"Tình yêu luôn nguy hiểm.
Bởi yêu là hy vọng bạn sẽ giành được tất cả trong khi chấp nhận rủi ro rằng bạn có thể mất tất cả.
Và đôi khi, yêu ai đó cũng là việc chấp nhận rủi ro rằng: bạn sẽ yêu nhiều hơn những gì bạn được yêu." - Guillaume Musso
- ----
Cố Tịnh bằng tuổi Tề Bạch, năm nay đã 31, hai người là bạn bè từ hồi còn học trung học.
Từ bé Tề Bạch đã ít nói khó gần rồi, lên đến đại học thì càng không thay đổi.
Cố Tịnh và Tề Bạch cùng chọn học y làm bác sĩ.
Nhưng biến cố lớn nhất đời Tề Bạch xảy ra khiến Tề Bạch bị mất một phần chân phải.
Sau chuyện đó tính cách của Tề Bạch càng khó gần hơn.
Từ một người muốn làm bác sĩ cứu người sống lại chuyển sang bác sĩ mổ xác người chết.
Tề Bạch vẫn là Tề Bạch, một người cực kỳ thông minh.
Chỉ là đã 31 tuổi rồi vẫn không muốn cặp kè với ai.
Điều này khiến Cố Tịnh có chút lo lắng.
Lúc học trung học Tề Bạch đã thẳng thắn nói bản thân là người đồng tính.
Nếu cùng xu hướng tính dục thì Cố Tịnh liền nghĩ ngay đến một người.
Là Tần Quân Vi.
Cố Tịnh quen Tần cảnh quan là qua một vụ án nhỏ.
Cố Tịnh có cảm tình rất tốt với người này, là cảnh sát nhưng không hề trịch thượng, hành xử khiêm tốn.
Tuy rằng có hơi ít nói nhưng luôn lịch sự.
Hai người đó chẳng phải quá hợp nhau sao?
Cố Tịnh trong đêm lại nghe được tin hai người cùng đến Bát long làm việc.
Thôi thì bản thân thuận nước đẩy thuyền một chút.
Nhưng mà...
Ranh giới giữa lòng tốt và làm chuyện dư thừa rất mong manh.
Cố Tịnh vui vẻ đẩy cửa vào.
Thì ngạc nhiên khi thấy trong phòng chỉ có Tần Quân Vi.
Tề Bạch đi vệ sinh hay đã có chuyện gì?
"Tề Bạch đâu, cậu ấy không đến?"
Cố Tịnh hỏi.
Tần Quân Vi trầm mặc nhìn Cố Tịnh.
Lạnh giọng nói: "cô ấy về rồi."
"Bỏ về, lẩu còn chưa ăn?" Cố Tịnh nói.
Vài còn dòng suy nghĩ liền hiện ra.
Có phải hai người này không hợp? Không phải đã cãi vã chứ?
"Bác sĩ Cố à, chị từ khi nào đổi sang mai mối vậy?" Tần Quân Vi lên tiếng hỏi.
Cố Tịnh ngửi được mùi thuốc súng từ Tần Quân Vi rồi.
Cố Tịnh bắt đầu tưởng tượng, xem ra hai người này không hợp.
Mà Tề Bạch còn bỏ về giữa chừng.
Hẳn là có tranh cãi chăng?
Tính cách của Tề Bạch, nếu không thích thì chắc chắn sẽ không ép bản thân ở lại.
Hai người mới gặp thôi mà đã xảy ra tranh cãi? Nhìn thái độ của Tần Quân Vi thì hẳn không có gì vui rồi.
Cố Tịnh nghĩ hồi lâu liền lên tiếng: "cậu làm gì Tề Bạch thế?"
Tần Quân Vi: "..."
Tần cảnh quan nhìn Cố Tịnh.
"Bác sĩ Cố." Tần Quân Vi đanh mặt nói.
Cố Tịnh tất nhiên biết người thích bắt nạt người khác là Tề Bạch rồi.
Chỉ là Tần Quân Vi bề ngoài cứng rắn nhưng lại là người hay lo nghĩ, sợ bản thân tổn thương người khác.
Thôi thì bắt Tần cảnh quan chịu thiệt một chút.
"Cậu không phải vì biết tớ dễ ấy náy nên cố tình nói thế chứ?" Tần Quân Vi nói qua kẽ răng.
Dù gì cô cũng là cảnh sát, chút thủ thuật bắt đòn tâm lý không thể qua mặt cô.
"Gọi lẩu đi, đói quá rồi." Cố Tịnh bị bắt bài, liền vội vàng lảng tránh.
Tần Quân Vi gương mặt vẫn như cũ, cô cũng không có khả năng giận lâu người khác.
Thôi thì mặc kệ Cố Tịnh, cứ ăn trước đã.
Tần Quân Vi không phải người giận ai đó quá 24 tiếng.
Còn Tề Bạch lại là người dễ dàng gạch tên ai đó ra khỏi đời mình.
Cố Tịnh vừa nhúng thịt ba chỉ bò vào lẩu vừa nghĩ hai người như Tề Bạch và Tần Quân Vi nên quen nhau.
Như lúc nãy, khi vừa vào phòng Tần cảnh quan có chút không vui nhìn Cố Tịnh, nhưng chỉ vài câu liền trở lại như bình thường.
Người tốt tính như thế thật phù hợp với Tề Bạch.
Mà suy nghĩ này thì chẳng khác nào đem thỏ cho sói ăn thịt...
Nhưng nghĩ tới việc Tề Bạch bỏ về làm Cố Tịnh có chút áy náy, cô liền cầm di động nhắn tin cho Tề Bạch.
[Tớ biết cậu giận, tớ xin lỗi.] Cố Tịnh chèn thêm vài biểu tượng chấp hai tay, ra vẻ thành tâm.
Tin nhắn hiện lên "đã xem" nhưng không có dấu hiệu trả lời.
Cố Tịnh tặc lưỡi.
Thôi thì để vài ngày nữa rồi tìm Tề Bạch xin lỗi vậy.
Cố Tịnh trò chuyện vài câu với Tần Quân Vi.
"Cậu chuyển công tác về đây à? Có dự tính ở đây luôn không?" Cố Tịnh hỏi,
Tần Quân Vi tay cầm đũa, suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "Tạm thời tớ chưa có quyết định."
Nhớ ngày hôm đó, khi đồng ý đến đây Tần Quân Vi đã rất vội vàng thu xếp đồ đạc, rồi chỉ thuê tạm một khách sạn ở qua ngày.
Chưa thật sự nghĩ đến chuyện ở đây lâu dài.
Có khi xong vụ án cô sẽ trở lại thành phố cũ không chừng.
"Có muốn đến ở nhà tớ không? ở một mình tớ sắp chán chết." Cố Tịnh thở dài nói.
Mà Tần Quân Vi đã có cảnh giác.
Vừa cầm đùa vừa lạnh nhạt trả lời:
"Cậu cũng nói câu tương tự với bác sĩ họ Tề?" Tần Quân Vi trầm mặc nói.
Cố Tịnh có chút chột dạ, đúng là cô có hỏi Tề Bạch, nhưng phú nhị đại như bác sĩ Tề thì cứ mua đại một chung cư là xong.
Không cần đến chỗ ở của cô.
"Mà cậu và Tề Bạch không hợp?"
Cố Tịnh bẻ lái sang chuyện khác.
"Không hợp".
Tần Quân Vi đáp gọn.
Cố Tịnh không buông tha: "kể cả làm bạn cũng không được ư?"
"Không"
Cố Tịnh: "..."
Cô biết tính Tần Quân Vi trầm lặng nhưng không ngờ lại dứt khoát tới vậy.
Xem ra thuyền này nước đẩy không nổi rồi.
Thôi thì không nhắc nữa, cô bình yên ăn hết nồi lẩu đã.
- --
Tần Quân Vi trở về rất sớm, 9 giờ đã bắt xe trở về khách sạn.
Về đến chỉ tập trung vào cuốn sổ tay ghi chép hôm nay.
Cô mở laptop, xem qua những bức ảnh tự mình chụp khu bãi rác.
Video của Minh Thành quay cũng đã được gửi đến.
Bãi rác có địa hình như những ngọn núi nhỏ mấp mô.
Lựa chọn vứt xác một đứa bé ở đây sẽ rất dễ dàng, bởi ít ai lại đi bảo vệ nghiêm ngặt khu tập kết rác.
Lại nó bãi rác sẽ sản sinh rất nhiều khí độc hại, mê-tan và carbon dioxide chiếm từ 90 đến 98% khí bãi rác.
2 đến 10% còn lại bao gồm nitơ, oxy, amoniac, sunfua, hydro,...!Sunfua có thể gây ngộ độc.
Kể cả những người nhặt phế liệu cũng rất hiếm khi tới tận bãi rác nhặt lon.
Một thi thể đương nhiên sẽ bốc mùi, nhưng so với mùi ở bãi rác thì như giấu lá trong rừng.
Liệu là trùng hợp khi thi thể được phát hiện chăng? Tần Quân Vi ngồi trên bàn làm việc, ngón tay xoay viết như thường lệ.
Cô chợt nhớ đến một vụ án gần đây đã đọc qua, thi thể bị được cho rằng nằm trong bãi tập trung rác thải nhưng pháp y và nhà chức trách đã từ chối tìm kiếm, lý do được đưa ra là "bất khả thi trong việc tìm kiếm".
Tần Quân Vi đặt tay lên bàn phím laptop, cô thử tìm kiếm.
Lướt đúng tin tức cần tìm, Tần Quân Vi thao tác để mở bài viết:
[Các thành viên gia đình và cộng đồng đã phẫn nộ trước thông tin trong tuần rằng cảnh sát tin rằng thi thể của hai nạn nhân vụ giết người đã kết thúc ở một bãi rác phía bắc Winnipeg.
Sự phẫn nộ đó gia tăng nhiều hơn khi cảnh sát Winnipeg cho biết họ không có kế hoạch tìm kiếm tại bãi rác Prairie Green để tìm hài cốt của Marcedes Myran và Morgan Harris - cả hai người mà họ cáo buộc đã bị giết bởi cùng một người - cơ quan chức năng cho rằng nhiệm vụ này vượt quá khả năng của họ.
Ross Gardner, một tác giả, người hướng dẫn và tư vấn về điều tra hiện trường vụ án có trụ sở tại Georgia cho biết: "Các bãi chôn lấp có lẽ là tình huống tìm kiếm khó khăn nhất.
...
Gardner cho biết trong bãi rác chứa nhiều thi thể động vật, các chất thải quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới việc tìm kiếm xương cốt của con người.'
Ông nói: "Tôi nghĩ về mặt vật lý là không thể" tìm thấy hài cốt của con người trong những trường hợp này.]
Tần Quân Vi đọc thêm vài mục liên quan, trong đó có người chỉ ra rằng có thể tìm được thi thể nếu đưa những máy xúc và vận động thêm nhân lực đến.
Điểm chung là cần thêm người và máy móc, điều này khiến Tần Quân Vi tự hỏi, việc tìm ra thi thể là quá may mắn? Hay chính người quản lý bãi rác có vấn đề?
Minh Thành và Vĩ Kỳ đã lấy lịch trình xe rác đến, và phân loại đổ rác cho Tần Quân Vi.
Mỗi ngày ước chừng có hàng chục tấn rác được đem đến.
Việc phân loại rác là bất khả thi nên thường họ chỉ phân loại sơ xài rồi đem chôn hoặc đốt.
Tần Quân Vi không phải ngẫu nhiên ở bãi rác tới tận chiều, cô muốn xem một ngày có bao nhiêu người ra vào, hoạt động thường nhật ra sao.
Có vẻ tới giờ phút này, Tần Quân Vi nghi ngờ cái gọi là "sát nhân hàng loạt."
Nhưng đây chỉ mới là hiện trường đầu tiên, ngày mai cô cần phải đi đến hiện trường thứ 2.
Tần Quân Vi xoay bút trên ngón tay, não bộ của cô đang làm việc, đem từng mảnh ghép cố nối lại với nhau.
Còn phải gặp gia đình nạn nhân, gồm người cha và người mẹ, nhưng Tần Quân Vi có cảm giác họ khó lòng nói gì thêm, bởi những cuộc gặp cho lời khai bị lặp đi lặp lại khiến tâm lý họ có phần chán nản.
Tần Quân Vi lần nữa đem tất cả lời khai từ hàng xóm ra đọc.
Thực ra cũng không có gì nhiều nhặn.
Hàng xóm luôn nói đây là một gia đình tương đối thân thiện, tuy rằng ít kể chuyện riêng tư nhưng gặp mặt vẫn vui vẻ chào nhau.
Tần Quân Vi cũng đã thử tìm tài khoản mạng xã hội của hai vợ chồng, không có gì đặc biệt.
Lần nữa đọc lại cuốn sổ tay của bản thân, trong đó chi tiết về thời gian mất tích và tử vong của Lưu Bình được cô gạch chân 2 lần.
Tần Quân Vi nhớ tới con ve sữa, cô nhanh tay gõ bàn phím laptop, tự mình tra lại những gì Tề Bạch nói.
Ve sầu có rất nhiều loại khác nhau, đặc biệt nhất là loại ve sầu sinh trưởng định kỳ, có 15 loài ve được xếp vào mục sinh trưởng định kỳ, loại mà Tề Bạch nhắc hôm nay Brood X.
Sau đó là hàng tá hình ảnh so sánh các loại ve sầu với nhau, Tần Quân Vi thật sự đã được mở rộng đầu óc.
Khác với con người thường sinh sản quanh năm, thì nhiều loại động vật công trùng sinh sản theo mùa, từ mùa giao phối đến mùa sinh sản.
Vòng đời của chúng nghiêm ngặt như một người lính.
Nhưng Tần Quân Vi vẫn là có chút hoài nghi, chẳng lẽ không có sai sót? Cô muốn tìm người đối chiếu lại thông tin của Tề Bạch.
Tần Quân Vi tiếp tục tra cứu, cô muốn tìm thêm những pháp y hoặc nhà côn trùng học để trao đổi, Tần Quân Vi thừa nhận cô có chút không tin hoàn toàn.
Lần lượt những kết quả tìm kiếm hiện ra, trong nước dường như không ai theo mảng côn trùng học pháp y.
Tần Quân Vi đổi lại tra cứu bằng tiếng Anh.
Kết quả hiện ra.
Bác sĩ pháp y Tề Bạch - nhà côn trùng học được xếp hạng trong 5 người giỏi nhất thế giới.
Ngoài bằng bác sĩ pháp y còn có bằng cử nhân côn trùng học.
Trong bài không có hình ảnh của Tề Bạch mà chỉ đăng rất nhiều công trình nghiên cứu của cô.
Tần Quân Vi rơi vào trầm tư.
Xem ra...!ngày mai cần phải đi gặp Tề Bạch pháp y kia.
- --
Author's note: Tới chương này thì Tần Quân Vi vẫn chưa biết Tề Bạch là bị mất một chân, Tần cảnh quan vẫn nghĩ là bị tật mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...