Tay Xé Trà Xanh Ta Bảo Vệ Nam Chính
Mọi người đều nghi hoặc mà nhìn ta, ta điều chỉnh nét mặt mình cho hiền lành chút rồi nói: “Công chúa, xin bớt giận, tẩu tẩu đây cũng chỉ là quan tâm muội muội nhà mình quá mức thôi, ai gặp phải chuyện này tâm tình cũng sẽ hoảng loạn, đây là điều rất bình thường.”
Huệ Bình công chúa nhướng mày, tim ta như rơi lộp độp, ta tiếp tục nói: “Còn việc của Hứa Như Vân cô nương, hôm qua con đã nói với tất cả hạ nhân, rằng con cũng trên đường lễ phật cứu được Hứa cô nương, cho nên chắc bọn họ sẽ không dám đồn mấy lời xằng bậy đâu.”
Nói xong, thấy Huệ Bình công chúa không có phản ứng gì, ta còn đang suy xét lại xem lời nói của mình có vấn đề gì không, lại thấy bà ấy chợt mỉm cười.
“Xem ra đứa nhỏ này cũng rất thông minh. Hai đứa đứng lên đi.”
Ta thở phào một hơi, biết mình đã vượt qua cửa ải này rồi.
Vì thế ta giả bộ kéo Hứa Diệu Vân: “Tẩu tẩu mau đứng lên đi.”
Bầu không khí bên ngoài thoạt nhìn có vẻ hòa thuận trở lại, nhưng thực tế, ít nhất là ba người bọn ta đều ôm những tâm tư riêng.
Cuối cùng cũng đến lúc hồi phủ, sau khi chào tạm biệt với Huệ Bình công chúa xong, phu thê An Dương hầu tiễn phu thê bọn ta ra cửa.
Sau khi nói vài câu xã giao, Lâm An Đình đỡ ta lên xe ngựa.
Xe ngựa từ từ rời đi.
Trong lòng ta chợt nghĩ đến gì đó, lặng lẽ nhấc một góc rèm cửa lên, nghe thấy tiếng sang sảng của An Dương hầu theo gió truyền đến, y nói với Hứa Diệu Vân: “… hôm nay ít nhiều nhờ đệ muội, hôm nào đó phải cảm ơn muội ấy mới được!”
Vừa dứt lời, Hứa Diệu Vân đạp mạnh lên chân y một cái, giận phừng phừng rời đi.
Để lại An Dương hầu không rõ nguyên do ôm chân kêu to, nói vọng theo bóng lưng nàng ta: “Sao nàng lại vậy…”
Ta buông rèm cửa xuống cười khúc khích, cười vô cùng xán lạn.
Lâm An Đình ở đối diện nhìn có hơi rùng mình, nghi hoặc hỏi ta: “Chuyện gì… vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...