Suy tới tính lui cuối cùng chỉ có một biện pháp thôi á, Thu nhìn Khôi âu yếm rồi giả bộ giật mình, hét to thật là to.
-“Cô Lan Rùa kìa, cô ạ…CON CHÀO CÔ…”
Y như rằng bạn trúng kế ngoảnh lại đằng sau. Tớ lấy hết tốc lực ba chân bốn cẳng chạy như một con điên, chẳng rõ nên đi đâu cả, chỉ biết là càng xa Khôi càng tốt thôi.
Chạy hoài.
Chạy mãi.
Tới khi thở không ra hơi rồi mới phát hiện mình ở cuối con đường, trước mặt là tường, hai bên hai hàng rào xương rồng xanh mướt, sau lưng có người nào đó đang cười khẩy khinh bỉ.
Ôi dồi ôi, ăn gì mà ngu dễ sợ.
Quả này thoát sao nổi nữa?
Eo chân tay tớ bủn rủn hết cả, trống ngực thì cứ thình thà thình thịch á. Sao đây ta, biết làm sao bây giờ?
Thôi đành, ngoan ngoãn nhận tội có khi còn được khoan hồng. Mà cái chuyện này nó cứ ngại ngùng kiểu gì ý, tớ hít thở sâu lắm rồi mà vẫn còn ấp a ấp úng.
-“Thu…Thu…rồi…Thu nhận…Thu ghen…được chưa…tha cho Thu…”
-“Vì sao ghen?”
Tay cậu ấy đan nhẹ vào tay Thu, chất vấn tớ bằng cái giọng buồn cười dễ sợ. Chắc là do đang ngậm kẹo đó. Nhìn cái viên kẹo đảo từ má này sang má khác mà Thu hoảng hết cả người, vội vã thành khẩn.
-“Ghen…ghen…ghen vì…thích Khôi…thích lắm…nên tức…”
Ai đó gật gù, hơi tủm tỉm nữa mới đểu chứ nị.
Thu thở phào luôn, lí nhí bảo người ta.
-“Xong, thế là xong nhá, nói lời phải giữ lời, giờ bỏ tay Thu ra.”
Ừ thì đúng là bạn bỏ thật.
Nhưng hai tay Khôi lại ép lên má tớ, môi chạm môi, thề luôn cái người này cứ như chuyên nghiệp lắm rồi á, mới chỉ mấy giây thôi mà đã đẩy kẹo sang rồi. Tớ ức chứ, điên cả tiết.
Mà tại lần trước bị nghẹn suýt chết ấy, nên không dám màu mè gì cả. Cắn nhỏ, nhai nuốt trọn vẹn xong mới hùng hùng hổ hổ đánh cho cái tên khốn nạn một trận, vừa đấm vừa gào.
-“Cái đồ đáng ghét…dám lừa Thu…bỏ đi…không chơi với Khôi nữa…”
Eo, làm sai không thèm xin lỗi luôn á, ngược lại còn rất thản nhiên.
-“Đâu có, thừa nhận thì không phạt, nhưng viên kẹo đó là phạt tội Thu chạy trốn mà.”
Ựa.
Nói như vậy thì kiểu gì tớ chẳng phải ăn kẹo? Sao không thông báo từ lúc nãy cơ chứ? Dám troll Thu à?
Tức không để đâu cho hết tức ấy, Thu mặt xị như cái bị cáu ầm lên.
-“Tránh ra cho tớ về lao động không có Hưng lại trừ điểm thi đua thì chết.”
-“Yên tâm đi, ban nãy Khôi xin nghỉ đàng hoàng rồi, thách nó dám trừ.”
Cũng đúng, một mình bạn cắt bao nhiêu cây thế cơ mà, không cộng thì thôi chứ trừ nỗi gì. Còn Thu thì coi như tai nạn lao động, quyền nghỉ là đương nhiên. Ớ quên béng mất vết xước đấy, tớ ngó xuống thì nó đã ngừng ứa máu từ đời nào rồi, còn chẳng thấy đau nữa cơ.
Thu đang ngẩn ngơ thì nghe người ta hỏi.
-“Giờ tính sao hả nàng?”
Ặc, nàng cơ á? Dạo này bạn ăn hơi nhiều chuối thì phải?
-“Tính gì cơ? Có gì phải tính đâu…Thu không biết…”
-“Thế để Khôi tính nhé!”
Thu gật đầu đồng ý, tại đầu óc tớ giờ mụ mị à, chẳng nghĩ được cái gì sất.
-“Ừm, giờ Thu làm bạn gái của Khôi đi, đó là phương án hợp lý nhất rồi.”
-“Hả? Sao lại thế? Sao lại là phương án hợp lý nhất?”
-“Không lẽ Thu muốn làm vợ Khôi hả?”
Á, làm gì có chuyện đấy. Khiếp tớ ngượng mà má đỏ ửng như quả cà chua luôn á, lắc đầu nguầy nguậy, Khôi thì thản nhiên tiếp lời.
-“Đó thấy chưa, thế thì làm bạn gái là đúng rồi mà. Với lại thích nhau chả nhẽ lại không là cái gì của nhau? Thế thì thích nhau làm quái gì? Phí lắm!”
Eo, nhìn cái mặt cậu ấy kìa, gian lắm ấy. Có khi khỏi tự kỷ từ lâu rồi ý, có khi tất cả chỉ là một sự làm màu không hề nhẹ thôi.
Nhưng mà cậu ấy phân tích cũng đúng nhỉ, Thu cũng thấy hợp lý lắm á, liền đồng tình.
-“Nhưng mà tớ có ba điều kiện, thứ nhất chỉ cần rank cuối kỳ của tớ giảm là chúng ta lập tức chia tay. Thứ hai phải giữ bí mật á, chỉ có hai đứa biết thôi. Thứ ba bạn trai của Thu là không được bắt nạt Thu, Thu muốn có chính kiến của riêng mình, muốn được tôn trọng.”
-“Được rồi, bạn gái nói gì cũng đúng.”
-“Thật chứ? Kể cả mai sau tớ đòi đi hướng Đông, Khôi lại thích đi hướng Tây thì hai đứa mình sẽ cùng nhau bàn bạc chứ?”
-“Bàn bạc làm gì cho mất công, Khôi nhất định không để Thu đi hướng Tây…”
Uầy ngoan vậy á?
Thu thấy sương sướng, đồng ý làm bạn gái Khôi rồi cười toe toét hết cả đi ý. Khổ nỗi mình chưa phởn được lâu bạn đã vừa đủng đỉnh quay người đi về phía trước vừa bỏ lại câu xanh rờn.
-“Mà là Khôi bế Thu rồi mình cùng tới hướng Tây, Thu ạ.”
Ợ, ức phát hờn mất. Đuổi theo đánh cậu ấy mà không đánh nổi, chỉ bị khoác vai rồi thơm chụt một cái vào má thôi. Tớ cũng thừa nhận là mình hơi bị mê trai ấy, người ta chỉ cần cười cười một chút là mình xao xuyến hết cả á, chả giận được.
Sau đó Khôi kéo ra gặp dì, xin mấy cái u gô.
Thu nói không cần đâu vì hết chảy máu rồi mà, nhưng Khôi bảo là không có thì lúc tắm xà phòng vào sẽ xót, vẫn nên dùng thì hơn. Thu thấy cũng đúng nên ngoan ngoãn nghe lời.
Ra tới nơi thì cô Lan nhìn nhìn ngó ngó một lượt, chẳng hiểu sao cô cứ cười tủm tỉm á, mãi sau mới dặn cháu trai.
-“Nhớ phải giữ gìn cho Thu nhé, bạn là con gái mai sau nhiều thiệt thòi.”
Giữ cái gì nhỉ? Chẳng hiểu gì sất mà Khôi cũng gật đầu mới sợ chứ. Giờ mới để ý Cún vẫn giữ khoảng cách với mọi người lắm, chỉ nói nhiều trước mặt Chó thôi, nghĩ lại đột nhiên thấy mình đặc biệt thế chứ nị.
Từ đó Khôi đưa tớ tới trường với về nhà, đưa đi ship hàng luôn. Cậu ấy mới tậu con xe đạp điện đi cứ vù vù ý, thỉnh thoảng còn lượn lờ quanh bờ hồ mấy vòng liền nha, mát ơi là mát, thích cực á.
Khôi bảo quan hệ xác định rõ ràng rồi thì không được ngồi xa nhau ý, nên là chuyển về một bàn thôi.
Ôi dồi ôi, tưởng gì, đơn giản như đan rổ.
Các cụ dạy gần mực thì đen gần đèn thì rạng cấm có sai. Ở cạnh bạn học giỏi mình cũng tiếp thu được nhiều cái tinh hoa.
Vở Khôi rất sạch đẹp và khoa học, tiêu đề bài học thì chữ sẽ to và uốn lượn, đề bài và lời giải cậu cũng viết bằng hai màu mực khác nhau.
Từ xưa mượn vở cậu ấy tớ đã biết điều đó rồi nhưng mà nhiều lúc lười nên chẳng muốn dùng lắm bút làm gì, giờ thì ngồi cùng thấy người ta tỉ mỉ viết viết mình cũng làm theo luôn, vui mà.
Trái ngược với tớ nhân hai chữ số là bấm máy tính loạn cả lên thì bạn lại chẳng bao giờ cần dùng tới, Khôi có những cách nhẩm rất thông minh, ví dụ đơn giản nhất nhé, nếu muốn tính 999 bình phương thì cậu ấy sẽ tính 999 bình phương trừ 1 bằng hằng đẳng thức trước, sau đó thì cộng thêm sau.
Có hôm tớ thách Cún viết 1000 số nguyên tố đầu tiên mà bạn cũng làm được mới máu chứ, còn khuyến mại thêm cho Thu 1000 cặp số nguyên tố sinh đôi nữa.
Kể ra thì còn hơi bị nhiều cái hay ho á, mà bây giờ là đồ dùng học tập cũng thành của chung luôn rồi, việc vơ nhầm là chuyện bình thường thôi. Nói vậy chứ toàn tớ cầm của người ta à.
Khổ nỗi mọi thứ cũng không dễ dàng đâu, Chi tức lắm á, mỗi một tiết học có chưa đầy năm chục phút mà nó quay xuống lườm tớ mấy phát liền. Rồi hôm thứ hai đầu tuần nọ, bạn tình củm gọi Thu ra, thủ tha thủ thỉ.
-“Cho Thu hai triệu, với điều kiện phải nhận lá thư màu hồng trong ngăn bàn Khôi là do Thu viết và yêu cầu Khôi mở ra.”
Á à, hiểu hiểu.
Tại Cún không bao giờ mở thư của các bạn nữ à, nên Chi mới phải dùng tới cách này đấy.
Ôi dồi ôi, chuyện nhỏ nha.
Tớ vui vẻ nhận tiền luôn, chạy vào trong lớp hớn ha hớn hở.
-“Khôi à, Khôi đọc thư tớ viết chưa đấy?”
Bạn còn ngạc nhiên lắm, làm Thu phải chém thêm câu nữa.
-“Đêm qua Thu thức trắng đêm để viết đó, Khôi mau mở ra xem đi nha.”
Tớ nịnh bã bọt mét bạn mới chịu. Thế là ăn trọn hai triệu rồi á, khổ nỗi chưa kịp sướng đã bị véo một cái đau điếng. Khôi mặt đen như nhọ xoong, tức tối vò nát bức thư tình rồi ném thẳng vào mặt tớ không thương xót.
Không khí nó cứ âm u à, Thu nhặt tờ giấy rồi run run mở ra, nhìn hàng chữ in màu tím sang chảnh mà phát sốt chứ.
“Dear Nguyen Hoang Trong Khoi,
You are my WC.
Sincerely,
Pham Le Thu.”
Tạm dịch, gửi Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, anh là cái toa lét của em, trân trọng, Phạm Lệ Thu.
Eo, các cậu thấy bựa không? Khốn nạn không tả nổi luôn á.
Đúng là không có bữa trưa nào miễn phí cả. Bạn Chi bên trên cười rõ đểu, bạn Khôi thì giận luôn, cả buổi cạch mặt bạn Thu.
Tớ tức ơi là tức á, bị chơi vố đau kinh khủng khiếp. Mà tại tính tham, vừa không muốn khai ra Chi để bị mất tiền vừa không muốn xích mích với Khôi nên rất là bối rối ấy, trống trường một cái Thu liền lẽo đẽo bám theo ai đó nài nỉ.
-“Xin mà, đừng ghét Thu nữa. Thu đùa thôi, trót dại, trót dại, Khôi tha cho Thu đi mà…”
-“Ai biết là đùa hay thật?”
Khôi vẫn phăng phăng đi đằng trước á, hại tớ khổ sở chạy hùng hục đằng sau.
-“Phải làm thế nào để Khôi hết giận Thu?”
Bạn quay lại lườm tớ một phát rồi chậm rãi bảo.
-“Khôi muốn ăn kẹo.”
-“Nhưng Thu không có kẹo…hay để Thu đi mua cho Khôi nha…”
-“Không cần, Khôi có.”
Cún lấy ra từ trong túi một cái kẹo tròn tròn, đột nhiên tớ thấy cậu ấy rất chi là dở hơi. Có kẹo thì ăn luôn đi còn đòi hỏi gì nữa?
Sau mới biết người ngu là chính mình ợ.
Ăn kẹo nó không phải là ăn kẹo đâu, mà nó là “ăn kẹo” cơ. Chết mất thôi, mà giờ một bên là bạn trai, bên kia là một ngàn thanh đậu phụ, không muốn mất bên nào cả á, đành chấp nhận làm liều vậy.
Thu nhận lấy viên kẹo từ tay Khôi, từ từ bóc vỏ, cẩn thận cho vào miệng, nhưng tớ cố hết sức rồi mà vẫn không tài nào tiến gần bạn hơn nữa, ngượng lắm ý.
Có người sốt ruột quá hay sao ấy, chủ động kéo tớ ngã về phía bạn, môi chạm môi, thơm thơm nữa chứ. Má Thu nóng bừng à, ngay lập tức đẩy viên kẹo sang cho ai đó rồi vội vã lao ra nhà xe.
Cứ ngỡ Khôi hết tức rồi mà lúc đi bộ tới vẫn mặt cau mày có ấy.
-“Lại sao thế, vẫn giận à?”
-“Không giận, chỉ buồn thôi. Ngẫm lại thì trong lòng Thu hoá ra Khôi cũng chỉ bằng cái bồn cầu. Ngẫm mà buồn.”
Cậu ấy vẫn đèo tớ về nhà, cả quãng đường không thèm nói thêm câu nào cả. Thu ngồi sau thấy bạn tâm trạng mà bản thân cũng áy náy dễ sợ. Nghĩ suy mãi mới nảy ra ý hay, không biết có hiệu quả không nhưng áp dụng ngay lập tức, tươi cười kéo kéo áo Khôi nịnh nọt.
-“Nghe Thu bảo này, nhiều khi mới nhìn qua thì chưa hiểu được lớp nghĩa sâu sa đâu.”
-“…”
-“Thật đó…Khôi buồn Thu là oan cho Thu lắm ý…”
-“Đừng nguỵ biện làm gì.”
Eo, lạnh lùng thế chứ nị.
-“Thôi mà, Thu nói Khôi nghe nha, W là viết tắt của Wolf mà… là sói…C là Cup, là ca…ghép lại WC nghĩa là sói ca, cũng gần gần với soái ca…You are my WC được hiểu là…”
-“Là cái gì?”
-“Còn là cái gì nữa? Anh là soái ca của lòng em chứ sao?”
-“Chắc không?”
Bạn tỏ thái độ nghi ngờ, Thu tỉnh bơ khẳng định chắc mà, tớ phải thức suốt đêm mới nghĩ được ra chiêu bày tỏ tình cảm độc đáo vậy đó. Có người vẫn chưa hài lòng, gặng hỏi.
-“Anh nào? Em nào?”
-“Anh Khôi…em Thu…hết buồn nha…”
-“Thu nói hết câu thì Khôi hết buồn.”
Thôi đành, tớ hít một hơi thật sâu rồi tỏ vẻ dễ thương, nói giọng ngọt xơn xớt luôn.
-“Anh Khôi là soái ca của em Thu ợ.”
Ai đó ban đầu còn hơi tủm tỉm, sau đó cười phá lên. Trước lúc về nhà thì ghé tai Thu thì thầm.
-“Thực ra ngay từ đầu anh đã biết là thư của Chi rồi em ạ.”
Ặc.
Thế mà giả nai?
Khốn nạn, quá khốn nạn đi. Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, cái đồ lưu manh đáng chết, tớ hận chỉ muốn băm vằm xé xác cậu ấy thôi á.
Eo, tức thế chứ nị.
Sáng hôm sau kệ người ta, dậy thật sớm đạp xe đi học trước. Run rủi thế nào vừa tới cổng trường thì gặp mẹ bạn đứng đợi.
-“Vẫn còn sớm, con vào cất xe đi rồi ra đây, cô nghĩ mình cần nói chuyện với nhau.”
Đột nhiên tim tớ đập đánh thót một cái ý. Giọng mẹ cậu ấy nghiêm lắm chứ không thân thiện như bình thường đâu.
Lẽ nào mẹ Khôi biết bọn tớ yêu nhau?
Sao có thể nhỉ? Giấu kín thế cơ mà?
Nhưng không thì làm gì có chuyện gì khác nữa. Có khi đúng thế rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra á.
Chết toi, chắc mẹ bạn bực lắm ấy. Cô kiểu gì cũng bảo tớ tránh Khôi thật xa cho mà xem. Liệu cô ấy có đưa tiền cho tớ xong rồi ra điều kiện giống mấy bộ phim cô dê an hay chiếu trong giờ ăn cơm không nhỉ?
Hay là cô đẩy Thu đi du học luôn để chia cắt hai đứa.
Ôi được thế thì còn gì bằng!
Chẳng cần nhọc công phấn đấu mà đã có người cấp tiền cho ra nước ngoài học tập á, số sướng quá còn gì? Ớ nhưng mà còn Khôi nữa, tớ đi rồi nhỡ bạn buồn thì biết làm sao?
Eo ôi mọi thứ cứ rối rắm hết cả lên ý, gửi xe xong đi bộ ra chỗ cô mà càng tới gần tớ càng run với lo lo à.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...