Nếu đeo kính hồng ngoại nhìn đêm thì tất nhiên họ sẽ phát hiện ra tia lade kia, vì nó sẽ hiện ra rõ mồn một như một tia sáng đỏ quạch trong màn đêm.
“Không. Tôi chỉ đeo kính của mình sau khi những khẩu súng kia bắt đầu nã đạn rồi, nhưng bình thường thì các đội viên đột kích cũng có mang kính nhìn đêm luôn bao giờ đâu. Lúc đeo thì nhìn rất sáng, nhưng khi cần bỏ ra để bắn thì gần như ai cũng bị lóa mắt trong giây lát. Hơn nữa ngay cả các xạ thủ bắn tỉa có lẽ cũng chẳng mang kính trong quá trình tấn công; vì những chiếc kính này làm rối loạn khả năng ước lượng khoảng cách của mắt.”
Bates hất đầu về phía những tòa nhà xập xệ đã được sử dụng để bố trí các ụ súng máy. “Kỹ thuật viên đã kiểm tra súng. Mỗi ụ đều có một hộp liên kết tín hiệu. Nhiều khả năng là có một khoảng trống vài giây sau khi đội Charlie khởi động công tắc lade và thời điểm những khẩu súng phát hỏa để bảo đảm là cả đội đã lọt hẳn vào vùng kiểm soát. Cả khoảng sân và các đường bắn đều rất rộng cho việc đó.”
Web chợt cảm thấy choang váng đến nỗi phải chống tay vào tường.Dường như anh đang sống lại cảm giác tê liệt mà anh phải trả qua khi cuộc tấn công định mệnh kia bắt đầu.
“Lẽ ra cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn lại đã,” Bates vừa nói vừa luồn một tay vào dưới nách Web để đỡ anh.
“Tôi từng bị nhiều vết xước lớn hơn thế này nhiều.”
“Tôi có nói về vết thương ở tay cậu đâu.”
“Đầu tôi cũng vẫn ổn, cám ơn anh đã quan tâm,” Web càu nhàu, rồi gắng bình tĩnh lại. “Ngay lúc này tôi chỉ muốn hành động, chứ không phải suy nghĩ gì hết.”
Cả nửa giờ sau đó, Web tiếp tục xác định lại những vị trí và đặc điểm của từng người mà cả đội đã đi qua tối hôm đó, cùng tất cả những gì anh có thể nhớ được kể từ lúc đội Charlie tấn công đến khi viên đạn cuối cùng được bắn ra trong sân.
“Liệu cậu có nghĩ trong bọn chúng có kẻ liên quan đến bọn trong mục tiêu không?” Bates hỏi. Anh ta đang nói tới nhóm buôn lẻ ma túy mà Web và cả đội đã gặp trong hẻm.
“Ở đây thì tất cả đều có thể,” Web trả lời. “Rõ ràng là đã có rò rỉ thông tin. Và có thể là từ bất kỳ khâu nào.”
“Đúng là có rất nhiều khả năng,” Bates trầm ngâm. “Hãy thử xem xét nhé.”
Web nhún vai. “Đây không phải là một tình huống ba số tám.” Anh nói. Web muốn nói tin nhắn gồm ba con số tám thường xuất hiện trên các máy nhắn tin của các thành viên trong đội HRT mỗi khi họ được lệnh triệu tập khẩn cấp đến Quantico. “Theo kế hoạch đêm qua đã được chọn làm ngày tấn công, vì vậy cứ đúng lịch là mọi người tập trung ờ HRT để nhận vũ khí, trang bị, phân công nhiệm vụ cho từng đội rồi triển khai lên những chiếc Suburban như mọi khi. Chúng tôi còn kiểm tra và nhận lệnh ban đầu tại Điểm Chim Ó trước khi tiếp tục lái đến điểm dàn trận cuối cùng. Chúng tôi còn có cả một công tố viên của Tòa án Tối cao Hoa Kỳ trong trường hợp cần có lệnh bắt khẩn cấp. Các tay súng bắn tỉa cũng đã vào vị trí dọc hai bên con hẻm. Họ đến từ sớm, đóng giả làm một đội công nhân xây dựng cần sửa lại mái nhà. Các đội đột kích cũng đã hiệp đồng nhiệm vụ dưới đất với cảnh sát địa phương như mọi khi. Sau khi rời khỏi vị trí ém quân cuối cùng, Teddy Riner đã thông báo về TOC và nhận được toàn quyền hành động vì đây là trường hợp tác chiến trong điều kiện tiếp ứng khó khăn. Chúng tôi muốn được phép tùy nghi nổ súng. Chúng tôi biết rằng nếu tấn công chính diện và để lộ mình ra trước khoảng sân là quá liều lĩnh, nhưng cơ bản chúng tôi tin rằng bọn chúng bị bất ngờ. Hơn nữa căn cứ vào vị trí cụ thể của tòa nhà thì cũng chẳng có lựa chọn nào khác cả. Chúng tôi được phép tiếp cận vào khu vực khủng hoảng và tại đó chúng tôi bắt đầu thực hiện theo mệnh lệnh đếm ngược của TOC. Chúng tôi chỉ có một điểm đột kích chủ yếu từ bên ngoài. Kế hoạch tấn công là cả đội sẽ tản ra sau khi vào bên trong và tấn công theo hai cánh, trong khi Hotel và DEA sẽ bọc hậu, ngoài ra còn có một đội dự bị và hỏa lực yểm trợ của đội bắn tỉa nữa. Nhanh chóng và dứt khoát, đúng như mọi khi.”
Hai người ngồi trên hai thùng rác. Bates thổi phù miếng bã kẹo vào trong thùng, rút ra bao thuốc và mời Web. Anh từ chối.
“Cảnh sát địa phương biết mục tiêu này đúng không?” Bates hỏi.
Web gật đầu, “Họ biết rõ khu vực này. Vì vậy họ đã có mặt, phong tỏa từ xa, và ngăn không cho người ngoài tiếp cận vào, đề phòng đồng bọn của mục tiêu đánh động, bao giờ cũng là những nhiệm vụ như thế.”
“Theo cậu thì bọn trong mục tiêu có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị trong trường hợp thông tin bị rò rỉ từ cảnh sát địa phương.”
“Một giờ.”
“Hừm, không ai có thể sắp đặt cái bẫy khủng khiếp như thế này trong vòng có một giờ được.”
“Ai là tay trong của chúng ta trong vụ này?”
“Nhớ là anh phải giữ kín cái tên này cho đến khi xuống mồ nhé.” Bates ngừng lại một lát, có lẽ là để nhấn mạnh thêm mệnh lệnh của mình rồi nói.
“Tên anh ta là Randall Cove. Một tay sừng sỏ thực sự. Làm việc với mục tiêu ở cấp độ rất sâu. Tôi muốn nói là sâu đến tận đáy ấy. Người Mỹ gốc Phi, to khỏe như một chiếc xe tải và rất dày dạn chinh chiến. đánh đấm. Anh ta đã làm hàng triệu vụ như thế này rồi.”
“Vậy anh ta khai như thế nào?”
“Tôi chưa hỏi anh ta.”
“Sao không?”
“Không sao liên lạc được với anh ta.” Bates ngừng lại một lát rồi nói thêm, “Cậu có biết chắc liệu Cove có nắm được thời điểm tấn công không?”
Cầu hỏi làm Web bất ngờ. “Đầu bên anh phải biết rõ hơn tôi chứ. Tôi nói cho anh biết là chúng tôi hoàn toàn không nhận được chỉ thị nào về việc có đặc vụ chìm hay bất kỳ người cung cấp tin nào sẽ có mặt ở mục tiêu. Nếu họ cũng có mặt ở đó, chúng tôi hẳn đã được thông báo trước khi tấn công. Qua đó chúng tôi có thể biết họ là ai, hình dáng thế nào và chúng tôi sẽ bảo đảm đưa họ ra ngoài an toàn giống như những con tin khác, để mục tiêu thật sự không thể biết trước và thủ tiêu họ.”
“Các cậu biết những gì về mục tiêu tấn công lần này?”
“Rằng đây là những tay trùm tài chính của giới buôn ma túy, có cả những tay kế toán của chúng. An ninh cực kỳ nghiêm ngặt. Họ muốn tóm được những tay nắm tay hòm chìa khóa này như là những nhân chứng tiềm năng và chúng tôi phải coi đó là những con tin cần bảo vệ. Nhanh chóng bảo vệ và đưa họ ra ngoài an toàn trước khi bất kỳ ai kịp nhận ra chúng tôi đang làm gì và phải làm thật nhanh để không ai chạy thoát. Kế hoạch tấn công của chúng tôi đã được thông qua; chúng tôi nắm được sơ đồ mục tiêu và đã xây dựng hẳn cả một tòa nhà giống hệt như vậy tại Quantico. Tập dượt không biết bao nhiêu lần cho đến khi chúng tôi biết rõ từng centimét vuông trong tòa nhà. Thông qua cả quy tắc tham chiến không có gì khác thường, nai nịt gọn gàng, lên những chiếc Suburban. Chấm hết.”
“Như vậy là các cậu thì quan sát bằng mắt thường, còn đội bắn tỉa dùng thiết bị,” Bates nói, vì bao giờ các tay súng bắn tỉa cũng theo dõi mục tiêu qua ống nhòm. “Có gì khác thường không?”
“Chẳng có gì đặc biệt, nếu không chúng tôi đã được chỉ thị trước.” Ngoài vấn đề con tin và nhân chứng ra thì đây chỉ là một vụ đột kích chống tội phạm ma túy thông thường. Mẹ kiếp, chúng tôi đã thực hiện hàng ngàn vụ thế này rồi.”
“Nếu chỉ là một vụ tấn công tội phạm ma túy, họ đã không cử đội các cậu,Web ạ. WFO lẽ ra đã có thể dùng đội SWAT ([17]) là được rồi.”
“À, chúng tôi nhận được chỉ thị rằng việc tiếp ứng lần này sẽ rất khó khăn, và thực tế thì đúng như vậy. Chúng tôi cũng biết là mục tiêu lân này sẽ rất khó xơi, nhất là khả năng chúng được trang bị những vũ khí đặc biệt mà SWAT không tự tin là họ sẽ xử lý ổn thỏa. Và nhất là lại dính dáng đến những nhân chứng tiềm năng nữa. Chừng đó cũng đủ để để họ huy động đến chúng tôi rồi. Nhưng có lẽ không ai trong chúng tôi ngờ rằng có đến tám ụ súng máy đã chờ sẵn.”
“Rõ ràng là không thể tệ hơn thế. Chúng ta đã bị chúng xiếc một vố cực đau. Ngoài những khẩu súng này ra thì cả khu nhà vắng hoe. Phải gọi đúng là phục kích. Hoàn toàn không có bọn kế toán hay dân sổ sách nào hết, không hồ sơ tài liệu, không gì sất.”
Web mân mê những vết đạn găm sâu vào tường gạch. Nhiều phát đạn xuyên sâu đến nỗi lộ cả phần lõi bê tông bên dưới - chắc chắn là chúng đã dùng đạn xuyên giáp, không còn gì phải nghi ngờ nữa. Ít nhất cũng có điều an ủi là các đồng đội của anh đã chết ngay lập tức không kịp cảm thấy đau đớn. “Chắc đội bắn tỉa phải nhìn thấy gì đó chứ.” Web vẫn hy vọng họ sẽ nhìn thấy điều đã khiến anh cứng đờ người. Nhưng làm gì có chuyện đó.
“Tôi vẫn chưa hỏi họ được kỹ lưỡng cho lắm,” Bates nói nhanh, và một lần nữa Web quyết định không hỏi thêm nữa.
“Thằng bé đâu rồi? Web hỏi, anh băn khoăn một lúc rồi mới nhớ ra, “Tên nó là Kevin.”
Bates cũng hơi ngần ngừ một lát, “Biến mất rồi.”
Web ngẩn người, “Tại sao? Nó chỉ là một thằng nhóc.”
“Tôi có nói là nó tự trốn đi đâu.”
“Chúng ta đã xác định được danh tính nó chưa?”
“Kevin Westbrook. Mười tuổi. Nó có người thân và gia đình ở khu này, nhưng đều là người từ bang khác tới. Có một thằng anh trai, tên đường phố là Big F, chữ F ([18]) nghĩa là gì thì cậu biết rồi đấy. Đó là một tay trùm băng đảng đường phố, to như một cây cổ thụ, khôn ngoan như một tay có bằng thạc sĩ ở Harvard. Chuyên buôn bán thuốc lắc, cần sa Jamaica, loại hảo hạng, mặc dù chúng ta chưa bao giờ có đủ bằng chứng để bắt hắn. Có thể coi khu vực này là lãnh địa của hắn.”
Web duỗi thẳng các ngón của bàn tay bị thương. Giải băng mỏng có vẻ không hề giúp làm giảm cơn đau, nhưng anh chợt thấy hổ thẹn khi nghĩ vậy. “Có vẻ như là sự trùng hợp khá thú vị khi cậu em của tay trùm khu vực này lại ngồi chơi trong con hẻm khi chúng tôi đi vào.” Ngay cả khi đang nói về thằng bé, Web vẫn cảm thấy một điều gì đó đang thay đổi trong cơ thể dường như linh hồn anh vừa thoát ra ngoài và đang trôi lềnh bềnh. Đã có lúc anh chợt nghĩ mình sắp ngất đến nơi. Web bắt đầu tự hỏi không biết anh cần một bác sĩ hay một pháp sư đây.
“À, cái đó thì cũng không biết vì thằng bé sống ở đây mà. Và như chứng ta đã xác minh thì gia đình thằng bé cũng không yên ả lắm đâu. Có lẽ nó chỉ muốn ở ngoài đường bất kỳ lúc nào có thể.”
“Thằng anh trai nó cũng mất tăm rồi à?” Web hỏi khi bắt đầu cảm thấy bớt choáng váng hơn.
“Hắn sống lang bạt, không có địa chỉ cố định. Một khi cậu làm cái công việc như của hắn thì cũng thế thôi, nay đây mai đó. Chúng ta không hề có bằng chứng nào để có thể bắt hắn vì bất kỳ cớ gì, nhưng tất nhiên là tôi đã cho người lùng tìm hắn rồi.” Anh ta chăm chú nhìn Web. “Cậu chắc là vẫn ổn chứ?”
Web vẫy tay ra hiệu mình không sao. “Làm thế quái nào mà các anh để mất dấu thằng bé?”
“Lúc này thì tôi chưa biết. Chúng ta sẽ biết rõ hơn sau khi kiểm tra kỹ khu vực này. Chắc chắn phải có ai đó nhìn thấy số vũ khí này được đưa vào đây, nhất là khi lắp đặt các ụ súng máy. Sự xuất hiện của những khẩu súng đó thế nào cũng gây tò mò, cho dù là ở một khu vực phức tạp như ở đây.”
“Anh thực sự tin là người dân ở đây sẽ chịu nói chuyện với cảnh sát sao?”
“Chúng ta đành phải cố thử thôi, Web ạ. Chỉ cần một đôi mắt nào đó nhìn thấy thôi mà.”
Hai người im lặng một hồi lâu. Cuối cùng Bates ngước lên, nét mặt lộ vẻ khó xử: “Web, thực sự thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Sao anh không hỏi thẳng toẹt ra? Rằng tại sao không phải là bảy anh em cùng sống cùng chết chứ gì?”
“Thì đúng là tôi đang hỏi thế đấy.”
Web đăm đăm nhìn qua khoảng sân, ánh mắt anh như dán chặt vào nơi anh đã ngã sấp mặt. “Tôi vọt ra con hẻm chậm hơn một chút. Lúc đó dường như tôi cứng đờ người bất động. Tôi cứ tưởng mình bị đột quỵ cơ. Rồi sau đó tôi ngã sấp mặt ngay trước khi súng nổ. Tôi không hiểu tại sao nữa.”
Đầu óc Web bỗng trở nên rỗng tuếch và tất cả đột nhiên ùa trở lại như một chiếc ti vi bị mất tín hiệu sau tiếng sét nổ sát bên cạnh. “Tất cả chợt qua đi trong giây lát, Perce. Tất cả chỉ mất có một giây. Thật không đúng lúc chút nào.” Anh chăm chú nhìn Bates để xem anh ta phản ứng ra sao. Đôi mắt nheo lại của anh ta cho Web biết tất cà những gì anh cần biết.
“Mẹ kiếp, không sao. Chính tôi cũng còn không im nữa là” Web cay đắng nói. Bates lặng im, và Web quyết định đi thẳng vào lý do khác khiến anh đến đây. “Lá cờ đâu rồi?” Anh hỏi. Bates tỏ ra ngạc nhiên. “Lá cờ của HRT ấy. Tôi đến để mang nó về Quantico.”
Theo truyền thống, trong mỗi điệp vụ của mình, thành viên cấp cao nhất của đội bao giờ cũng quấn trong người lá cờ HRT. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, lá cờ sẽ được chính người này chuyển về cho người chỉ huy HRT. Và bây giờ thành viên đó chính là Web.
“Theo tôi,” Bates nói.
Một chiếc xe của FBI đỗ ngay cạnh lề đường. Bates mở một cánh cửa sau, chui vào trong và kéo ra một lá cờ được gấp gọn gàng theo kiểu quân sự. Anh ta đưa nó cho Web.
Web chìa hai tay đỡ lấy lá cờ, chăm chú nhìn màu cờ hồi lâu, hình ảnh mỗi người đồng đội lần lượt hiện ra trong tâm trí anh.
“Có vài lỗ thủng trên lá cờ,” Bates nhận xét.
“Chúng tôi ai chẳng có,” Web lạnh lùng nói.
-------------
[15] Quantico, bang Virginia: nơi đặt tổng hành dinh của FBI.
[16] Drug Enforcement Agency: Cục Phòng chống ma túy.
[17] Special Weapons and Tactics: Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt.
[18] Có nghĩa là “f…ck - một từ chửi tục trong tiếng Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...