Tây Uyển Mị Ảnh

 
 
 
Vương Cảnh đã rất thỏa mãn, nhưng nàng biết Doãn Xuyên đang nhấp nhổm vẫn chưa đạt đến đỉnh cao khoái lạc. Sự mạnh mẽ của Doãn Xuyên khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy không biết làm sao. Từ trước đến giờ nàng chưa từng gặt hái được hai lần cao trào mãnh liệt chỉ trong một ngày. Đồng thời với khoải cảm kịch liệt kéo đến là nỗi mệt mỏi lâu lắm không gặp cũng kéo đến.
 
"Cảnh Cảnh, em ngủ đi" Đương nhiên Doãn Xuyên phát hiện ra vẻ mệt mỏi của Vương Cảnh. Có lẽ không nhẫn tâm thấy Vương Cảnh miễn cưỡng nghênh tiếp như người máy, gã ngừng mọi động tác lại.
 
"Không, mình còn..còn chưa tiết!" Vương Cảnh ôn nhu cong cái miệng xinh lên. Nàng càng không nhẫn tâm để nam nhân yêu dấu nửa chừng bỏ dở. Nàng biết, nếu nam nhân bỏ dỡ giữa chừng mà không thể phát tiết, đó quả là việc khó chịu vô cùng. Cho nên, nàng quật cường ôm lấy cổ Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên ôn nhu hôn lên cánh mũi xinh xắn của Vương Cảnh, thương yêu nói: "Nam nhân tiết nhiều cũng không tốt, đợi mình nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta lại tiếp tục được không?"
 
Vương Cảnh cười. Có điều ánh mắt nàng đã ươn ướt. Nàng hiểu đó là lời nói dóc ngập tràn yêu thương của Doãn Xuyên. Một lần nữa nàng lại lĩnh hội sâu sắc tình yêu của Doãn Xuyên đối với mình, nàng lại bị cảm động.
 
Tình cảm chính là động lực. Doãn Xuyên càng quan tâm chăm sóc, Vương Cảnh càng không mong muốn làm cho Doãn Xuyên khó chịu. Nàng gắng lên dây cót tinh thần nghểnh cao đồn bộ, co chặt hai chân.
 
"Ai, sao mình còn cử động thế?" Đột nhiên Doãn Xuyên phát hiện nhục bổng bị kẹp chặt trong mật huyệt. Cảm giác thoải mái kia lại một lần nữa lan tỏa. Gã bất lực phối hợp cùng sự chuyển động của Vương Cảnh.
 
"Em muốn mình thoải mái" Vương Cảnh yêu kiều nhìn Doãn Xuyên.
 
"Đừng chiều anh..Ý........." Vương Cảnh một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa dục trong người Doãn Xuyên. Gã đang định nhân lúc hăng hái công tận hang ổ thì đột nhiên một làn gió nhẹ thoảng tới. Doãn Xuyên ngửi thấy thoang thoảng một làn hương thơm dịu. Làn hương thơm dịu đó không phải là mùi hương từ Vương Cảnh tỏa ra, mà là mùi hương từ ngoài cửa sổ thoảng vào. Làn hương thơm dịu này rất quen thuộc, rất đặc biệt, còn ngập tràn sự lôi cuốn.
 
"Ý cái gì? Còn không mau chuyển động?" Dường như Vương Cảnh cũng phấn chấn sức sống.
 
"Anh, anh, anh phải đi tiểu chút" Doãn Xuyên kiếm một lời nói dóc. Gã rút nhục bổng ra, nhảy xuống giường.
 
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Doãn Xuyên, Vương Cảnh vừa buồn cười vừa lo lắng: "Dung a di ở nhà, mình làm sao ra ngoài đi vệ sinh được?"
 
"Mặc kệ xác, dù sao cũng không thể tồ ra trong phòng Lôi Lôi. Có lẽ Dung a di ngủ rồi. Mình xem, bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì" Doãn Xuyên xỏ nội khố vào định mở cửa ra.
 
"Này, mình định như thế này mà ra ngoài sao?" Vương Cảnh chấn kinh hỏi.
 
"Vậy còn biện pháp nào nữa? Quần của anh hiện giờ vẫn còn ẩm, vừa khai vừa ẩm, làm sao anh mặc được?" Doãn Xuyên không quên trêu ghẹo Vương Cảnh một chút.
 
"Mình xéo đi" Vương Cảnh cực kỳ xấu hổ.
 
"Mình nghỉ ngơi đi. Đi vệ sinh xong anh sẽ nấp vào trong phòng Vân vũ Phi. Ở đây lâu quá cũng không tốt. Vạn nhất bị Dung a di phát hiện thì hỏng bét. Dù sao quan hệ giữa anh và Vân Vũ Phi đã xác định rõ rồi, cho dù bị phát hiện thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn" Doãn Xuyên an ủi Vương Cảnh một chút, rồi vội vàng ra khỏi phòng Vân Vũ Lôi. Theo Vương Cảnh thấy, nhất định là Doãn Xuyên đã mót lắm rồi.
 
Đương nhiên không phải Doãn Xuyên mót tồ. Gã chỉ là rất nôn nóng muốn biết nguồn gốc làn hương thơm dịu kia. Làn u hương có ấn tượng sâu sắc trong lòng Doãn Xuyên đột nhiên đến khiến cho gã cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc. Bởi vì gã biết, là hương thơm dịu đặc biệt kỳ lạ đó là mùi hương cơ thể đặc biệt chỉ có trên thân thể Dung An Dao. Doãn Xuyên còn nhớ rất rõ. Loại u hương đó của Dung An Dao bình thường không thể ngửi thấy được, chỉ có lúc nàng động tình mới tự nhiên sinh ra. Hơn nữa dường như càng động tình thì làn hương đó càng đậm. Chẳng lẽ lúc này Dung An Dao đang động tình? Chẳng lẽ có nam nhân bên cạnh Dung An Dao? Doãn Xuyên rất tức giận. Gã say mê làn hương thơm dịu dó, càng say mê Dung An Dao hơn. Gã tuyệt đối không cho phép bất kỳ nam nhân nào chạm tới Dung An Dao.
 
Cửa phòng Dung An Dao mở rộng, tiếng rên rỉ bên trong càng lúc càng rõ hơn, bởi vì Doãn Xuyên đã bước tới gần cửa.
 
Nhưng, thứ Doãn Xuyên nhìn thấy lại là một bức oán nữ tự an ủi. Doãn Xuyên rất yên lòng, nhưng lại cũng hưng phấn nhiều hơn. Bởi vì tiếng hô gọi từ miệng Dung An Dao không ngờ lại là tên gã. Doãn Xuyên biết, Dung An Dao thích gã, cho dù là lúc tự an ủi cũng tưởng tượng đến gã. Đương nhiên Doãn Xuyên rất kích động. Cuối cùng gã hiểu rõ cân nặng của mình trong lòng Dung An Dao như thế nào.
 
Việc phát sinh quan hệ với Dung An Dao đã xảy ra được mấy ngày, nhưng dường như Dung An Dao đã quên mất đoạn quan hệ đó. Mấy lần chạm mặt với Doãn Xuyên, nàng đều như vô tình cố ý lảng tránh Doãn Xuyên. Thậm chí đến cả ánh mắt của Doãn Xuyên Dung An Dao cũng không vui lòng tiếp xúc.
 
Doãn Xuyên còn đang lo lắng khó có cơ hội nối lại tiền duyên với Dung An Dao. Thật không ngờ nổi, Doãn Xuyên lại chính tai nghe thấy Dung An Dao đang gọi tên gã.
 
Khe thịt mê người, nước non dâm đãng, đồn bộ tròn trĩnh, lại còn dây đeo tất tơ tằm tràn đầy quyến rũ kia. Chà, trời ạ, không ngờ cũng là màu đen. Chẳng lẽ mình biết Doãn Xuyên này thích màu đen nhất hay sao? Ngọn lửa dục của Doãn Xuyên bắt đầu bốc cháy đùng đùng, một khi cháy lên là không thể dập tắt nổi. Gã cởi luôn chiếc nội khố duy nhất trên người, lộ ra cự vật hung ác.

 
"Ài, Dung a di, mình sao phải khổ như vậy chứ?" Doãn Xuyên phát ra một tiếng than thở.
 
"Ai? A. sao lại, sao lại là mình? Mình.mình đừng tới đây" Tiếng than thở ôn nhu của Doãn Xuyên lọt vào tai Dung An Dao đúng là tiếng sấm giữa trời quang. Nàng sợ đến nhũn người ngã xuống giường. Khi nàng đưa mắt nhìn lại là Doãn Xuyên, nàng chấn kinh đến há hốc miệng ra.
 
"Mình..mình đóng cửa làm gì? Mình.mình ra ngoài đi" Dường như Dung An Dao đã có vẻ nói năng lộn xộn.
 
"Dung a di, mình làm như vậy là không đúng rồi. Tự an ủi thì tự an ủi rồi, không ngờ còn lôi cả tôi vào nữa, không ngờ coi tôi làm đối tượng ý dâm của mình. Mình thật xấu nha" Doãn Xuyên đắc ý leo lên giường. Ánh mắt gã chăm chú nhìn cây lục ngọc dương cụ kia. Lục ngọc dương cụ đã khôi phục màu lục sẫm dường như có linh tính, hơi rung động một chút. Doãn Xuyên hiếu kỳ vươn tay ra.
 
"Đừng, đừng chạm....." Dung An Dao chân tay cuống quýt. Nàng hận không thể mọc ra tám, mười đôi tay để che đậy tất cả những bộ vị đáng xấu hổ trên người. Đáng tiếc, Dung An Dao chỉ có hai tay. Vùng đất riêng tư thầm kín khiến người bốc hỏa của nàng bộc lộ hoàn toàn trước mắt Doãn Xuyên.
 
"Không ngờ lại còn biết động đậy, thật kỳ diệu. Nếu không phải là ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình, tôi còn không biết bên cạnh Dung a di lại có anh bạn nhỏ đáng yêu như vậy" Doãn Xuyên chẳng hề quan tâm tới lời cảnh cáo của Dung An Dao. Gã đưa tay ra, nắm lấy lục ngọc dương cụ.
 
"Không được, a..chậm chút.........." Dung An Dao lớn tiếng hờn dỗi. Nàng giang rộng hai chân, mắt mở trừng trừng nhìn Doãn Xuyên rút lục ngọc dương cụ ra.
 
Có lẽ vẫn còn có nhiệt độ cơ thể trên người Dung An Dao, lúc lục ngọc dương cụ vào tay Doãn Xuyên cảm thấy ấm áp khác thường. Gã rút lục ngọc dương cụ ra rất chậm chạp, mang theo chất dịch dinh dính cùng những vết màu trắng ngà.
 
"Ha, cái thứ màu trắng này thật không ít" Doãn Xuyên lấy đầu ngón tay quệt quệt những dấu vết màu trắng ngà kia.
 
"Ư, Doãn Xuyên, mình muốn làm a di xấu hổ đến chết à?" Dung An Dao không thể nào đối diện với vẻ mặt châm biếm xấu xa của Doãn Xuyên, vớ lấy một cái gối che lên mặt. Nhưng đột nhiên nàng lại quẳng chiếc gối đi, bởi vì lại có một cây gậy to đùng khác nhanh chóng lấp đầy hạ thể trống rỗng của nàng. Cái thứ kia cũng khiến Dung An Dao có ấn tượng rất sâu sắc.
 
"A.Doãn Xuyên mình..mình giậu đổ bìm leo. Tôi thật là nhạc mẫu của mình, mình đừng như vậy, chúng ta không.không thể lại phạm sai lầm...." Dung An Dao lớn tiếng kháng nghị. Nhưng khi Doãn Xuyên đâm một cú lút cán, Dung An Dao thở hổn hển ôm lấy cổ Doãn Xuyên, hai chân quặp chặt lấy eo lưng Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên hôn lên đôi môi quyến rũ của Dung An Dao, xoa nắn nhũ phong không giống của bình thưởng của nàng, khẽ cười nói: "Đâu thể gọi là dậu đổ bìm leo, phải gọi là lợi dụng sơ hở"
 
"Ư, thật là oan nghiệt nha. Doãn Xuyên, Dung a di có gì xấu xa cũng để mình biết hết. Xem ra, trong số mạng Dung a di đã định trước không thể rời xa mình. A.mình phải thương yêu a di..."
 
"Tôi đương nhiên yêu thương rồi, cái đó còn phải nói sao?"
 
"Còn nói thương yêu, mình cứ ăn hiếp tôi, bây giờ cũng ăn hiếp tôi....."
 
"Tôi ăn hiếp mình đâu?"
 
"Vậy mình..mình sao còn.còn không cử động?"
 
Doãn Xuyên chuyển động. Vừa bắt đầu đã xâm lược từng tấc da thịt trên người Dung An Dao như vũ bão. Gã rút ra cắm vào âm vang đầy lực, mạnh mẽ chắc chắn. Dung An Dao mềm mại như một chiếc lá nhỏ trong cơn dông tố, tỏ ra nhỏ bé yếu đuối đến vậy. Nhưng Doãn Xuyên không hề tỏ ra thương hại. Ánh mắt gã tràn ngập nhục dục. Chiếc vớ tơ tằm cũng theo những cú giáng hết cú này tới cú khác vào giữa nụ hoa mong manh mà bị bứt xé một cách thô lỗ thành những mảnh te tua.
 
"A. Doãn Xuyên. Dung a di không thể thiếu mình!" Dung An Dao gấp hai chân lên gác lên vai Doãn Xuyên.
 
"Dung a di, sau này mình đừng dùng cái thứ đồ xanh xanh kia nữa, hãy dùng cái này của tôi được không? A. khít quá"
 
Ánh mắt Doãn Xuyên liếc về phía lục ngọc dương cụ. Khiến cho gã hưng phấn hơn là trong ngăn kéo cái két ở đầu giường có một cái rương màu sắc lộng lẫy. Cái rương không lớn, nhưng bên trong không ngờ có rất nhiều thứ nhìn có vẻ không tầm thường, trong đó không ngờ có hai chiếc chén nhỏ màu vàng.
 
"Mình thật xấu xa.. cũng không nói rõ, cái kia của . của mình là cái gì?" Dung An Dao yêu kiều trừng mắt với Doãn Xuyên. Đương nhiên nàng biết Doãn Xuyên đang khêu gợi.
 
"Cứ cái này nha!" Doãn Xuyên càng hiểu rõ lời của Dung An Dao tràn ngập sự khiêu khích. Gã rút dương cụ to lớn ra, để cho Dung An Dao đang nằm nhìn rõ con quái vật của gã.
 
"A, đừng có rút ra, nhét.nhét trở lại" Dung An Dao uốn éo thân thể cực kỳ mảnh mai. Nàng dùng ngôn ngữ cơ thể cám dỗ nhất để cầu khẩn Doãn Xuyên.

 
"Cho vào cũng được, có điều, mình phải gọi tôi một tiếng lão công, tôi sẽ cho vào" Doãn Xuyên liếm láp nhũ đầu của Dung An Dao.
 
"A.như vậy sao được? Tôi không"
 
"Không thật à?" Doãn Xuyên nút mút nhũ đầu của Dung An Dao, còn để nhục bổng to tướng ở bên ngoài mật huyệt, dùng góc cạnh quy đầu không ngừng cọ xát lên nếp gấp của mật huyệt.
 
"A..lão công!" Dung An Dao rên lên một tiếng với giọng nhỏ đến mức chỉ nàng mới có thể nghe thấy.
 
"Nghe không rõ, mời nhạc mẫu đại nhân nói lại lần nữa" Doãn Xuyên vò nghịch nhũ phong của Dung An Dao hệt như vắt sữa. Thậm chí gã còn chọc chọc quy đầu to như quả trứng gà vào mật huyệt, sau đó không động đậy, khơi dậy ham muốn của Dung An Dao.
 
"A.. lão công, Doãn Xuyên lão công, đừng giày vò tôi nữa.ô....." Đồn bộ Dung An Dao vụng về hẩy tới. Nhưng mỗi lần nàng hẩy lên một chút, Doãn Xuyên lại lui lại một chút, cho đến khi Dung An Dao kêu lên hai tiếng "lão công", Doãn Xuyên mới chọc mạnh vào, sau đó hết sức đánh gõ mật huyệt mong manh.
 
Dung An Dao lớn tiếng rên rỉ: "Lão công hôn tôi"
 
Doãn Xuyên điên cuồng nút mút lưỡi Dung An Dao. Một lần nữa gã lại ngửi thấy làn hương thơm dịu kỳ quái kia. Doãn Xuyên biết Dung An Dao đã động tình, gã càng hy vọng có thể chinh phục nữ nhân kỳ diệu này, khiến nàng thần phục dưới hông gã. Doãn Xuyên biết, chỉ cần có thể chinh phục được Dung An Dao, vậy gã sắp có được thứ mà nam nhân ước mong: tiền tài và mĩ nữ. Nam nhân trong thiên hạ không một người nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của tiền bạc và mĩ nữ. Doãn Xuyên cũng không phải ngoại lệ, cho nên, gã muốn dùng mọi thủ đoạn để kích thích Dung An Dao.
 
Dung An Dao mê mẩn. Nàng hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của nhục dục. Mỗi một tế bào trong thân thể nàng đều rơi vào trạng thái mẫn cảm nhất, cho dù là sự trêu ghẹo nhỏ nhặt nhất cũng đủ khiến cho nàng kích động. Sự trêu ghẹo của Doãn Xuyên điên cuồng mà trực tiếp. Thậm chí Dung An Dao còn không nhớ nổi Doãn Xuyên giở ra bao nhiêu tư thế, những tư thế mà bình thường Dung An Dao còn không dám nghĩ tới, hiện giờ lại để cho Doãn Xuyên lần lượt sử dụng hết tư thế này đến tư thế khác.
 
"Con về rồi, mụ, có khách đến nhà" Giọng nói uốn éo từ ngoài cửa vọng vào, tiếng bước chân hỗn loạn cũng báo hiệu có khách tới. Giọng nói đó cả Doãn Xuyên lẫn Dung An Dao đều rất quen thuộc. Đó là giọng nói của Vân Vũ Phi.
 
Doãn Xuyên và Dung An Dao cùng kinh ngạc yên lặng. Bọn họ biết, Vân Vũ Phi đã về, chỉ là không biết vị khách nào đến. Nhưng cho dù là ai đến, giờ này khắc này họ chẳng thể gặp ai, cũng chẳng muốn gặp ai.
 
"Trời ạ, tiểu Phi về rồi. Tôi phải làm sao đây?" Dung An Dao trong nỗi hưng phấn tỏ ra vô cùng khổ não. Nàng giờ chẳng có chút chủ kiến nào.
 
"Đừng lo lắng, chúng ta không nói gì...." Doãn Xuyên chậm rãi cử động dương cụ của gã. Lưỡi gã một lần nữa luồn vào trong miệng Dung An Dao.
 
"ư....."
 
"Cộc cộc.mụ, mẹ có ở trong không?" Vân Vũ Phi gõ nhẹ lên cửa phòng Dung An Dao, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Nàng không cách nào vào phòng mẫu thân, bởi vì chỉ cần Dung An Dao ra khỏi nhà nhất định sẽ khóa phòng mình lại, không cho phép hai tỷ muội họ vào phòng.
 
Vân Vũ Phi còn nhớ rõ, rất nhiều năm trước từng lén chạy vào phòng mẫu thân lục lọi linh tinh, kết quả lần đầu tiên trong đời bị mẫu thân vẫn luôn rất thương yêu hai tỷ muội nàng trách mắng một trận, cho nên Vân Vũ Phi không dám lại lén lút chạy vào phòng mẫu thân nữa. Trước đây, Vân Vũ Phi không hiểu nguyên nhân vì sao mẫu thân lại nổi giận, nhưng giờ xem ra, đái khái là có liên quan tới hai chiếc chén kia.
 
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Phi chẳng có hứng thú bước về phía phòng tỷ tỷ Vân Vũ Lôi. Nàng đã khẳng định mẫu thân không ở trong phòng mà ra khỏi nhà rồi.
 
Nhưng khiến Vân Vũ Phi không ngờ được là, tỷ tỷ Vân Vũ Lôi cũng không ở nhà, bởi vì nàng đã gõ cửa phòng Vân Vũ Lôi. Câu trả lời nhận được cũng là sự tĩnh lặng.
 
Vương Cảnh toàn thân không một mảnh vải lại bị tiếng gõ cửa của Vân Vũ Lôi làm giật mình tỉnh giấc ngủ say. nàng nhìn ra cửa phập phồng lo sợ, chỉ e Vân Vũ Phi mở cửa tiến vào.
 
Vân Vũ Phi không mở cửa bước vào. Nàng không có chìa khóa phòng tỷ tỷ Vân Vũ Lôi. Nhưng nàng cũng khẳng định Vân Vũ Lôi nhất định không ở nhà, bởi vì nàng lên tiếng: "Anh xem, lão bà bảo bối của anh và tỷ tỷ em đại khái là đi ra phố rồi. Họ ấy à, chỉ thích đi dạo, mua y phục"
 
"Chẳng lẽ em không thích. Chẳng phải em cũng mua sắm suốt sao?" Giọng nói của người khách khiến Vương Cảnh giật mình chấn kinh. Bởi vì giọng nói đó nàng quá quen thuộc. Đó là giọng của trượng phu Lý Kha. Nhưng chuyện xảy ra tiếp đó làm cho người trong mấy gian phòng càng chấn kinh.
 
"Hứ, em sao có thể so với lão bà của anh? Cô ta có một lão công yêu cô ta, cưng chiều cô ta như vậy chăm lo, cô ta thích mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, cô ta thích mua thứ gì thì mua thứ nấy" Vân Vũ Phi hừ khẽ.
 

"Em xem em kìa, đã sắp kết hôn làm lão bà của người ta rồi, còn vẫn cứ nói những câu chua chua như vậy. Ài, cũng không biết sau này chúng ta còn có thể cùng nhau không"
 
Lý Kha ít nhiều cảm thấy thất lạc. Vân Vũ Phi xinh đẹp như thế, cặp đùi nàng hấp dẫn đến vậy, không một nam nhân nào chấp nhận buông một nữ nhân như vậy. Do Vân Vũ Phi sắp gả chồng, người từng là của riêng giờ lại có chủ nhân khác, điều đó có thể không khiến cho người ta thất lạc sao?
 
"Lý Kha, anh .anh đừng nói như vậy mà. Đúng rồi, lão bà của anh vẫn thường xuyên đến nhà chúng em, nhưng đây là lần đầu anh đến, em đi pha trà cho anh" Vân Vũ Phi có chút khó xử nói lảng đi. Nàng từng biết bao lần mơ tưởng có thể thay thế vị trí của Vương Cảnh. Trong mắt nàng, Lý Kha thật văn nhã, ôn nhu, lương thiện, biết chiều chuộng. Quãng thời gian với Lý Kha có thể nói là ngập tràn khoái lạc và mộng tưởng.
 
Đương nhiên Vân Vũ Phi không thể nào quên hết mọi thứ. Chỉ là Doãn Xuyên đột nhiên xông vào, khiến cho nàng thích thú, cũng khiến nàng do dự khó quyết. Mặc dù nàng có cảm tình với Lý Kha nhiều hơn, nhưng dù sao Lý Kha cũng đã có gia đình, nàng có ngốc thì cũng biết không thể nào có được Lý Kha. Mặc dù thời gian Doãn Xuyên xuất hiện khá ngắn, nhưng niềm hạnh phúc mang lại cho Vân Vũ Phi lại thật chấn động, tuy là vẻn vẹn về mặt nhục thể.
 
"Thôi không uống đâu, anh phải đi rồi. Vốn định đến xem xem Vương Cảnh có ở đây không" Lý Kha chú ý đến việc Vân Vũ Phi nói lảng sang chuyện khác, trong lòng hắn càng không thấy thoải mái.
 
"Anh gọi điện thoại cho em chỉ là muốn tìm lão bà của anh à?" Trong lòng Vân Vũ Phi chua chua.
 
"Đúng vậy. Gọi vào điện thoại cô ấy lại tắt máy, có.có chút chuyện muốn tìm cô ấy. Lúc cô ấy ra khỏi nhà chỉ nói đến nhà em nói chuyện với tỷ tỷ em, cho nên mới gọi điện cho em hỏi thử xem" Lý Kha ăn ngay nói thật.
 
Mấy ngày qua, trong đầu hắn không ngừng hiện ra tình cảnh Doãn Xuyên thọc sinh thực khí của gã vào trong Vương Cảnh. Hắn phẫn nộ, ghen ghét. Thậm chí hắn đem nỗi phẫn nộ và ghen ghét đó hóa thành động lực tính dục, sau đó phát tiết trên người Vương Cảnh như phục thù, khiến cho Vương Cảnh không hiểu rõ tình hình cứ thầm khen ngợi năng lực tính dục của hắn có thể so sánh với Doãn Xuyên.
 
Nhưng dường như Lý Kha càng lo lắng hơn, lo lắng mất Vương Cảnh. Vị trí của Vương Cảnh trong lòng Lý Kha không một ai có thể thay thế được. Dù cho hắn phát hiện Vương Cảnh có tư tình với Doãn Xuyên, hắn cũng không hề nghĩ tới việc bỏ Vương Cảnh. Hắn không sao tưởng tượng nổi cuộc sống sau khi rời bỏ Vương Cảnh sẽ có tình cảnh như thế nào.
 
Hôm nay, Vương Cảnh vừa đi, hắn đã lo lắng. Lo lắng không biết có phải là Vương Cảnh kiếm cớ đi yêu đương vụng trộm với Doãn Xuyên hay không. Hắn nôn nóng, bàng hoàng, nghi ngờ nhưng cũng chẳng có biện pháp nào. Có lẽ chịu không nổi nỗi giày vò của chờ đợi, Lý Kha gọi điện thoại cho Vương Cảnh. Nhưng Vương Cảnh đã tắt điện thoại. Không có cách nào, hắn đành bấm số máy của Vân Vũ Phi. Hắn hy vọng đến Vân gia một chuyến để chứng thực là Vương Cảnh có ở Vân gia. Đáng tiếc, Lý Kha không nhìn thấy Vương Cảnh. Điều đáng an ủi duy nhất là, có lẽ Vương Cảnh đi ra phố mua sắm cùng Vân Vũ Lôi rồi.
 
"Này, anh ngẩn ra gì thế. Sau này, anh.chúng ta vẫn là bạn tốt mà" Thấy bộ dạng mất cả hồn vía của Lý Kha, Vân Vũ Phi cười. Nàng có vẻ thẹn thùng. Vân Vũ Phi cứ cho là Lý Kha vẫn còn lưu luyến đoạn tình cảm kia, còn đang cảm thấy khó chịu vì nàng sắp gả chồng. Nàng càng cho là Lý Kha gọi điện thoại cho nàng tìm Vương Cảnh chỉ là một cái cớ, một cái cớ để gặp được nàng.
 
"Bạn tốt? Chúng ta không làm bạn tốt. Anh không tin bạn bè, càng không tin có bạn tốt" Lý Kha cười khổ. Đối với định nghĩa của bạn tốt, hắn có sự trải nghiệm tốt nhất.
 
 
"Vậy..vậy anh muốn thế nào. Không làm bạn bè, chẳng lẽ.chẳng lẽ anh muốn vụng vụng trộm trộm à?" Vân Vũ Phi thẹn thùng nhìn Lý Kha.
 
"Vụng vụng trộm trộm có gì không tốt? Vẫn còn tốt hơn là mất hết" Đương nhiên Lý Kha nhìn ra cặp mắt to tròn của Vân Vũ Phi long lanh như sắp ứa nước. Hắn còn phát hiện cặp đùi mê người của Vân Vũ Phi đang nhẹ nhàng mở ra.
 
"Ai da, anh không sợ lão bà của anh biết, nhưng em lo Doãn Xuyên biết. Lý Kha, sau này anh không được phép lại..lại đụng đến em a!" Vân Vũ Phi ngồi cạnh Lý Kha hơi thở như lan.
"Lo ngại thì sao em còn ngồi gần anh như thế?" Lý Kha không phải gã ngốc. Nội khố màu hồng nhạt của Vân Vũ Phi đã lộ ra. Nội khố rất mỏng, rất trong, dải đất đen nhánh chỉ nhìn lướt cũng thấy.
 
"Vậy em ngồi xa một chút" Vân Vũ Phi cười khúc khích. Nàng chỉ dịch mông đi chút xíu.
 
"Quần của em lộ ra kìa" Lý Kha buồn cười. Giữa hai đùi hắn đã bắt đầu kích động.
 
"Làm gì có?" Vân Vũ Phi khoa trương tốc cả váy lên. Lần này Lý Kha không những nhìn thấy dải đất đen nhánh, thậm chí gã còn nhìn thấy giữa mảng đen nhánh đó dường như có một chút nước. Chết người là Vân Vũ Phi lại còn hỏi tiếp: "Vậy anh nói xem quần của em màu gì?"
 
Lý Kha cứng lên, rất cứng. Mặc dù mấy ngày qua hắn điên cuồng phát tiết rất nhiều lần trên người Vương Cảnh, nhưng hắn vẫn chịu không xiết sự cám dỗ như vậy. Trước sự chống cự yếu ớt của Vân Vũ Phi, hắn lột tấm nội khố đầy hấp dẫn kia.
 
"Anh muốn làm gì vậy?" Lý Kha đã móc tên gia hỏa sưng sỉa ra, Vân Vũ Phi còn hỏi Lý Kha muốn làm gì.
 
"Em lập tức sẽ biết anh muốn làm gì" Lý Kha banh hai chân Vân Vũ Phi ra. Đó là đôi chân ngọc khiến người ta mê say. Để Lý Kha không buồn để ý đến cặp đùi hắn luôn yêu quý nhất, trừ phi có chỗ còn hấp dẫn hắn hơn. Không sai, có một chỗ còn khiến Lý Kha say mê.
 
"A..e sắp có lão công rồi, sao anh có thể tùy tùy tiện tiện lại.lại thọc vào?" Vân Vũ Phi đu đua chân, dịch chuyển đồn bộ. Đó không giống như chống cự, mà giống như điều chỉnh góc độ tiếp nhận hơn. So với con quái vật của Doãn Xuyên, tên gia hỏa của Lý Kha mặc dù kém hơn một chút, nhưng cũng uy lực kinh người. Trong thoáng chốc Vân Vũ Phi đã được lấp đầy.
 
"Anh đâu có tùy tiện. Anh rất nghiêm túc đấy chứ" Lý Kha vung tên gia của của hắn, tấn công mạnh mẽ vào thánh địa của Vân Vũ Phi. Tiếng "bép bép" vang lên kịch liệt khắp cả gian phòng. Cho dù là người điếc cũng nghe thấy tổ khúc rung động lòng người đó.
 
Trong phòng chẳng có ai là người điếc cả. Một người điếc cũng không có. Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ rõ ràng ràng. Cỉ là có vài người chỉ có thể coi mình như người điếc mà thôi.
 
Dung An Dao nghe thấy rất rõ ràng. Mặc dù cách một cánh cửa, nhưng nàng vẫn nghe rõ Vân Vũ Phi nói chuyện với một nam nhân, gần như mọi lời đối thoại. Đương nhiên bao gồm cả những tiếng "bép bép" kỳ dị kia.
 
Nàng nổi giận. Nàng hổ thẹn. Nàng chỉ có thể dùng giọng nói ôn nhu nhất, dễ nghe nhất của mình để an ủi Doãn Xuyên: "Bắn vào đi, lão công, tôi muốn mình bắn vào. Tôi không biết cách dạy dỗ con, vậy để cho mụ mụ nó đến bồi thường cho tội lỗi của nó đi. Mình ngàn vạn lần đừng tức giận, được không? Doãn Xuyên mau bắn ra đi"
 
Doãn Xuyên dường như chẳng hề tức giận. Có lẽ sợ phát ra tiếng động, gã đâm vào rút ra rất chậm rãi, nhưng rất có lực lượng. Lưu lượng tiết ra mãnh liệt của Dung An Dao đã báo hiệu nàng sắp leo lên tới đỉnh khoái lạc. Gã cũng dùng giọng nói ôn nhu nhất, dễ nghe nhất nói với Dung An Dao: "Tôi không tức giận. Tôi nói rồi, nếu như có thể có được mình, tôi thà bỏ hai cô con gái của mình. Tôi yêu mình, thật sự yêu mình. Tiểu Dung Dung của tôi"

 
"Đáng ghét, sao mình lại gọi người ta là tiểu..tiểu Dung Dung, ghê cả người" Dung An Dao rất cảm động. Nàng muốn cười, nhưng cười không nổi. Bởi vì Doãn Xuyên xay nghiền cũng chẳng hề thua kém đâm thọc. Nàng đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
 
"Tiểu Dung Dung, tôi sắp bắn ra đây.ách" Tinh quan của Doãn Xuyên sụp đổ, gã phát động đợt tấn công cuối cùng.
 
"A.ô.ô" Dung An Dao đong đưa bờ mông tròn kịch liệt, thiếu chút nữa thì kêu thét lên. Cũng may Doãn Xuyên kịp thời hôn lấy miệng Dung An Dao. Nhưng tiếng thở ư ư mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác không biết là ai phát ra. Chỉ là nơi nhục thể họ giao tiếp nhau đã trở thành một mảng lầy lội, thấm ướt thân thể, cũng thấm ướt cả chiếc giường.
 
Tiếng thở hổn hển dần dần lắng xuống, nhưng Dung An Dao vẫn quấn lấy Doãn Xuyên. Lưỡi nàng chọc ghẹo Doãn Xuyên, mút lấy nước miếng của Doãn Xuyên. Nàng còn dẫn dắt Doãn Xuyên vuốt ve nhũ phong của nàng. Doãn Xuyên không ngờ nổi Dung An Dao vẫn luôn dè dặt lại có thể chủ động như vậy. Gã hưng phấn hưởng ứng sự dẫn dắt của Dung An Dao. Nhưng Doãn Xuyên biết, Dung An Dao đang dẫn dắt sự chú ý của gã. Bởi vì tình hình chiến sự bên ngoài cửa càng ngày càng ác liệt, dâm ngôn lãng ngữ tràn ngập tai mọi người. Mặc dù có thể giả vờ không nghe thấy, nhưng không thể cự tuyệt sự việc đã xảy ra.
 
"Tiểu Dung Dung, mặc dù trong lòng tôi có chút không thoải mái, nhưng mình đừng áy náy, càng không được tự trách. Chuyện của tiểu Phi tôi sẽ xử lý. Dù sao hai đứa vẫn chưa chính thức kết hôn. Cô ấy có quyền làm việc cô ấy muốn làm. Điều quan trọng là, tôi có được mình, vậy là đủ."
 
"Mình thật là người tốt. Tôi thật không ngờ nổi mình lại rộng lượng như vậy. Tiểu Phi làm ra chuyện xấu xa như vậy, mình vẫn có thể đối tốt như vậy. Thế thì tương lai tôi không lo giao phó lầm cho mình. Tôi thật sự rất vui mừng. Hôm nay chúng ta sẽ không ra khỏi cửa nữa. Tôi muốn ân ái cùng mình cả một ngày" Dung An Dao cởi áo ngực ra, giật hết vớ rách trên người, lộ ra thân thể đẫy đà trắng nõn.
 
Doãn Xuyên tham lam ngắm nhìn nhất cử nhất động của Dung An Dao. Gã phát hiện mặc dù Dung An Dao đoan trang, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại phong tư thướt tha, muôn vàn quyến rũ. Gã nhỏ giọng hỏi: "Làm một ngày sao đủ được? Ít nhất phải làm ba ngày"
 
"Có phải nam nhân đều muốn hơn người không? Ba ngày? Đợi lát nữa mình lại xin tha." Dung An Dao nhịn không nổi bật cười một tiếng.
 
Khuôn mặt vui vẻ của Dung An Dao như đóa mẫu đơn nở rộ, tươi đẹp vô cùng. Doãn Xuyên cảm thấy cả gian phòng như cũng cười lên, nhưng gã lại không cười nổi. Bởi vì Dung An Dao đã nắm lấy dương cụ của gã, một cái miệng mê người đã ngậm lấy quy đầu của gã.
 
"Ác" Doãn Xuyên khó nhọc thở ra một hơi dài. Gã không ngờ nổi đầu lưỡi Dung An Dao còn linh hoạt khéo léo hơn cả tay. Cái lưỡi nhỏ thơm tho tinh nghịch đó thuần thục lượn vòng quanh dương cụ. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, dương cụ sa sút tinh thần kia đã biến thành con quái vật hung hăng.
 
"Lợi hại a!" Dung An Dao kinh ngạc nhả con quái vật ra.
 
"Vừa rồi mình nói ai xin tha!" Doãn Xuyên cười lạnh.
 
"Tôi đâu có nói câu đó. Mình đừng có đổ oan cho tôi!" Dung An Dao làm ra vẻ vô tội.
 
"Vậy tôi nghe lầm à?" Doãn Xuyên hỏi.
 
"Đương nhiên là nghe lầm rồi, tiểu nam nhân của tôi" Dung Anh Dao cười hi hi quyến rũ.
 
"Mình nói tôi nhỏ?" Doãn Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
 
"Đương nhiên là nhỏ rồi. Mình có to đến thế nào, lớn đến thế nào, tỷ tỷ đây đều có thể ăn được hết!" Dung An Dao chẳng hề tỏ ra yếu thế nhấp nháy hàng mi cong cong.
 
"Vậy mình ăn thử xem!" Doãn Xuyên cười lạnh. Gã không tin Dung An Dao vừa cung phụng dưới hông gã lại dám tiếp nhận khiêu chiến.
 
"Ăn thì ăn" Dung An Dao bò dậy, thân thể vắt qua hai chân Doãn Xuyên. Một bàn tay thon mảnh đã nắm lấy con quái vật đang không ngừng nhảy nhót, nhắm chuẩn cửa bồng, từ từ ngồi xuống, cho đến khi hoàn toàn nuốt chửng con quái vật vào trong mảng rừng rậm đen nhánh.
 
"Ưm..."
 
"Ư....."
 
Hai tiếng rên rỉ, một đoạn tình cảm, đến thật đột ngột, nhưng rất nồng cháy, đúng như một bài thơ nhỏ:
 
Chưa vì khách quét lối hoa,
Cửa bồng nay mới mở ra vì người*
 
------------
* Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Khách chí của nhà thơ Đỗ Phủ thời Đường:
 
hoa kính bất tằng duyên khách tảo
bồng môn kim thủy vi quân khai.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui