Editor: Lệ Cung Chủ
Bởi vì phải cùng với Cố Chương tiếp cha mẹ ăn cơm Akutagawa Nhật Bản, Gia Thần mãi cho đến buổi tối chín giờ hơn mới có thể thoát thân, Tây Phàm cũng đã tự mình bắt xe đến ‘đường một chiều’.
Buổi tối cuối tuần trong quán rượu người rất nhiều, không khí tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt. Thời điểm Gia Thần đi vào, dưới ánh đèn nhu hòa ảm đạm, Tây Phàm đang ca hát, giai điệu xa lạ, trầm bổng ưu thương, nhạc đệm chỉ có cây đàn ghi-ta đơn thuần trong tay Tây Phàm.
…
Thượng đế, ta đặt mình ở trong tay người,
Không muốn oán hận, không muốn buông tay,
Nhưng cầu kiếp sau, đừng gặp lại nữa,
Đừng cố chấp nữa, đừng cưỡng cầu nữa,
Nhưng cầu kiếp sau, đừng biết đến ái tình.
…
Khúc ca đã gần kết thúc, giai điệu bồi hồi, lặp lại không thôi.
Tây Phàm buông mi mắt xuống, dung nhan tuấn mỹ, thanh âm mỏng manh mà không sóng gió, lại một lần nữa làm cho Thịnh Gia Thần ngây ngốc ở nơi đó, hắn tựa vào quầy bar, si ngốc nhìn Lý Tây Phàm nhẹ than khẽ hát, trong bóng tối, tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài trầm.
Tây Phàm chậm rãi sờ soạng buông đàn ghi-ta, cước bộ ‘thùng thùng’ truyền tới, tiếp theo một đôi tay nhỏ bé cứng rắn bắt lấy mình, Tây Phàm ôn hòa nở nụ cười, Tiểu Hào, thằng nhóc này, hôm nay tới thật trễ.
Gia Thần bưng một ly rượu đi đến một góc, đại cẩu cư nhiên cũng ở đây, đang vui vẻ vẫy vẫy chơi cùng Tiểu Hào, Tây Phàm cười khanh khách tựa vào cái ghế mềm mại, Gia Thần đi qua ngồi ở bên cạnh y, trong bóng tối ôm lấy thắt lưng hơi gầy của Tây Phàm.
“Tiểu Hào, có thích đại cẩu hay không?” Tựa lưng vào Gia Thần, Tây Phàm hỏi Tiểu Hào.
“Đương nhiên thích.” Tiểu Hào đút cho đại cẩu miếng khoai.
“Vậy thì giúp Tây Phàm ca ca nuôi nó được không?” Cảm thấy cánh tay bên hông bất mãn siết chặt, Tây Phàm hơi hơi mặt nghiêng nói: “Gia Thần, chúng ta đi lên đảo, đại cẩu sẽ cô đơn.”
“Chúng ta có thể mang theo nó.”
“Ta không thể… Đi nơi nào cũng mang theo nó.” Tây Phàm quay đầu lại, thấp giọng nói.
“Nhưng mà Tây Phàm ca ca, mẹ của ta không cho ta nuôi chó, mẹ nói căn phòng không cách âm, sẽ làm phiền hàng xóm.” Tiểu Hào khổ sở ngửa mặt nói.
“A.” Tây Phàm sửng sốt, mộc mộc gật gật đầu, nửa ngày mới vỗ vỗ tay nhẹ giọng kêu lên: “Đại cẩu!”
Đại cẩu bỏ rơi Tiểu Hào, phe phẩy cái đuôi nhào lên, duỗi đầu lưỡi liếm liếm, khoát cái chân lông xù lên trên cánh tay Tây Phàm.
“Đại cẩu, vậy ngươi phải… Làm sao bây giờ a.” Ôm lấy đại cẩu, Tây Phàm ảm đạm cười nói.
***
Buổi tối, Tây Phàm nói mình có chút không thoải mái, sớm tắm rửa sạch sẽ liền muốn đi ngủ.
Nhìn y cúi đầu ngồi ở trên giường, Gia Thần đau lòng đi qua, cẩn thận nhìn gương mặt Tây Phàm. Dưới ánh đèn, hai gò má của Tây Phàm trơn bóng, khuôn mặt thon dài trời sinh, cằm nhọn, hơn nữa đôi mắt đen thăm thẳm, trong nét thanh tú pha vài phần đơn thuần.
Cảm giác Gia Thần nắm cằm của mình mãi không chịu buông tay, Tây Phàm liền cười rộ lên, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng sờ trên đôi mắt của Gia Thần, nói ‘tên sói đội lốp người nhà ngươi hiện tại nhất định là mắt sáng rực giống như kẻ trộm’. Nhìn khóe miệng đạm mầu của y cong lên, Gia Thần nhịn không được áp sát, hôn lên đôi môi mỏng mềm mại mê người kia.
Tây Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, nụ hôn của Gia Thần ôn nhu mà ngọt ngào, tản ra mùi hương Gevallia nhàn nhạt. Đang lúc trầm mê, Tây Phàm đột nhiên cảm thấy nơi cổ họng một trận tanh ngọt, hai cánh tay dùng sức, nhất thời đẩy Gia Thần ra, Tây Phàm cười nói ‘Gia Thần, ta muốn đi WC, ta sắp nhịn không nổi rồi’.
Gia Thần cười buông y ra còn mắng ‘hỗn đản, ngươi thực biết lựa thời điểm’, Tây Phàm che miệng vội chạy đi.
Tựa vào trên bồn cầu, Tây Phàm “Oa” phun ra, nhìn không thấy màu đỏ tươi chói mắt, Tây Phàm chỉ để ý xả nước dội rửa. Gia Thần ở bên ngoài vội vàng hỏi ‘Tây Phàm ngươi làm sao vậy?’ Tây Phàm xoay người lại nói ‘nhất định là do miếng thịt bò lúc tối đã bị hỏng’.
Gia Thần cau mày đi tới, dùng hai má nhẹ nhàng dán sát vào trán Tây Phàm, trán Tây Phàm lạnh âm âm, cũng không phát sốt.
“Ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao hết.” Tây Phàm cười nói.
Gia Thần tin.
Vì thế đêm hôm đó, bọn họ không làm tình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Phàm quả nhiên rất khỏe, buổi sáng hai người đi ô-tô đưa đại cẩu đến Thịnh gia, do chậm trễ nên tới giữa trưa mới xuất phát, lúc phi cơ đậu xuống đảo nhỏ thì đã gần buổi chiều. Cánh quạt quay bụi đất tung lên đầy trời, Gia Thần dùng áo ba-đờ-xuy phủ lấy Tây Phàm, hai người cười lớn khom lưng chạy ra khỏi vòng luẩn quẩn của gió xoáy.
Phi cơ nổ máy chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát, Tây Phàm vỗ về chơi đùa đầu tóc của mình, lớn tiếng hỏi Gia Thần: “Gia Thần, xem tóc của ta có phải đều rối tung rồi hay không?”
“Chỉ một chút thôi, đẹp lắm.”
Là nói thật, tóc của Tây Phàm bay lên, có một vẻ đẹp bất lão.
Dọc theo con đường nhỏ nở đầy hoa dại chậm rãi đi hướng căn nhà gỗ trên sườn núi, Gia Thần một tay kéo Tây Phàm, một tay xách mấy cái ba lô đựng đầy đồ vật này nọ.
“Nhất định là rất rối, gió lớn quá, lần sau…” Tây Phàm bất giác ngừng một chút, “… Lần sau chúng ta ngồi thuyền đến đây được không?”
“Tên ăn diện, thật sự là hết cách với ngươi mà.” Gia Thần cười, ấn đầu tóc của Tây Phàm xuống dưới, cứ tự nhiên như vậy để ở bên hông của mình.
“Cái gì vậy?” Tây Phàm vươn tay sờ loạn trên người Gia Thần.
“Đừng nhúc nhích.”
“Đến nơi đây còn mang theo thứ này! Chúng ta tới đây để trải qua cuối tuần mà!” Tây Phàm phiết khóe miệng rút cây súng của Thịnh Gia Thần ra.
“Hảo, vậy ngươi ném vào trong cỏ đi, ngày mai chúng ta đến tìm.” Gia Thần cười nói.
“Quên đi, ta tịch thu.”
Tây Phàm bỏ khẩu súng vào túi trước của mình, thứ gì đó nặng trịch rơi vào bộ đồ giản dị màu nhạt.
Ven đường, bông cúc non màu vàng cam, bông thạch trúc (*) màu hồng nhạt, phía tây dưới ánh dương quang trầm xinh đẹp trong gió rêu rao, cây cọ cao lớn bởi vì không ai chăm sóc, vô số tán lá héo úa biến thành màu đen treo ở trên thân cây.
“Trước đi tắm rửa, sau đó đến Huyền Nhai!” (huyền nhai = vực thẳm) Tây Phàm dựa vào Gia Thần đi lên trên.
“Ngày mai rồi đi Huyền Nhai, ngươi không mệt mỏi sao?” Gia Thần nhìn kỹ sắc mặt Tây Phàm, hình như là không có việc gì, trên làn da màu lúa mạch nhạt của Tây Phàm lộ ra nét đỏ ửng.
“Đón Nhật không bằng đánh Nhật.”
“Loạn dùng thuật ngữ.” Gia Thần hắc hắc cười, Tây Phàm cũng cười theo hắn.
Lúc chạng vạng, Gia Thần nắm tay Tây Phàm, đến trên Huyền Nhai.
Bầu trời màu tím nhạt, ranh giới biển trời màu đỏ cam sáng ngời cùng những đám mây loang lổ nhiều màu, dưới vực hải âu còn chưa về, thỉnh thoảng bay lên thành đàn, tiếng kêu vang tứ phía.
“Thái dương sắp lặn rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng phía dưới đã muốn chạm tới mặt biển.”
“Giống cái lòng đỏ trứng gà cực lớn nhỉ?”
Gia Thần bật cười, siết chặt Tây Phàm, “Không, so với lòng đỏ trứng thì đỏ hơn.”
“Gia Thần.”
“Vực thẳm kia cách chúng ta mấy bước?”
“Ân, bảy bước.”
“Nếu chạy thì sao?”
“Chạy à, năm bước.”
“Năm bước.” Tây Phàm tin tưởng đôi mắt của Gia Thần, hắn nói năm bước thì nhất định là năm bước.
“Ân.”
“Ta muốn giống như vận động viên nhảy cầu, năm bước chạy lấy đà, sau đó mở hai tay ra, bay lên, rồi hạ xuống…”
“Nói bậy.” Gia Thần nhíu mày, nhẹ nhàng trách cứ.
Tây Phàm mỉm cười, nghiêng mặt qua, tựa hồ đang nhìn Gia Thần.”Thịnh Gia Thần, ta yêu ngươi.”
“Ta biết.”
Nhìn chăm chú con ngươi đen láy mà sáng ngời trước mắt, Gia Thần nghĩ rằng Tây Phàm bị mù như thế nào còn có thể có ánh mắt chuyên chú như vậy, nhịn không được giơ tay lên, ôn nhu chạm vào gò má của y, Tây Phàm đột nhiên co rúm lại một chút.
“Làm sao vậy, Tây Phàm?”
“Gió lớn quá, có chút lạnh.” Tây Phàm rụt rụt cổ, “Gia Thần, giúp ta lấy áo ba-đờ-xuy đến đây được không.”
“Hảo, chờ ta, đừng nhúc nhích.”
“Ân.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Thịnh Gia Thần cách mình đã xa, Tây Phàm mới nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn phía trước.
“Thần, xem ta!”
Tây Phàm cười lớn kêu lên.
“… Nhất… Nhị…!”
Thịnh Gia Thần nghiêng đầu qua, Tây Phàm giống một vận động viên nhảy cầu sải dài bước chân, cất bước nhẹ nhàng chạy về phía vực thẳm.
“Tây Phàm, đứng lại!!!”
“… Tam… Tứ… Ngũ…!”
Tây Phàm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào không trung, y duỗi hai tay ra, thẳng thắt lưng, tựa như một chữ “Y” viết kép, ngừng lại giữa bầu trời chiều màu cam.
***
“Tây Phàm… … …!!!!!!!”
Gió từ bên tai gào thét, Tây Phàm hài lòng cảm thấy chính mình giống một con diều đứt dây, không vướng không mắc rơi xuống.
“Ba!”
Trên cổ tay một trận đau nhức, bụng dưới đau quặn, tư thế đột ngột ngừng, cảm thấy trên đầu những hạt cát đá vụn ‘tác tác’ rơi, Tây Phàm tuyệt vọng phát hiện mình đang đong đưa vướng lại giữa không trung.
“Lý Tây Phàm!”
Tựa như hai ngày trước, thanh âm khàn khàn ưu thương làm người ta động tâm.
Kỳ lạ ngẩng đầu, Tây Phàm lẩm bẩm nói: “Như thế nào… Có thể?!”
Gia Thần khàn giọng trả lời: “Là ba chữ kia của ngươi, nói… Quá mức tuyệt vọng.”
Kể từ đêm qua, Gia Thần tự dưng bắt đầu lo sợ bất an, thẳng đến khi Tây Phàm mở miệng nói ‘Yêu hắn’ mới trở nên cảnh giác, gần như vô thức bước đi nhẹ nhàng, dễ dàng, đã lừa gạt được Tây Phàm mắt mù.
Hận chính mình chung quy ngu ngốc, đã biết nhiều chuyện như vậy, vẫn như cũ không thể tha thứ đánh giá thấp Thịnh Gia Thần, Tây Phàm trong khóe mắt đều là đau xót, đôi mắt nực cười không thể nhìn thấy lại một lần nữa nhìn lầm mục tiêu.
Gia Thần tan nát cõi lòng, thanh âm thế nhưng dần dần khôi phục bình tĩnh thường ngày.
“Nói cho ta biết vì sao, Lý Tây Phàm.”
“Ngày hôm qua, ta đến Thịnh Thị.”
Tây Phàm trả lời, Thịnh Gia Thần sửng sốt, dần dần hiểu được.
“Thịnh Gia Thần, ngươi thả ta ra.” Tây Phàm nói.
Nằm rạp người trên vực thẳm, Gia Thần dùng ngón tay chế trụ vách núi, nhắm hai mắt lại, nghĩ rằng ’trời tạo nghiệp chướng vẫn có thể tha thứ, nhưng tự mình tạo nghiệp chướng, thì không thể sống’.
Không nghe được thanh âm, Tây Phàm không hề do dự, cánh tay phải sờ soạng tìm kiếm trong ***g ngực, đến khi nhìn thấy vật mà y lấy ra, Thịnh Gia Thần ngây ngẩn cả người, đó chính là súng của mình.
Tây Phàm cuồng dại, nhưng không ngốc.
Khẩu súng nhắm ngay đỉnh núi, Tây Phàm nói: “Gia Thần ca, ngươi tránh được một phát súng, nhưng tránh không được tất cả.”
“Tây Phàm.”
“Ta đếm đến ba, ngươi buông tay.”
“Không.” Nhìn nòng súng màu đen, Gia Thần quả quyết cự tuyệt.
Chuyển mắt về nơi thanh âm Gia Thần truyền đến, Tây Phàm lòng chua xót, trong mắt đều là thê lương:
“Gia Thần ca, nếu ngươi cho ta cơ hội nổ súng, ta sẽ… Thật cao hứng.”
Trên vực thẳm chốc lát trầm mặt.
“Nhất…”
“… Nhị…”
Trong vài giây đó, Thịnh Gia Thần đã lặng yên không một tiếng động rút thanh mã tấu Thụy Sĩ trên thắt lưng ra.
Đột nhiên, Tây Phàm vẫn nhìn về phía đỉnh núi nhẹ nhàng ngửa ra sau vài phần, mi mắt rũ xuống, tay phải vốn duỗi thẳng cong lại thành một đường cong, quay họng súng lạnh lóe sáng lại, nhắm ngay huyệt thái dương của mình…
Động tác này, làm cho Thịnh Gia Thần đau nhập nội tâm.
“Tây Phàm, thực xin lỗi!”
“… Tam!”
Tây Phàm chung quy mắt vẫn không thể nhìn thấy, lúc nghe được âm thanh bất thường, thì thời gian đã quá muộn. Thanh dao trong tay mang theo gió trong nháy mắt cắt qua cổ tay phải của Tây Phàm, Tây Phàm bóp cò, viên đạn gào thét, nóng rát xẹt qua hai má Tây Phàm.
“A…!”
Tiếng thét tựa như con thú bị thương của Tây Phàm quanh quẩn ở vực thẳm, một trước một sau, khẩu súng màu đen nặng nề cùng thanh dao màu đỏ lặng yên rơi xuống, nháy mắt biến mất trong hoàng hôn dần dần đậm màu.
Thịnh Gia Thần liền kéo Tây Phàm đi lên.
Tây Phàm giãy dụa giống như điên, cổ tay tựa hồ bị cắt vỡ tĩnh mạch, huyết thâm mầu một khắc không ngừng dũng mãnh chảy ra nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của hai người. Thịnh Gia Thần thật sự ôm không được y, đành phải dùng đầu gối đè y áp sát trên mặt đất cát đá, Tây Phàm hận chính mình vô dụng, nắm chặt nắm tay hung hăng đấm vào vách đá dưới thân, Thịnh Gia Thần nhìn y gần như điên cuồng, một khắc không dám thả lỏng, tranh thủ thời gian kéo cà-vạt xuống, trói hai tay ướt đẫm máu của Tây Phàm ngược ra sau lưng.
Rốt cục, Tây Phàm ngừng giãy dụa, thở ra một hơi rất ngắn, thân thể y chậm rãi nhuyễn ra, suy sụp vùi mặt trên mặt đất.
Bên cạnh hải âu vẫn kêu ‘a a’, Thịnh Gia Thần lấy điện thoại ra.
“Mạch Lâm, Tây Phàm bị thương, lập tức điều phi cơ! Chúng ta ở…”
Thanh âm Thịnh Gia Thần có chút run rẩy, Tây Phàm nghĩ rằng, hắn dựa vào cái gì chứ.
Mặt Tây Phàm chà xát trên đất đá thô ráp, bên tai tiếng kêu hải âu càng ngày càng nhỏ, thanh âm Thịnh Gia Thần gọi “Tây Phàm Tây Phàm” cũng càng ngày càng nhỏ… (buồn quá đi ỌAỌ)
***
Vào đêm, đóng lại cửa sổ phòng bệnh săn sóc đặc biệt, ngăn tiếng côn trùng ‘thu thu’ bên ngoài, Tây Phàm vô thanh vô tức nằm trên chiếc giường chật hẹp, chất lỏng màu vàng nhạt từ trong túi huyết tương từng giọt từng giọt chảy vào trong mạch máu màu xanh trên cánh tay. Thịnh Gia Thần cho người suốt đêm từ bệnh viện vận đến giường đơn đặc biệt, dùng thắt lưng rộng rộng chặt chẽ cố định Tây Phàm.
Chiếc cằm dài của Thịnh Gia Thần mọc ra vài sợi râu đen đen lổm chổm, khóe miệng cũng nổi lên vài lạo phao (bong bóng nước bọt =.=”) nho nhỏ, có thể nói khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tiều tụy rất nhiều. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn bàn chiếu sáng, Gia Thần vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, yên lặng ngồi ở bên giường nhìn Tây Phàm.
Tây Phàm đã nằm một ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói không có gì trở ngại, bất quá là do mất máu quá nhiều cần thời gian điều chỉnh mà thôi. Trong cổ áo bệnh phục lộ ra xương quai xanh nhọn gầy, sắc mặt cũng một lần nữa biến trở về tái nhợt như nửa năm trước, trong hôn mê, Tây Phàm môi hơi hơi nhếch lên, hiện ra bộ dáng quật cường, Gia Thần giờ phút này nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy được có chút xa lạ.
Dưới ánh đèn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tây Phàm, Gia Thần đột nhiên cẩn thận nâng lên bàn tay phải ở bên giường, thân thể gần như hóa đá lặng lẽ nhích lại gần phía trước, thử thăm dò, đem ngón trỏ tới gần hai gò má của Tây Phàm. Không nghĩ đúng lúc này, Tây Phàm hình như có cảm giác, vô ý thức nghiêng đầu, quang ảnh thoáng động, vết dao trên mặt chợt trở nên rõ ràng, Gia Thần chấn động, tay ngừng giữa không trung.
Tây Phàm tiếp tục ngủ say, Gia Thần lại rút tay lùi về nắm thành nắm tay, tim đập nhanh, nhắm hai mắt lại.
Cố Chương, ngươi đúng, ta không nên nhặt về thứ rác rưởi giống như Lý Tây Phàm, bởi vì vốn dĩ, ta không hại chết y!!
Bởi vì không quan tâm, cho nên phải luôn luôn mạnh mẽ, trán để ở trên nắm tay, Gia Thần lúc này cuối cùng nhớ đến thượng đế.
Chúa a, hắn ở trong lòng nói, thỉnh ngài tha thứ cho ta.
Rốt cục, lúc rạng sáng, mí mắt Tây Phàm chậm rãi giật giật, Thịnh Gia Thần nghiêng người qua, cúi đầu gọi tên của y.
Tây Phàm dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt nhìn trần nhà, há miệng thở dốc mới phát giác cổ họng vô cùng đau đớn, miễn cưỡng nuốt nước miếng gọi: “Thịnh Gia Thần.”
“Tây Phàm.” Gia Thần chú ý nhìn khuôn mặt Tây Phàm.
“… Có thể tháo ra cho ta hay không, mệt chết đi được.”
Gia Thần thực khó xử, liền không nói gì.
Tây Phàm đành phải nghiêng đầu đi, ánh mắt mờ mịt nhìn góc tường.
Trong phòng rất buồn, Gia Thần đứng lên, đi qua mở cửa sổ ra, tiếng lá cây sàn sạt cùng côn trùng chít chít kêu vang trong nháy mắt tràn vào.
“Gia Thần ca, của ngươi… Kế hoạch bắt đầu từ khi nào?” Thanh âm Tây Phàm suy yếu từ phía sau truyền tới.
Gia Thần lấy tay đè cửa sổ nhớ lại.
“Từ khi ta yêu ngươi sao?” Tây Phàm lại hỏi.
Gia Thần không nói chuyện, xa xa là rừng cây đen đen cùng đèn đường mờ nhạt.
“Hay là… Sớm hơn?”
…
Gió nhẹ thổi vào, vỗ về mái tóc của Gia Thần, hắn quyết định nói cho Tây Phàm biết, sớm hay muộn cũng phải đau chi bằng hiện tại nói rõ ràng cho y.
Gia Thần quay người lại, đi đến bên giường Tây Phàm, ánh mắt vô thần của Tây Phàm đuổi theo tiếng bước chân ‘tháp tháp’ của hắn.
“Đúng, sớm hơn.” Gia Thần cúi đầu nhìn Tây Phàm nói, “Trước khi ta gặp ngươi, ta chỉ thấy qua ảnh chụp của ngươi còn có… phiếu điểm của ngươi, khi đó, ngươi học trung học vẫn chưa tốt nghiệp, lúc ấy, chúng ta vốn muốn bồi dưỡng một người có thể dùng ở thời khắc mấu chốt… để chịu tội thay.”
“Vì sao là ta?”
“Bởi vì ngươi… Xứng đôi với ta.”
Gia Thần biết, thanh âm bình tĩnh của mình đang đâm thương Tây Phàm, chính là hắn biết, cho dù có dùng giọng điệu mang cảm xúc vô cùng hối hận thì cũng chỉ càng thương tổn Tây Phàm sâu hơn.
…
“Nhưng… Ngươi từng đuổi ta đi…?” Tây Phàm trầm tư hỏi, “Cũng là… Diễn trò cho… Josh xem?”
Gia Thần ngầm thừa nhận. Tây Phàm tâm nghĩ rằng, kẻ quanh co, xảo quyệt như Chu Đào, sao tin tưởng một đứa cô nhi như Tây Phàm có thể dễ dàng nắm giữ trái tim của lão đại Thịnh Thị trong lòng bàn tay.
…
“Cho nên, ngươi cố ý để cho Josh phát hiện vị trí của đảo nhỏ kia.”
“…”
“Cho nên, Hoài Thúc, căn bản không phải người của Thịnh Thị?”
“…”
“Còn một việc… Ta thủy chung không rõ.” Tây Phàm cảm thấy cổ họng đau vô cùng, “Ngươi sao có thể khẳng định… Ta sẽ… Bán đứng ngươi?”
“Chưa từng có người nào có thể chịu đựng nổi thủ đoạn của Chu Đào.” Gia Thần cứng nhắc nói.
Tây Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu, ” Thực ra…”
Nhắm mắt lại, Tây Phàm cười khổ khen Gia Thần: “Ngươi thực ra cái gì cũng đã tính tới.”
“Chỉ trừ sau này… Ta sẽ thật lòng thích ngươi, Lý Tây Phàm.”
Tây Phàm đột nhiên nhớ tới cái ngày mưa thật lâu trước kia, ở nhà ga công cộng, Thịnh Gia Thần từng đặt mình trên xe nói, “Ta tính ra tính vào, không tính đến tâm tình của mình.”
…
“Gia Thần, ta buồn nôn, ” Tây Phàm cau mày gọi Gia Thần.
“Tây Phàm.”
“Gia Thần, mau đỡ ta đứng lên, ta muốn ói ra.”
Tây Phàm mặt căng đỏ bừng, má đều phồng lên.
Thịnh Gia Thần mới biết được Tây Phàm thật sự khó chịu, luống cuống tay chân nới lỏng dây lưng trên cổ tay phải của Tây Phàm ra, vừa mới dìu y kiễng người đứng dậy, còn chưa kịp đi lấy ống phun, Tây Phàm đã sặc ói ra, máu văng lên toàn thân hai người.
Nhìn máu sắc đỏ chói hiện ra trước mặt, Thịnh Gia Thần nhắm hai mắt lại, thanh âm kềm chế, để cho nước mắt chậm rãi chảy xuống hai má cứng ngắc, thấm vào trong vải bông màu trắng. Tây Phàm nhìn không thấy, Gia Thần ngược lại may mắn, chỉ sợ Tây Phàm nhìn thấy nước mắt của mình, cũng bất quá càng hận phun ra máu mà thôi.
Trước lúc lại lâm vào hôn mê, Tây Phàm tựa vào trong lòng Thịnh Gia Thần, nói: “Ngươi nếu còn có một chút lương tâm… Thì thả ta đi.”
***
Nghe tiếng bác sĩ cùng y tá luống cuống tay chân thật lâu, mới có thể làm cho Tây Phàm dần dần ổn định lại. Liên tiếp mấy giờ, Gia Thần yên lặng đứng phía trước cửa sổ thủy tinh phòng vô khuẩn, nhìn cả người Tây Phàm cắm đầy ống, thầm nghĩ vì cái gì người nằm ở nơi đó không phải mình, nếu… nếu Tây Phàm chết đi, chính mình nên làm gì bây giờ chứ.
Cầm kết quả hội chẩn đi ra, bác sĩ nói là bởi vì cảm xúc kích động làm cho dạ dày loét bị phát tác, vùng nhiễm bệnh vốn khép lại đột nhiên nhanh chóng có xu hướng chuyển biến xấu, tốt nhất là hai ngày nữa lập tức làm phẫu thuật cắt bỏ.
Tây Phàm không có thân nhân, cho nên là Gia Thần ký tên giấy tờ đồng ý giải phẫu.
Y tá tiểu thư thay đổi ca thứ hai, tới buổi sáng mười giờ hơn, Tây Phàm rốt cục được đưa về phòng bệnh bảo vệ. Gia Thần mấy ngày liền lo âu cùng không ngủ làm cho tinh thần ngày càng suy sụp, bác sĩ nhìn sắc mặt của hắn quá xấu, cùng Mạch tiểu thư hợp lực khuyên bảo, mới đưa được hắn vào phòng nghỉ nhỏ gần đó.
Gia Thần ngã vào trên ghế sa lon, trợn tròn mắt nhìn trần nhà màu xanh nhạt, nhìn nửa giờ, thì buồn ngủ.
Gia Thần mệt mỏi lại ngủ không an ổn, mơ mơ màng màng trong mộng mơ thấy Tây Phàm trôi trong nước, một đầu mồ hôi lạnh tỉnh lại, định thần, lại thật sự nghe được thanh âm của Tây Phàm. Vẫn chưa chạy vào phòng bệnh, Gia Thần liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Tây Phàm, biết y kêu vì cái gì, Gia Thần xoa xoa sóng mũi cay xè, tâm tình ảm đạm đẩy cửa phòng ra.
“… Thả ta đi, ta không muốn ở chỗ này, bảo bọn họ buông ra ta, không được trói ta, không được trói ta!!”
Một đám bác sĩ y tá, còn có Cố Chương cũng đã vội vàng tới, đang bó tay không còn cách nào chỉ biết bao quanh xung quanh giường bệnh của Tây Phàm. Bởi vì tay chân không thể động đậy, cho nên Tây Phàm chỉ có thể lắc đầu lung tung, một khắc cũng không ngừng la hét khóc cầu.
Thấy Gia Thần đi đến, bên trong hoảng loạn, Cố Chương rút lui từng bước, cho hắn nhìn thuốc tiêm trong khay y tá, thấp giọng nói: “Thuốc an thần, muốn tiêm ngay bây giờ hay không?”
Gia Thần mỏi mệt đi qua xem, không biết Tây Phàm đã tỉnh bao lâu, giờ phút này thanh âm đã khàn khàn, da mặt căng lên, vết thương trên cổ tay cũng đã bị rách do ma sát với khăn trải giường. Gia Thần lại mở đôi mắt đánh giá thuốc tiêm, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Chương.
Cố Chương trong lòng đột ngột lạnh buốt, làm trợ lý tám năm cho Thịnh Gia Thần, hắn sớm hiểu rõ hơn nữa còn quen thuộc ánh mắt thâm thúy lãnh khốc của Thịnh Gia Thần, nhưng đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự lãnh khốc kia đang hướng về phía chính mình, mặc dù mỏi mệt, mặc dù tơ máu che kín, vẫn không thể che dấu lãnh liệt cùng hận ý làm Cố Chương bừng tỉnh. Hắn đã không còn là trợ lý giỏi giang có thể cùng Thịnh Gia Thần thành thật với nhau, nếu Thịnh Gia Thần ngay cả bản thân cũng không thể tha thứ, huống chi Cố Chương gắn liền với tội lỗi.
Không dám nhắc lại, Cố Chương chột dạ tránh ánh mắt, xoay người đi hướng cửa phòng phía trước, còn không quên bổn phận trợ lý, phất tay ý muốn tất cả mọi người rời đi.
Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại có tiếng kêu của Tây Phàm, Gia Thần chậm rãi cúi người ấn hai tay lên, muốn ngăn Tây Phàm giãy dụa.
“… Các ngươi thả ta đi, thả ta đi!! Các ngươi không thả ta, ta sẽ không uống thuốc, ta không phối hợp, ta…”
Bỗng dưng, trong tiếng thét chói tai Tây Phàm tựa hồ cảm nhận được hơi thở của Gia Thần, đột nhiên dừng miệng, đôi mắt trống trơn trừng mắt, hắc bạch phân minh.
“Tây Phàm, ” Gia Thần nói, “Ngươi phải uống thuốc.”
Tây Phàm hoài nghi nhìn không trung.
“Tây Phàm, ” Gia Thần nói, “Ngày kia ngươi phải làm phẫu thuật cắt bỏ một phần dạ dày… Phần bị loét so với trước kia đã nghiêm trọng hơn.”
“Thả ta đi, ” Tây Phàm nói.
Gia Thần nhất thời ngừng lại, sau đó mới thấp giọng nói: “… Không được, ta không thể thả.”
“Hừ, ” Tây Phàm nhẹ giọng cười lạnh.
“Như thế nào cũng được, chỉ trừ… Thả ngươi.” Gia Thần gục đầu xuống, nói cho Tây Phàm nghe, nói cho mình nghe.
“Không thả ta… Ngươi sẽ hối hận!”
Dứt lời, Tây Phàm gắt gao ngậm miệng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...