Các yêu đạo tụ hội Tàng Trân Ổ
Thần thuật sĩ ma pháp thắng Kim Phong
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong cùng Truy hồn sứ giả Đặng Liên Phương,
Thần thuật sĩ Hàn Kỳ về đến Tàng Trân Ổ, bọn giặc nhìn thấy rất vui,
nói:
- Thật đúng lúc!
Mọi người bước tới chào hỏi nhau xong, Thiệu Hoa Phong nói:
- Thưa các vị, đây là em kết nghĩa của tôi tên là Đặng Liên Phương. Chú
ấy là đồ đệ của Bát ma Tổ sư gia Thiên hà điếu tẩu Dương Minh Viễn ở
Thánh giáo đường trên núi Vạn Hoa. Còn vị này là Hàn Kỳ, chính là đồ đệ
của Nhân ma Quế lâm tiều phu Vương Cửu Phong. Họ muốn bắt Tế Điên dễ như trở bàn tay, không phải phí sức lực.
Thần thuật sĩ Hàn Kỳ nói:
- Thiệu đại ca, tôi nói cho anh biết, tôi được của sư phụ tôi một sợi "Tử mẫu âm dương điều". Dù cho Đại lộ Kim tiên hay Tây phương La Hán gì
cũng đều bị nó trói tuốt hết. Sợi Tử mẫu âm dương điều này không giống
với mấy thứ kia. Qua mấy mươi giáp tý, người khác nếu có cũng không phải thiệt.
Đương nói tới đó thì có người chạy vào bẩm báo:
- Bên ngoài có một ông Hòa thượng đứng dựa vào cổng miếu mắng lớn, kêu đích danh Tổ sư gia gặp mặt.
Thiệu Hoa Phong nghe báo, nói:
- Chắc là Tế Điên đến rồi đa!
Bọn thủ hạ nói:
- Không phải đâu! Ông Hòa thượng này mày lớn mặt đen.
- Để ta ra xem thử!
Nói vừa xong, Tuần sơn tiên trưởng Lý Văn Thông đứng kế bên nói:
- Đạo trưởng khoan đi đã! Sá gì bọn tiểu bối vô danh ấy mà lão nhân gia
phải nhọc công! Cắt gà cần gì phải dao mổ trâu. Để đệ tử đây thay nhọc
cho Tổ sư gia đi bắt hắn cho.
- Đạo trưởng nên cẩn thận mới được!
- Chắc không hề chi mà!
Nói xong khệnh khạng bước ra cửa. Tòa Tàng Trân Ỗ này xây dựng theo hướng
Nam Bắc, cửa núi trước miếu có một khoảng trống rất rộng rãi có thể làm
chiến trường, thao binh diễn trận rất tốt. Lý Vân Thông bước ra nhìn
thấy trước mặt mình đứng sẵn một tăng, một đạo, chính là Kim Phong hòa
thượng Ngộ Duyên và Mã Đạo Huyền. Lý Văn Thông nói:
- Té ra là Kim Phong hòa thượng, ông đến đây có việc gì?
- Ta vâng lệnh sư phó của ta đến đây để bắt lũ yêu ma chúng bay.
- Sư phó của ông là ai?
- Sư phó của ta là Tế Công trưởng lão.
Lý Văn Thông tằng hắng một tiếng, nói:
- Ông làm sao bậy bạ quá, đi theo Tế Điên chi vậy? Theo tôi thấy, ông nên trở về đi, đừng xía vô chuyện thiên hạ làm gỉ. Sơn nhân ta lấy từ bi
làm gốc, thiện niệm làm đầu, còn để lại một chút đức háo sanh nên mới
không hại tính mạng ông đó. Nếu ông không nghe lời tử tế của ta thì đừng trách ta sẽ bắt ông. Chừng đó ăn năn không kịp đâu!
Kim Phong hòa thượng cười hà hà, nói:
- Hay cho đồ nghiệt chướng! Thử xem ngươi có bao nhiêu tài năng mà dám
khoe khoang trước mặt ta như thế? Hòa thượng ta kết thúc tánh mạng ngươi đây. Giết kẻ ác chính là thiện niệm đó!
Lão đạo sĩ nghe nói, tức giận phừng phừng, đưa tay rút phắt thanh bửu kiếm, bước tới phía Đông
Nam đứng vào hướng Tốn vi phong, dùng bửu kiếm rạch trên mặt đất, miệng
đọc thần chú lâm râm, tức thì cuồng phong nổi dậy, cát chạy đá bay,
hướng về phía Kim Phong hòa thượng ập đến. Kim Phong hòa thượng Ngộ
Duyên cười hà hà, đưa tay vào bọc móc ra một món bửu bối tên là "Tị
phong châu" thảy lên trên không, tức thì gió ngừng bụi lắng. Lý Vân
Thông thấy vậy cả kinh. Kim Phong hòa thượng thâu Tị phong châu về, lại
lấy ra một trái châu màu đỏ như lửa, miệng niệm chú lâm râm, nhắm ngay
Lý Văn Thông đánh tới. Tức thì phát ra tiếng xì xì, một vừng lửa đỏ phà
tới đốt Lý Văn Thông thịt da nám xém hết. Trái châu đó tên là Lôi hỏa
châu. Kim Phong hòa thượng đốt lão đạo xong, thâu bửu bối cất vào trong
túi.
Ngay lúc đó, có người báo vào Tàng Trân Ổ:
- Bẩm Tổ
sư gia, không xong rồi! Vừa rồi Lý đạo gia đi ra hỏi hòa thượng, ông ta
cho biết mình là Kim Phong hòa thượng. Lý đạo gia thi triển pháp thuật,
cuồng phong nổi lên, cát bay gió chạy. Vị hòa thượng đó rút ra một món
bửu bối ném lên tức thời gió im cát ngừng. Hòa thượng lấy ra một trái
châu màu đỏ như lửa, tức thì một luồng sáng xì xì bay ra đốt Lý đạo gia
thịt da cháy nám cả.
Thiệu Hoa Phong nghe nói tức giận hét lên như sấm, có người đứng kế bên nói:
- Sư phó đừng giận làm chi, để con đi bắt hòa thượng trả thù Lý đại ca cho.
Thiệu Hoa Phong nhìn lại, người nói câu đó chính là đồ đệ thứ hai tên là Diệu đạo chân nhân Ngô Tháp Hưng. Lão đạo sĩ này cùng với Ngô Pháp Thông ở
Thất Tinh quán trước kia là anh em, làm thủ hạ của Thiệu Hoa Phong, mặc ý tung hoành, cũng biết được ít tà thuật. Nói xong rút bửu kiếm bước ra
ngoài cổng thấy kim Phonghòa thượng đang mắng nhiếc ở đó.
Ngô Pháp Hưng nói:
- Hay cho hòa thượng, ông thiệt to gan mà! Nay cho ông biết mùi Tổ sư gia lợi hại đây!
- Ông là ai?
- Ta nói cho ông biết, Tổ sư gia của ông đây họ Ngô tên là Pháp Hưng,
người ta gọi là Diệu đạo chân nhân. Hôm nay ông đến đây khác nào bươm
bướm bay vào đèn, tự tìm lấy cái chết. Thiệt là: "Thiên đường có nẻo
không tìm đến, Địa ngục kín bưng cứ lủi vào". Đừng trách sơn nhân ta sao chẳng kết thúc tánh mạng ông!
Nói rồi rút trong túi ra một sợi
"Khổn tiên thằng" thảy lên không, miệng đọc chú lâm râm và hô "Sắc
lịnh". Rẹt một cái, một đạo kim quang bay thẳng đến Kim Phong hòa
thượng. Hòa thượng há miệng phun ra một luồng khí đen, đó chính là nội
đơn của hơn 9.000 năm tu luyện. Lập tức Khổn tiên thằng rớt ngay xuống
đất. Hòa thượng thò tay rút trái châu ra. Chỉ nghe xì một tiếng, luồng
lửa phụt ra đốt chết Ngô Pháp Hưng ngaỵ Tên tiểu tử này không việc ác
nào chẳng làm nên hôm nay bị ác báo như thế! Lại có người báo vào trong
miếu. Thiệu Hoa Phong nghe tin đồ đệ mình bị chết, giận đến nỗi tam thi
thần nhảy dựng, ngũ linh hào khí bay cao, nói:
- Được, được lắm! Để sơn nhân ta ra sống mái với ngươi một trận.
Thần thuật sĩ Hàn Kỳ đứng kế bên nói:
- Thiệu đại ca chẳng cần phải kêu, hãy coi bửu bối của tôi đây. Chúng ta hãy cùng ra ngoài đó đi!
Mọi người cùng theo ra phía trước, Thiệu Hoa Phong nói:
- Kim Phong hòa thượng, ông dám hại đồ đệ của ta hử? Sơn nhân ta đâu để cho ông yên được?
Mã Đạo Huyền đứng kế bên nói:
Thiệu Hoa Phong, ông là đồ đệ của ta, ông không nên tự ý làm càn như thế. Đã
là người xuất gia nên sớm tối tu tập, sớm chiều một lư hương, hầu hạ Tam Thanh giáo chủ, quyết không nên kết gia với bọn lục lâm ở chốn hồng
trần giết trai cướp gái, nhóm chúng phản loạn quốc gia. Đại Tống từ khi
lập quốc đến nay, quân vương sáng suốt nhà nhà thịnh, trời đất vô tư chỗ chỗ đồng. Hoàng thượng hồng phúc đầy trời, tà không thể xâm phạm chánh
được đâu, ông chớ chấp nê chẳng ngộ. Dĩ nhiên là xuất gia rồi nên tu tạo phước thiện để tránh oan nghiệt một đời, kiếp này chưa trọn, tu tiếp ở
kiếp sau. Ông nên nghe theo lời khuyên của sơn nhân, tự mình biết quấy
chữa lỗi, theo ta về núi ẩn tụ Còn nếu không nghe theo, tự mình cưỡng
chống ngang ngược thì: - Trời làm oan nghiệt còn có thể tránh được, còn
mình làm tội nghiệt sẽ không sống được đâu.
Thiệu Hoa Phong chẳng những không nghe mà còn trợn mắt nói:
- Mã Đạo Huyền, ông đừng xía vào chuyện của người mà mở miệng nói nhăng
nói cuội với ta như thế! Ta vì tưởng tình thầy trò chớ không ta cũng bắt luôn cả ông và kết thúc tánh mạng không chừa. Ông có mau cút đi không?
Mã Đạo Huyền miệng niệm:
- Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai! Thiệu Hoa Phong, ông thiệt là kẻ
không cha không chúa. Người sống trên đời phải biết ba cương, bốn đại,
năm thường chớ. Ba cương là: Vua là giềng mối của bầy tôi, cha là giềng
mối của con, chồng là giềng mối của vợ. Bốn đại là: Trời, đất, cha mẹ và thầy. Thọ Ơn che chở của trời đất, ơn đất nước quốc gia, ơn sanh dưỡng
của cha mẹ, ơn giáo huấn của sư phó. Năm thường là: Nhân, nghĩa, lễ,
trí, tín. Làm người con mà bất hiếu thì làm tôi nhất định sẽ bất trung,
kết bạn hẳn nhiên bất tín. Thầy trò tình như cha con, ngươi lại dám sách mé kêu tên ta, trợn ngược mắt nhìn tạ Thế là hết, hết rồi!
- Dù
ông có mượn lưỡi Tô Tần, Trương Nghị, Lục Giả, Tiêu Hà nói cho hoa trời
rơi khắp, đất mọc bông sen, biển khô đá nứt cũng khó đổi được lòng dạ
sắt đá của tạ Ta cùng với Tế Điên cừu sâu tợ biển, hắn ta vô cớ lấn hiếp ta, hại ta đến nỗi lên trời không nơi chứa, xuống đất không chỗ dung
thân. Ta đâu có thể để yên cho hắn được! Mã Đạo Huyền, ông đừng có nhiều lời. Ta bắt ông trước đây!
Kim Phong hòa thượng nghe vậy tức giận tràn hông nói:
- Thiệu Hoa Phong, ngươi hãy lại đây! Sái gia sẽ cùng ngươi phân tài, mạnh được yếu thua, thiệt còn giả mất!
Thiệu Hoa Phong hãy còn chưa trả lời, Thần thuật sĩ Hàn Kỳ ở một bên sớm có chủ ý:
Ta phải cho hắn biết "ra tay trước ưu tiên, ra tay sau bị thiệt mới được". Nghĩ rồi liền rút Tử mẫu âm dương điều ra, nhắm về phía Kim Phong hòa
thượng thảy đến, trong miệng niệm chú lâm râm, hô "Sắc lịnh", Kim Phong
hòa thượng nhìn thấy Tử mẫu âm dương điều bay về phía mình, thiệt là hào quang muôn đạo, thụy khí ngàn tia, giống như núi Thái Sơn ập tới. Kim
Phong hòa thượng biết là không xong, vội niệm chú hộ thân nhưng không
kịp nữa. Đừng nói về lai lịch của Kim Phong hòa thượng, mà ngay cả Đại
lộ Kim tiên bị trói cũng tiêu tan cả bạch khí, Tây phương La Hán bị Tử
mẫu âm dương điều trói phải, kim quang cũng tiêu luôn. Bất luận là yêu
tinh nào bị nó trói lại đều phải hiện nguyên hình ngaỵ Sợi dây này chính là bửu bối của Bát mạ Bát ma mỗi người đều có một sợi. Thần thuật sĩ
Hàn Kỳ có được là do lấy trộm của thầy hắn. Hôm nay Ngộ Duyên nhìn thấy
định chạy đi nhưng bị kim quang chụp lại đâu có thể chạy trốn được! Bỗng nghe nổ vang một tiếng như trời long đất lở, Kim Phong hòa thượng hiện
lại nguyên hình. Mọi người xem lại là con kỳ đà rất lớn. Thần thuật sĩ
Hàn Kỳ nói:
- Các vị có thấy hay chưa? Đừng nói là ông ta, cho dù La Hán ở Tây phương cũng khó trốn khỏi nữa là!
Mọi người thấy vậy vỗ tay tán thưởng, cười lớn, nói:
- Té ra lão nhân gia thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên thật! Thì ra đồ đệ của Tế Điên là như vầy.
Thần thuật sĩ nói:
- Thiệu đại ca, tôi bắt được hắn rồi đó, tùy ý anh phát lạc. Ý anh định thế nào? Hoặc giết hoặc mổ hoặc đốt tùy ý!
Thiệu Hoa Phong nói:
- Hắn đã dùng lửa đốt chết đồ đệ của ta, ta cũng đốt chết hắn mới hả cơn
giận trong lòng. Đại khái là giết chết hắn, Tế Điên Hòa thượng mới mau
đến đây.
Hàn Kỳ cười ha hả nói:
- Tế Điên nếu không đến đây thì thôi, nếu hắn đến ta cho các người xem một chút thuật mọn là bắt hắn ngay.
Đang nói tới đó, bỗng nghe bên sườn núi có tiếng hét vang:
- Hay cho Đặng Liên Phương, Hàn Kỳ! Bọn bây cả gan dám hại người hử? Chờ ta đến sẽ biết!
Mọi người nhìn về phía tiếng nói, thấy bay đến một người đầu đội khăn võ
sinh công tử bằng đoạn màu phấn lăng thêu hoa ngũ sắc, mình mặc tiễn tụ
bào cùng màu có chạy kim tuyến cùng khắp, lưng buộc dây loan đái lộ áo
chẽn màu vàng, mang giày đế mỏng, bên ngoài choàng một áo cừu anh hùng
bằng đoạn cũng màu phấn lăng trên thêu ba giỏ hoa phú quý, lưng giắt một bảo kiếm, tay cầm phất tiêu, mặt như ngọc trắng, mày tợ núi xuân, mắt
như nước mùa thu, mũi thẳng dọc dừa, môi giống thoa son. Mọi người nhìn
thấy đều cả kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...