Tây Thu Tiểu Công Chúa

Eo sao mà cái lúc đó tớ run thế chứ nị, người thì cứ choang choáng nong nóng không thốt nổi cái gì sất. Ngó trộm thấy Cún cũng ngượng ngùng chẳng kém, mặt cậu ấy đỏ lựng đi ý.

Hai đứa nhìn nhau một hồi, cứ nhìn thôi, không khí yên lặng mờ ám lắm ấy. Cậu ấy dắt Thu ra nhà để xe, tớ cũng lẽo đẽo theo sau.

Rồi bạn đèo mình về nhà.

Cả quãng đường đi Tây Thu kiểu bị á khẩu ý, câm lặng như hến.

Xe phanh kít một cái, dừng lại ở biển đậu phụ tào phớ, có người cốc trán tớ rồi ấp a ấp úng.

-“Thu…nhớ ngủ sớm cho xinh…”

-“À…ừ…”

Thu giật lấy xe từ tay Khôi rồi lao vào nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Tại ở ngoài đó thêm giây phút nào nữa chắc tớ khó thở rồi đột quỵ mất á, nguy hiểm lắm.

Tối đến vừa mắc được cái màn thì máy báo tin nhắn.

“Cuối tuần này đằng ấy cho mình câu trả lời nhé!”

Ựa.

Có nhất thiết phải nhanh thế không?

Chả nhẽ nhắn trả lời cái gì hả Khôi thì làm màu quá à, tớ đâu có ngu tới mức đấy mà giả nai cơ chứ? Suy ngẫm mãi mới rep lại được bạn á.

“Thế Khôi không thích Lisa nữa à?”

“Thu ngốc quá, ông nội Lisa và ông ngoại Khôi là anh em ruột.”

Ớ thế ra là anh em họ à? Thảo nào thân nhau vậy, Thu mấy hôm nay ấm ức vớ vẩn rồi.

“Nhưng còn L thì sao?”

Tớ hồi hộp tra khảo, mãi ba mươi phút sau thì mail báo có thư mới, là bản scan bức vẽ cô dâu chú rể rất đẹp, bức mà cái Hến nói đây mà.

Điều đặc biệt là bên dưới có hàng chữ nắn nót Trọng Khôi trái tim Lệ Thu. Eo, chẳng ngờ được luôn, cứ cảm động thế nào ấy. Đêm đó Thu “nhâm hon cư” á, ngẩn ngơ nằm ngắm tranh cả mấy tiếng đồng hồ, cố nhắm mắt đi ngủ mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh nụ hôn với lời tỏ tình ban tối thôi.

Bối rối xao xuyến lắm á, tim gan rộn ràng thổn thức đến lạ kỳ.

Khổ nỗi sáng sớm hôm sau thức giấc ngó thấy đống sách luyện thi tự dưng tâm trạng trùng hẳn xuống. Đúng rồi, còn học hành, còn phấn đấu để đi du học, yêu đương vào có mà hỏng be bét hết cả à?

Chán nhỉ?

Trước đây được Khỉ tỉnh tò tớ từ chối mà không có cảm xúc gì luôn á, mọi chuyện nhẹ nhàng tựa lông hồng. Với Khôi thì lại khác, nẫu hết cả ruột đi ý.

Buồn buồn tiêng tiếc, hình như Thu thích Khôi rồi thì phải.

Ừ, chắc là thế đó.

Chưa tới mức yêu cuồng dại nồng nhiệt, nhưng thích chơi với bạn ấy, thích học bài cùng, thích ngắm bạn nữa. Mỗi câu mỗi chữ bạn thốt ra đều thấy dễ nghe lắm, được bạn khen xinh với giỏi có mà sướng hết cả tai, lâng lâng mất nửa ngày ấy.


Nhưng mà thôi, giờ học hành giỏi để kiếm được nhiều tiền còn báo hiếu ba mẹ mới là quan trọng nha, mọi chuyện khác để sau đi. Ngẫm nghĩ thấu đáo rồi tớ liền soạn tin cho người ta.

“Câu trả lời của Thu là không. Thu…không thích Khôi…”

Rất nhanh máy đã báo có tin nhắn rồi à.

“Một chút cũng không?”

“Ừ, chúng ta có thể vẫn làm bạn thân được chứ?”

“Thu không những ác độc, ích kỷ mà còn lạnh nhạt vô tình. Khôi sẽ không làm bạn vô nghĩa của Thu nữa đâu, không thoả đáng chút nào cả.”

Ặc, sao lại xúc phạm tớ thế? Trước nay vẫn thân đấy thôi, bây giờ còn bày đặt không thoả đáng cái gì chứ? Bực bực ghét ghét quá à.

“Vậy thì nghỉ chơi luôn đi.”

“OK.”

Eo, con gái giận thì thường toàn được dỗ dành, Thu nói lẫy một tý thôi mà xem Khôi phũ chưa kìa. Được rồi, tớ cũng chẳng cần đâu nhé, mười mấy năm từ khi lọt lòng tới hết cấp hai, sống trên đời làm gì có Khôi đâu, vẫn vui vẻ đấy thôi.

Ô kê thì kê ô, chuyện nhỏ nha.

Thu đúng là nói một đằng làm một nẻo, lên dây cót tinh thần như vậy rồi mà cứ khư khư cái điện thoại, suốt ngày ngó. Không thấy tin nhắn hay cuộc gọi gì thì mong tới ngày vào học hè kinh khủng khiếp.

Ôi dồi ôi, đếm từng giây từng phút, cuối cùng cái thời khắc ấy cũng đến.

Lớp tớ phải nói được hai vụ sốc. Vụ thứ nhất là về da dẻ của Thu, phản ứng của bọn nó thì không khác Khỉ mấy, cứ hỏi đi tắm trắng ở đâu hoài, bảo màu da bẩm sinh của tớ không phải màu đen mà chẳng đứa nào thèm tin.

Vụ thứ hai, rầm rộ hơn nhiều.

Bạn Nguyễn Hoàng Trọng Khôi…hoàn toàn lột xác…năm ngoái ăn mặc giản dị đứng đắn bao nhiêu thì năm nay ngầu bấy nhiêu.

Áo phông quần jeans sành điệu, kính râm che nửa khuôn mặt, tóc thì vuốt keo bóng mượt cả lên. Làm màu nặng nề thế mà bọn con gái trong trường không những không thấy ngứa mắt, ngược lại còn hò hét ầm ĩ vì hâm mộ mới hoành tráng chứ.

Eo, các cậu không thể tưởng tượng được đâu, cái giây phút lái xe của Khôi mở cánh cửa ôtô để cho cậu ấy đi xuống mà các bạn nữ xếp thành hai hàng xung quanh suýt xoa cứ như siêu sao hô li gút lên nhận giải á, trông rõ là trịnh thượng.

Nghe đồn cái giày Cún đi là hàng hiệu, trị giá lên tới gần trăm triệu hay sao ấy, thấy chúng nó truyền tai nhau tên là “geo bát kết” gì đó tớ chẳng nhỡ rõ nữa.

Phung phí, quá đỗi phung phí.

Nói chung sang chảnh kiêu kỳ lắm, giờ liếc thấy Thu coi như cỏ rác rồi, đi qua cũng khinh không thèm dừng lại lấy một chút cơ.

Vào lớp thì gái gú bám đầy như ruồi bâu bánh ngọt ấy, bạn không nói nhưng cũng chẳng đuổi, mặc kệ bọn nó làm gì thì làm. Hài nhất là giờ ra chơi cả lũ còn chiến ngầm để giật cơ hội chung bàn với Khôi chứ. Thôi, bỏ qua quá trình tranh giành đi, vì nó rất là bựa, kết quả là Chi chiến thắng nhé.

Hai người đó ngồi đối diện Thu mà, tình cảm õng a õng ẹo khiến tớ rất là nóng người. Không chỉ có Thu đâu, Hưng cũng phát hoả hừng hực, đi qua đi lại y như siêu mẫu cấp cao ấy.

Mãi mà nàng mắt dán nơi khác chẳng thèm liếc lên để ý, chàng đành e hèm mở lời.

-“Chi à, hè vừa rồi có công ty giải trí gửi lời mời Hưng gia nhập đấy.”


-“Công ty đó rất có tiếng, thi tuyển khó khăn lắm, vậy mà họ lại mời Hưng luôn, Chi thấy Hưng giỏi không?”

-“Chi à, Hưng sẽ cố gắng phấn đấu để mai sau lo cho Chi nha, xây biệt thự to thật là to, Chi chỉ cần ở nhà ăn, đẻ với bôi son trát phấn thôi á.”

-“Hưng sẽ luôn đợi Chi nhé.”

-“Chi ơi…Chi…”



Một bạn vẽ một bạn say sưa ngắm để bạn lớp trưởng ba hoa tới khản cả cổ. Nhìn mặt sếp buồn thiu à, Thu thấy thương thương liền lên tiếng.

-“Đừng suy nghĩ nhiều, tớ thấy cậu xứng đáng là nam tử hán đại trượng phu đó. Yêu một người là yêu hết mình, sẵn sàng đợi chờ, chẳng bù cho ai đó hôm trước vừa tỏ tình hôm sau đã thành không quen…”

Thú thật tớ cũng tự nhận thấy mình hơi hèn, dám giương đông kích tây. Khổ nỗi cái người bị đả kích như kiểu đứt dây thần kinh cảm xúc rồi ý, lạnh lùng không thèm tỏ thái độ gì luôn. Ngược lại Hưng nghe nịnh thì cười sướng.

-“Đó, Chi nghe Thu phân tích kia kìa…”

-“Cáu rồi đấy, cậu về chỗ đi, tớ không cần nam tử hán gì hết, tớ chỉ cần Khôi thôi.”

Chi bực bội càu nhàu, đuổi được tên bám đuôi đi rồi thì ngay lập tức quay sang bên cạnh ngon ngọt thủ thỉ.

-“Khôi ơi vẽ Chi nha, để Chi đăng lên page cho các fan ngắm.”

Khôi dễ tính thật, gật đầu đồng ý luôn. Khiếp trội ôi, vẽ Chi mút kẹo, vẽ Chi ăn kem, vẽ Chi ngồi suy tư, vẽ Chi lên bảng làm toán…chắc chỉ có nước Chi đi tè là chưa vẽ thôi á.

Mới hôm nọ còn hôn Thu bảo thích Thu, bây giờ đã thế rồi, đúng là con người không có chính kiến, tình cảm trẻ trâu nhăng nhít.

Ức ức ấy.

Ghét nữa.

Thế giới đúng là không công bằng, có người chơi bời đú đởn với gái suốt ngày mà kiểm tra khảo sát đầu năm vẫn được mười, trong khi Thu chỉ được bảy thôi, tại bài cuối ba điểm khó mà, tớ không làm được.

Dù đứng thứ hai rồi những vẫn sầu đời lắm. Dạo này trời nóng hay sao mà tớ khó tính cực ấy, cứ quay sang thấy chúng nó tình củm là lòng mình kiểu như có gai đâm, phát rồ lên á.

Giờ ra chơi cũng chẳng muốn ở trong lớp xem cô dê an miễn phí làm gì, bê sách ra ghế đá đọc cho sướng. Mà đúng là số nhọ thật luôn, vừa thoát khỏi ai đó thì lại gặp dì người ta.

-“Tây Thu nàm thao mà mặt cau mày có thế, mất cả xinh.”

-“Con đâu cần xinh đâu cô, con chỉ cần học giỏi thôi.”

Đang bực nên trả lời cũng hơi xếch mé, may mà cô hiền đó, chỉ cười rồi vả nhẹ yêu yêu vào má tớ thôi. Ngồi một lát thì tớ không kiềm được, trút toàn bộ muộn phiền lên cô.

-“Lớp con có một bạn K tỏ tình với bạn T nha cô. Xong bạn T không đồng ý thế là hai đứa đó không chơi với nhau nữa. Bạn T nghĩ là mọi chuyện sẽ đơn giản, nhưng thời gian gần đây do K yêu người khác nên T thấy khó chịu ghê gớm, buồn nữa.”

-“Buồn quái gì mà buồn, ghen thì có.”


Eo, nghe bác sĩ kết luận mà học sinh đỏ bừng bừng luôn.

-“Nhưng con không hiểu cô ạ, T đâu làm gì sai đâu mà K giận T ghê thế? Ngược lại đang học mà yêu mới là sai.”

-“Cái con bé này, ai bảo thế? Tầm tuổi các con rung động là đúng với tâm sinh lý bình thường rồi, thích thích một chút cũng có sao đâu, tình yêu học trò nhiều khi cũng đẹp mà. Với lại T cứ một mực nói không thích K, rồi giận nhau hờn nhau, chẳng phải mất thời gian nhiều hơn à?”

-“Thật vậy ạ?”

-“Con tự nghĩ xem…”

Tớ ngồi trầm ngâm một lát thấy cũng đúng thật, từ đó tới nay trong lòng chất chứa bao nhiêu ấm ức ý, não bảo không nghĩ không tức nữa mà tim gan ngứa ngáy hoài à.

-“Nhưng Thu này, thương nhau thì giúp đỡ nhau cùng tiến bộ nhé. Ở các nước phương Tây thì không sao đâu, nhưng với quan niệm xã hội của chúng ta hiện giờ con gái mà không biết giữ mình là mai sau hay bị thiệt thòi lắm. Kể cả con có không xinh hay không xuất sắc thì ít nhất cũng phải có lòng tự tôn và chính kiến của bản thân, đừng dễ dãi quá. Đợi tới khi trưởng thành thì trao thứ quý giá nhất cho người đàn ông xứng đáng.”

Eo, đang nói chuyện bạn T cơ mà, sao cô lại quay sang dặn tớ thế. Cứ như cô biết tỏng hết rồi á.

Mà Thu cũng ngu quá, đáng nhẽ phải đổi tên nhân vật chính thành A B chứ lại để K T, như kiểu vạch áo cho người xem lưng vậy.

Xấu hổ hết cả người đi ý.

Cô bai bai Thu đi về văn phòng, tớ thì đang nghĩ thứ quý giá nhất cô bảo, chắc là tiền rồi. Cô Lan Rùa cô cứ yên tâm nha, cái gì chứ tiền thì con giữ chắc lắm ạ.

Thông suốt rồi, Thu tươi tắn tung tăng chạy về lớp, tớ sẽ bảo Khôi là tớ cũng thích bạn cho nhẹ lòng, sau đó muốn ra sao thì ra.

-“Khôi à…”

Tớ gọi mà cậu ấy không thèm quay lại nhìn, vẫn chăm chú chơi điện tử với Chi. Đột nhiên thấy mình quê thế chứ nị, sống mũi cay cay à, hình như Khôi không thích tớ nhiều như tớ vẫn mộng mơ thì phải.

Hình như là thế.



Buổi chiều đi lao động chăm sóc vườn trường, lớp tớ chia hai, một đội cắt cỏ một đội tỉa cây. Mặc cho Hưng dùng quyền lực ép Chi về đội của mình nhưng con bé khá là ương ngạnh khó bảo, cứ thế nhảy rào vượt sang đội tớ luôn.

Bởi vì sao thì chẳng phải nói.

Không phải mình Chi đâu mà gần hai mươi đứa trai gái cũng bám riết lấy Khôi á, mắt tròn mắt dẹt trầm trồ tán thưởng. Tại cậu ấy tỉa cây chuyên nghiệp quá ấy, cái này thì tớ cũng không ngạc nhiên lắm, những gì liên quan tới nghệ thuật thẩm mỹ bạn đều làm rất tốt.

Thu cũng tò mò nhìn, nhưng chỉ dám đứng xem lén lút từ xa thôi, đến gần sợ ai đó chê cười. Công nhận tài năng thật, chưa đầy bốn mươi phút bụi cây hoang trước mặt đã dần dần biến thành hai con phượng hoàng quấn quít lẫn nhau.

Vì công việc nhiều nên sau đó bọn tớ sẽ thay nhau tỉa lại chi tiết cho nuột nà, còn Khôi chỉ có nhiệm vụ lên mô hình cơ bản. Cậu ấy xong bụi đó thì quay người rẽ qua hướng này, cũng hơi lạ vì ở đây có mấy loại hoa linh tinh thui mà, đâu cần tới cây kéo vàng đâu.

-“Thu ơi tay bạn sao vậy?”

Giọng Béo làm tớ giật cả mình, ngó xuống thì thấy một đường nho nhỏ rơm rớm máu. Chết thật, bị vướng gai hoa hồng rồi, thế mà chẳng hay biết gì luôn, cũng không thấy đau gì sất á.

Mọi người bắt đầu chú ý tới mình làm tớ ngại ngại. Năm nay xinh rồi, bọn con trai cũng đối xử với tớ nhẹ nhàng hơn rất nhiều ý.

-“Thu về sớm cũng được, bọn đây làm nốt cho.”

-“Thôi không cần đâu, tớ đi rửa một chút rồi lát sẽ quay lại.”

-“Có đau lắm không?”

-“Ừ, nhanh lên…máu ứa ra kia kìa…có cần tôi cõng không?”

Bị cô lập hoài rồi tự nhiên được quan tâm thì cũng thấy hơi vui vui, Thu toe toét bảo các bạn đừng lo rồi chạy một mạch ra bể nước sau vườn trường. Trời nóng thật đấy, đáng nhẽ thầy cô phải trồng cây hay lắp mái che á, nắng chiếu đỏ lừ cả mặt luôn.

Đang ngồi tỉ mỉ gỡ cái gai ra tự dưng thấy râm râm mát mát, ngó lên suýt nữa truỵ tim á. Có người cao lớn đứng che cho Thu hết rồi, mắt lườm lườm tay giật lấy tay tớ ngó ngang ngó dọc rồi lẩm bẩm.


-“Rời ra một cái là có chuyện, đúng là không được tích sự gì hết.”

Ặc, nghe ngứa cả tai ấy. Nghỉ chơi với nhau rồi cơ mà, Khôi lấy tư cách gì ra mà mắng tớ?

-“Bỏ Thu ra…Khôi bỏ Thu ra…nhanh…”

Cậu ấy như bị điếc á, chẳng nói chẳng rằng vừa lau lau vừa đưa tay Thu hứng dưới vòi. Nước rất mát, Khôi thì rất đẹp trai, Thu ngoài mặt tưng tức nhưng trong lòng mềm nhũn cả ra á, xấu hổ ghê gớm.

Nhưng Thu là con gái mà, sực nhớ ra mình cũng phải có tự tôn chứ, nhất định không thể dễ dãi để cậu ấy muốn làm gì thì làm á. Tớ lấy hết sức vừa quát Khôi vừa kéo tay lại làm nước bắn tung toé vào hai đứa, hại cậu ấy giận sôi cả máu.

-“Thu có chịu yên không hay để Khôi ném vào bể nước?”

-“Ném thì ném đi, tưởng tớ sợ chắc…có giỏi thì ném đi…”

Kiểu Thu hôm nay gan cũng hơi lớn, căn bản quen lâu rồi, cứ có linh cảm rằng Cún sẽ không bao giờ ra tay quá ác độc với mình nên nhờn nhờn đó. Cậu ấy không dám ném thật, chỉ búng tai tớ doạ doạ.

-“Kinh thật, bướng nhỉ? Được, Thu cứ thử lèo nhèo thêm câu nữa xem, đợi tới lúc đó Khôi sẽ thơm cho Thu biết lễ độ.”

-“Thơm thì thơm chứ Thu sợ quái gì…Khôi giỏi thì…”

Eo, đúng là cuống quá hoá hồ đồ mà. Nói xong mới phát hiện hố nặng, nhìn Khôi cười nham hiểm mà tớ chỉ muốn có động đất thôi, để hở ra khe nào cho mình chui xuống á.

Quá là mất mặt đi.

Cái người nào đó cứ dí sát vào Thu ý, thơm một lượt lên chỗ tay bị đau làm tim tớ nhảy lung tung tưởng loạn à.

-“Thông cảm, Thu thách thế mà Khôi không thực hiện thì hèn quá.”

Ặc, cái gì thế?

Lưu manh chính hiệu là đây chứ đâu, đểu cáng kinh khủng á. Thu bực hết cả người, tay chân múa máy ra sức đấm đá Khôi. Khổ nỗi cứ như kiến chọi voi vậy đó, cậu ấy không những không thấy đau mà còn ngồi yên cười cười, làm tớ điên thế chứ nị.

-“Ghét Khôi lắm, rõ ràng Khôi bảo thích Thu, vậy mà chưa đầy mấy ngày thái độ đã quay ngoắt rồi…Tình cảm của Khôi chẳng đáng giá gì hết á…Khôi bảo tớ nhăng nhít nhưng Khôi còn đào hoa gấp tỷ lần luôn ấy…còn nữa, con người Khôi là đồ lật kèo, bảo nghỉ chơi rồi cơ mà…còn sán lại đây làm gì cơ chứ…biến ra chỗ Chi đi…”

Kiểu bao nhiêu ấm ức nó dâng trào như sóng biển á, nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ. Bạn ban đầu hiền lành để cho mình trình bày, tiếc là sau đó lại hỏi rất đểu.

-“Ghen à?”

-“Ai thèm ghen…tớ đâu có thích Khôi đâu mà ghen…”

-“Còn chối…giờ có hai phương án, một là Thu thừa nhận hai là Khôi dùng biện pháp mạnh…chọn đi…CHỌN…”

Eo cậu ấy quát to ơi là to ý, hại tớ sởn cả gai ốc, mãi mới ấp úng được vài từ.

-“Biện…biện…pháp…gì…”

Có người véo má Thu một cái rồi rất nghiêm túc thủ thỉ.

-“Phạt ăn kẹo.”

Tai tớ đỏ ửng như cà chua luôn ấy, ngẫm thấy sau năm tuần khả năng giao tiếp của Khôi tiến bộ như làn da của Thu vậy đó. Nói từ nãy tới giờ mà không bị đổ chút mồ hôi nào cả.

Dì bạn phán thật đúng, thương nhau cũng đâu phải lúc nào cũng hại đâu, gặp được bạn tốt thì giúp đỡ nhau cùng tiến bộ mà. Đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi linh tinh chợt thấy người ta lay lay tớ, chỉ vào viên kẹo ngậm trong miệng rồi ra hiệu quyết định nhanh nhanh lên.

Giờ thì mặt mũi chân tay Thu cũng hồng rực theo luôn à, con người này nói được là làm được ấy, giờ không thừa nhận là một trăm phần trăm phải ăn kẹo á.

Ôi dồi ôi, khổ Thu quá đi thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui