Khi về đến East Winds, Web tìm Romano trước rồi quay về ngôi nhà ngang và thả mình vào bồn tắm nước nóng. Anh biết chỉ cần chợp mắt giây lát trong lúc ngâm mình trong làn nước ấm áp là anh sẽ lại tỉnh táo như thường. Suốt bao năm qua anh vẫn sống sót mà đâu có cần ngủ nhiều cho lắm.
Romano đã nhìn thấy những vết thương trên mặt Web và nhận xét của anh ta hoàn toàn không nằm ngoài những gì Web đã hình dung trước.
“Cậu lại để cho ai đó đánh cho vãi cứt ra thế kia à? Cậu đang làm xấu mặt HRT đấy, Web.”
Web đã bảo anh chàng là lần sau nhất định anh sẽ để bị đánh ở những chỗ không ai nhìn thấy.
Trong vài ngày sau đó, cuộc sống của anh và Romano trong trang trại diễn ra đều đều, tẻ nhạt. Khi Gwen và Billy nhìn thấy những vết thương của Web sau cuộc đụng độ với Big F, Gwen đã phải thốt lên, “Lạy Chúa tôi, anh có sao không?”
“Trông như anh vừa bị con Boo già đá vào mặt vậy,” Billy nhận xét với một điếu thuốc lá chưa châm trễ nải trên môi.
“Thật lòng mà nói giá mà đó là con Boo thì đâu đến nỗi,” Web trả lời.
Gwen cứ khăng khăng đòi bôi thuốc lên những vết rách trên mặt Web. Những ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng thoa trên da anh. Trong lúc cô chăm sóc cho Web, Billy nói, “Tôi thấy là hình như dân đặc vụ liên bang các anh không có phút nào ngồi yên thì phải .”
“Quả là thế thật,” Web trả lời.
Dần dần anh và Romano hiểu rõ hơn về gia đình Canfield cùng công việc điều hành trang trại ngựa của họ. Như đã hứa, hai người cùng bắt tay vào giúp đỡ gia đình Canfield một số việc, mặc dù tối nào Romano cũng kêu ca phàn nàn về chuyện đó. East Winds quả là một trang trại rộng mênh mông, và thực sự là Web bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ anh nên thử kiếm sống bằng nghề khác. Anh tự nhủ cảm giác này sẽ biến mất ngay khi anh rời khỏi East Winds vĩnh viễn. Gwen Canfield quả là một phụ nữ quyến rũ, hấp dẫn theo nhiều cách, vừa thông minh. duyên dáng vừa xinh đẹp và kiểu cách. Cô và chồng mình là Billy khác nhau như nước với lửa.
Ngày nào Web cũng cưỡi ngựa cùng cô quanh trang trại, vừa để bảo vệ cô vừa để hiểu thêm địa hình của trang trại rộng lớn này. Và anh cũng phải ngầm thừa nhận rằng việc cưỡi ngựa loanh quanh một trang trại xinh đẹp với một phụ nữ quyến rũ còn tốt hơn chán vạn nhiều trò khác. Mỗi ngày cô đều ghé qua nhà nguyện, trong lúc đó Web vẫn ngồi yên trên lưng con Boo và lặng lẽ nhìn cô. Cô không bao giờ mời anh vào cầu nguyện cùng mình và Web cũng không bao giờ gợi ý. Thực tế rằng David Canfield đã chết trước mắt anh cũng là lý do quá đủ để Web giữ khoảng cách với người phụ nữ đau khổ này.
Mỗi buổi tối, hai chàng đặc vụ FBI lại lên nhà lớn để trò chuyện hoặc giải trí cùng cả gia đình. Billy đã trải qua một cuộc đời khá sôi động và sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện của mình. Lần nào Nemo Strait cũng có mặt và dần dần Web nhận thấy là anh có nhiều điểm chung với tay cựu lính thủy đánh bộ này hơn là anh vẫn nghĩ. Strait đã nếm trải qua rất nhiều thăng trầm trong đời, tất cả mọi việc từ làm lính cho đến thuần hóa ngựa.
“Sống nhờ hoàn toàn vào cái đầu và cái tay mặc dù dường như càng ngày cả hai cái càng kiệt quệ dần.”
“Có thể nói tôi và ông đều cùng hội cùng thuyền.” Web nói. “Ông định sẽ làm việc huấn luyện và nhân giống ngựa đến tận cuối đời sao?”
“À, phải nói thật là tôi đã nghĩ đến cái ngày tôi rời xa hoàn toàn cái đống phân thối tha và lũ súc vật khốn kiếp kia.” ông ta liếc nhìn vợ chồng Canfield, hạ giọng một chút và nói thêm với nụ cười khoái trá. “Tôi đang nói đến cả giống hai chân và bốn chân.” Rồi lấy giọng bình thường, ông ta nói tiếp. “Nhưng như tôi vẫn nói, nghề này đã ăn vào máu tôi rồi. Một ngày nào đó tôi muốn có một trang trại của riêng mình và tự quản lý lấy.”
“Giấc mơ đẹp lắm,” Romano mơ màng nói. “Một ngày nào đó tôi muốn được sở hữu đội đua NASCAR của riêng mình.”
Web quay sang nhìn bạn mình “Giờ tớ mới biết đấy. Paulie.”
“Chậc, ai cũng phải có chút bí mật chứ.”
“Anh nói đúng,” Strait nói. “Có lần vợ cũ của tôi cũng nói rằng cô ấy không bao giờ biết tôi đang nghĩ gì. Các anh biết tôi đã trả lời thế nào không? Tôi bảo cô ấy đó chính là sự khác biệt giữ đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ nói thẳng ra những gì họ nghĩ về anh. Đàn ông thì giữ kín trong lòng.”
Ông ta liếc mắt nhìn Billy Canfield đang ở phía bên kia của căn phòng rộng thênh thang để kiểm tra con gấu xám nhồi của mình và tu nốt chai bia thứ ba trong vòng nửa tiếng. Gwen thì đã lên tầng kiểm tra lại bữa tối chuẩn bị đến đâu. “Mặc dù nhiều khi thực tế lại hoàn toàn ngược lại. các anh biết đấy,” Strait nói thêm.
Web cũng liếc nhìn Canfield rồi quay lại nhìn Strait. “Thật vậy sao?”
Một điều cũng ngày càng trở nên rõ ràng là Gwen và Billy hầu như chẳng mấy khi ở cùng nhau. Web chưa bao giờ hỏi trực tiếp Gwen về chuyện này, nhưng căn cứ vào những gì mà thỉnh thoảng cô buột miệng ra thì dường như đó là quyết định của Billy nhiều hơn là của Gwen. Chắc lại là trò trách cứ nhau xung quanh cái chết của David, Web nghĩ bụng.
Và bất chấp những gì Gwen đã nói trước đó, anh cũng thấy rõ rằng Nemo Strait là một phần không thể thiếu của các hoạt động tại East Winds. Đã nhiều lần Web chứng kiến Billy quay sang viên quản lý của mình để tìm câu trả lời cho những vấn đề liên quan đến ngựa và công việc điều hành trang trại.
“Tôi đã làm công việc này từ khi còn bé tí.” Strait đã có lần nói với Web như vậy. “Hầu như chẳng có gì liên quan đến lũ ngựa và công việc ở trang trại mà tôi không biết. Nhưng phải công nhận là Billy đang nắm bắt công việc rất nhanh.”
“Gwen thì sao?”
“Cô ấy biết nhiều hơn Billy, nhưng lại chỉ thích làm theo ý mình. Tôi vẫn luôn tìm cách thuyết phục cô ấy đóng móng mềm cho con Baron vì móng guốc của con ngựa đó rất giòn, nhưng cô ấy nhất định không nghe. 'Tôi biết ngựa của tôi chứ,' cô ấy bảo tôi ương ngạnh. Có thể đó là một trong những lý do Billy lấy cô ấy.”
“Dù sao cũng chỉ là một lý do,” Web nói.
Strait thở dài, “Anh nói đúng, cô ấy quả là một phụ nữ xinh đẹp. Nhưng anh biết không, những phụ nữ đẹp bao giờ cũng làm cho cuộc sống của người đàn ông trở nên khốn nạn. Biết tại sao không? Vì lúc nào cũng có kẻ chăm chăm cuỗm cô ấy đi. Đồng ý là vợ cũ của tôi cũng không phải loại nghiêng nước nghiêng thành gì cho cam, nhưng mẹ kiếp, ít nhất tôi cũng không phải lo đến chuyện có con cáo suốt ngày rình mò trong chuồng gà nhà mình.”
“Có vẻ như Billy chẳng mấy lo lắng gì đến chuyện đó.”
“Nhiều lúc ông ta cực kỳ khó hiểu. Cứ như một nhà tư tưởng vậy. Trong cái đầu nhăn nheo kia chắc chắn là có rất nhiều điều.”
“Điểm này thì tôi đồng ý,” Web trả lời.
Ngày nào Web cũng liên lạc với Bates, nhưng vẫn chưa có kết quả gì liên quan đến cuốn băng từ chiếc camera giám sát kia.
Một buổi sáng sớm, Web vừa tắm xong thì điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh với tay cầm máy và vội vàng bước ra khỏi phòng tắm. Đó là điện thoại của Claire Daniels.
“Anh đã nghĩ thêm về việc thử thôi miên chưa?”
“Nghe này, Claire, tôi đang làm nhiệm vụ.”
“Web, nếu anh thực sự muốn có tiến triển thì tôi có cảm giác thôi miên chính là chìa khóa.”
“Sẽ không ai được sục sạo trong đầu tôi hết.”
Cô vẫn không chịu thua. “Chúng ta có thể bắt đầu vào bất kỳ lúc nào, và bất kỳ lúc nào anh cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ dừng lại ngay. Công bằng chứ?”
“Claire, tôi đang bận. Ngay lúc này tôi không có thời gian cho chuyện đó đâu.”
“Web, anh đã đến yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi đang có hết sức để giúp anh đây, nhưng tôi cần sự hợp tác của anh. Hãy tin tôi, anh đã phải trải qua nhiều chuyện còn tồi tệ hơn nhiều so với bất kỳ điều gì mà thôi miên có thể gây ra.”
“Đúng thế. Nhưng xin lỗi cô, không là không.”
Cô lưỡng lự giây lát rồi nối tiếp, “Nghe này, Web, tôi đã gặp một người mà có lẽ anh sẽ muốn biết.” Anh không nói gì.“Buck Winters? Cái tên đó có ý nghĩa gì với anh không?”
“Ông ta muốn gì?”
“Anh đã ký vào một bản cam kết, cho phép ông ta được chất vấn tôi về việc điều trị cho anh. Anh có nhớ không?”
“Hình như thế thì phải. Dạo đó tôi ký vào rất nhiều giấy tờ.”
“Tôi chắc vậy. Thực sự là họ đã lợi dụng anh.”
“Ông ta muốn cái chết tiệt gì mới được chứ và cô đã nói gì với ông ta?”
“Hừm, giữa hai điều đó có khác biệt rất lớn đấy. Ông ta đã cố hết sức để chứng minh tôi có nghĩa vụ phải nói cho ông ta biết tất cả. Nhưng trong bản cam kết đó vẫn còn nhiều điều khoản khiến tôi có thế tránh né được. Có thể sau này ông ta sẽ không để yên đâu, nhưng trước mắt thì như thế đã.”
Anh im lặng suy nghĩ một lúc. “Cô đã giơ đầu chịu báng cho tôi, Claire. Tôi rất cảm kích về điều đó.”
“Nhưng đó là một trong những lý do tôi đang gọi cho anh. Có vẻ như Winters quyết tâm quy trách nhiệm cho anh về những gì đã xảy ra. Ông ta còn dùng cả từ 'phản bội'.
“Điều đó thì cũng không có gì quá ngạc nhiên. Từ sau vụ Waco đến nay Buck và tôi vẫn không thèm nhìn mặt nhau.”
“Nhưng nếu như chúng ta có thể truy ra gốc rễ những vấn đề của anh, Web, và cho ông ta cũng như tất cả mọi người thấy một điều anh không phải là kẻ phản bội, tôi không thấy chuyện đó có gì là không hay cả. Anh thấy sao?”
Web thở dài. Anh không muốn đầu hàng trước sự dai dẳng của Claire. Nhưng Web cũng không muốn mọi người mãi mãi nghi ngờ anh. Và quan trọng nhất anh không muốn bất kỳ ai nghi ngờ khả năng tiếp tục làm việc tại HRT của mình. “Cô thật sự nghĩ là thôi miên sẽ có tác dụng sao?”
“Chúng ta không thể biết được, Web ạ, nếu chưa thử. Nhưng tôi đã thu được những thành công rất lớn với hầu hết các bệnh nhân khác.”
Cuối cùng anh nói, “Thôi được rồi, có thể chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này. Trực tiếp.”
“Tại văn phòng của tôi nhé?”
“Tôi đang làm nhiệm vụ.”
“Thế để tôi đến chỗ anh được không?
Web suy nghĩ một lát. Anh có thật sự muốn chuyện này không nhỉ? Điều khôn ngoan nhất là bảo Claire Daniels cút xuống địa ngục cho rảnh và để cho anh được sống yên ổn. Vấn đề là anh chưa bao giờ thực sự nhận được sự giúp đỡ mà càng ngày anh càng tin là rất cần thiết. Đến một lúc nào đó anh sẽ phải lãnh nhận mọi hậu quả. Và hơn nữa anh cũng có thể thấy một điều là Claire thực sự muốn giúp anh.
“Tôi sẽ nhờ người đến đón cô.”
“Ai vậy?”
“Tên anh ấy là Romano, Phút Romano. Anh ấy cũng là dân HRT. Nhưng đừng có nói gì với anh ta nhé, được không, vì nhiều lúc anh ta cùng hơi toang toác một chút.”
“Được rồi, Web. Anh đang ở đâu vậy?”
“Rồi cô sẽ thấy, tiến sĩ ạ. Cô sẽ thấy.”
“Tôi sẽ xong việc sau khoảng một tiếng nữa. Anh có cần thêm thời gian không?”
“Chừng đó là quá nhiều rồi.”
Web lau khô người, mặc quần áo rồi đi tìm Romano và bảo anh ta những gì anh định nhờ anh ta làm.
“Người phụ nữ đó là ai?” Anh hỏi với vẻ nghi ngờ. “Bác sĩ điên của cậu à?”
“Họ thích được gọi là bác sĩ tâm thần hơn.”
“Tớ đâu phải tài xế riêng của cậu, Web. Tớ đang làm nhiệm vụ mà.”
“Paulie, đi mà. Tớ muốn tìm hiểu thêm về Billy và Gwen một chút. Từ hồi ở đây đến giờ toàn một mình cậu cáng đáng mọi việc, để tớ đỡ ột lúc. Nếu cậu đi ngay lúc này thì khi cậu tới nơi cô ấy cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Thế nếu có chuyện xảy ra lúc tớ đi vắng thì sao?”
“Thì tớ sẽ giải quyết.”
“Thế nếu cậu xơi đạn thì sao?”
“Cái gì? Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến tớ vậy?”
“Đừng hòng, chẳng qua là tớ không muốn phải suy nghĩ về chuyện đó thôi. Tớ còn cả một gia đình để đau đầu kia kìa.”
“Ý cậu là Angie sẽ giết cậu?”
“Chính xác là thế đấy.”
“Nghe này, cậu cứ đi đi và tớ thề là tớ sẽ kè kè ở bên vợ chồng Canfield cho đến khi cậu quay lại.”
Romano không có vẻ gì là mặn mà với chuyện này cho lắm. Nhưng cuối cùng anh chàng cũng đồng ý và lấy tên và địa chỉ của Claire. “Nhưng nghe cho rõ đấy: Lý do duy nhất tớ làm việc này là tớ sẽ nhân tiện qua nhà mang xe của mình đến đây.”
“Ý cậu là chiếc Vette ấy à?”
“Đúng, tớ muốn nói đến chiếc 'Vette ấy' đấy. Dám cá là Billy sẽ thích mê à xem, ông ta và tớ đều là dân mê xe cổ.”
“Đi đi Paulie, trước khi tớ phát ớn lên bây giờ.”
Romano đã cho anh biết là vợ chồng Canfield đang ở trong nhà chính nên Web đi bộ đến đó và gõ cửa. Một người phụ nữ đứng tuổi mặc quần jeans và áo phông, đầu đội khăn màu sắc sặc sỡ, ra mở cửa và dẫn anh đến phòng ăn sáng nhỏ tràn đầy ánh nắng bên cạnh bếp nơi Gwen và Billy đang ngồi.
Gwen đứng dậy và hỏi, “Anh có muốn chút cà phê và ăn gì đó không?”
Web đề nghị một tách cà phê, trứng và bánh mì nướng. “Đêm hôm nọ Romano và tôi có đi tuần quanh đây và tình cờ chứng kiến những hoạt động rất thú vị đang diễn ra ở trang trại bên cạnh,” anh nói.
Gwen và Billy liếc nhìn nhau, cuối cùng Billy lên tiếng, “Ở Southern Belle ấy à? Không thú vị mới lạ chứ.”
“Vậy là ông cũng đã thấy gì đó rồi đúng không?”
“Billy,” Gwen nói, “anh làm gì có bằng chứng.”
“Bằng chứng gì cơ?” Web hỏi xen vào.
“Có thể là anh không có bằng chứng nào thật, nhưng anh còn có cái đầu biết suy nghĩ” Billy nói, “và nếu những gì đang diễn ra ở đó mà được gọi là huấn luyện và nhân giống ngựa thì hóa ra anh đang điều hành một nhà tu kín à?”
“Vậy ông đã thấy những gì?”
“Anh nói trước đi.”
Web bèn kể lại và Billy thừa nhận tất cả đều ăn khớp với những gì ông ta chứng kiến.
“Anh hiểu không,” Billy nói, “điều khiến tôi nghi ngờ nhất chính là những chiếc semi-rơ moóc dài ngoằng ngoẵng. Dù gì thì tôi cũng có hai mươi năm làm cái nghề vận tải, và tôi biết thừa là người ta chỉ dùng phương tiện này cho những món hàng đặc biệt quan trọng cần đi xa.”
“Hàng xóm quanh đây đã có ai phàn nàn gì chưa?” Web hỏi.
Billy lắc đầu. “Cho đến nay tôi vẫn là hàng xóm gần nhất của họ. Kề sát bên kia còn một trang trại nữa, những người chủ đang ở nhà họ ở Naples hoặc một nhà khác ở Nantucket. Họ chỉ mua trang trại đó để cưỡi ngựa lúc nào nổi hứng. Anh có tưởng tượng được không, chi cả tám triệu đô la mua chín trăm mẫu đất chỉ để cưỡi ngựa hai lần mỗi năm? Chẳng nhẽ cái bọn điên ấy không biết ở đâu có những tàu ngựa cho thuê cưỡi à?” Ông ta lắc đầu và tiếp tục. “Hơn nữa những chiếc xe tải đó chỉ đến và đi trong đêm. Kể ra cũng hơi liều mạng đấy, vì lái những chiếc xe quái vật đó trong đêm tối trên những con đường vừa hẹp vừa ngoằn ngoèo này thì. . . ở khu vực này lấy quái đâu ra đèn đường. Vả lại còn chuyện này nữa.”
Web nhướng mày. “Chuyện gì cơ?”
“Còn nhớ là tôi đã nói với anh rằng có một công ty đã mua lại nơi đó chứ?”
“Đúng rồi.”
“Chậc, cách đây một thời gian, sau những vụ lằng nhằng liên quan đến phản lực và trực thăng, tôi đã kiện họ ra tòa và biết thêm đôi chút thông tin. Hóa ra đó là một công ty trách nhiệm hữu hạn, thuộc sở hữu của hai tay đến từ Califonia. Harvey và Giles Ransome. Tôi đoán họ là anh em, hoặc họ đã kết hôn; anh biết đấy, những dân chơi từ California đến cơ mà.” Ông ta lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...