Ngày hôm sau, Chung Minh Lý gọi Trần Quân Như vào văn phòng, nét mặt bình tĩnh giận dữ nói: “Là cô đem tình hình của tôi nói cho mẹ tôi biết? Bà làm sao biết phòng trọ kia là tôi mới thuê?”
Trần Quân Như nhất thời hốc mắt hồng hồng, “Tôi nhất thời lỡ lời. Tôi không phải cố ý mang đến phiền toái cho chủ tịch ngài.”
“Ngoại trừ điều này cô còn nói cái gì với mẹ của tôi? Tình hình công ty cô có nói không?” Chung Minh Lý tiếp tục thẩm vấn. Nếu để mẹ biết tình hình nội bộ của công ty vậy thì nguy.
“Không có, tôi làm sao dám chưa được chủ tịch cho phép mà nói cho bác gái thông tin hoạt động của công ty. Bà có hỏi, tôi nói đều là tư liệu trên bảng báo biểu tài vụ, cái khác tôi chưa từng nói.” Trần Quân Như nức nở.
“Tiểu Như, cô là nhân viên kỳ cựu của công ty, tôi vẫn luôn tín nhiệm cô. Tôi biết cô cùng mẹ tôi từng cộng sự qua, các người quan hệ vẫn không tồi. Nhưng đừng quên, hiện tại tôi mới là ông chủ của cô, tôi không hy vọng nhân viên của tôi tiết lộ thông tin của công ty hoặc của cá nhân tôi cho người ngoài, dù cho đó có là mẹ tôi. Cô trước tiên nghỉ một tuần đi, chờ tôi xử lý tốt chuyện của mẹ tôi rồi lại quyết định.” Chung Minh Lý hạ lệnh.
“Chủ tịch tôi biết sai rồi, ngài đừng đuổi việc tôi.” vừa nghe hết lời nói của Chung Minh Lý, Trần Quân Như càng thêm luống cuống.
“Cô bắt tay vào làm công tác giao tiếp một chút, trước hết nghỉ phép đi.” Chung Minh Lý không cho cơ hội biện bạch.
Thấy thái độ kiên quyết của Chung Minh Lý, nghĩ đến những lời bản thân từng nói qua với mẹ của hắn, Trần Quân Như càng không biết làm sao đối hắn nói thật. ‘Có lẽ lần này mình nhất định bởi vì nhất thời xúc động mà phải rời khỏi công ty này.’ Trần Quân Như ảm đạm rời khỏi văn phòng.
Ngô hiệu trưởng học viện Dục Lương tổng hợp hôm nay phi thường khổ não. Trường học chức nghiệp này bởi vì sinh nguyên phức tạp, cho nên ngẫu nhiên phát sinh chút việc nhỏ — tỷ như các loại uống rượu đánh nhau lên cục cảnh sát này nọ — không lay động được thần kinh lão nhân gia hắn a.
Nhưng lần này bất đồng, Ngô hiệu trưởng lại xoa cái trán cũng không thể làm biến mất từng nép từng nếp nhăn hằn sâu. Trong lá thư nặc danh trên mặt bàn chứa mấy tấm ảnh chụp, rõ ràng là ảnh chụp Đỗ Hiểu Hùng: Có ở bên trong xe cùng một người ôm hôn, có ở đại sảnh khách sạn ngồi chờ, thậm chí còn có cậu ra vào chung cư cao cấp.
Ngô hiệu trưởng đương nhiên biết toà chung cư kia, đó là một trong ba khu chung cư tư nhân lớn sang quý nhất toàn thành phố, bên trong đầy đủ thiết bị cao cấp, bảo vệ nghiêm mật, người như Đỗ Hiểu Hùng căn bản không có khả năng ra vào chung cư thường xuyên như thế, trừ phi…… Như trong thư nói, cậu ta ở cặp với đám phú hào.
Tuy Ngô hiệu trưởng cũng từng hoài nghi qua nguồn gốc số tiền của Đỗ Hiểu Hùng, thế nhưng chuyện này lại không liên quan lão nhân gia hắn, học sinh giao đủ học phí là được, ngẫu nhiên ồn ào chút việc nhỏ, che dấu cũng qua. Loại học viện nhỏ bọn họ, không học được đại học thì biết cái gì đạo đức xã hội.
Nhưng kẻ gửi thư này nói, Đỗ Hiểu Hùng cái loại học sinh không biết liêm sỉ, cần phải khai trừ, bằng không hắn sẽ đem ảnh chụp cho tòa soạn công khai ra xã hội.
Đương nhiên, Ngô hiệu trưởng cũng có thể theo lời người này nói, khai trừ Đỗ Hiểu Hùng, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng nguyên nhân chính khiến Ngô hiệu trưởng khổ não là, hắn nhận ra được chiếc xe trong ảnh — đó là giới thương nhân tân quý Hợp Tung cơm Tây đại lí chủ tịch Chung Minh Lý!
Bởi vì tính chất của trường học, cho nên Ngô hiệu trưởng cùng các đại thương gia đều có liên hệ, hy vọng học sinh của mình sau khi tốt nghiệp có thể tới công ty bọn họ thực tập, hiệu suất học sinh sau khi tốt nghiệp có công ăn việc làm càng cao, trường của mình mới càng có danh tiếng, mới càng nhiều người đến học. Là chủ tịch đại lí cơm Tây lớn nhất thành H, Ngô hiệu trưởng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cho nên chuyện Đỗ Hiểu Hùng một khi xử lý không tốt, tất phải đối với trường của mình tạo thành tổn hại nghiêm trọng. Nếu sự kiện này bị vạch trần, trường học khẳng định sẽ nổi danh toàn thành phố, không, thậm chí là toàn quốc. Đến lúc đó Hợp Tung khẳng định sẽ không cùng mình hợp tác, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến lòng tin của các thương gia khác đối với trường của mình. Nhưng nếu đuổi học Đỗ Hiểu Hùng, vạn nhất cậu ta là yêu sủng của Chung Minh Lý, dưới Chung Minh Lý giận chó đánh mèo vẫn sẽ là hủy bỏ hợp tác a.
‘Đỗ Hiểu Hùng a Đỗ Hiểu Hùng, trò thật đúng là đã ra cho tôi một đại nan đề a.’ Ngô hiệu trưởng lần thứ hai bóp trán.
Đương nhiên, chuyện này không xử lý là không được, Ngô hiệu trưởng suy nghĩ một ngày, vẫn là quyết định trước xuống tay từ Đỗ Hiểu Hùng, nếu cậu ta thật sự đơn giản chỉ là bán mình kiếm tiền, vậy thì dễ xử lý, trực tiếp khai trừ là xong chuyện. nhưng nếu cậu ta thật sự có người chống lưng, đến lúc đó lại thương lượng đối sách.
Đỗ Hiểu Hùng đối với việc hiệu trưởng lần nữa gọi cậu đến văn phòng cảm thấy nghi hoặc, từ lần trước sau khi kết thúc sự việc học phí, hắn không còn tìm mình nữa, lần này lại là vì cái gì? Trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia bất an.
Khi Đỗ Hiểu Hùng bước vào văn phòng, Ngô hiệu trưởng lập tức thò đầu ra ngoài nhìn a nhìn, bảo đảm chắc chắn không ai ở xung quanh liền tức khắc khóa cửa lại. Đỗ Hiểu Hùng thấy động tác dè dặt của Ngô hiệu trưởng, trong lòng càng thêm bất an.
“Hiệu trưởng tìm em có việc sao?” Đỗ Hiểu Hùng tận lực khống chế thanh âm của mình, để mình nghe ra cũng không có cảm giác sợ hãi không yên.
Ngô hiệu trưởng đánh giá Đỗ Hiểu Hùng hiện tại, cùng trước đây so sánh, cậu ta quả thực như đã thay đổi bản thân. Mặc trên người là quần áo hàng hiệu, nói chuyện tự tin hơn không còn mang theo ngữ khí cầu xin, khuôn mặt hồng hào cho thấy cuộc sống của chủ nhân cũng không tồi, tay cùng tóc đều được tỉ mỉ chăm sóc, tinh thần khí tức đều rất tốt.
“Hiểu Hùng gần đây rất tốt a.”
“Ân. Cám ơn hiệu trưởng quan tâm.”
“Hiểu Hùng a, kỳ thật, đời sống riêng tư của các học sinh tôi mặc kệ. Thời điểm các cậu thi vào đều đủ mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, hiểu được làm sao xử sự đối với mọi người, cũng sẽ đối với hành vi của mình phụ trách, đúng không? Tôi sẽ không xen vào việc không đâu, hạn chế hay chỉ trích hành vi của các trò.” nói xong, Ngô hiệu trưởng cầm lấy cái ly trên bàn uống một ngụm, suy xét xem làm sao uyển chuyển tiếp tục nói chuyện với nhau.
Đỗ Hiểu Hùng bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, hiệu trưởng đương nhiên không phải là đến cùng mình nói chuyện phiếm, kế tiếp hắn muốn nói chính là?
“Thế nhưng nếu sự tình bị người ngoài biết, còn quậy đến chỗ này của tôi, vì danh dự của trường học cùng học sinh khác, tôi không thể không xử lý.” Ngô hiệu trưởng nói xong, lấy ra lá thư nặc danh kia, phóng tới trước mặt Đỗ Hiểu Hùng, tiếp tục: “Có người giao những tấm ảnh này cho tôi, nói trò bán thân kiếm tiền, tôi hy vọng trò có thể giải thích với tôi một chút, tôi đương nhiên tin tưởng học sinh của tôi sẽ không làm loại chuyện này, nhưng nếu là thật, tôi cũng chỉ có thể dựa vào nội quy nhà trường xử lý.”
Nghe Ngô hiệu trưởng nói đến ‘bán thân kiếm tiền’, gương mặt Đỗ Hiểu Hùng đã muốn rút hết huyết sắc, cậu thật vất vả khống chế được hai tay run rẩy cầm lấy lá thư kia của mình, mới không làm cho nó rơi xuống đất. Chờ đến khi thấy ảnh chụp bên trong, đầu óc Đỗ Hiểu Hùng như bị một trái bom nguyên tử đánh vào, sau một tiếng nổ thật lớn, trong não chỉ còn một mảnh trắng xoá tĩnh mịch, nước mắt không thể khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chuyện cậu từng lo lắng nhất đã xảy ra.
Ngô hiệu trưởng thấy đôi môi tái nhợt của Đỗ Hiểu Hùng giật giật, nhưng điều gì cũng chưa từng nói ra, chỉ một mực yên lặng rơi lệ nên cũng nóng nảy, “Đỗ Hiểu Hùng, trò đừng chỉ lo khóc a, này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trò rốt cuộc có phải bán thân kiếm tiền hay không? Ngoài người này ra còn có người nào khác không?”
“Em không bán thân! Em cùng anh ấy không phải loại quan hệ này, chúng em là người yêu, em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em!” Đỗ Hiểu Hùng đột nhiên lớn tiếng phản bác.
Quả thực quan hệ bọn họ từng có lúc xem như là bán thân kiếm tiền, thế nhưng sau đó lại nảy sinh tình cảm — Chung Minh Lý từng nói như thế, Đỗ Hiểu Hùng cũng nguyện ý tin tưởng — quan hệ khi ấy của họ liền trở thành tình nhân, những hành vi sau đó cũng là dựa vào tình yêu chứ không phải giao dịch tiền bạc.
Đỗ Hiểu Hùng không dung cho người khác cứ như vậy bôi nhọ tình cảm của cậu cùng Chung Minh Lý.
“Là tình nhân thì tốt rồi, là tình nhân thì tốt rồi.” ngô hiệu trưởng quệt quệt mồ hôi trên trán, kế tiếp liền suy xét pháp giải quyết, nếu đúng như lời Đỗ Hiểu Hùng, cậu ta cùng Chung Minh Lý là quan hệ tình nhân, vậy Chung Minh Lý nhất định sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Nếu Chung Minh Lý chỉ là đùa bỡn Đỗ Hiểu Hùng, vậy hắn cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp lúc đầu.
“Hiểu Hùng biết loại chuyện này là do ai làm chứ?”
“Không biết.” Đỗ Hiểu Hùng lắc đầu, cậu đối với những người có giao thiệp với công ty Chung Minh Lý hoàn toàn không hay biết, Tô Trạch Tú là người bằng hữu duy nhất của Chung Minh Lý mà cậu nhận thức. Mà mối quan hệ xung quanh mình lại càng đơn thuần, chưa từng cùng người khác trở mặt qua, cũng không nghĩ ra ai nhàm chán như vậy theo dõi mình còn chụp ảnh đưa hiệu trưởng.
“Hiểu Hùng, việc này tương đối khó khăn. Đối phương nói nếu tôi không đuổi học trò, hắn sẽ đem ảnh chụp công khai. Trò là học sinh ngoan của tôi, tôi đương nhiên không muốn làm như vậy. Nhưng là vì danh dự nhà trường, trò cũng thông cảm cho tôi mà đúng không? Tôi nghĩ trò tốt nên cùng vị kia của trò thương lượng một chút, có phải hắn đắc tội người nào hay không? Chúng ta cần có một biện pháp vẹn toàn.”
Đỗ Hiểu Hùng gật gật đầu, yên lặng cầm lấy ảnh rồi đi ra ngoài.
Bởi vì gần đến đầu xuân, mơ hồ có thể thấy trên cây điểm điểm mầm xanh, nhưng mà Đỗ Hiểu Hùng lại cảm thấy mình giống như trở lại vào một mùa đông lớn, khi đó mình cũng là bàng hoàng bất lực đi trên đường. Bất quá khi đó là vì học phí mà ưu sầu, hiện tại nhưng là vì việc làm sao đối mặt với chuyện bị vạch trần mang đến phiền toái cho Chung Minh Lý mà ưu sầu.
“Hiểu Hùng –” sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
Đỗ Hiểu Hùng chậm chạp xoay người, thấy Trương Thiên hoảng hốt chạy tới. Sau đó Trương Thiên một phen giữ chặt Đỗ Hiểu Hùng, vừa bảo “Có việc muốn nói với cậu.”, vừa kéo cậu đi đến con đường nhỏ kín đáo trong vườn trường.
Đỗ Hiểu Hùng ngây ngốc bị hắn kéo đi, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ Trương đại ca cũng muốn cùng mình nói chuyện bán thân sao?’
Chờ đi đến một chỗ vắng vẻ, Trương Thiên lại lần nữa xác nhận bốn phía không có ai, mới dừng lại đối với Đỗ Hiểu Hùng nói: “Hiểu Hùng, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải thành thật trả lời tôi.”
Đỗ Hiểu Hùng yên lặng gật gật đầu.
“Ngày hôm qua lúc mọi người đi karaoke, tôi vô tình thấy cậu từ cửa sau ra ngoài còn lên một chiếc xe có rèm che, còn cùng người khác hôn môi. Cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu có bán thân hay không?”
“Tôi không có –” nước mắt Đỗ Hiểu Hùng thật vất vả mới ngăn lại được giờ giống như dòng suối nhỏ chảy ra. Ngay cả Trương đại ca đều thấy được, không biết còn có bao nhiêu người biết.
“Tôi không phải vì tiền mới cùng anh ấy một chỗ. Anh ấy yêu tôi, tôi…… Tôi cũng…… Ô…..” Hiểu Hùng nhìn thẳng Trương Thiên, càng nói càng cảm thấy ủy khuất, nghẹn ngào không có biện pháp đem lời nói cho hết liền cúi thấp đầu xuống.
Vì cái gì chứ? Ngay cả người bạn mình vẫn thân thiết tin cậy cũng hiểu lầm quan hệ của cậu cùng Chung Minh Lý? Đỗ Hiểu Hùng một bên lấy tay lau nước mắt càng chảy càng bạo, một bên thương tâm thầm nghĩ.
Cảm thấy Đỗ Hiểu Hùng phản ứng có điểm khác thường, Trương Thiên vội vàng lấy khăn tay đưa cho Đỗ Hiểu Hùng nói: “Hiểu Hùng đừng khóc, phát sinh chuyện gì?”
Đỗ Hiểu Hùng nức nở lấy lá thư kia giao cho Trương Thiên, “Hôm qua có người chụp được ảnh của tôi mang cho hiệu trưởng, hắn nói tôi bán thân, nếu hiệu trưởng không đuổi học tôi, hắn sẽ đem ảnh công bố ra bên ngoài.”
Trương Thiên vừa nghe vội cầm lấy ảnh rất nhanh nhìn lướt qua, sau đó chán nản dùng sức vỗ đầu mình một cái, “Mẹ nó, nguyên lai là hắn.”
Đỗ Hiểu Hùng nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Trương Thiên, “Trương đại ca biết là ai làm?”
“Tôi không biết hắn, bất quá lúc tôi thấy cậu đi rồi chuẩn bị trở lại quán, bắt gặp một tên đội mũ lam cầm camera. Tôi còn nghĩ đến hắn là phóng viên đến săn tin cái quán đó, không nghĩ tới nguyên lai là theo dõi cậu. Sớm biết thế tôi sẽ ngăn gã lại.”
“A –” Đỗ Hiểu Hùng kinh hô, bản thân khi nào thì bị theo dõi?
“Hiểu Hùng, cậu bây giờ còn là học sinh, cùng loại người có địa vị kết giao, không nói đến đối phương có thật lòng hay không, vạn nhất loại sự tình này truyền ra vô luận chân tướng ra sao, người trên xã hội cũng không tán thành với các cậu. Với cậu, với đối phương, với danh dự trường học đều là hết sức tổn hại.” Trương Thiên nghiêm mặt nói. Kỳ thật hắn nhiều ít cũng thấy là đối phương lừa dối tình cảm Đỗ Hiểu Hùng, Đỗ Hiểu Hùng quá tinh thuần quá ngây thơ, loại chuyện này mà ầm ỉ ra ngoài, tổn thương chỉ có mình cậu ấy.
“Cậu hiện tại tốt nhất đừng tìm hắn, trước cứ tránh đi một chút. Nếu có thể tránh thoát đợt phong ba này, chờ tốt nghiệp tìm được công việc, cậu lại cùng hắn tiếp tục kết giao. Khi đó cậu ít nhất cũng là công dân xã hội, có thể tự mình độc lập làm việc sinh sống, người khác cũng không thể nói gì các cậu nữa.” Trương Thiên khuyên nhủ, trước hết để cho Đỗ Hiểu Hùng tạm thời rời khỏi cái vị gọi là ‘người yêu’ kia, biết đâu sau này cậu ấy sẽ hiểu được đó chỉ là một giấc mộng.
Đỗ Hiểu Hùng chán nản gật gật đầu, tiếp đó cùng Trương Thiên tạm biệt. Cậu không dám về nhà, kẻ chụp ảnh biết cậu ở tại chung cư của Chung Minh Lý, có lẽ còn tiếp tục mai phục tại đó. Cậu cũng không dám đến quán bar của Tô Trạch Tú, sợ đem phiền toái đến.
Đỗ Hiểu Hùng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến trước tiên gọi điện thoại cùng Tô Trạch Tú giải thích lý do mình không thể đi làm. Cậu không dám tìm Chung Minh Lý, cậu biết hiện tại Chung Minh Lý nhất định còn đang đi làm, cậu không muốn quấy rầy đến công việc của hắn.
Tô Trạch Tú thực ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Đỗ Hiểu Hùng nói là có chuyện gấp không thể tới làm, nhận thấy giọng của Đỗ Hiểu Hùng cứ như đã từng khóc qua, Tô Trạch Tú càng thêm không tin lời cậu, nhất định bức cậu nói ra sự thật. Đỗ Hiểu Hùng đành phải đem chuyện bị người chụp lén đem uy hiếp muốn hiệu trưởng đuổi học mình nói cho Tô Trạch Tú.
“Ta kháo! Đây đúng là động thổ trên đầu thái tuế mà, người của ta cũng dám động. Tiểu Hùng, cậu lập tức tới đây, tôi lấy lại công bằng cho cậu…… Không có việc gì, cậu không cần lo lắng, tôi cũng có quen không ít bạn bè.” Tô Trạch Tú vừa nghe, nổi trận lôi đình, thằng nào không có mắt trước khi chụp lén cũng không nhìn xem đó là ai.
Đỗ Hiểu Hùng vừa nghe có hi vọng, lập tức chạy vội tới quán bar, sau đó đem ảnh chụp cho Tô Trạch Tú xem.
“Bạn của cậu nói thằng kia có đặc thù gì?” Tô Trạch Tú càng xem càng hoả đại, cả hai người bạn thân đều bị chụp ảnh, tìm được cái tên này gây chuyện này nhất định phải hung hăng đập một trận mới hả giận.
“Anh ấy cũng không thấy rõ, chỉ nói người nọ đội mũ lam che khuất mặt.”
“Ân, không có việc gì. Tôi sẽ kêu người giúp thăm dò, vừa vặn chủ quán đó là bạn tôi. Cậu nói cùng Minh Lý chưa?”
“Chưa, tôi không biết làm sao nào nói với anh ấy……” Đỗ Hiểu Hùng cúi đầu khổ sở nói.
“Tôi sẽ nói với hắn. Tiểu Hùng trước đừng về chung cư, mấy ngày nay cứ ở chỗ này của tôi đi. Chờ tôi đem sự tình giải quyết rồi lại trở về.”
“Vâng, làm phiền Tô tiên sinh.” Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ nói. Gây ra phiền toái, bản thân chuyện gì cũng đều không thể giúp, chỉ có thể dựa vào người khác giải quyết vì mình.
Đầu tiên Chung Minh Lý bởi vì chuyện của mẹ mà không thể cùng ở với mình, kế tiếp lại bởi vì sự kiện chụp lén mình không thể về nhà hay cùng Chung Minh Lý gặp mặt. Quả nhiên như lời Trương đại ca nói, là bởi vì bản thân còn chưa có năng lực hoàn toàn độc lập, chỉ có thể dựa vào người khác sao?
Chờ cho Đỗ Hiểu Hùng rời khỏi đi nghỉ ngơi, Tô Trạch Tú đem ảnh ném cho Vọng Long, thở hổn hển nói: “Vọng Long, gọi cái người bạn kia của cậu giúp tôi đem này thằng oắt này cùng chủ mưu đằng sau moi ra.”
Chung Minh Lý sau khi nhận được điện thoại của Tô Trạch Tú thiếu chút nữa sẽ đem văn phòng phá nát. Tuy không muốn nghĩ quá xấu về mẹ, nhưng ngoại trừ bà, Chung Minh Lý cũng nghĩ không ra ai lại nhằm vào Đỗ Hiểu Hùng.
Thế nhưng mẹ như thế nào biết tồn tại của Đỗ Hiểu Hùng? Nghĩ đến lúc trước bộ dáng muốn nói lại thôi của Trần Quân Như, Chung Minh Lý nổi giận đùng đùng ấn xuống số gọi Trần Quân Như.
Trần Quân Như thấy điện báo của văn phòng, trong lòng giật mình, sợ sệt lại mang theo một tia chờ đợi tiếp nghe, thẳng đến khi nghe được câu hỏi bao hàm tức giận của Chung Minh Lý, ảo tưởng trong lòng rốt cục tan biến, chỉ có thể nức nở khai báo hết thảy.
Nguyên lai từ ngày ở siêu thị trong lúc vô tình đụng phải Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng, Trần Quân Như luôn hữu ý vô tình đi đến cái siêu thị kia, cũng thật đúng lúc để cô lại trông thấy Chung Minh Lý và Đỗ Hiểu Hùng cùng nhau mua thức ăn.
Trần Quân Như tuy biết Chung Minh Lý đối với mình là không có ý tứ, bằng không nhiều năm như vậy chuyện nên phát sinh đã sớm xảy ra. Nhưng trong lòng biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác. Huống chi cô vẫn cho rằng Chung Minh Lý sẽ lựa chọn một cô gái hoặc đa kim (nhiều tiền) hoặc đa tài đến vì sự nghiệp của hắn nâng thêm một bước, không nghĩ tới cuối cùng lại lựa chọn một đứa con trai vẻ ngoài xấu xí còn đang đi học nghiệp vụ.
Cho nên khi Vương Trân hỏi bên người Chung Minh Lý có cùng nữ nhân nào kết giao hay không, Trần Quân Như tâm đột nhiên có chút vặn vẹo, ‘Nếu nói cho Vương Trân, bên người Chung Minh Lý chính là một tiểu nam sinh học trường nghiệp vụ, bà nhất định sẽ giận tím mặt, nghĩ biện pháp chia rẽ bọn họ đi.’
Nhất niệm chi soa*, Trần Quân Như liền hướng Vương Trân toàn bộ nói ra, bao gồm đồng phục Đỗ Hiểu Hùng mặc.
(*Nhất niệm chi soa: ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)
Thế nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Vương Trân lại lựa chọn phương pháp theo dõi chụp ảnh, hơn nữa còn để cho Chung Minh Lý tìm được chứng cớ. Nghĩ đến một câu của Chung Minh Lý ‘Nể mặt cô nhiều năm vì công ty vất vả, tự mình tìm cái lý do từ chức đi.’, Trần Quân Như chỉ có thể nức nở mà yên lặng nuốt vào nguyên nhân bản thân nhất thời ghen tị mà tạo thành quả đắng.
Tô Trạch Tú lại gọi điện cho Chung Minh Lý, nói người chụp ảnh đã tìm được, là người mới của Chinh tín xã, cho nên không biết người nào có thể điều tra, người nào không thể động vào, hắn đã cho kẻ kia một chút giáo huấn. Phim ảnh Vương Trân mang theo bên mình, hắn cũng đã gọi người đoạt đi túi xách của bà thu hồi về đây, phỏng chừng lúc này bà hẳn là ở cục cảnh sát khóc lóc kể lể về cái túi LVmới mua a.
Nghe Tô Trạch Tú ở đầu dây bên kia vô tâm vô phế cười to, Chung Minh Lý chỉ có thể xấu hổ cảm ơn sự giúp đỡ của hắn.
Tô Trạch Tú vừa gọi tới không bao lâu, Chung Minh Lý liền nhận được điện thoại của Vương Trân, bà đầu tiên khóc sướt mướt, nói mình bị cướp mất túi xách, còn bị dùng dao đe dọa, bản thân làm thế nào tìm được đường sống trong chỗ chết, đứa con lại không ở bên cạnh, một mình một người ở khách sạn, kinh hoảng bất lực thê thảm vô cùng, nàng phải về Mĩ …vân vân….
Chung Minh Lý không hiểu sao cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, an ủi mẹ một hồi lâu mới cúp máy.
Vốn hắn rất muốn chất vấn mẹ vì cái sao phải làm như vậy, bất quá sự tình này dùng một cách giải quyết khác cũng không phải không được. Có lẽ người khốn khéo như mẹ cuối cùng sẽ hiểu rõ chân tướng sự việc, có điều tin là bà cũng không dám nhắc lại chuyện này, mà chỉ cần bà không làm ra gì thương tổn đến quan hệ của mình cùng Đỗ Hiểu Hùng, mình cũng sẽ coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Sự kiện ảnh chụp được giải quyết đến hoàn mỹ, sự kiện Vương Trân bị cướp bóc đe dọa kinh đảm, lại nghĩ đến Chung Minh Lý kiên quyết không chịu nhận du thuyền của bà, tiếp tục ở lại thành H cũng không còn ý nghĩa, vội vàng sửa lại vé máy bay sớm trở về Mĩ. Chung Minh Lý lòng tung tăng tràn đầy chuẩn bị đón Đỗ Hiểu Hùng về nhà, lại bất ngờ bị cự tuyệt.
“Vì sao? Hiện tại đã không còn người uy hiếp em cùng anh.” Chung Minh Lý nhíu mày, không duyệt hỏi. Đã được Tô Trạch Tú thu xếp, hiện tại sẽ không lại có người dám nhún tay vào chuyện của bọn họ, đã như vậy, vì sao còn không về nhà?
“Minh Lý, lần phong ba này làm em hiểu ra một điều.” Đỗ Hiểu Hùng đưa tay vuốt lên mi đầu nhíu chặt của Chung Minh Lý. “Anh là thật sự yêu em, em rất cảm động. Nhưng cũng càng khiến em cảm thấy, em hiện nay còn chưa xứng với anh.”
“Không có gì xứng hay không xứng, anh không cho phép em coi thường bản thân.” Chung Minh Lý lập tức phản bác.
“Không phải coi thường, là thấy rõ bản thân. Trương đại ca nói đúng, em còn là học sinh, mà anh lại là nhân sĩ thành công, cho dù chúng ta là thật lòng yêu nhau, truyền ra ngoài vẫn là không ai tin, vẫn là sẽ nghĩ em là bị bao dưỡng.”
“Chúng ta không cần phải để ý ánh mắt nhàm chán của người khác!” Chung Minh Lý một phen ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng, trong lòng lại oán hận mắng chửi cái tên Trương đại ca nhiều chuyện kia.
“Nhưng em để ý.” Đỗ Hiểu Hùng yếu ớt nói. “Mẹ anh đến đây, em không dám gặp bà. Sự việc ảnh chụp, em muốn trốn tránh. Hiệu trưởng cùng Trương đại ca đều nghĩ em bán thân kiếm tiền. Nhưng này vốn cũng không có sai, không phải sao? Nếu như không có tiền của anh, em như thế nào có thể đóng nổi học phí? Nếu như không có tiền của anh, cuộc sống của em cùng mẹ sao có thể được cải thiện nhiều như vậy? Những thứ này đều không phải dựa vào nổ lực của em mà có.”
Chung Minh Lý thân thể cứng đờ, “Anh và em không phải cái loại quan hệ giao dịch xác thịt này.”
“Vâng, nhưng này chẳng qua là vận khí của em tương đối tốt, anh là người tốt, anh yêu em, em cũng yêu anh. Cho nên em mới lừa dối bản thân, hơn nữa còn dùng tiền đến an tâm thoải mái. Cho nên……Em muốn rời khỏi anh, một thời gian.”
Chung Minh Lý cả kinh, vội vàng kéo Đỗ Hiểu Hùng ra, nhìn vào ánh mắt trong suốt của cậu, không sao tin được nói: “Em muốn rời khỏi anh? Em không yêu anh sao?”
Không! Hắn vẫn luôn cố gắng kiếm tiền, vẫn cố gắng cho Đỗ Hiểu Hùng tiền tài cùng hoàn cảnh sinh sống thoải mái, chính là vì tránh để giống như cha của hắn, bởi vì không có tiền tài thực lực mà bị vứt bỏ vĩnh viễn.
Vì cái gì kết quả vẫn là giống nhau?
Chứng kiến Chung Minh Lý luôn luôn ổn trọng lại hoảng loạn như thế, ngực Đỗ Hiểu Hùng cũng thắt chặt, nhưng đây đều là vì hai người về sau có thể quang minh chính đại ở cùng nhau. Sự việc lần này với cậu mà nói là một đả kích cũng là một sự khích lệ. Trước kia cậu không có năng lực, hiện tại cậu có, cho nên cậu không thể để cho mình giống như sủng vật đợi ở nhà được người khác bảo hộ.
“Em là yêu anh.” Đỗ Hiểu Hùng kiễng chân ôm cổ Chung Minh Lý, “Cho nên a, chờ tốt nghiệp, em muốn tự mình tìm công việc kiếm tiền, đem ‘tiền lương’ anh từng đưa cho em trả lại, như vậy em sẽ không còn là ‘dựa vào’ anh nữa. Em có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh anh, người khác nói cái gì, em đều có thể ngẩng đầu phản bác, không cần phải tránh ở nhà của người khác, sợ này sợ kia, chờ người ta giúp em thu xếp mọi chuyện.”
“Anh không cho em rời đi, em có thể đến nhà hàng của anh……” sau một lúc lâu, Chung Minh Lý mới rầu rĩ nói.
“Vậy không có ý nghĩa.” Đỗ Hiểu Hùng lập tức cự tuyệt, sau đó cảm thấy kiên quyết của mình có thể sẽ đả kích đến Chung Minh Lý, lại bổ sung: “Chỉ là xa nhau một chút thôi, rất nhanh sẽ trở lại.”
Chung Minh Lý biết Đỗ Hiểu Hùng tâm ý đã quyết, trước đây cũng thấy qua sự bướng bỉnh của Đỗ Hiểu Hùng, khi cậu muốn làm tốt một việc thì sẽ nổ lực đi làm, thất bại lại tiếp tục. Nếu khúc mắc này gở không ra, Đỗ Hiểu Hùng chung quy vẫn sẽ lại ầm ỉ rời đi.
Chung Minh Lý đành phải gật gật đầu, sau đó lại đột nhiên hung hăng nói: “Không cho em thay lòng đổi dạ, nếu phát hiện em thay lòng, anh sẽ đem em trói lại, vĩnh viễn nhốt tại bên người anh.”
Không thể tưởng tượng được Chung Minh Lý cũng sẽ đột nhiên có một mặt trẻ con như vậy, Đỗ Hiểu Hùng rất nhanh hôn nhẹ hắn một cái, tiếp đó bị Chung Minh Lý biến thành một nụ hôn dài thật sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...