Thuở xưa kia có khu rừng rậm rạp, bên trong có rất nhiều tiểu động vật sinh sống, chẳng hạn như một con sói tên gọi Chung Minh Lý, một hồ tiên trốn nhà đi bụi tam công tử Tô Trạch Tú cùng người hầu của nó lão hổ Vọng Long.vân. vân… Đám tiểu động vật này chung sống hòa hợp, thỉnh thoảng ngươi khi dễ ta, thỉnh thoảng lại ta khi dễ ngươi, bất diệc nhạc hồ.
Sói Chung Minh Lý ở tại một sơn động có cây cối bao quanh, đằng sau sơn động là hạ lưu một con sông, trong lòng sông róc rách có rất nhiều cá, đặc biệt là cá hồi, có cây có nước có cá, đối với động vật mà nói là một địa phương cơm áo không cần lo vô cùng tốt.
Thế nhưng cho dù sinh sống tại một nơi tốt như vậy, Chung Minh Lý vẫn không vui, nó sinh bệnh, bệnh mà nó mắc phải chính là một loại bệnh tên ‘tịch mịch’.
Nó mỗi tối đều cô chẩm nan miên (lẻ loi gối đầu khó ngủ), cô độc vạn phần, ngay cả cá hồi béo nục cũng trở nên tẻ nhạt vô vị. Vì thế sau sơn động tích trữ không ít cá nó bắt được nhưng lại không muốn ăn.
Một ngày kia bằng hữu hồ ly Tô Trạch Tú của nó đến thăm.
“Minh Lý, nghe nói cậu bị bệnh tịch mịch, tớ hôm nay đặc biệt đến xem cậu a.” Tô Trạch Tú nắm vuốt sói của Chung Minh Lý thâm tình nói.
Chung Minh Lý cảm thấy mình không chỉ bị bệnh tịch mịch, mà còn bị cảm mạo, bằng không sao lại đột nhiên có một cỗ hàn khí chạy khắp toàn thân, lạnh đến nổi hết cả da gà.
“Nghĩ đến đêm tối của cậu tớ nghĩ đến dung nhan của cậu, phản phản phúc phúc cô chẩm nan miên……” Tô Trạch Tú tiếp tục nắm móng vuốt Chung Minh Lý hát to.
“Tê –” Chung Minh Lý nhìn thấy hai tròng mắt lấp lánh tràn ngập ý cười của Tô Trạch Tú, nổi giận.
“Cậu tới xem bệnh hay là đến coi trò cười, hay là đến giúp bệnh tình của tôi thêm nặng!” Chung Minh Lý đứng dậy nhe răng nhếch mép hướng nó rít lên.
Bạn hổ Vọng Long thấy thế, lập tức chạy tới, phòng ngừa Chung Minh Lý thật sự cùng Tô Trạch Tú cắn lộn.
“Thiết, cái thứ cáo mượn oai hùm.” biết đánh không lại Vọng Long xuất thân hỗn tạp, huống chi sau lưng Tô Trạch Tú chính là lão cha hồ tiên bản thân cũng không thể trêu vào, Chung Minh Lý chỉ có thể phẫn nộ nằm úp sấp xuống.
“Ai nha, đừng như vậy a, thân là bằng hữu tớ thật tình quan tâm đến cậu nha.” Tô Trạch Tú tiếp tục tình thâm ý thiết nói.
“Nhìn cậu cô đơn như vậy, không bằng tớ giúp cậu tìm một người bầu bạn nha.” Tô Trạch Tú tiếp tục nói.
“Cậu khi nào thì đổi nghề làm mai mối đó a?” Chung Minh Lý không buồn phản ứng Tô Trạch Tú, nheo mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Ai nha, vì bạn bè giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, huống chi là sự tình nho nhỏ này a? Chuyện này cứ giao hết lên người tớ.” Tô Trạch Tú vỗ vỗ ngực, một bộ dạng tràn đầy lòng tin.
“Về phần tạ lễ nho nhỏ, đống cá hồi phía sau nhà cậu ấy tớ sẽ miễn cưỡng tiếp nhận.” nói xong Tô Trạch Tú chỉ huy Vọng Long đem đống cá của Chung Minh Lý đi không sót một con.
Chung Minh Lý đảo cặp mắt trắng dã, đây mới là mục đích của Tô hồ ly ni.
Ngày hôm sau, Tô Trạch Tú đưa tới một đống ngô, đặt ở cửa động, nói là để cho Chung Minh Lý thay đổi khẩu vị. Ăn chay có ích cho thể xác và tinh thần, đây là trào lưu ẩm thực hiện nay nhân giới phi thường lưu hành.
Chung Minh Lý mắt lại trợn trắng, kêu một con sói ăn chay, phỏng chừng không quá mấy ngày nó từ bệnh tịch mịch biến thành chứng suy dinh dưỡng.
Chung Minh Lý nhìn nhìn đống ngô vàng óng bên ngoài, lại nằm bẹp xuống.
Chung Minh Lý trong lúc ngủ nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe một trận thanh âm sột sột soạt soạt, ngưng một hồi lại một trận sột sột soạt soạt truyền đến.
“Hỗn đản, dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta, ăn ngươi!” giấc ngủ bị quấy rầy Chung Minh Lý nóng nảy đứng lên đi ra cửa động, nhìn xem là thằng nào không có mắt dám đến hang ổ của mình giương oai.
Chung Minh Lý hùng hổ ra tới cửa, lại thấy một bé gấu gầy yếu mới vừa trưởng thành đang cầm một trái bắp gặm đến vui sướng.
Tiểu Hùng chứng kiến một con sói từ trong động đi ra, nhất thời sợ tới mức ngẩn ngơ, hai tay run lên, trái bắp lập tức rớt xuống.
Chung Minh Lý nhìn thấy bé gấu giương đôi mắt tròn vo, bộ dáng hoảng sợ đến trợn mắt há mồm, không khỏi ‘Xuy–’ một tiếng nhếch mép bật cười.
Gấu nhỏ thấy con sói nhe răng phát ra một tiếng ‘xuy’, nghĩ đến nó muốn ăn mình, vì thế càng thêm hoảng sợ, toàn thân run rẩy, run run giải thích: “Thực…… Thực xin lỗi…… Tôi không biết ở đây có người trông coi, tôi…… Tôi quá đói, mới ăn vụng, ô –”
Tiểu Hùng một bên sợ hãi khóc lóc một bên cuộn thành một cục tiếp tục cầu xin tha thứ: “Đừng ăn tôi — ô — tôi biết sai rồi.”
Chung Minh Lý nhìn thấy bé gấu vừa đáng thương vừa đáng yêu này, nơi nào đó trong lòng đột nhiên mềm nhũn. Nó tận lực làm dịu thanh âm lại, ôn nhu hỏi: “Cậu là ai, cậu sao lại tới đây ăn ngô của tôi?”
Tiểu Hùng nức nở nói: “Tôi gọi là Đỗ Hiểu Hùng, mẹ của tôi bị bệnh, tôi đành phải tự mình ra ngoài kiếm ăn. Nhưng tôi chỉ biết nhặt trái cây trên mặt đất mà ăn, nó không đủ no, ô — sau đó tôi gặp được hồ ly đại ca, hắn nói với tôi ở trong này có một đống ngô miễn phí cho người ta ăn, hắn bảo tôi lại đây tìm xem, nếu cửa động không ai trông giữ thì đúng là nó. Tôi nhìn thấy nơi này không có ai nên mới tới, tôi không biết là của anh, ô — thực xin lỗi –”
Chung Minh Lý vừa nghe liền biết là chuyện tốt của Tô Trạch Tú, cửa động không người, nhưng trong động thì có a! Cũng chỉ có bé gấu ngốc này mới tin tưởng câu cơm trưa miễn phí của tên đó thôi, hoàn hảo bé gấu ngốc gặp được chính là mình, nếu đụng tới kẻ khác còn không bị ăn sạch sành sanh hay sao?
Bất quá mình vừa lúc thiếu người bầu bạn, bé gấu ngốc nhìn thật quá đáng yêu, mình cũng rất thích bé, để bé làm bạn đời của mình đi.
Chung Minh Lý vì thế đối Đỗ Hiểu Hùng nói: “Tôi không ăn cậu cũng được, nhưng cậu phải đáp ứng tôi một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Đỗ Hiểu Hùng vừa nghe Chung Minh Lý không ăn mình, lập tức cảm động giương đôi mắt tròn vo long lanh ánh nước nhìn Chung Minh Lý.
Chung Minh Lý bị ánh mắt vô tội này nhìn đến bụng dưới nóng lên, vội vàng dời tầm mắt, sau đó giả bộ khụ một tiếng nói: “Tôi muốn cậu làm bạn đời của tôi, về sau bồi tôi cùng nhau sinh sống.”
“A?” Đỗ Hiểu Hùng biết động vật trưởng thành đều sẽ tìm bạn đời cùng nhau đi săn, cùng nhau vui đùa, sanh con dưỡng cái, hạnh phúc cùng nhau đến trọn đời. Mẹ cũng từng lo lắng nói với mình, sợ mình không thiện săn mồi tìm không được bạn đời thích hợp, chỉ có thể cô độc cả đời.
Nhưng hiện tại vậy mà có người hướng mình tìm phối ngẫu. Đỗ Hiểu Hùng vừa cảm động vừa thẹn thùng hỏi: “Cái kia…… Tôi là gấu, anh là sói, chúng ta thích hợp sao?”
“Thích hợp, vì cái gì không thích hợp? Tô hồ ly thì tìm một con hổ, con rắn Tiết Gia Thuần kia thì quấn quýt lấy một con thỏ.” Chung Minh Lý thân mật dùng mũi trêu chọc Đỗ Hiểu Hùng, tiếp tục: “Đống ngô đó vốn là sinh lễ tặng cho bạn đời tương lai của tôi, em ăn vụng, cho nên em phải chịu trách nhiệm, trở thành bạn đời của tôi.”
Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng cúi đầu, nói: “Vâng. Thế nhưng em không am hiểu săn thú.” bé ngập ngừng, sợ Chung Minh Lý ghét bỏ mình, lại lập tức bổ sung: “Nhưng em sẽ dọn dẹp huyệt động.”
“Kia vừa lúc. Anh thì bắt cá, sẽ không dọn dẹp huyệt động. Trong con sông nhỏ đằng sau cái động này có rất nhiều cá, sau này em muốn ăn cá gì anh bắt cho em, em thì phụ trách xử lý cá cùng việc nhà.” Chung Minh Lý nghe được Đỗ Hiểu Hùng đáp ứng lời cầu ngẫu của nó, hạnh phúc đến ánh mắt loan loan, những đêm rét lạnh về sau, nó rốt cuộc không cần cô độc một mình trong động. Nó có thể ôm bé gấu ngốc mềm mại ấm áp, còn có thể làm mấy chuyện vận động của loài động vật trưởng thành, hắc hắc.
Đỗ Hiểu Hùng không chút nào phát hiện ‘lang tử sắc tâm’ của Chung Minh Lý, nghĩ đến sau này mình có thể cùng vợ sống một cuộc sống yên ổn no đủ, cũng hạnh phúc nở nụ cười.
Sau đó hồ ly Tô Trạch Tú lấy lý do chúc mừng hai người tân hôn đến bái phỏng Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng, Đỗ Hiểu Hùng vì cảm ơn Tô Trạch Tú khiến mình tìm được bạn đời rất tốt, đem mớ cá hồi Chung Minh Lý bắt được để lấy lòng mình toàn đưa cho Tô Trạch Tú.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn như hoa xuân của Tô Trạch Tú, Chung Minh Lý căm hận mà chỉ có thể ngửa mặt lên trời ngao dài một tiếng.
…………………
“Được rồi, cổ tích trước khi ngủ của đêm nay nói đến đây thôi. Manh Manh học được điều gì?”
“Làm xong chuyện tốt phải đem hết cá hồi trong nhà đối phương đều mang đi, như vậy người ta mới có thể vĩnh viễn nhớ rõ ngươi.” một hồi thanh âm non nớt của bé gái vang lên đáp lại.
“Nói rất đúng, rất có tác phong của chú con.” Tô Trạch Tú vui vẻ nói.
“Tô Trạch Tú em đừng dạy hư con gái của anh!” một giọng nam dễ nghe chen vào.
“Ai nha anh hai, đừng kích động, nói giỡn thôi mà.” Tô Trạch Tú vội vàng cười cười an ủi anh hai Tô Ái của mình.
Tô Manh kéo cái mền nhỏ, không thèm nhìn cha cùng chú, vui vẻ đi ngủ, “Chờ mình trưởng thành, phải làm Manh Manh nữ vương. Giống như chú vậy, đem tất cả mọi người bán được giá tốt!”
[ toàn văn hoàn ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...