Tế Điên Hòa Thượng

Tôn Thái Lai nén giận mời tri kỷ

Mãnh anh hùng đánh nhầm Pháp Nguyên tăng

Thấy mọi người tay cầm đao thương côn trượng kéo nhau chạy tới Vạn Trân lầu, Liêu Đình Qúi nói:

- Các vị đã tới rồi à? Họ Trịnh đang ở trên lầu đó.

- Vâng!

Mọi người đáp xong kéo nhau lên lầu, nhìn thấy Trịnh Hùng đều ngạc nhiên.
Những người này đều thọ Ơn Trịnh Hùng cả. Mỗi năm theo thời tiết rủi có
kẹt đều chi đều kiếm Trịnh đại gia hết, vì họ biết Trịnh Hùng là người
khẳng khái, ai đến mượn tiền, ít nhiều không câu nệ. Trịnh Hùng không để cho về không, thường giúp đỡ bọn họ. Hôm nay gặp Trịnh Hùng, họ đều tiu nghỉu, cả đến trợn mắt cũng không dám. Trịnh Hùng hỏi:

- Các vị đến đây làm gì thế?

- Trịnh gia, có phải ngài đến mắng chửi Tôn Thái Lai đó không?

- Vâng phải đấy.

- Nếu biết lão nhân gia thì chúng tôi cũng chẳng đến làm chị Trịnh đại
gia tại sao tìm Tôn Thái Lai làm chi vậy? Chúng tôi xin khuyên can ngài.

- Không cần làm thế! Chuyện này các vị không xen vào được đâu.

- Chúng tôi muốn xen vào cũng không được. Giúp lão nhân gia thì thiệt cho hắn quá, trái lại cũng không thể giúp hắn chống lại với đại gia.

- Ta cũng không cần giúp đỡ. Các vị hãy đi đi!

Mọi người kéo nhau xuống lầu, nói:

Vụ này chúng tôi giúp không được, nói với chưỡng quỹ các người kiếm mời một cao minh khác.

Nói xong, họ tự giải tán. Liêu Đình Qúy thấy vậy mới nói:

- Cả bấy nhiêu người toàn là đầu voi đuôi chuột cả.

Hắn đâu biết rằng Trịnh Hùng giao thiệp rộng hơn Tôn Thái Lai nhiều.

Liêu Đình Qúy còn đương tức giận thì thấy Ma diện hổ Tôn Thái Lai trở về dắt theo một vị Hòa thượng trán trợt. Vị Hòa thượng này nguyên là người ở
đảo Liên Hoa trên núi Lục An, kêu là Thần quyền la hán Pháp Nguyên. Ông
ta đến Lâm An chơi, thường ăn cơm ở Vạn Trân lầu. Tôn Thái Lai lân la
bắt chuyện, biết Hòa thượng có một bản lĩnh kinh người nên kết làm bằng
hữu. Hai người rất thân với nhau, Tôn Thái Lai mời Hòa thượng về nhà
mình ở. Hôm nay gặp chuyện này, Tôn Thái Lai nghĩ: "Nếu mời người khác,
họ không đánh được Trịnh Hùng vì người hắn quen biết quá nhiều. Phải
kiếm ai lạ mặt mới đánh hắn được".

Tôn Thái Lai biết Thần quyền

la hán Pháp Nguyên bản lảnh cao cường mà võ nghệ lại xuất chúng, bèn trở về nhà gặp Pháp Nguyên, kiếm chuyện đặt điều nói dóc:

- Này Pháp sư huynh, cửa tiệm tôi chắc bán không được rồi đây.

- Tại sao vậy? Không có vốn có hề chị Ta có bạc đây, chú cứ lấy mà dùng.

- Không phải vậy, vốn thì có rồi. Hiện tại ở thành Lâm An này có một tên
Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng. Hắn ta là ác bá ở địa phương, kết
giao với quan trưởng, quấy động nha môn, áp bức người lương thiện. Hắn
thường đến tiệm tôi ăn cơm, không trả tiền không nói chi, hắn còn nhăn
mũi trợn mắt, ăn rồi đập dĩa chơi nữa. Hôm nay hắn lại đến, bước vào
cửa, nói: - Tôn Thái Lai, Trịnh đại gia hôm nay chiếu cố đến tiểu tử mi
đây! Phổ ky khuyên giải, hắn lại mở miệng mắng chửi lung tung. Tôi ở
trong phòng chưởng quỹ không trả lời, nếu trả lời tức thì sẽ đánh nhau
thôi. Có người khuyên hắn nên lên lầu uống rượu tôi mới về đây. Huynh
nghĩ xem, tôi như vầy làm sao đánh nhau với hắn cho được?

Pháp sư nghe đặt điều như vậy bèn nói:

- Không hề chi, để tôi đi báo thù cho chú! Chú không tiện trở mặt với hắn thì cứ gọi hắn ra chỉ cho tôi, tôi sẽ phân tài cao thấp với hắn chọ Nếu tôi có đánh chết hắn, chú không cần phải lo lên quan. Chú cứ nói họ
giành ăn uống sanh ra ấu đả, chú nói không biết gì hết thì thần tiên
cũng lần không ra. Còn phần tôi trở về đảo Liên Hoa ở núi Lục Yên, họ
đâu có cách nào bắt hung thủ được.

- Được! Tôn Thái Lai nói.

Pháp Nguyên cùng Thái Lai đi thẳng về Vạn Trân lầu. Tới nơi, Pháp Nguyên đứng ngoài cửa, nói:

- Chú kêu hắn ra đây.

Thấy Tôn Thái Lai lên lầu, Trịnh Hùng trợn hai mắt đỏ ngầu, nói:

- Tôn Thái Lai, ta đến kiếm mi đây.

- Được, mi đến kiếm ta, ngoài cửa cũng có người đang kiếm mi nè, ra đó đi!

- Được, ngươi chuẩn bị núi dao chảo dầu, họ Trịnh ta muốn đến tìm ngươi, nào có sợ gì.

Nói rồi Trịnh Hùng xuống lầu bước ra ngoài xem, thấy đứng trước mặt mình là một ông Hòa thượng trán trợt, mình cao chín thước, tam đình nở rộng,
tóc để xõa, nịt một chiếc kim cô, mình mặc tăng y bằng đoạn màu lam làm
nổi bậc bâu áo màu xanh, vớ trắng tăng hài xanh, mặt như màu chàm, đôi
mi màu đỏ quạch trên đôi mắt vàng thau, hai chùm lông đen áp đầy hai
tai, trông vẻ dữ tợn như ôn thần, mạnh như thái tuế, tay cầm một phất
trần sáng lóe. Tôn Thái Lai lấy tay chỉ, nói:

- Vị Hòa thượng này tìm mi đó.

Trịnh Hùng biết đó là nanh vuốt của Tôn Thái Lai, mới nói:


- Ông là người xuất gia, ta với ông không quen biết nhau, trước đây không oán gần đây không thù, ông tìm ta để làm gì?

- Mi có phải là Thiết diện thiên vương không?

- Vâng, chính tôi. Ông là ai?

- Sái gia là Thần quyền la hán Pháp Nguyên. Ta tìm mi tại vì mi đến phá
bĩnh việc buôn bán tại địa phương này, không việc ác nào không làm. Sái
gia hôm nay đặc biệt đến để kết thúc tánh mạng của mi đây.

- Hay cho tăng nhơn, ông có tài cán bao nhiêu mà dám ngông cuồng huênh hoang như thế?

Nói xong cử quyền nhắm Pháp Nguyên đánh tới. Pháp Nguyên lật đật cử quyền
đón đỡ, hai người thi thố hết tài năng đánh nhau một trận. Thật là kỳ
phùng địch thủ, tướng ngộ tương tài! Trịnh Hùng vốn có tài năng xuất
chúng, gặp được danh nhân dạy dỗ; còn Pháp Nguyên cũng là người tinh
thông quyền cước, bản lãnh cao cường. Hai người trao đổi quyền cước bất
phân thắng bại. Người xem vây quanh mỗi lúc một nhiều, nhưng không ai
dám nhảy vào khuyên can, vì họ đều biết rằng Trịnh Hùng là nhân vật nổi
tiếng của địa phương, còn Ma diện hổ cũng là ác bá của nơi này, hai bên
đều không dễ gì vây vào nhau. Trịnh Hùng đang đánh nhau với Pháp Nguyên
chưa phân thắng bại, lúc đó Tế Điên ở trên lầu mở cửa sổ nhìn xuống,
nói:

- Chà, không xong rồi! Đánh nhau rồi hả, mau can ra chớ!

Mấy phổ ky trong quán rượu đều nói:

- Các vị xem ông Hòa thượng ăn quỵt uống chực kìa, thiệt là đáng ghét!

Câu nói đó cũng không quan trọng, nhưng nhè gặp phải một đại hán khờ đứng
trong đám đông coi đánh nhau, lại nghe được, bèn lầm cho Pháp Nguyên là
ông Hòa thượng ăn quỵt uống chực. Đại hán khờ này đã hai ngày chưa ăn
cơm, anh ta nghĩ bụng: "Cái ông mặt đen này chắc là chưởng quỹ của tiệm
cơm, nhưng vì ông hòa thượng kia ăn quỵt uống chực mới đánh ông ta như
thế. Ta phải giúp ông chưởng quỹ mặt đen đó đánh cho ông hòa thượng kia
chạy đi, chưởng quỹ quán rượu thế nào cũng đãi mình một bữa cơm".

Nghĩ rồi bèn hươ cây thục đồng côn trong tay nhắm ngay Pháp Nguyên hòa
thượng đánh xuống, làm Trịnh Hùng cũng phải ngạc nhiên. Nguyên vị mãnh
hán này là người Châu Tuần Điển, họ Ngưu tên Cái, ngoại hiệu là Xích
phát ôn thần, con của Kim mao thái tuế Ngưu Hồng, nói theo sử sách thì
hắn chính là cháu nhiều đời của Ngưu Cao trong truyện Trịnh Tinh Trung.
Tánh tình rất hiền lành ngay thẳng, từ nhỏ được gia truyền một bản lãnh
kinh người, sức mạnh vô cùng, nhưng lại rất khờ khạo. Gia tư hắn rất
giàu có, nhưng vì khi cha chết, hắn là kẻ nhân sự bất biết nên gia tài

sự nghiệp bị người ta phân chia lần hồi đến nỗi cơm không có mà ăn. Hắn
cũng chẳng biết làm gì để kiếm sống, mỗi khi đói bụng, thấy người cùng
phố dọn cơm hắn nhào lại ăn đại. Người ta thấy hắn có dáng vẻ người lớn
bèn cho hắn ăn, nhưng lâu ngày chầy tháng, ai cung phụng cho hắn nổi?
Mỗi khi ăn cơm, người ta đều đóng kín cửa lại, sợ Ngưu Cái tới. Nhưng
đóng cửa cũng không xong, Ngưu Cái xô cửa vào giựt lấy để ăn. Vì hắn
khỏe quá, ai cũng đành chịu, không dám động đến. Ở cùng phố có một người gọi là Ân Nhị Thái Gia, nói:

- Ngưu Cái nè, ngươi cứ ở nhà hoài
hôm nay nhà này, ngày mai ăn nhà kia, coi sao tiện? Có sức lực như ngươi nên đến doanh trại đầu quân đi, một khi điểm binh diễn võ, chắc chắn sẽ được làm quan chức, há không sướng hơn sao? Ngưu Cái vốn là một thằng
khờ, hỏi:

- Làm quan chức là chức gì?

- Đề đốc.

- Phải rồi, ta đi làm đề đốc.

- Ta cho ngươi một điếu tiền làm lộ phí, ngươi đi đi!

Ngưu Cái cầm một điếu tiền từ nhà ra đi, cứ đi đại tới trước chớ chẳng biết
đi đâu. Hắn nghĩ: "Mình phải hỏi doanh trại ở đâu mới được". Nghĩ rồi,
gặp một người đi đường, Ngưu Cái từ phía sau hét lớn:

- Ê, tiểu tử, đứng lại coi!

Người kia ngoái đầu nhìn lại, thấy Ngưu Cái mình cao hơn một trượng, mặt như
bùn xanh, tóc đỏ như châu sa, tay cầm cây côn đồng cỡ bằng ly trà. Người đó sợ quá co giò chạy mất. Ngưu Cái thấy vậy nói:

- Hay cho tên tiểu tử này, không nói cho ta biết lại chạy đi chớ!

Hắn thấy một người khác lại kêu:

- Ê, tiểu tử, đứng lại coi!

Người này thấy hắn cũng chạy nốt. Gặp liên tiếp ba bốn người, hễ hỏi tới là
chạy. Ngưu Cái bèn nghĩ ra một cách. Gặp một người đi đường, hắn ta bước tới thộp cổ người đó, nói:

- Ê, tiểu tử, đừng có chạy!

Người ấy sợ quá, nói:

- Làm cái gì vậy? Tôi có mắc mớ gì anh đâu?

- Ta hỏi ngươi nè, doanh trại ở đâu? Người hàng phố của ta nói, theo sức
lực của ta như vậy đi đầu quân, mỗi khi điểm binh diễm võ, thế nào cũng
làm đề đốc.

- Anh thả tôi ra, tôi sẽ nói.

- Ngươi đừng có chạy nhé!

- Ừ, không chạy.

Ngưu Cái mới thả người ấy ra. Người ấy biết hắn là một thằng khờ, mới nói:

- Anh muốn đi đầu quân thì lên kinh đô, nơi đó là chỗ của thiên tử ở,

muốn kiếm danh thì ở triều, kiếm lợi thì ở chợ, anh muốn làm quan thì
lên trên đó.

Kinh đô ở đâu?

- Ở Lâm An, anh đi về hướng Bắc này này!

Ngưu Cái lại chẳng hiểu biết chi, đi đường thấy quán vào ở, kêu cơm ăn. Hôm sau ăn rồi định đi, quán đòi tiền, Ngưu Cái nói:

- Lão gia không tiền, đợi làm quan sẽ trả.

Nói rồi cất chân chạy đi, người ta rượt theo không kịp. Hắn cứ mơ mơ hồ hồ
như vậy, không biết Đông Tây Nam Bắc là gì, thời may cũng tới được Lâm
An. Ngưu Cái hỏi thăm người ta đi đầu quân ở đâu, có người bảo:

- Anh lên nha môn mà đầu quân.

Ngưu Cái bèn đến nha môn huyện Tiền Đường, thấy ngoài cửa có rất nhiều đương sai đương ngồi, Ngưu Cái nói:

- Tôi đến đầu quân đây!

Trong các đương sai, có một người già hỏi hắn:

- Anh kiếm ai?

- Người hàng phố tối nói sức lực như tôi đi đầu quân, khi điễm quân diễn võ, chắc chắn tôi được làm quan.

Ông già nghe nói, biết hắn là một thằng khờ, bèn nói:

- Anh đến đầu quân mà hiện giờ không có quân vụ, anh phải kiếm người bảo
lãnh, tôi sẽ giao cho anh phần sai sự trong quân doanh ăn một phần lương là để giúp anh đấy.

- Để tôi đi kiếm người bảo lãnh.

- Phải đấy!

- Ngưu Cái bỏ đi ra ngoài, gặp một người đi đường, chưa hề quen biết, hắn kêu:

- Ê, chú đừng đi, vô bảo lãnh cho tôi coi!

- Cái gì? Tôi bảo lãnh cho chú à?

- Trong doanh trại giao cho tôi một việc ăn một phần lương để giúp đỡ tôi. Chú bảo lãnh cho tôi đi.

- Tôi không quen với chú mà!

- Kể như mình quen với nhau đi.

- Không được đâu.

- Không được thì ta đi tìm người khác vậy.

Hắn tìm mãi đến cửa Tiền Đường, thấy Trịnh Hùng vớI Pháp Nguyên đang đánh
nhau. Nghe Phổ ky hô hòa thượng ăn uống quỵt, Ngưu Cái tưởng lầm Pháp
Nguyên là hòa thượng ăn quỵt uống chực, còn Trịnh Hùng là chưởng quỹ của tiệm, Ngưu Cái nhảy vào xách thục đồng côn nhắm ngay Hòa thượng đập
xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui