Tay súng cuối cùng


Web gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ bơm đầy quả bóng bằng khí hêli. Anh biết đấy, hêli nhẹ hơn không khí. Tôi đang bơm quả bóng màu xanh. Nó sẽ căng tròn. Nó bắt đầu bay lên rồi. Mỗi lúc nó một căng hơn.”
Claire nhìn tay Web đang từ từ nhấc lên khỏi chỗ để tay của chiếc ghế bành như thể quả bóng bay tưởng tượng đang kéo nó lên.
“Nào, khi tôi đếm đến ba, tay anh sẽ lại trở về ghế như cũ.”
Cô đếm đến ba và Web lại thả tay xuống ghế. Cô đợi thêm khoảng ba mươi giây rồi nói, “Tay anh bắt đầu lạnh dần; lạnh dần, tôi nghĩ tôi thấy tay anh tím tái hết rồi kìa.” Và Claire lại chứng kiến cảnh bàn tay Web co lại và run rẩy. “Được rồi, hết rồi, tất cả lại bình thường, ấm áp trở lại.” Bàn tay lại thả lỏng.
Bình thường thì Claire sẽ không bao giờ tỉ mỉ và kỳ công trong việc đưa Web trải qua tất cả những bước này, với những kỹ thuật nhằm nâng cao cảm giác thư giãn cho Web khi thôi miên anh. Hầu như cô sẽ dừng lại khi đề cập đến quả bóng bay là cùng. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu đã có điều khiến cô cực kỳ tò mò, và sự tò mò đó đã được trả lời vì cuối cùng Claire kết luận rằng có lẽ Web là một người mắc chứng miên hành.
Hầu hết các chuyên gia trong ngành đều thống nhất rằng khoảng 5-10% dân số trên thế giới là những người đặc biệt nhạy cảm với thôi miên và số người miễn nhiễm với thôi miên cũng cao tương đương. Người mắc chứng miên hành là những người rất đặc biệt. Họ mẫn cảm với thôi miên đến nỗi có thể trải nghiệm những cảm giác thể chất khi ở trong trạng thái thôi miên, giống như những gì Web vừa làm. Họ cũng là những người rất ngoan ngoãn thực hiện các ám thị hậu thôi miên. Và thật ngạc nhiên, chính những người cực kỳ thông minh lại là những người dễ bị thôi miên nhất.
“Web, anh có nghe thấy tôi không?” Anh gật đầu. “Web, hãy chăm chú lắng nghe giọng của tôi nhé. Tập trung vào giọng nói của tôi nào. Quả bóng đã bay mất. Hãy tiếp tục thả lỏng. Lúc này anh đang cầm trên tay một chiếc máy quay phim. Anh là người quay phim. Những gì anh nhìn thấy qua ống kính là tất cả những gì mà anh và tôi có thể nhìn, anh có không hiểu không nhỉ, thưa nhà quay phim?” Một cái gật đầu nữa. “Được rồi tôi chỉ có vai trò là thỉnh thoảng lại chỉ dẫn anh đôi chút thôi, còn anh kiểm soát toàn bộ tình hình. Qua ống kính máy quay anh sẽ có đánh giá của mình về người khác, đúng như những gì anh nghĩ về họ. Máy quay phim có gắn kèm một chiếc micro, nên chúng ta còn nghe thấy mọi chuyện đang diễn ra nữa. Sẵn sàng chưa?” Anh gật đầu. “Anh đang làm tốt lắm, nhà quay phim. Tôi rất tự hào về anh.”
Claire ngồi ngả ra và ngẫm nghĩ một lát. Trên cương vị một chuyên gia tâm thần đã nghiên cứu kỹ hồ sơ về bệnh nhân, cô biết chính xác khu vực cô cần tập trung trong quá khứ của Web để giúp anh. Những vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhất của anh không hề bắt nguồn từ cái chết bi thảm của những đồng đội trong HRT. Chúng hình thành từ chính mối quan hệ tay ba phức tạp giữa mẹ anh, người bố dượng và bản thân Web. Tuy nhiên chặng dừng chân đầu tiên của cô trong quá khứ của Web London sẽ còn sớm hơn thế.
“Tôi muốn anh quay về ngày 8 tháng 3 năm 1969, anh chàng quay phim ạ. Anh có thể đưa tôi quay về đó được không?”
Web lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng anh khẽ nói. “Được.”
“Hãy cho tôi biết anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim.”
Cô biết sinh nhật Web chính là ngày 8 tháng 3 . Ngày này năm 1969 chính là lúc Web bước sang tuổi thứ sáu. Có lẽ đây là năm cuối cùng anh còn ở bên Harry Sullivan Cô muốn thiết lập một vạch ranh giới cho Web với bố anh. Một kỷ niệm đẹp, và một bữa tiệc sinh nhật dành cho cậu bé sẽ là bối cảnh hoàn hảo nhất. “Anh chàng quay phim của chúng ta sẽ tập trung tinh thần và lia ống kính ra khắp xung quanh nào. Anh nhìn thấy ai nhỉ?” cô lại gợi ý.
“Tôi nhìn thấy một ngôi nhà. Tôi thấy một căn phòng, một căn phòng bên trong không có ai cả.”
“Cứ tập trung quan sát kỹ xem nào. Lia ống kính máy quay khắp xung quanh đi. Anh có thấy ai không? Ngày 8 tháng 3 năm 1969 .”
Đột nhiên cô lạnh toát người vì sợ rằng hôm đó không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho Web.
“Chờ một chút,” Web nói. “Chờ một chút. Tôi vừa nhìn thấy gì đó.”
“Anh nhìn thấy gì?”
“Một người đàn ông – không, một người phụ nữ. Bà ấy rất đẹp, đẹp lắm. Bà ấy đang đội mũ, một chiếc mũ rất ngộ nghĩnh, và bà ấy đang bưng trên tay một chiếc bánh có cắm nến ở trên.”
“Hình như họ đang tổ chức sinh nhật cho ai đó thì phải. Đó là một cậu bé hay một cô bé, hở nhà quay phim .
“ Sinh nhật một cậu bé. Đúng rồi, và bây giờ mọi người bắt đầu xuất hiện như thể họ vừa trốn ở đâu đó xung quanh. Họ đang hò reo gì đó. À. Họ đang đồng thanh hát, Happy Birthday.”

“Tuyệt quá, Web. Vậy là họ đang tổ chức tiệc sinh nhật ột cậu bé. Trông cậu bé của chúng ta thế nào?”
“Cậu bé có tóc sẫm màu, người cao và mảnh. Cậu ta đang thổi nến trên chiếc bánh. Tất cả mọi người đều hát chúc mừng sinh nhật.”
“Cậu bé có nghe thấy tiếng bố cậu hát mừng không? Bố cậu bé thì sao, nhà quay phim?”
“Tôi thấy ông ta rồi. Tôi thấy ông ta rồi.”
Mặt Web bắt đầu đỏ dần lên, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Claire chăm chú nhìn những biểu hiện về thể chất này. Cô sẽ không liều lĩnh làm bất kỳ điều gì có thể gây tổn thương cho Web, cả về thể chất lẫn tinh thần. Không đời nào.
“Trông ông ta thế nào?”
“Ông ta cao to, rất cao to, cao to hơn tất cả mọi người xung quanh. Một người khổng lồ.”
“Và chuyện gì đang diễn ra giữa cậu bé và người bố khổng lồ vậy nhà quay phim?”
“Cậu bé đang chạy đến với ông ta. Và ông ta cho cậu bé ngồi lên cổ mình, nhẹ tênh như không vậy.
“Ôi chà. một ông bố thật khỏe mạnh.”
“Ông ấy đang hôn cậu bé, họ đang nhảy quanh căn phòng và cùng hát một bài gì đó.”
“Nghe kỹ hơn xem nào, nhà quay phim, anh vặn to nút điều khiển âm lượng trên chiếc micro đi. Anh có nghe thấy gì không?”
Thoạt tiên Web lắc đầu rồi lại gật đầu. “Những ánh mắt, những ánh mắt long lanh.”
Claire lục lọi trong trí nhớ và chợt hiểu: Harry Sullivan, người Ai-len. “Bài Những đôi mắt Ai-len. Những đôi mắt Ai-len mỉm cười.?”
“Đúng rồi! Mà không, ông ấy bịa thêm lời cho bài hát, rất buồn cười, tất cả đều cười nghiêng ngả. Còn bây giờ ông ấy đang đưa cho cậu bé cái gì đó.”
“Một món quà? Có phải một món quà sinh nhật không?”
Khuôn mặt Web méo mó và anh lắc lư người về phía trước.
Claire lộ vẻ lo lắng, cô cũng cúi người về trước. “Thư giãn nào, nhà quay phim. Đó chỉ là một hình ảnh mà anh đang ngắm nhìn thôi, chỉ có thế. Chỉ là một hình ảnh. Anh nhìn thấy gì vậy?”
“Tôi thấy những người đàn ông lạ. Những người đàn ông đã vào trong nhà.”
“Những người đàn ông lạ mặt? Trông họ như thế nào?”
“Họ mặc đồ màu nâu, đồng phục màu nâu và đội mũ cao bồi. Họ có mang súng.”

Tim Claire bỗng đập loạn lên. Cô có nên dừng mọi chuyện tại đây không nhỉ? Cô chăm chú nhìn mặt Web. Trông anh đã có vẻ bình tĩnh hơn. “Họ đang làm gì vậy, nhà quay phim? Những người đó muốn gì?”
“Họ đang bắt ông ấy, họ đang lôi người bố đi. Ông ấy đang la hét. Tất cả đều gào thét. Những người đội mũ cao bồi đang cho vật gì đó sáng loáng lên tay ông bố. Bà mẹ đang gào thét, bà ấy vừa ôm ghì lấy cậu bé.”
Web giơ hai tay lên bịt tai, người anh lắc lư dữ dội đến nỗi làm chiếc ghế bành suýt lật nhào. “Họ đang la hét, họ đang la hét. Cậu bé đang gào khóc,”Bố ơi ! Bố ơi !” Lúc này thì chính Web cũng đang gào lên.
Ôi, chết tiệt, Claire nghĩ thầm. Vật gì đó sáng loáng trên tay ông bố? Cảnh sát đã đến bắt Harry Sullivan đúng vào lúc bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của Web đang diễn ra. Chúa ơi!
Claire lại chăm chú nhìn Web. “Ổn rồi, nhà quay phim ạ.” Cô nói bằng giọng ngọt ngào và vỗ về nhất của mình, “cứ thả lỏng đi nào, chúng ta sẽ đến một nơi khác. Cứ cầm theo chiếc máy quay và trước mắt hãy tắt nó đi, đến khi chúng ta quyết định xong là sẽ đi đâu. Được rồi, máy quay phim của anh đang tắt rồi. Anh không nhìn thấy gì nữa cả. Anh đang thư giãn và không nhìn thấy gì nữa. Tất cả mọi người đều đi rồi. Không còn ai ở lại để gào thét nữa. Tất cả đều đi rồi. Tất cả đều tối om.”
Web dần dần bình tĩnh lại, anh đặt tay xuống và ngả người về phía sau.
Claire cũng ngồi ngả ra lưng ghế và cố gắng thư giãn. Cô đã trải qua nhiều ca thôi miên căng thẳng và phát hiện một số điều rất đáng ngạc nhiên trong quá khứ của bệnh nhân, nhưng mỗi lần lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ và xúc động. Claire bất giác phân vân hồi lâu. Cô có nên tiếp tục không? Có khả năng rất lớn là cô sẽ không bao giờ còn cơ hội thôi miên được Web nữa.
“Được rồi, nhà quay phim, chúng ta tiếp tục nào.” Cô liếc xuống những tờ giấy ghi chép mà cô đã rút ra từ tập hồ sơ cất dưới gối đệm của chiếc ghế. Cô đã đợi đến khi Web rơi hoàn toàn vào trạng thái thôi miên mới rút chúng ta. Trong những buổi điều trị trước đó của hai người cô đã ghi chép lại những vấn đề làm anh bực mình nhất. Sự cẩn thận của cô hoàn toàn không phải chuyện gì khác thường, vì có ai muốn cuộc đời họ bị phơi bày hết trên giấy cho người khác chọc ngoáy đâu cơ chứ? Và cô còn nhớ cảm giác khi Buck Winters áp dụng đúng chiến thuật đó với cô. Trên các trang giấy đều có ghi ngày tháng. Cô đã lấy chúng từ tập hồ sơ của Web và ghi lại cả những gì đáng chú ý trong các lần nói chuyện với anh.
“Chúng ta đang tiến đến...” Cô hơi lưỡng lự. Liệu anh có chịu đựng được không nhỉ? Ngay chính cô cũng không chắc liệu cô có kiểm soát được mọi việc không nữa? Cuối cùng cô vẫn quyết định và nói cho Web biết cái ngày mà cô muốn anh nhớ lại. Đó chính là ngày bố dượng anh chết. “Anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim?”
“Không thấy gì.”
“Không thấy gì?” Claire chợt nhớ ra. “Anh bật máy quay phim lên nào. Giờ thì anh thấy gì?”
“Vẫn không có gì. Tối om, tất cả tối om.”
Kỳ lạ thật, Claire thầm nghĩ. “Đang là ban đêm à? Bật đèn gắn kèm với máy quay phim của anh lên đi, nhà quay phim.”
“Không, không có cái đèn nào hết. Tôi không muốn bật đèn.”
Claire cúi sát lại vì Web đang nói đến cảm giác của chính anh. Đây là lúc đòi hỏi cô phải thật khéo léo, vì bệnh nhân của cô đang ở giữa trạng thái vô thức sâu nhất. Mặc dù vậy, cô quyết định vẫn tiếp tục.
“Tại sao người quay phim của chúng ta lại không muốn bật đèn nhỉ?”
“Vì tôi sợ”.
“Tại sao cậu bé lại sợ?” Cô phải giữ nguyên đối tượng ở ngôi thứ ba mặc dù Web đang bắt đầu bước chệch về ngôi thứ nhất.
Claire biết nếu không kéo anh ra khỏi trạng thái tự ám thị này, cảm giác đau đớn mà anh phải chịu đựng có lẽ sẽ còn ghê gớm hơn.
“Vì ông ta ở ngoài kia.”
“Ai cơ, Raymond Stockton à?”

“Raynlond Stockton,” Web nhắc lại.
“Thế mẹ cậu bé đâu rồi?”
Ngực Web lại bắt đầu phập phồng, hơi thở gấp gáp. Anh đang bấu chặt vào tay tựa của chiếc ghế bành đến nỗi những ngón tay anh rung bần bật.
“Mẹ anh đâu?”
Giọng Web đột nhiên hơi the thé, như giọng một cậu con trai chuẩn bị dậy thì. “Đi rồi. Không, bà ấy đã quay về. Đang đánh nhau. Lúc nào cũng đánh nhau.”
“Mẹ và bố dượng anh đang đánh nhau à?”
“Lúc nào cũng thế. Suỵt!” Web bỗng hạ giọng. “Ông ta đang lên. Ông ta đang lên đấy.”
“Sao anh biết. Anh nhìn thấy gì rồi?”
“Cánh cửa đang nhích lên. Bao giờ nó cũng rít ken két. Lần nào cũng thế. Đúng như thế. Ông ta đang bước lên bậc thang. Ông ta giấu nó ở trên này. Ma túy của ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta.”
“Bình tĩnh nào, Web. Mọi chuyện vẫn ổn mà. Không sao đâu. Claire không muốn chạm vào anh vì cô sợ làm Web giật mình. Nhưng lúc này cô đã ngồi sát lại gần anh nên thực ra hầu như không có khoảng trống nào giữa hai người. Cô lo lắng theo dõi mọi biểu hiện trên mặt Web như cô đang ngồi bên giường của mẹ mình trong giây phút bà hấp hối. Claire chuẩn bị sẵn sàng để chấm dứt chuyện này ngay khi nó bắt đâu có dấu hiệu vượt khỏi tầm kiểm soát. Tuy nhiên giá kể như họ có thể tiến xa thêm chút nữa. Xa thêm một chút nữa thôi.
“Ông ta đã lên đến đầu cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng ông ta. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi. Bà ấy ở dưới tầng. Đang chờ đợi.”
“Nhưng anh không thể nhìn được. Anh vẫn ở trong bóng tối mà.”
“Tôi nhìn được.”
Giọng Web làm Claire giật mình, vì nó đã là một giọng nói rất trầm và đe dọa, chứ không phải tiếng khóc nức nở của một cậu bé đang sợ hãi như trước đó nữa.
“Làm sao anh nhìn thấy được, nhà quay phim? Anh nhìn thấy những gì?”
Web gào toáng những từ tiếp theo bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa Claire đã ngã lăn xuống sàn nhà.
“Mẹ kiếp, cô đã biết rồi còn gì.”
Trong tích tắc cô chợt hiểu anh đang nói chuyện trực tiếp với cô. Đó là chuyện chưa bao giờ từng xảy ra trong một buổi thôi miên của Claire.
“Anh nói vậy là sao nhỉ? Rằng cô đã biết thông tin này rồi là thế nào?”
Nhưng rồi anh bắt đầu bình tĩnh lại và tiếp tục.
“Tôi hé đống quần áo lên một chút. Tôi đang nằm dưới đống quần áo. Đang trốn.”
“Trốn người bố dượng của cậu bé à?”
“Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi.”
“Vì cậu bé sợ ông ta à?”
“Không, tôi không sợ. Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi. Ông ta không được thấy tôi, chưa đến lúc.”

“Tại sao, ý anh là gì?”
“Ông ta đứng ngay trước mặt tôi, nhưng quay lưng lại. Kho ma túy bí mật của ông ta ở ngay kia. Ông ta đang cúi xuống để lấy chúng ra.”
Giọng Web mỗi lúc một trầm khàn hơn, như thể anh đang lớn dần từ một cậu bé thành một người đàn ông ngay trước mắt cô.
“Tôi đang ra khỏi nơi trốn, tôi không muốn lẩn trốn thêm nữa. Đống quần áo cũng nhô lên cùng với tôi. Đó là quần áo của mẹ tôi. Bà ấy đã chất chúng lên đấy cho tôi.”
“Bà ấy làm vậy à? Tại sao chứ?”
“Để lấy chỗ cho tôi trốn, khi ông ta lên đó. Tôi ở trên. Tôi đang đứng phía trên. Tôi cao hơn ông ta. Tôi lớn hơn ông ta. Lúc này đây trong giọng nói của Web có điều gì đó khiến Claire hồi hộp. Cô chợt nhận ra chính hơi thở của cô đang trở nên mỗi lúc một gấp gáp ngay cả khi Web đã bình tĩnh lại. Người cô ớn lạnh vì bàng hoàng và kinh sợ trước những gì sắp diễn ra. Cô nên đánh thức anh khỏi trạng thái này. Tất cả những bản năng chuyên nghiệp trong cô thúc giục cô phải làm thế. Vậy mà Claire vẫn không sao cưỡng lại sự tò mò của mình.
“Những cuộn thảm thừa. Cứng như thép. Web vẫn tiếp tục nói bằng cái giọng trầm đục của một người đàn ông trưởng thành. “Tôi cũng có một cuộn như vậy, tôi giấu nó dưới đống quần áo. Bây giờ tôi đã đứng hẳn dậy. Cao lớn hơn ông ta, ông ta chỉ là một kẻ nhỏ bé. Quá nhỏ bé.”
“Web.” Claire bắt đầu. Giờ thì cô không còn đếm xỉa gì đến cái danh từ trung gian “người quay phim nữa.” Mọi chuyện bắt đầu đi quá xa.
“Tôi đang cầm nó trên tay. Như một cây gậy bóng chày. Tôi là một cầu thủ bóng chày siêu hạng có cú đập bóng sấm sét. Vung gậy mạnh hơn bất kỳ ai khác. Tôi to lớn và mạnh mẽ. Giống bố tôi. Bố thực sự của tôi ấy.
“Web, xin anh…”
“Ông ta vẫn không nhìn thấy gì. Không biết tôi đang ở đó. Tay đang vung gậy sẵn sàng.”
Cô lại thay đổi chiến thuật. “Nhà quay phim, tôi muốn anh tắt máy quay đi.”
“Quả bóng đang bay tới. Bay rất nhanh. Tôi đã nhìn thấy nó. Quá dễ dàng. Tôi đã sẵn sàng.”
“Nhà quay phim. tôi muốn anh. . .”
“Nó ở ngay trước mặt. Ông ta đang quay mặt lại. Tôi muốn ông ta làm thế. Tôi muốn ông ta nhìn thấy. Nhìn thấy tôi.”
“Web? Tắt máy đi.”
“Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta nhìn thấy tôi rồi. Tôi đang vung gậy lên.”
“Tắt máy quay đi. Dừng lại, anh không nhìn thấy gì nữa. Dừng lại ngay!”
“Tôi đang vung gậy. Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta biết rõ tôi có thể vụt bóng mạnh đến dường nào. Giờ thì ông ta bắt đầu sợ hãi. Ông ta sợ hãi rồi! Ông ta sợ, nhưng tôi thì không! Không bao giờ nữa! Không bao giờ nữa!”
Claire trợn tròn mắt bất lực nhìn Web đang vung chiếc gậy tưởng tưởng trên tay ột cú đập bóng.
“Đó là một cú vụt rất trúng đích. Cực kỳ trúng đích. Những tia màu đỏ, những tia màu đỏ vọt ra. Quả bóng đang rơi xuống. Nó đang rơi xuống. Một cú đánh bóng hoàn hảo, quá hoàn hảo. Kia rồi, kia rồi. Vĩnh biệt, vĩnh biệt ngài khốn nạn.” Anh lặng im hồi lâu trong lúc Claire vẫn sững sờ nhìn anh.
“Ông ta đang gượng dậy, ông ta đang gượng dậy rồi.” Anh dừng lại. “Mẹ ơi,” anh gọi. “Gậy đây này, mẹ ơi!” Anh vươn tay ra như thể đang chuyển chiếc gậy tưởng tượng cho ai đó. Claire suýt chút nữa thì giơ tay ra đón lấy chiếc gậy, nhưng đúng tích tắc cuối cùng cô choàng tỉnh và rụt tay lại.
“Mẹ đang đánh ông ta. Vào giữa đỉnh đầu. Máu phun ra nhiều lắm. Ông ta không cử động được nữa. Ông ta bất động rồi. Hết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui