Ây ây za za.
Xao xuyến quá à, huhu. Cũng may mà Thu xem kiến thức trước rồi ấy, không thì “nàm thao” mà hiểu được tâm ý Khôi đây ta?
Khôi yêu Thu không giới hạn luôn nạ, yêu vô cùng vô cùng nha.
Ối dồi ôi, tim gan cứ phải gọi là tưng tửng hết cả lên á, đang định quay sang cười hề hề thì tự dưng nghe cái Ngọc bàn trên ngúng nga ngúng nguẩy.
-“Lâm tránh ra đi, Ngọc ghét Lâm lắm, không bao giờ muốn nhìn mặt Lâm nữa á.”
-“Thôi Lâm xin Lâm van mà, giờ Ngọc muốn như nào mới tha thứ cho Lâm? Hay Lâm quỳ xuống trước mặt Ngọc tạ tội nha…nha…nha…”
Eo, thốn.
Làm hỏng có mỗi cái bút chì thỏ bông của nàng thôi mà bị hành lên hạ xuống như thế đó. Nhưng được nịnh kể cũng thích nhỉ?
Chưa bao giờ Khôi hạ mình trước Thu như thế nha, làm bạn gái cậu ấy quá thiệt thòi đi. Hay lần này Thu đấu tranh giành quyền bình đẳng nhỉ? Giận dai dai hơn một tý nha, cho nó sướng.
Ừ, chính xác lun, mình là con gái mình phải kiêu sa chứ nị.
Thu cúi xuống tiếp tục làm bài, mấy hôm liền lầm lì lạnh lùng lắm. Đúng kiểu thế gian nhiều người tâm lý có vấn đề thích ngược không thích sủng mà, tớ càng tránh xa thì Khôi lại càng bám riết.
Coi như Thu mọc thêm cái đuôi, sáng sớm vừa dắt xe ra khỏi cổng đã có người nhảy một phát lên yên sau rồi, đồ đạc sách vở còn chuyển hết sang bàn tớ mới hoành tráng chứ.
-“Tính làm gì vậy?”
Thu quát, Khôi giật bút viết viết lên lòng bàn tay tớ.
“Về nhà.”
-“Nhà nhiếc cái gì? Khôi về chỗ đi Thu ghét Khôi lắm á, cái đồ mặt dày làm người ta giận xong chẳng chịu dỗ gì cả.”
Véo má tớ rồi cười tủm mới sợ chứ, cứ thế im ỉm mãi tới giờ ra chơi tiết sau mới thèm gõ gõ vai Thu hỏi nhỏ.
-“Thích dỗ như nào?”
-“Ai mà biết được…đã được dỗ bao giờ đâu…hay nói cái gì vui vui đi…”
-“Khôi bỏ thi hot couple rồi.”
Á!
Thật ư?
Suýt nữa thì hét lên vì sung sướng ấy, phải cố gắng lắm mới kiềm nén được, bây giờ mà cười ha hả là hỏng hết cả kế hoạch ý à.
-“Thi hay bỏ thì liên quan gì tới Thu đâu.”
Giọng rất là lãnh đạm lạnh nhạt nha, eo ui tài năng thế chứ nị, nếu mai sau không đi du học có khi tớ phải thi làm diễn viên thui.
-“Ừ, nhưng liên quan tới ĐXH.”
Hả? ĐXH? Bạn làm tớ bối rối quá à, ngơ ngơ như con gà mái tơ ấy.
-“Phần cuối là thi chụp hình cô dâu chú rể đấy, Khôi không muốn mai sau ĐXH hiểu nhầm Khôi lăng nhăng.”
Khôi từ tốn giải thích mà Thu vẫn chẳng hiểu mô tê gì sất, rốt cuộc đành hỏi ĐXH là tên nào mà lại phải lo lắng nọ kia, căn bản tớ thấy cậu ấy bản lĩnh lắm ấy, làm gì có chuyện sợ ai bao giờ? Khôi lắc đầu tỏ vẻ chán nản, trước khi trống vào véo tai tớ một cái rồi thở dài.
-“Ba đứa nó nên giống Khôi thì tốt hơn.”
Ba đứa nào? Phát ngôn linh ta linh tinh à? Nói chung suy nghĩ của người tự kỷ ấy, chúng ta không bao giờ hiểu được đâu, các cậu nhỉ?
Giờ nghỉ trưa, hôm nay WC không dỗi cơm nữa ợ, một mực bám theo FT xuống nhà ăn. FT gắp gì WC gắp đấy, lúc lấy nước ngọt đông quá nên WC ra lệnh cho tớ ra trước còn bạn đứng xếp hàng.
Ngồi một mình buồn quá nên Thu ăn một ít salad trước, vừa nhai vừa nghe tiếng thủ thỉ bên tai, cứ tưởng mình đói quá nên hoa mặt cơ.
-“Mình thích ăn dưa chuột à?”
Vâng, hết nàng với vợ rồi giờ lại tới mình. Không thể xưng hô bình thường được hay sao hả? Thôi kệ hắn đi, nói nhiều mệt người.
-“Ừ, ăn cho mát ruột.”
-“Thật là giống anh nha, anh cũng rất thích ăn dưa hấu.”
-“Ựa, liên quan à?”
-“Cùng là dưa mà mình?”
-“Ừ ừ…”
-“Nói thầm mình nghe chuyện này nhé, mình có biết vì sao cặp đôi Khôi Diệp đang hot nhất mà tự dưng lại bỏ thi không?”
-“Hình như là vì Đờ Xờ Hờ cái gì đó, tớ cũng không rõ nữa.”
-“Đâu, không phải thế đâu. Là bởi vì chiều hôm thứ bảy bị anh dần cho một trận đấy, anh quát bảo mày muốn ông tha thì phải dừng tham gia hot cắp bồ, thằng bé sợ tè cả ra quần, dạ dạ vâng vâng liên tục. Lần trước là anh nể mình nên để nó ti toe tý thôi chứ thằng đó là cái quái gì đâu, tát cho hai phát thì rụng luôn cả răng hàm á.”
Gớm thôi, chém bay cả nóc nhà rồi.
-“Vậy cơ à?”
-“Ừ, nhưng mà mình đừng kể chuyện này cho ai biết, tội nghiệp thằng câm tự kỷ nó lại tủi thân. Quân tử là không thèm cậy mạnh chèn ép yếu mình hiểu không?”
Tớ cực kỳ dị ứng với cụm từ “thằng câm tự kỷ”, Khỉ có thể huyênh hoang nhưng xúc phạm tới người Thu thương là hơi bị đi quá giới hạn rồi đó nha. Bực bực à, cho nên thấy WC cầm hai chai nước ngọt đi về phía này tớ liền bảo người bên cạnh.
-“Kìa, Khôi kìa. Khỉ đứng dậy cho bạn biết thế nào là lễ độ đi.”
Ban nãy còn hăng hái lắm cơ mà, sao giờ mới nhìn thấy người ta từ xa đã run cầm cập thế hả ông Khỉ ơi? Ghé tai tớ lắp ba lắp bắp á.
-“Thôi…Thu à…thôi…tạm…tạm…tha…cho…thằng bé…”
Lúc này mà chuồn chắc mất mặt lắm nên bạn Khỉ kiên quyết bám trụ, bạn Khôi lúc đầu giận bạn Thu ngồi xa cách cả cây số ấy, mà chẳng hiểu làm sao về sau cứ dịch dần dịch dần cuối cùng thành sát sàn sạt luôn à.
Không khí u uất kiểu gì ý, dưới ngăn bàn có hai bàn tay bắt đầu không yên vị lần mò ra giữa.
Thu len lén để tay lên bàn.
Kết quả là, đôi bạn trẻ nắm tay nhau rất chi mùi mẫn. Giờ mà quay lại được cảnh này thì hay phải biết nhỉ? Khôi mất mấy giây thôi đã nhận ra rồi, Khỉ ngược lại phởn phát hờn, vừa ăn vừa quay sang nhìn tớ vô cùng trìu mến.
-“Tay Thu hơi sần sùi giống người tập võ, chắc là do xách nước đậu nhỉ? Không sao đâu, bao giờ làm chủ tịch tập đoàn phân than hàng ngày có kẻ hầu người hạ sẽ hết ngay ý mà.”
Bạn ghé tai thì thầm nho nhỏ, chỉ đủ hai đứa tớ nghe thấy thôi rồi lại gắp miếng cá hồi nhai tỏm tẻm. Cái mặt hớn hở cứ như cuộc đời nở hoa không bằng, mãi tới một lúc sau nghe tiếng rắc cậu ấy mới giật mình tỉnh mộng.
Khổ thân, ứa cả nước mắt thế kia chắc đau lắm ấy. Cũng may mà chỉ bị đau điếng một lát thôi chứ không có vấn đề gì, tớ đỡ bị áy náy. Khôi dạo này cứ kè kè bên Thu như hình với bóng ấy đâm ra chẳng gặp Khỉ mấy, mãi tới ngày 20/10 mới thấy bạn ôm bó hồng to bự đứng thập thò ngoài cửa lớp gọi Thu ơi Thu ơi.
Đùa, hơi ngượng nhưng mà nói thật có chút thích thích nha. Tại từ hồi lớp 10 tới giờ cứ vào ngày lễ đặc biệt là tớ thấy mình quê ghê gớm ấy, bọn con gái trong lớp đứa nào cũng quà này quà kia, mỗi mình Thu chẳng được ai tặng cái gì sất.
Giờ thì có rồi nha.
-“Thu nhận nhưng Khỉ đừng nghĩ Thu thích Khỉ nha.”
Khỉ gãi đầu cười cười.
-“Không sao không sao, có phải va linh tinh đâu mà ngại, chúc Thu Thu ăn mau chóng nhớn với cả mắn đẻ nhé.”
Bao nhiêu lời hay ý đẹp không chúc lại đi chúc mắn đẻ? Nghe thốn thế chứ nị, nhưng thôi, vì bó hoa đẹp nên Thu tạm thứ tha.
-“Cảm ơn cậu…”
-“Tối nay học nhảy xong đi ăn lẩu nướng với bọn anh không? Yên tâm đi đông, đảm bảo tình bạn trong sáng, mình đừng ngại…đặt riêng một phòng rồi ý, có cả màn hình lớn để xem phim vui lắm…nhận lời nha, nhận lời cho anh vui đi mà…đi…”
Thực lòng những ngày đặc biệt như này thì thích đi với WC hơn rồi, nhưng tại bạn chả có ý kiến ý cò gì với cả Khỉ năn nỉ nhiệt tình quá nên thôi Thu nhận lời luôn. Vào học rồi nhưng thỉnh thoảng viết hết bài xong tớ vẫn liếc sang bó hồng bên cạnh, vui vui ấy.
“Hoa với chả hoét, ba ngày là héo chứ được cái tích sự gì.”
Bạn cùng bàn ý kiến, cái mặt bạn khó coi lắm rồi. Thu ngoáy nhanh vài từ lên tập giấy nháp.
“Kệ Thu, Khôi có bao giờ tâm lý với bạn gái đâu mà.”
“Tặng hoa là tâm lý à?”
Đang trong tiết nên tớ chỉ ừ nhanh cho qua. Tới lúc ra chơi mới có thời gian nói nhiều hơn ý.
-“Không chỉ tặng hoa đâu, còn có dỗ dành mỗi khi bạn gái làm nũng nè, nịnh ngọt nè, những ngày đặc biệt thì tạo bất ngờ với cả rủ đi chơi nha.”
Khiếp cái người này, thông minh đâu đâu ấy. Thu đã gợi ý như thế rồi mà chẳng thấy ý kiến ý cò gì sất. Đợi hoài chờ hoài mà không có lấy một lời chúc, đạp xe sắp ra quán Khỉ hẹn rồi mà có người vẫn tỉnh bơ à, hại Thu ức lồng lộn luôn.
-“Giờ Thu phải vào ăn lẩu nướng đây.”
Cậu ấy vỗ vỗ lưng tớ rồi nhảy xuống, còn bảo Thu ăn chơi vui vẻ nhé mới khốn nạn chứ. Ối dồi ôi, tăng xông, thực sự là tăng xông á.
Nghẹn luôn.
Suýt nữa thì khóc ý, tủi thân kinh khủng khiếp. Nhìn bạn trai nhà người ta xem, không bằng một góc nha. Nhưng thôi, buồn lâu chỉ có thiệt thân, Thu hít một hơi thật sâu rồi rẽ lên phòng 307 mà Khỉ bảo.
Khổ nỗi chẳng thấy ma nào cả, cũng không có cái bàn lẩu nướng nào sất. Chỉ có rất nhiều nến xếp hình trái tim sáng lung linh thôi, lẽ nào Khỉ lại bày trò?
Chắc không phải đâu, nếu là Khỉ thì phải thay bằng than cơ. Có khi nhầm phòng rồi, nhưng rõ ràng là 307 mà? Bối rối dễ sợ, Thu đành lôi điện thoại ra gọi cho bạn.
Á, nghe thấy tiếng chuông kêu đấy, chắc con khỉ đột đó ở gần đây rồi. Nhưng mà từ đã, sao nhạc chuông quen thế nhỉ?
Cả cái người như ma đứng sừng sững sau lưng tớ nữa, giật mình thót tim luôn à. Phải mất mấy giây ngu ngu Thu mới nhìn ra tên trong danh bạ là Khỉ nhưng số lại là số của WC ấy.
-“Đủ bất ngờ chưa?”
Khôi hỏi, Thu đứng tim luôn á. Cậu ấy đặt vào lòng bàn tay tớ một bông hồng thuỷ tinh trong suốt, đẹp như hoa hồng thật ý.
Không, đẹp gấp một tỷ lần hoa hồng thật.
Năm ngoái cái Chi được fan tặng một bông Waterford Glass Rose mà lớp tớ trầm trồ suốt cả buổi luôn, bây giờ nói thật bông của nó chưa là gì so với bông này. Từng lớp cánh hoa màu hồng nhạt đan xen trong suốt óng ánh vô cùng. Thu nhận quà mà run run kiểu gì ý, chỉ sợ sơ sẩy làm vỡ thì toi.
Khôi khẽ thơm lên trán Thu, tớ đứng trân trân như một con đơ luôn, xao xuyến bồi hồi chẳng nói nổi cái gì á. Bọn tớ nhìn nhau ngượng ngượng à, mãi sau phục vụ bê đồ ăn vào, rồi vừa ăn Khôi vừa mở phim cho tớ, hoá ra cái phòng này cũng có màn hình lớn đó.
Thu thích xem Cinderella, xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Ấn tượng nhất là câu nói mà người mẹ dạy Ella.
“I want to tell you a secret that will see you through all the trials that life can offer. Have courage, and be kind.”
Cứ tới khúc đó cảm hứng dâng trào lắm, toàn lẩm bẩm tự nhủ với mình rằng “I will”. Như kiểu phản xạ ấy, hôm nay ngồi bên Khôi cũng quên xừ mất, phát ngôn tự nhiên như ruồi à.
Vậy mà bạn chẳng cười Thu đâu nhé, cuộn cho tớ miếng bò nướng với rau sống rồi thủ thỉ.
-“You are…you’re courageous, kind, independent, energetic, smart and really pretty. That’s why I’m crazy about you.”
Ựa, được khen nhiều thế chứ nị, má nóng bừng bừng à. Hôm ấy Khôi còn chuẩn bị cả quà 20/10 cho mẹ tớ ý, làm tớ chẳng thể kéo dài tình trạng chiến tranh thêm một giây phút nào với bạn nữa.
Thôi các cậu thông cảm, lạnh lùng là nó cũng phải có tố chất đấy, diễn mãi cũng không được đâu. Tối đó tớ nhắn tin chúc cô Vân nha, cô cũng rép lai cảm ơn Thu, chúc Thu ước gì được nấy. Xong tớ nằm ngắm bông hoa hồng thuỷ tinh mãi không chán luôn, eo ui đẹp gì đâu mà đẹp dễ sợ vậy, ngất ngây con gà tây luôn.
Say đắm quá đi mất, một lúc lâu sau mới phát hiện dưới cái lá cuối cùng có mấy từ uốn lượn nha.
“For my dog.”
Eo, “for my love”, “for my honey”, “for my dear”…vân va vân vân, bao nhiêu từ ngọt ngào không dùng lại đi dùng “for my dog” á, thật ghét à, tớ với điện thoại bấm bấm chuyển lời tới cậu ấy.
“Hate you, my puppy.”
Mãi tới 11h59 thì máy nhận được tin nhắn của Khôi.
“Wish you all the best. Wish that Winter, Spring and Summer would come quickly.”
Câu đầu thì ăn đơ sờ ten mà câu sau chẳng hiểu gì sất á.
“Sao lại thế? Khôi ghét mùa thu à mà mong đông xuân hạ tới sớm?”
Bạn không trả lời, chỉ nhắn rằng ngủ sớm đi cho bớt ngố. Đùa chứ tớ có thấy tớ ngố lắm đâu mà, tất cả là tại cậu ấy tự kỷ suy nghĩ quái gở thôi. Nhưng mà ngủ ngon ơi là ngon nha, sáng hôm sau mẹ còn trêu đêm qua có chuyện gì vui mà Thu cứ vừa mơ vừa cười thế làm ngại hết cả người đi á.
Sáng ra gặp Khỉ cậu ấy trách mãi, bảo là nhắn tin phòng 305 rồi mà sao chẳng thấy Thu xuất hiện gì cả, bây giờ mà giải thích rằng Khôi lấy trộm điện thoại tớ xoá tin nhắn rồi sửa tên Khôi thành Khỉ chắc lằng nhằng lắm nhỉ, có khi bạn cũng không tin ấy chứ. Thôi, lý do muôn thủa, tớ bị đau bụng.
Khỉ không trách mắng gì cả, chỉ dặn Thu Thu cố gắng giữ gìn sức khoẻ thôi.
Đấy, thoắt một cái đã tới giải bóng rổ khối 11 rồi, nhất trường sẽ được chọn đi thi thành phố. Ngày xưa cấp hai quan niệm của Thu cổ hủ lắm, dành toàn bộ thời gian học để lấy điểm cao thôi chứ mấy phong trào như thế này ít khi tham gia, một phần cũng tại nhà nghèo bận đi đưa hàng mà.
Nhưng giờ thì khác rồi, các trường đại học bên Mỹ rất xem trọng hoạt động ngoại khoá, người chơi thể thao giỏi cũng có ưu thế nha. Hôm lâu gì tớ nghe bọn nó đồn bảo con gái ở trong đội cổ vũ thì hồ sơ du học sáng giá hơn, chẳng biết là thật hay tin vịt nhưng Thu vẫn cố kiết tập luyện để thi ứng tuyển.
Đỗ các cậu ạ, vào hẳn đội của trường chứ không phải của lớp thôi đâu nha, thấy tự hào về mình thía chứ nị.
Khôi là chủ chốt của đội bóng, Thu tuy không được là đội trưởng đội cổ vũ nhưng nói chung giờ đứng với bạn cũng thấy hơi hơi xứng đôi vừa lứa chứ không lệch lạc như xưa nữa.
Trước khi thi đấu bọn tớ thường ngồi chơi dưới gốc xoài sau vườn trường, Khôi rất thích ngắm tay Thu nha, chẳng hiểu có cái gì mà ngắm hoài ngắm mãi không thấy chán.
-“Khôi biết xem bói không?”
Cậu ấy gật đầu. Eo ui tài thế cơ á? Đúng là người giỏi cái gì cũng giỏi nhỉ?
-“Vậy Khôi xem Thu có được đi du học không? Tương lai chồng của Thu là người như nào?”
Bạn đăm chiêu một hồi rồi phán.
-“Học đại học ở Mỹ. Số tốt nên lấy được ông chồng tuyệt vời, chính là bạn học cùng lớp cấp ba ngày xưa.”
-“Thế cơ á? Có bao nhiêu con?”
-“Ba đứa.”
-“Giàu không? Vợ chồng tớ ý?”
-“Yên tâm, chồng Thu không để Thu chết đói đâu, nói chung chắc chắn là có của ăn của để đấy.”
Tớ kiểu nghe thấy được đi du học Mỹ với có của ăn của để là phởn hết cả người ý, hứng khởi bảo Khôi tự xem bói cho bản thân mình đi xem thế nào. Cậu ấy ban đầu không chịu nhưng mình nài nỉ mãi bạn cũng tiết lộ thiên cơ.
-“Đây này, Thu nhìn vào cái đường tình duyên này này, đường ấy nghĩa là Khôi mai sau có con vợ thông minh nhưng thỉnh thoảng hơi ngơ.”
-“Vậy à?”
-“Ừ, vợ Khôi mê tiền, tính tình hơi lăng nhăng nhưng nếu quản chặt thì cũng tạm chấp nhận được.”
-“Eo hay ghê đó, thế cái đường mà mờ mờ không liền mạch này nghĩa là sao hả Khôi?”
-“Là chỉ sự sứt mẻ, ý muốn nói con vợ Khôi có một cái răng sứt đấy.”
-“Thật á?”
Eo, nhìn cậu ấy cố mím môi nhịn cười tớ mới biết mình ngu á, răng sứt mê tiền với lăng nhăng à? Đồ đểu, có biết xem bói quái đâu mà chém như đúng rồi ấy. Suốt ngày troll Thu thôi, xong còn thơm trộm lên má Thu nữa, ghét thế chứ nị.
Khổ nỗi tới giờ thi đấu rồi nên tớ không làm mình làm mẩy được, phải vào thay đồng phục cổ vũ. Hớn hở mở tủ lấy đồ mà chẳng thấy đồ đâu cả, quay ra thì thấy cả lũ đang nhìn mình rất chi là “âu yếm”.
Cầm đầu là Chi cô nương, Diệp tiểu thư cũng có mặt. Dưới chân bọn nó là áo quần của tớ, ôi dồi ôi điên thế chứ nị.
-“Khai ra mau, Khôi và Thu đang hẹn hò phải không?”
-“Đâu có đâu, bạn thân thôi.”
Trả lời theo phản xạ à, nhưng đáp án chẳng làm vừa lòng các chị ý gì sất.
-“Bạn thân gì mà suốt ngày nắm tay nhau tình cảm thế? Lúc nãy có người nhìn thấy Khôi thơm Thu, cả hôm 20/10 hai người cũng đi ăn riêng nữa. FT không phải là mít ướt, dịch ra chính là Lệ Thu.”
Ựa, cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình ấy. Giờ làm sao mà bao biện nổi đây? Mà thừa nhận một cái chắc Thu trở thành đối tượng công kích của cả trường luôn à, Diệp xinh thế với nhà giàu thế mà lúc bị đồn cặp với Khôi còn bị anti nữa là tớ.
Ôi dồi ôi, khổ thân Thu quá đi thôi.
Tính sao giờ? Cách gì để vẹn cả đôi đường đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...