Tay súng cuối cùng


Và đằng sau mỗi bước chân của bạn luôn có những thành viên HRT thực thụ theo sát để đánh giá và phân tích mỗi sai lầm cũng như mỗi thành công của bạn. tất cả những gì bạn làm là hy vọng mình đúng nhiều hơn sai. nhưng cũng chẳng bao giờ biết được, vì sẽ không có ai hé miệng nói gì với bạn hết. Với họ thì bạn chỉ là đồ rác rưởi, đồ rác rưởi đang mệt bở hơi tai, nhưng vẫn chỉ là đồ rác rưởi không hơn không kém. Và bạn cũng phải chấp nhận thực tế rằng họ còn không thèm thừa nhận sự tồn tại của bạn chừng nào bạn đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp. Mẹ kiếp, thậm chí họ còn không thèm đến dự đưa tang nếu chẳng may bạn bỏ mạng trong quá trình tập luyện nghiệt ngã.
Không hiểu sao Web lần lượt vượt qua mọi thử thách. Và sau khi tốt nghiệp Trường Huấn luyện Đội viên mới, anh đã được “biệt phái” sang làm xạ thủ bắn tỉa, và lại mất thêm hai tháng nữa trong Trường Xạ thủ bắn tỉa của Thủy quân Lục chiến, nơi anh đã học được từ những người giỏi nhất các kỹ năng và mánh lới của nghề, cách quan sát, ngụy trang, và nhất là cách giết người một cách chính xác bằng súng và kính ngắm. Sau đó Web đã có bảy năm liền trước thì làm xạ thủ bắn tỉa, sau thì làm đặc nhiệm đột kích vì quá chán cảnh phải nằm lì một chỗ phục kích mục tiêu, mà thường là trong những điều kiện cực kỳ tồi tệ, hết bắn thì lại bị bắn ở khắp nơi trên thế giới bởi những tên tội phạm loạn trí nhất. Đổi lại, anh được dùng qua tất cả những loại súng đạn tân tiến, và một khoản thu nhập có lẽ cũng bằng những gì một thằng nhóc 16 tuổi kiếm được bằng cách lập trình máy tính trong giờ ăn trưa. Nhưng về cơ bản thì có thể nói rằng đó là một công việc mà anh cực kỳ yêu thích.
Web bước qua nhà chứa máy bay, nơi lưu giữ những chiếc trực thăng Bell 412 to đùng của đội, và cả những chiếc MD530 mà họ thường gọi là Chim nhỏ - đó là những chiếc trực thăng cực kỳ cơ động và mau lẹ, có khả năng mang bốn người bên trong và bốn người ngồi ở hai càng, bay với tốc độ 120 hải lý một giờ. Web đã ngồi trên những con Chim nhỏ trong những tình huống tồi tệ và bao giờ chúng cũng đưa anh quay về an toàn, dù có đôi lần phải treo lủng lẳng lộn đầu dưới một sợi dây buộc vào càng máy bay, nhưng Web cũng như các đồng đội có bao giờ cầu kỳ, kén cá chọn canh, vì chỉ cần sống được là đã tốt rồi.
Nhà để xe được bố trí sau một hàng rào được cài bằng dây xích. Web dừng lại kéo khóa áo khoác lên sau khi một cơn gió buốt lạnh ùa tới. Bầu trời bỗng chốc trở nên âm u như sắp bão, hiện tượng rất bình thường ở vùng này vào thời điểm này trong năm. Anh bước vào trong hàng rào và trèo lên ngồi trên nóc chiếc xe bọc thép duy nhất của đội; một món quà dùng lại của Lục quân. Ánh mắt anh lướt qua dãy xe Suburban đang đậu yên lặng. Những chiếc xe hầm hố này tất nhiên đã được độ lại, có cả thang gấp gắn kèm để họ có thể lái sát đến tòa nhà mục tiêu, mở thang ra và tấn công chớp nhoáng từ trên tầng năm xuống. Ngoài ra còn có những chiếc xe tải nhỏ dùng để tiếp ứng khí tài, xe tiếp ứng hậu cần, và cả một chiếc xuồng máy cao tốc có mép bơm bằng hơi thiết kế riêng cho đội đặc nhiệm SEAL của Hải quân. Chiếc xuồng này trang bị hai động cơ V-8 của hãng Chrysler. Đối với Web thì cảm giác ngồi trên chiếc xuồng này chỉ có thể sánh với cảm giác tức ngực khi bị giam trong một tòa nhà cũ đang bị phá đi bằng một quả cầu sắt khổng lồ. Anh đã không biết bao lần đi trên chiếc xuồng máy này - hay nói đúng hơn là đã sống sót trên nó mà không nôn thốc nôn tháo.
Tất cả đều được đặt ở đây, từ những thiết bị đột kích trong rừng rậm nhiệt đới cho đến những cuộc viễn chinh lên vùng cực. Họ đã tập luyện cho tất cả các tình huống có thể xảy ra, và đã trải qua tất cả trong thực tế.
Mặc dù vậy, họ vẫn có thể phải trả giá vì những sai lầm ngẫu nhiên, vì vận may đến khó tin của những đối thủ yếu thế và nhất là vì những âm mưu trả thù được lên kế hoạch tỉ mỉ cùng thông tin tuyệt mật mà một kẻ phản bội tuồn ra ngoài.
Trời bắt đầu mưa, Web chui vào trong khu nhà huấn luyện - một tòa nhà lớn trông như nhà kho với những hành lang mô phỏng hành lang khách sạn, cùng những bức tường bọc cao su có thể xê dịch được. Trông tòa nhà giống hệt một trường quay của Hollywood. Nếu may mắn thu thập được bản thiết kế của một mục tiêu cụ thể, HRT sẽ xây dựng lại mô hình mục tiêu đó ngay tại đây và tập dượt cho đến khi nắm chắc tất cả những chi tiết liên quan. Mô hình gần đây nhất mà họ dựng lên chính là để phục vụ cho điệp vụ đã xóa sổ cả đội Charlie. Trong lúc đứng trân trối nhìn mô hình tòa nhà, Web không nhận ra rằng anh và đồng đội không bao giờ có cơ hội nhìn bên trong mục tiêu thực sự như thế nào. Họ đã không bao giờ tiếp cận được cửa chính. Lúc này anh chỉ mong người ta sẽ nhanh chóng tháo dỡ mô hình này đi, chuẩn bị sẵn sàng ột chiến dịch mới. Làm gì còn kết cục nào tồi tệ hơn thế nữa?
Những bức tường bọc cao su chi chít vết đạn, vì HRT bao giờ cũng tập luyện bằng đạn thật. Cầu thang được làm bằng gỗ để đạn không bị nẩy ra; tuy nhiên cả đội đã phát hiện ra, cũng may là không có thiệt hại gì - là những chiếc đinh trong gỗ có thể bị dính đạn và bắn văng ra xung quanh.
Anh bước qua mô hình thân máy bay được lắp đặt ở đây để họ có thể tập luyện những tình huống chống cướp máy bay. Mô hình được bố trí trên những rui xà nên có thể nâng lên, hạ xuống tùy theo yêu cầu huấn luyện.
Đã có bao nhiêu tên khủng bố tưởng tượng bị anh bắn hạ trong này? Việc tập luyện đã tỏ ra rất bổ ích vì anh đã sớm có lần phải hành động trong thực tế khi một chiếc máy bay của Mỹ bị không tặc ở Rome. Bọn khủng bố đã ra lệnh cho phi công lái qua Thổ Nhĩ Kỳ, rồi tiếp tục sang Manila, Philippines. Web và đồng đội đã cất cánh từ Căn cứ Không quân Andrews chỉ hai giờ sau khi vụ không tặc diễn ra. Họ đã bám theo hành trình của chiếc máy bay bị cướp bằng chiếc máy bay vận tải C141 của Không quân Hoa Kỳ. Tại sân bay Manila, khi chiếc máy bay dừng lại tiếp nhiên liệu, bọn khủng bố đã ném ra ngoài hai xác con tin, cả hai đều là người Mỹ, trong đó có một bé gái mới lên bốn tuổi. Đó là một tuyên ngôn chính trị, chúng ngạo nghễ tuyên bố. Có điều đó là tuyên ngôn cuối cùng mà chúng kịp đưa ra.
Chiếc máy bay đã bị trì hoãn hồi lâu vì thời tiết xấu rồi sau đó là trục trặc kỹ thuật. Đến khoảng nửa đêm, giờ địa phương, Web và Đội Charlie của anh đã lên được máy bay, đóng giả làm thợ máy. Chỉ ba phút sau khi họ lên được máy bay, đã có năm cái xác của bọn khủng bố và không một con tin nào bị giết nữa. Web đã bắn một tên trong đó bằng khẩu 0.45 của mình, viên đạn xuyên thẳng qua lon Coke mà tên này đang kề lên miệng. Đến tận bây giờ anh vẫn không sao uống nổi thứ nước giải khát đó nữa.
Nhưng anh chưa bao giờ phân vân vì đã bóp cò. Hình ảnh xác một bé gái bị ném xuống đường băng - là người Mỹ, Iran hay Nhật Bản thì Web cũng không thấy khác gì nhau - chính là động cơ anh sẵn sàng bóp cò để loại bỏ hết những kẻ xấu trên đời này. Bọn chúng có thể rêu rao rằng mình đại diện cho những người bị áp bức trên thế gian này, chúng có thể viện dẫn tất cả những vị thần vị thánh trong thứ tôn giáo cuồng tín của mình, tìm đủ mọi lý do biện minh cho việc đánh bom này nọ; nhưng tất cả sẽ không hề làm Web thấy cảm thông một khi chúng bắt đầu ra tay giết người vô tội, nhất là trẻ em. Và anh sẽ còn đương đầu với chúng chừng nào chúng còn chưa chịu dừng reo rắc tội ác và gây đau thương trên đời này, chúng trốn đi đâu anh cũng lần theo đến đó.

Web luồn lách qua những căn phòng vây bằng tường bọc cao su rải rác hình vẽ những tên khủng bố tay cầm súng nhắm vào anh. Theo bản năng, anh giơ phắt ngón tay lên làm súng và bắn hạ chúng ngay lập tức.
Với một kẻ có vũ khí thì bạn phải chú ý đến bàn tay, đừng quan tâm đến đôi mắt, vì từ cổ chí kim chưa có ai biết chết vì ánh mắt kẻ thù bao giờ.
Lúc hạ “khẩu súng” của mình xuống, Web bất giác mỉm cười tự giễu mình. Mọi chuyện bao giờ cũng thật dễ dàng khi tập luyện vì đối phương không thể bắn trả. Trong những phòng khác là đầu và thân trên của các hình nộm được bố trí trên các cọc gỗ, lớp “da” và vóc dáng của những hình nộm trông như người thật. Web lại thực hiện những cú đá vòng vào đầu, tiếp theo đó là một loạt những cú đấm vào hai bên thận làm đối phương tê liệt, rồi lại tiếp tục đi.
Bên trong một phòng khác anh nghe thấy có tiếng động nên thò đầu vào nhìn. Người đàn ông trong phòng mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát và quần dã chiến, mồ hôi nhễ nhại đọng trên cổ, vai và hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của anh ta. Những sợi dây thừng lủng lẳng rủ từ trên trần nhà xuống. Đây là phòng các đội viên tập luyện kỹ năng leo dây nhanh. Web đứng nhìn anh chàng thoăn thoắt leo lên rồi lại tụt xuống ba lần liền với những chuyển động nhẹ nhàng, thanh thoát, những múi cơ ở tay và vai vồng lên rồi lại thả lỏng, như một con mèo.
Khi anh ta ngừng tay, Web bước hẳn vào trong và lên tiếng, “Chào Ken, cậu không bao giờ nghỉ lấy một ngày sao?”
Ken McCarthy ngước lên nhìn Web, ánh mắt của chàng trai không hề tỏ ra có chút gì là thân thiện. McCarthy là một trong những xạ thủ bắn tỉa đã phục trên những mái nhà dọc con hẻm trong cái đêm mà đội Charlie đã bị bắn rụng như sung dưới bão đạn 0.50. McCarthy là một anh chàng da đen, 34 tuổi, một người sinh ra và lớn lên ở Texas, một người lính chuyên nghiệp đã đi khắp nơi trên thế giới bằng tiền của chú Sam. Trước kia anh ta từng tham gia đội đặc nhiệm SEAL của Hải quân, nhưng không hề có cái vẻ tinh vi, khệnh khạng mà hầu như thành viên SEAL nào cũng có. Anh chàng chỉ cao lm78, nhưng khỏe như voi và có đai đen trong ba môn võ thuật khác nhau. Anh ta là đội viên thành thạo nhất tác chiến dưới nước của HRT và có khả năng vừa bám lủng lẳng trên cây vừa găm một viên đạn vào giữa trán kẻ thù từ khoảng cách 1000 thước ngay trong màn đêm đen kịt. Anh ta đã gia nhập HRT được ba năm nay, nhưng khá khép mình, ít giao du với mọi người và không có cái thói hài hước cay độc và ghê gớm như hầu hết các đội viên khác. Web đã dạy anh ta những điều mà McCarthy chưa biết hoặc gặp khó khăn khi làm quen. Đổi lại, McCarthy cũng chia sẻ với anh những kỹ năng cực kỳ quan trọng. Xưa nay giữa Web và McCarthy vẫn không có vấn đề gì, nhưng với ánh mắt của anh ta lúc này thì có thể thấy thời kỳ êm ấm đó có vẻ sắp chấm dứt.
Có lẽ Romano đã khiến tất cả mọi người quay sang chống lại anh.
“Anh làm gì ở đây, Web? Tôi tưởng anh vẫn ở trong bệnh viện mà vuốt ve vết thương của mình chứ?”
Web tiến thêm một bước về phía anh chàng. Anh không thích câu châm chọc của McCarthy, nhưng dù sao anh cũng hiểu tại sao anh ta lại thốt lên như vậy. Web cũng hiểu suy nghĩ của những người như Romano, trong một công việc như vậy thì khó mà nghĩ khác được. Người ta lúc nào cũng kỳ vọng bạn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, một cách hoàn hảo. Hoàn hảo là tất cả những gì họ cần trong công việc này. Web chưa làm được như vậy. Đồng ý là anh đã phá hủy tất cả những ụ súng máy, nhưng đó là sau khi bi kịch đã xảy ra. Với những người này thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Tôi đoán là cậu đã chứng kiến tất cả.” McCarthy tháo đôi găng tay tập luyện ra , xoa xoa hai bàn tay to xù và đầy vết chai của mình. “Lẽ ra chúng tôi đã định leo dây xuống con hẻm, những TOC ra lệnh cho chúng tôi án binh bất động.”
“Các cậu cũng không thể làm được gì đâu, Ken ạ.”
McCarthy vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới chân. “Cuối cùng chúng tôi cũng nhận được lệnh hành động. Mất quá nhiều thời gian. Chúng tôi nhập vào cùng với Đội Hotel. Mất quá nhiều thời gian mà không vào được trong hẻm,” anh ta nói tiếp. “Chúng tôi chốc chốc lại phải đứng lại, cố gắng liên lạc qua radio với các anh. TOC cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Mạng lưới thông tin và chỉ huy của chúng ta coi như tê liệt Chắc anh cũng biết rồi.”
“Chúng ta đã tính đến mọi tình huống trừ chuyện đó.”

McCarthy ngồi bệt xuống sàn nhà lót đệm cao su, quàng tay qua hai đầu gối. Anh ta ngước lên nhìn Web. “Tôi nghe nói anh lao ra khỏi con hẻm hơi chậm một chút so với cả đội và anh bị ngã, hay gì đó.”
Hay gì đó.
Anh ngồi xuống cạnh McCarthy. “Những khẩu súng máy được kích hoạt bằng công tắc lade, nhưng có lẽ công tắc lược lại được kích hoạt bằng thiết bị điều khiển từ xa để bảo đảm những khẩu .50 này không phát hỏa quá sớm và bắn nhầm mục tiêu. Chắc chắn phải có người ở gần đó để thực hiện việc bấm nút.” Nói đến đó Web ngừng lại và chăm chú nhìn McCarthy.
“Tôi đã nói hết với WFO rồi.”
“Tôi biết.”
“Họ đang tiến hành AFO, Web,” anh ta nói. AFO là thuật ngữ chỉ cuộc điều tra khi có một nhân viên an ninh liên bang bị hạ sát, trong trường hợp này là quá nhiều người.
“Tôi cũng biết cả chuyện đó, Ken. Nghe này, tôi cũng không chắc chuyện gì đã xảy ra với mình lúc ấy nữa. Chính tôi cũng bị bất ngờ. Tôi đã làm tất cả những gì có thể.” Web hít một hơi thật sâu. “Và nếu như có thể làm lại ngay lúc này, tôi sẽ làm ngay. Và ngày nào từ nay đến cuối đời, tôi sẽ phải sống chung với cảm giác nặng nề này, Ken. Tôi hy vọng là cậu hiểu điều đó.”
McCarthy lại ngẩng đầu lên, vẻ thù địch trong mắt anh ta đã dần biến mất.
“Lúc đó chẳng có gì để bắn cả. Web. Không có cái chó chết gì để đội bắn tỉa nã đạn vào; mất bao công tập luyện để rồi chẳng làm cái quái gì hết. Chúng tôi có ba người phục trên mái nhà để theo dõi khoảng sân nhưng không ai chỉnh được kính ngắm vào những khẩu súng máy đó. Mẹ kiếp, họ sợ không dám bắn, vì họ nghĩ đến trường hợp những viên đạn văng ra sẽ làm các anh bị thương.”
“Thế còn thằng bé thì sao? Cậu có thấy thằng bé không?”
“Thằng nhóc da đen à? Có, lúc nó quay lại đầu hẻm, cùng chiếc mũ và mảnh giấy của anh.”
“Lúc vào chúng tôi cũng đã nhìn thấy nó.”

“Thế chắc lúc đó các anh đã che mất tầm nhìn của bọn tôi. Hơn nữa ánh sáng trong cái hẻm quái quỷ đó không hiểu sao cũng hắt ngược đúng vào mắt bọn tôi trên mái nhà.”
“OK, thế còn mấy thằng kia? Mấy thằng đang mua bán ma túy ấy?”
“Lúc nào cũng có một xạ thủ bắn tỉa theo dõi chúng từ đầu đến cuối . Chúng vẫn đứng yên tại chỗ cho đến khi súng nổ mới bỏ chạy tán loạn. Jeffries cho biết là bọn chúng cũng tỏ ra cực kỳ bất ngờ. Sau khi TOC bật đèn xanh, chúng tôi đã lao ngay xuống.”
“Rồi sao nữa?”
“Lại bùng nhùng với đội Hotel, như tôi đã nói. Chúng tôi nhìn thấy phát pháo sáng, dừng lại, rồi tản ra. Sau đó thì thằng bé đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi nhận được mẩu giấy ghi lời cảnh báo của anh . Everett và Palmer đi trước để thám thính tình hình. Quá muộn, mẹ kiếp.” Nói đến đây thì McCarthy ngừng lại, và Web nhìn thấy một giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt trẻ trung và rất đẹp của chàng trai, những nét trẻ trung và trong sáng mà chính Web cũng đã từng có.
“Cả đời tôi chưa bao giờ chứng kiến trận nào mà súng nổ dữ dội như thế, Web ạ. Tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như đêm đó.”
“Cậu đã làm hết trách nhiệm của mình, và đó là tất cả những gì cậu có thể làm,” Web ngừng.lại giây lát rồi nói tiếp. “Có vẻ như họ không tìm thấy thằng bé. Cậu có biết gì không?”
McCarthy lắc đầu. “Hai người của đội Hotel phụ trách trông nó mà. Hình như là Romano và Cortez thì phải.”
Lại là Romano. Mẹ kiếp, có nghĩa là Web sẽ phải nói chuyện với anh ta. “Sau đó thì cậu làm gì?”
“Tôi vào trong sân cùng vài người khác. Chúng tôi nhìn thấy anh, nhưng lúc đó anh đã ngất rồi.” Anh ta lại cúi gằm mặt. “Và chúng tôi nhìn thấy cả đội Charlie nằm đó.” Anh ta liếc nhìn Web. “Vài xạ thủ bắn tỉa bảo tôi là anh đã quay lại đó như thế nào, Web. Họ đã chứng kiến những gì anh làm và vẫn không thể tin là anh làm được như vậy. Họ còn bảo chắc phúc nhà anh phải to bằng cái đình ([20]) mới dám quay lại đó. Nếu là tôi thì tôi cũng không dám chắc.”
“Có cậu cũng sẽ làm thế thôi, Ken. Và cậu sẽ còn làm tốt hơn tôi nữa.”
McCarthy hơi bất ngờ trước lời khen của Web.
“Vậy sau khi ra khỏi khoảng sân, cậu có thấy thằng nhóc nữa không?” McCarthy suy nghĩ hồi lâu. “Tôi nhớ là nó vẫn ngồi trên thùng rác. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.”
“Cậu có trông thấy nhân viên nào của Cục phụ trách trông nom thằng nhỏ không?”
McCarthy lại cố nhớ. “Không, tôi nhớ loáng thoáng là Romano nói chuyện với vài người, nhưng cũng chỉ nhớ được có vậy.”

“Cậu có nhận ra ai không?”
“Anh cũng biết là chúng ta không mấy khi giao du với những nhân viên bình thường mà.”
“Thế còn DEA thì sao?”
“Tôi nói tất cả những gì tôi biết rồi đấy, Web.”
“Cậu có nói chuyện với Romano không?”
“Chút chút.”
“Đừng có tin tất cả những gì cậu nghe thấy, Ken ạ. Không tốt đâu.”
“Kể cả là nghe từ anh à?” McCarthy hỏi một cách xoi mói.
“Kể cả là từ tôi.”
Trên đường lái xe ra khỏi Quantico, Web mới nhận ra anh sẽ có rất nhiều việc phải làm. Về danh nghĩa việc điều tra này không phải là trách nhiệm của anh, nhưng xét theo góc độ nào đó thì cũng lại là của anh hơn bất kỳ ai khác. Nhưng trước mắt anh phải tập trung giải quyết một vài việc đã; vài việc còn quan trọng hơn cả việc lần ra ai là kẻ đã cho đội của anh vào bẫy. Quan trọng hơn cả việc tìm ra điều gì đã xảy ra với một thằng nhóc trần trụi có vết sẹo trên má.
-----------
[19] Trận đánh ngày 23 tháng 2, năm 1836 tại San Antonio, Texas. Toàn bộ 187 người lính Texas cầm cự trong nhà thờ Alamo đã bị quân Mêhicô giết chết.
[20] Nguyên văn: Phải có vận may của dân Ai-len trong túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui