Tây Xan Tiểu Tình Nhân

“Chung Minh Lý, cậu tên hỗn đản này đem Tiểu Hùng Hùng của tôi lừa gạt đến nơi nào rồi hả?” nhạc chuông di động quen thuộc vang lên, Chung Minh Lý tiếp điện thoại, lập tức truyền đến tiếng kêu căm phẫn của Tô Trạch Tú.

“Cái gì Tiểu Hùng Hùng của cậu, hiện tại Tiểu Hùng Hùng là của tôi.” Chung Minh Lý lập tức công khai chủ quyền. Tuy rằng thực cảm tạ Tô Trạch Tú giới thiệu cho mình một gấu nhỏ đáng yêu đến như vậy, nhưng là cổ nhân có câu: “Cùng hồ ly tranh gấu, không thể thực hiện” dù có hợp khẩu vị như thế nào, cũng không có thể cho Tô Trạch Tú cùng chen vào, bằng không chỉ biết bị hắn ăn sạch, ngoan ngoãn chịu ức hiếp.

Đem chính mình bán cho tình nhân, đó gọi là hài kịch. Đem chính mình bán cho Tô Trạch Tú, đó mới gọi là bi kịch a.

“Cái gì? Mới một buổi tối cậu đã đem người ta ‘xử lý’?” Tô Trạch Tú có vẻ như kinh ngạc kì thực cao hứng hỏi han.

“Còn chưa có. Bất quá tôi nói với thằng bé, cậu mắc nợ bốn trăm vạn, cho nên tiền của cậu bé hiện tại toàn bộ do tôi chi trả, cậu cũng không cần lo lắng nữa.”

“Tiểu nhân a, thật sự tiểu nhân. Qua cầu liền rút ván, quả là gả đi xong liền đá bà mối, tâm linh yếu ớt của tôi đã chịu đả kích vô tình, cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần hai mươi vạn cho tôi.” liên tiếp chịu hai cái đả kích, Tô Trạch Tú ở đầu bên kia điện thoại khóc thiên đoạt địa mà nói.

“Cậu lại không thiếu về mặt tiền bạc này, đòi thêm để làm chi?” Chung Minh Lý cười nói.

“Người đã mất cũng phải đòi lại chút phí bà mai!” thanh âm bi tráng của Tô Trạch Tú truyền đến, “Hơn nữa, tôi không phải mắc nợ bốn trăm vạn sao? Người ta phải đòi! Tiền! Trả đây! Nợ!”

Cúp điện thoại, Tô Trạch Tú chủ ý xấu xa lại bắt đầu xuất hiện, “Hừ, muốn gạt tôi đi để tương thân tương ái? Không có cửa đâu. Tôi bất hảo, cậu cũng đừng mơ đường tình thông thuận.”

Suy nghĩ xong, hắn lấy điện thoại di động ra, ấn xuống dãy số của Đỗ Hiểu Hùng, “Tiểu Hùng Hùng, là tôi. Mới vừa rồi Minh Lý gọi điện cho tôi, các cậu hoà hợp như vậy thật tốt quá, về sau cậu cùng hắn xảy ra vấn đề gì, hoặc là cậu cần được giúp đỡ, cũng có thể tới tìm tôi nga… Không cần cảm ơn tôi, cứ như vậy đi.”

“Mồi câu đã buông, chỉ còn chờ con cá tự mình mắc câu. Cho đến bây giờ, lưới tôi đã giăng chưa lần nào bắt không được cá, tôi quản cậu là Minh Lý hay là Lê Minh, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn để tôi giày vò.”

Nghĩ đến đây, Tô Trạch Tú mắt loan loan ý cười, giống như tiểu hồ ly đang sung sướng.

Ở quán cà phê dưới toà cao ốc ăn bữa sáng, Chung Minh Lý mới trở lại văn phòng. Thấy Chung Minh Lý trở lại, trợ lý riêng của hắn Trần Quân Như lập tức đón tiếp.

“Chủ tịch chào buổi sáng! Chủ tịch tối qua ngủ có ngon không?” Trần Quân Như thẹn thùng hỏi han.

“Ừ, cũng không tệ lắm. Chứng mất ngủ của tôi rốt cục cũng tốt hơn nhiều. Cám ơn sự quan tâm của cô.” Chung Minh Lý nhìn gương mặt tươi cười của Trần Quân Như mà lãnh đạm trả lời. Hắn biết Trần Quân Như thích mình, hắn cũng vì thế từng nghĩ qua việc sa thải cô, bất quá trừ bỏ ngẫu nhiên ở trước mặt hắn tỏ ra là thiếu nữ hoài xuân, bình thường Trần Quân Như vẫn là một trợ thủ đắc lực. Cô làm việc dứt khoát gọn gàng, ngôn từ sắc bén có khi thậm chí có thể nói là cay nghiệt, đơn giản như việc đọc thư tín, người ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được nó là xuất phát từ tay nữ tử này.

“Nga, thật sự là chúc mừng chủ tịch.” Trần Quân Như nghe được chứng mất ngủ của Chung Minh Lý đã tốt lên, không khỏi có điểm thất vọng, khổ tâm của mình không phải sẽ lãng phí sao? Không cam lòng cô vẫn là quyết định thử một phen.


“Chủ tịch, đây là túi sưởi huân y thảo tôi tự mình làm. Tuy rằng chứng mất ngủ của ngài đã tốt hơn, bất quá nói không chừng về sau còn có chỗ hữu dụng.” Trần Quân Như chạy về chỗ ngồi của mình, từ dưới bàn lấy ra một túi quà nhỏ, sau đó lấy một cái túi sưởi huân y thảo hoa văn màu tím ra.

“Bên trong chính là hoa huân y thảo phơi khô, bỏ vào lò vi ba hâm nóng ba phút là có thể dùng. Hương huân y thảo, đối việc an thần tịnh tâm rất có lợi.” cô đem túi sưởi thả lại vào túi quà sau đó đưa cho Chung Minh Lý.

Chung Minh Lý vốn không cần, bất quá tưởng niệm lại bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng ở trên ghế sa lon chờ mình, tiểu động vật là một người đơn thuần chân thật, nếu chính mình đi vắng nói không chừng cậu bé thật sự sẽ nhiệt khí, lò sưởi cái gì cũng đều không dám bật mà chờ đợi, túi sưởi này có thể cho cậu bé dùng.

“Được, cám ơn. Cô một hồi đi chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp đi.” Chung Minh Lý tiếp nhận túi quà, không để ý trên mặt Trần Quân Như đầy kinh hỉ, xoay người hướng văn phòng của mình mà đi. Hương thơm từ huân y thảo tại bên người nhàn nhạt toả ra, bất quá hắn cảm thấy vẫn không bằng hương vị nhẹ nhàng dễ chịu trên người Đỗ Hiểu Hùng càng làm hắn thoải mái.

Vào phòng họp, cùng các nghành quản lí ngắn gọn hàn huyên vài câu, Chung Minh Lý liền đi thẳng vào chủ đề.

“Tháng này tình trạng so với cùng kỳ năm ngoái giảm ba điểm, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nghiên cứu lại sách lược của mình. Tuy rằng giáng sinh đã qua hiệu suất đồng loạt giảm xuống như nhau trong một, hai tháng sau đó mới khôi phục lại, nhưng so với cùng kỳ năm ngoái thấp hơn cho thấy hiệu suất của chúng ta đang trên đường xuống dốc, nếu không sớm tìm ra nguyên nhân vấn đề để mà giải quyết, đây chính là tai hoạ ngầm cho sự phát triển lâu dài của chúng ta.”

“Tôi thấy kinh tế là một trong những nguyên nhân chính, tuy rằng mấy năm trước kinh tế toàn thế giới cũng tốt lắm, mọi người trong tay có tiền cũng liền vui vẻ đi ra bên ngoài ăn chơi nhàn tản. Chính là chu kỳ kinh tế đều có lên có xuống, gần đây các nhà kinh tế học đều bắt đầu thận trọng tạo gió, giá hàng lại chỉ tăng không giảm, tôi nghĩ thị dân rất nhanh sẽ chuẩn bị tích trữ lương thực để phòng nạn đói.” quản lí Phương của bộ kế toán nói, hắn thường xuyên cùng ngân hàng giao tiếp, đối ngân hàng gió thổi cỏ lay phi thường mẫn cảm.

“Khách hàng chính của chúng ta vẫn luôn nhắm vào là các cặp đôi thanh thiếu niên, thời điểm có tiền, nam sinh cũng không ngại tiêu tiền để cho bạn gái ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến một chút, lúc không có tiền cũng chỉ có thể dựa vào vào lời ngon tiếng ngọt.” Vương quản lí bộ sách lược nói đùa.

“Thời tiết lạnh cũng là một nguyên nhân a, lạnh như thế, tất cả mọi người thà chui ở nhà chứ không ra ngoài.” Trần phu nhân bộ nhân sự nói.

“Thời tiết là nguyên nhân tự nhiên, chúng ta thay đổi không được. Hoàn cảnh kinh tế này chúng ta cũng không có năng lực đi ảnh hưởng, vậy chỉ có thể từ nội bộ bắt tay vào làm. Giảm bớt phí tổn cùng thay đổi chủ khách, sách lược thì mọi người trở về tự suy nghĩ đi, sau đó cho tôi một kế hoạch.”

Sau khi Đỗ Hiểu Hùng đem chi phiếu cất giữ cũng không dám lập tức đem thanh toán học phí, chỉ thanh toán một vạn, còn lừa hiệu trưởng nói là thân thích ở nước ngoài của cậu trở về thăm người thân biết mình khó khăn liền cho mượn. Cậu sợ dẫn đến hoài nghi, dù sao nhà của cậu nghèo khó, chỉ dựa vào tiền làm công không có khả năng đột nhiên có được nhiều tiền như vậy, thậm chí còn lo lắng đến mức hoài nghi viên cảnh sát sẽ đến điều tra, cậu không biết làm như thế nào giải thích.

Bất quá về phương diện khác mà nói, cậu lại thực vui mừng. Cậu mua rất nhiều thuốc bổ không phải loại thực đắt tiền — mua đồ đắt tiền cậu sợ mẹ hoài nghi — cùng mấy ngàn khối gửi qua bưu điện cho mẹ. Mẹ năm nay có thể thoải mái mà vượt qua mùa đông.

Cuối cùng Đỗ Hiểu Hùng mua cho bản thân một bộ dao làm cơm Tây. Anh hùng xứng bảo đao, không phải bởi vì chịu nhiệt huyết của động họa (anime) Nhật Bản ảnh hưởng, nhân vật chính cầm dao rồi một trận tia laser bắn ra bốn phía liền biến ra dĩa dĩa món ngon. Mà là làm một chức nghiệp đầu bếp, một bộ dao cụ cao cấp đích xác là công cụ tượng trưng cho thân phận cùng biểu hiện kỹ thuật.

Một bộ cấp cao dao cụ làm cơm Tây ít nhất hơn một ngàn khối, Đỗ Hiểu Hùng mua không nổi, chỉ có thể đi mấy cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá mua một bộ mấy trăm khối. Cậu còn nhớ rõ Sử Đế Phân kiểm tra dao cụ của các học sinh, cầm lấy dao của cậu tại trên bàn gõ gõ, dao cụ giá rẻ lập tức phát ra thanh âm thanh thúy đơn bạc, mà khi Sử Đế Phân cầm dao của mình gõ, lại phát ra một trận thanh âm trầm nặng.

“Xem, đây là chất lượng dao bất đồng. Đương nhiên trò hiện tại chính là còn đang đi học, cho nên dùng loại dao giá rẻ này thực hành một chút thì được — tuy rằng nó không đủ sắc bén, bất quá chờ đến khi trò bắt đầu đi làm, loại dao này sẽ không phù hợp nhu cầu của công việc, nó hư hao thật sự rất nhanh.”

Lúc ấy Đỗ Hiểu Hùng quẫn đến độ mặt muốn bốc hỏa, nhưng lại không thể làm gì được, ai bảo bản thân cũng chỉ mua nổi loại dao này a.


“Hiện tại tôi cũng có một bộ công cụ ra dáng.” Đỗ Hiểu Hùng vui vẻ nghĩ, “Tôi muốn hảo hảo học tập, trở thành một đầu bếp xuất sắc!” cậu hướng lên trời hô to.



“Oa, Tiểu Hùng Hùng này, bộ dao thật khá a, thực đắt tiền đi.” Đỗ Hiểu Hùng vừa lấy ra dao cụ của mình, Mai Lệ liền lập tức sắc bén phát hiện. “Sẽ không phải lại là cái người anh họ kia tặng chứ? Thật tốt nha.”

Hiện tại toàn bạn học đều biết Đỗ Hiểu Hùng có thân thích lắm tiền ở nước ngoài, cho nên cậu lập tức từ tiểu tử nghèo biến thân thành tiểu vương tử, mặc vào quần áo nhãn hiệu nổi tiếng. Tất cả mọi người hận không thể trở về lục xem gia phả nhà mình, xem coi bản thân có thân thích nào lưu lạc nước ngoài hay không.

Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ cười cười, xem như cam chịu, cậu rất sợ ánh mắt hâm mộ của các học sinh, tuy rằng hành vi của mình và Chung Minh Lý là thực đứng đắn, bất quá rốt cuộc đây không phải là loại quan hệ có thể nói cho ra miệng.

“Hắc, các học sinh, chúng ta hôm nay làm một món hảo ngoạn nha, chúng ta sẽ chiên khoai tây!” Sử Đế Phân vui vẻ nói. “Học được chiên khoai tây, Mạch Đương Lao (McDonald)  Khẳng Đức Cơ (KFC) đều phải đứng sang một bên, với cùng một giá lại có thể làm cho cả nhà đều được ăn khoai tây chiên, ba mẹ khích lệ trò, đệ đệ muội muội yêu quý trò.”

Toàn bộ học sinh phi thường ăn ý đều trở mặt xem thường…

“Hài hước chút chơi thôi mà, tôi còn mang theo sốt cà chua đến a. Mỗi người hai củ khoai tây, tước vỏ, sau đó cắt thành từng miếng dày một cm, rồi lại cắt miếng có độ dài một cm, không cần cắt quá tỉ mỉ. Sau đó rửa sơ, lấy giấy hút khô nước, là có thể bỏ vào chảo dầu chiên lên.”

“Sớm biết vậy tớ liền mang theo bình dấm chua đến làm món rau trộn khoai tây a, chiên cái gì mà chiên chứ.” Mai Lệ oán giận nói. “A a a, tớ ghét nhất là cắt gọt.”

“Lệ Lệ bình thường ở nhà có luyện tập không?” Đỗ Hiểu Hùng hỏi, động tác cậu cắt thái vô cùng vụng về, người khác đã sớm cắt xong, cậu mới cắt đến nửa củ, nếu về sau làm việc cũng với tốc độ này, khẳng định sẽ trực tiếp bị đại trù (đầu bếp) băm ra cho chó xơi.

“Nào có nhiều nguyên liệu như vậy cho tớ luyện tập a!” Mai Lệ ấm ức nói. “Vẫn là tìm một công việc bếp núc là tương đối ổn thoả, vừa có thể làm công vừa có thể luyện tập.”

“Nhưng mà khó tìm a. Đều phải có kinh nghiệm.” Đỗ Hiểu Hùng cũng buồn bực, lúc trước cậu cũng có đi tìm, không phải bởi vì không kinh nghiệm thì là thời gian không thích hợp.

“Chính là thôi đi, một chút cũng không trân trọng người mới. Tiểu Hùng Hùng thì tốt rồi, có người anh họ chăm sóc, về sau bảo hắn bỏ vốn cho cậu mở một cửa tiệm nhỏ, cậu cũng không cần sầu lo a.”

“Anh họ tớ không có tiền đến vậy….” Đỗ Hiểu Hùng e dè lên tiếng, Mai Lệ nhưng thật ra nhắc nhở cậu, trước kia tìm công việc là vì cuộc sống, sau lại có tiền thì không cần lại vì cuộc sống bôn ba, bất quá cuộc sống thoải mái cũng làm cho mình quên mất lo xa – công việc bồi ngủ này dù sao không phải lâu dài, về sau vẫn là phải dựa vào hai tay của mình ra đời làm công kiếm tiền.

Nếu như không có kỹ năng, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng, Chung Minh Lý có cho nhiều tiền cũng không thể nuôi sống mình cùng mẹ cả đời.


Bừng tỉnh lần này làm cho sau lưng Đỗ Hiểu Hùng một trận mồ hôi lạnh.

Đỗ Hiểu Hùng nghĩ tới hỏi xin Chung Minh Lý có thể để cậu ở dưới phòng bếp làm công hay không, nhưng cậu lại cảm thấy Chung Minh Lý đã đối với mình tốt lắm, tự cậu biết làm thế cứ như loại người không biết đủ, liền không hỏi xin nữa.

Đỗ Hiểu Hùng lại nghĩ tới Tô Trạch Tú có nói qua nếu cần trợ giúp có thể tìm hắn, xem quán bar của Tô tiên sinh lớn như vậy, khẳng định có phòng bếp tự mình cung cấp thức ăn, biết đâu có thể tìm Tô tiên sinh hỗ trợ.

Vì thế Đỗ Hiểu Hùng lại bước vào quán bar Red Lion.

“Tiểu Hùng Hùng có chuyện gì sao?” Tô Trạch Tú nghe được Đỗ Hiểu Hùng có việc nhờ mình, lập tức vẻ mặt hớn hở hỏi han.

“Phòng bếp của Tô tiên sinh cần phụ việc không? Hoặc là anh có biết bằng hữu nào mở tiệm ăn, cần giúp việc bếp núc.”

“Thế nào, cậu còn thiếu tiền?” Tô Trạch Tú hiếu kỳ, tiểu Hùng hẳn là không thiếu tiền chứ, Chung Minh Lý ra tay vẫn là rất hào phóng a.

“Không phải thiếu tiền, tôi là muốn học tập nhiều hơn cùng gia tăng kinh nghiệm làm việc.” Đỗ Hiểu Hùng đem ý nghĩ của mình nói cho Tô Trạch Tú.

“Tiểu Hùng Hùng thật sự là bé ngoan, có tiền mà vẫn cầu tiến như vậy. Vậy cậu tại chỗ này của tôi phụ giúp đi. Quán bar nhà tôi đây có hơn một nửa là khách nước ngoài a.” Tô Trạch Tú lén giơ tay ra hiệu chữ “V”. ‘Chung Minh Lý tức chết cậu đi, Tiểu Hùng Hùng lại trở lại trong tay của tôi rồi.’

“Cám ơn Tô tiên sinh!” Đỗ Hiểu Hùng chân thành cảm tạ. “Anh giúp tôi nhiều như vậy, lại còn nợ chưa trả, cho tôi làm công là được rồi.”

Tô Trạch Tú nghe vậy, cảm động đến rơi nước mắt, ôm cổ Đỗ Hiểu Hùng, ra sức dùng mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. “Tiểu Hùng là người tốt, về sau có cần hỗ trợ chuyện gì liền nói với tôi, tôi nhất định vì cậu lên núi đao xuống biển lửa!”

Sau khi đợi Đỗ Hiểu Hùng rời đi rồi, Tô Trạch Tú lại chui đầu vào trong lòng Vọng Long, anh anh khóc lên, “Vọng Long, tôi thật hối hận nha, tôi cư nhiên đem động vật cần quốc gia bảo vệ hồn nhiên thiện lương, bị bán còn giúp người ta kiểm tiền như vậy bán đi.”

Vọng Long còn tưởng rằng Tô Trạch Tú muốn sám hối, kết quả lập tức nghe được: “Mới bán với giá hai mươi vạn cho Chung Minh Lý, tôi thiệt thòi a, vô cùng lỗ vốn a! Ô –”

Ly thủy tinh trong tay Vọng Long rốt cục bị bóp nát…

“Hiểu Hùng trở về thăm mẹ a.”

“Vâng ạ, dì Hoàng, cám ơn dì vẫn luôn giúp đỡ chiếu cố mẹ con, đây là chút tâm ý.” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng dâng ra một ít bánh quy, thuốc lá cùng rượu đắt tiền.

Cuối tuần, Đỗ Hiểu Hùng trở về thôn thăm mẹ, trước kia bận rộn kiếm sinh hoạt phí đều không dám xin phép, hiện tại rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tuy rằng nói là “hồi hương”, Đỗ Hiểu Hùng nguyên quán cũng không phải là nông thôn ruộng lúa đầy đất, trên thực tế nó là một thành trấn có chút quy mô.


Bất quá tựa như người Mĩ Quốc cho rằng trừ bỏ nước Mĩ không ai là lão Đại, người Anh Quốc cho rằng trừ bỏ nước Anh không ai là thân sĩ, người thành H cảm thấy ngoài thành H chính là nông thôn — thật lâu trước kia đích thật cũng là làm ruộng thôi a.

“Sao lại tốn kém như vậy, người cùng quê vốn nên hỗ trợ cho nhau. Thuốc lá nhãn hiệu này là ông nó thích nhất a, rất đắt tiền, chúng ta không thể mua được.”

Dì Hoàng cao hứng tiếp nhận túi lễ vật, sau đó lại nghĩ.

“Ai, cũng không phải lão nhân gia dì đây thích lải nhải, người trẻ tuổi vào thành làm công kiếm nhiều tiền là tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng nên tranh thủ trở về một chút a, nơi này cách thành H lại không xa, không đến hai, ba giờ đi xe. Chỉ thấy tiền không thấy người trở về, ai.”

Đỗ Hiểu Hùng cười khổ, dì Hoàng có đứa con ở thành H làm công, nghe nói có thể do quá bận, tiền thì gửi về nhà không ít, nhưng người lại không trở về được mấy lần, thành ra dì Hoàng vừa thấy Hiểu Hùng trở về liền giữ chặt cậu kể lể nỗi khổ tâm.

Cùng láng giềng quê nhà thăm hỏi tặng quà xong, Đỗ Hiểu Hùng mới trở về nhà tổ.

Nhà tổ là sản nghiệp của nhà ba Đỗ, một nhà trệt nhỏ vô cùng đơn giản, vào cửa là một vườn hoa nhỏ, loại có mấy chậu hoa nho nhỏ, bên cạnh là nhà bếp, vài chục năm trước vẫn là nhóm lửa nấu cơm, sau mới đổi thành dùng bếp ga.

Qua hoa viên là một phòng khách rất nhỏ, chỉ vừa vặn đặt một cái bàn ăn cùng vài thứ vật dụng bằng gỗ đã muốn phai màu. Cuối phòng khách chính là phòng ngủ, chỉ bày một cái giường đơn thô sơ cùng một cái tủ quần áo, chiếc mùng cũ kỹ được giăng trên giường đã bị tẩy đến ố vàng.

Đỗ Hiểu Hùng vuốt cái chăn vừa dày vừa cứng, nghĩ đến căn nhà xa hoa của Chung Minh Lý, mũi chua xót một trận, cậu cũng hy vọng có thể đổi cho mẹ một hoàn cảnh thoải mái hơn, đáng tiếc bản thân không có đủ năng lực.

“Mẹ, con mang cho mẹ tấm chăn làm bằng lông tơ này. Vừa nhẹ vừa êm còn giữ ấm nữa, so với chăn bông cũ của mẹ tốt hơn nhiều.”

“Ai, đứa nhỏ này, vừa có tiền liền xài bừa. Lần trước là thuốc bổ gì đó, lần này lại là chăn mền. Khụ… Mẹ của con đều ngủ như vậy nhiều năm, sớm không để tâm. Con đem tiền tiết kiệm về sau còn dùng cho nhiều việc a. Khụ…” Mẹ Đỗ nói xong, còn kèm theo vài tiếng ho khan.

“Mẹ, đừng lo lắng. Chỗ làm việc của con hiện tại tốt lắm, là khách sạn cao cấp. Quản lí nói con biểu hiện tốt, khách hàng còn viết thư khen ngợi con. Cho nên bọn họ cho con không ít tiền thưởng, còn bảo con tiếp tục cố gắng.” Đỗ Hiểu Hùng một bên giúp mẹ vuốt lưng, một bên chột dạ xoa dịu.

“Hơn nữa thân thể mẹ không tốt, cần bồi bổ. Con gửi cho mẹ đều là thuốc bổ khí bổ máu, nên uống đừng lãng phí. Chờ con tốt nghiệp, tìm được công việc tốt, con có thể kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó chúng ta có thể ở trong căn nhà lớn.”

“Mẹ không cần nhà lớn, mẹ chỉ muốn con hảo hảo làm việc, an an ổn ổn.” Mẹ Đỗ thở dài.

“Ba của con cùng mẹ đều là tiểu viên chức, lần xa xỉ duy nhất cũng là khi ba con hướng mẹ cầu hôn trong một bữa tối dưới ánh nến tại nhà ăn cơm Tây. Từ đó về sau, chúng ta đều là bình bình đạm đạm mà sống, cho đến khi ba của con mất, năm đó nhà ăn cơm Tây cũng bị dỡ xuống xây lại. Mẹ biết trước đây con gặp nhiều khó khăn, mẹ cũng không giúp được con, nhưng hiện tại con có tiền, mẹ chung quy vẫn cảm thấy không an lòng. Hiểu Hùng a, con nhất định phải an phận làm việc, đừng để được một lần khen ngợi rồi buông thả chính mình.”

“Vâng, con biết.”

Đỗ Hiểu Hùng có điểm áy náy, tuy rằng cậu cùng Chung Minh Lý cái gì cũng chưa làm, nhưng mẹ là người phi thường bảo thủ, nhất định sẽ vì sự sa ngã của mình mà đau lòng. Cho nên về phương diện khác Đỗ Hiểu Hùng lại phi thường cảm kích Chung Minh Lý, hắn không có ỷ thế hiếp người, bình dị gần gũi mà hào sảng, nếu không phải hắn, bản thân sẽ không một lần nữa đối với tương lai có hy vọng.

“Mình nhất định phải hảo hảo báo đáp Chung tiên sinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui