, Bì Chữ Xương bảo gia nhân dọn tiệc rượu đãi bọn Pháp Lôi, còn
phần mình mang theo 500 lượng bạc, chuẩn bị hai con khoái mã và cùng một tên ác nô men theo đường tắt đi đến huyện Đơn Dương. Ngựa vừa nhanh lại đi theo đường tắt nên Bì Chữ Xương đến huyện Đơn Dương một hồi lâu mà
Trần Quảng Thái chưa đến. Bì Chữ Xương đến nha môn, nhảy xuống ngựa chào hỏi. Các Ban đầu ở nha môn đều là chỗ quen biết, hỏi:
- Bì viên ngoại, hôm nay đến đây có việc gì?
- Tôi đến đây tìm thầy Cầu, phiền quý vị thông báo giùm.
Tại nha môn có một vị chuyên trách về hỉnh sự của dân họ Cầu, gọi là Cầu Tử Hiền, là chỗ quen thân với Bì Chữ Xương. Hôm nay bỗng có trực ban lên
báo:
- Hiện có Bì Chữ Xương viên ngoại ở Trần gia bảo đến xin gặp.
Cầu Tử Hiền nghe báo lật đật bảo mời vào. Bì Chữ Xương vào bên trong gặp Cầu tiên sinh, hai bên chào hỏi. Cầu tiên sinh hỏi:
- Bì viên ngoại, hôm nay sao rảnh được mà đến đây thế?
- Tôi hôm nay đến đây nhờ lão huynh một chút việc. Lát nữa có một người
họ Trần, ông là Trần Quảng Thái chủ tiệm vải đến đây cáo báo tôi. Tôi
chỉ yêu cầu anh giữ hộ Ông ta lại ba ngày. Sau ba ngày, tôi xin ra hầu
quan với ông ấy. Tiện đây tôi gửi anh 500 lượng bạc để xài vặt. Xong
việc này rồi tôi không dám quên ơn.
- Cái đó dễ thôi. Việc này ở
trong tầm tay tôi mà! Ông ta đến, tôi cứ giữ lại ba ngày không cho gặp
quan là được. Viên ngoại cứ về đi, việc này để tôi tính.
Bì Chữ Xương lập tức cáo từ. Cầu Tử Hiền bước ra chỗ thụ án gặp người trực nhật, dặn:
- Hồi nãy có một người bạn gặp tôi nói có một người họ Trần sẽ đến kêu
oan, nhờ tôi giữ ông ta lại ba ngày và đưa cho tôi 100 lượng bạc, tôi
không muốn ăn một mình. Nghĩ ra chúng ta đều cơm sai sự Ở nha môn nên
tôi chia cho các anh 50 lượng. Lát nữa đây họ Trần có đến kêu oan, ngàn
muôn lần đừng để cho ông ấy đánh trống kêu oan, viện cớ ông ta đến náo
loạn nơi trọng địa cửa quan, vọng nói điều quấy quá rồi bắt giữ ông ta
lại.
Người thụ án nói:
- Đã là việc tiên sinh nhận lời
giúp đỡ bạn bè, dù không cho chúng tôi tiền mà có lời tiên sinh dặn thì
chúng tôi cứ làm theo thôi.
- Vâng, thế thì tốt quá!
- Đang nói tới đó thì từ bên ngoài Trần Quảng Thái cũng vừa tới cổng. Lão ta vừa xuống ngựa miệng đã lầm rầm kêu khổ:
- Oan uổng ơi là oan uổng! Thanh thiên đại lão gia ơi, cho tiểu nhân minh oan!
Trần Quảng Thái vừa bước lại định đánh trống minh oan thì vị Ban đầu trị nhật bước tới níu lại, nói:
- Cái ông già này, vô cớ đến đây quấy nhiễu công đường, lính đâu, bắt giữ ông này lại cho ta!
Lập tức họ lôi Trần Quảng Thái vào ban phòng. Trần Quảng Thái nói:
- Tôi tới đây cáo báo Bì Chữ Xương, ông ta muốn cưỡng đoạt con gái tôi.
Ông ta nhờ người đến cầu thân, tôi không bằng lòng, ông bỏ đại lụa và
bạc lại, nói tối nay cho kiệu đến cướp dâu. Vì vậy tôi tới đây tố cáo
hắn. Tại sao các vị lại ngăn cản không cho tôi thân oan?
Các quan nhân nói:
- Tôi không biết ông là ai, cũng không thể thả ông được. Đợi chừng lão gia chúng tôi thăng đường mới thả cho ông ra.
Trần Quảng Thái nhảy dựng gấp như bị phỏng lửa, cố phân trần mọi cách cũng
không được thả ra. Lão gia nhân sợ quá, chạy lộn trở về nhà, báo lại với Trần thái thái:
- Không xong rồi, không xong rồi! Lão viên ngoại đến công đường kêu oan, không ngờ các quan ở nha môn bắt giữ viên ngoại lại. Sợ quá tôi không dám vào. Đại khái là các quan nhân ở đó bị Bì Chữ Xương mua chuộc rồi, họ tính giữ viên ngoại lại để tối nay đến cướp cô
nương. Lão thái thái mau tìm cách đối phó đi.
Lão thái thái và cô nương nghe báo khóc rống lên. Ngọc Mai nói:
- Mẹ chẳng cần phải lo nghĩ làm chị Con cũng không thể để rơi vào tay bọn ác bá đó. Chi bằng con chết đi thì mọi việc kể như giải quyết xong.
Đang nói tới đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, lão quản gia chạy ra mở cửa "a" lên một tiếng mừng rỡ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...