Tay súng cuối cùng


Đó là kết qua của việc điều trị, kết hợp với không biết bao nhiêu đêm nhậu nhẹt và đủ các loại chất khác mà tôi không tiện nêu tên,” ông ta vừa nói thêm vừa cười ngoác miệng. “Sau đó tôi giải ngũ, quay về Mỹ và nhận một công việc bèo bọt là làm giám thị tại một trung tâm giáo dưỡng vị thành niên. Nói thật với mọi người là so với lũ trẻ mà tôi phải trông nom hồi đó thì quả thực những tay súng Việt Cộng cũng không đáng sợ bằng. Thế rồi tôi lấy vợ, nhưng vợ tôi không hài lòng với mức lương sáu đô một giờ mà tôi nhận được, thế là tôi chuyển sang làm việc văn phòng một thời gian. Nhưng đó đâu phải là tôi. Như tôi đã nói, tôi sinh ra và lớn lên ngoài trời, quanh những con ngựa. Điều đó ăn vào máu của tôi rồi.”Ông quay sang nhìn Billy. “Như thế là tốt nhất, vì nó không ăn vào tài khoản ngân hàng của ông.” Tất cả đều bật cười vì câu nói đùa đó, trừ Gwen. Từ nãy đến giờ vẫn quan sát cô rất kỹ, Web thấy Gwen có vẻ bực mình vì có một gã cao bồi cục mịch ngồi làm trò cười trong nhà mình.
“Và thế là kệ xác,” Strait nói tiếp, tôi quay lại với những con ngựa của mình và vợ tôi bỏ đi, mang theo cả con trai và con gái của tôi nữa.”
“Ông có hay gặp họ không?” Web hỏi.
“Trước kia thì thỉnh thoảng, giờ thì thôi hẳn rồi.” ông ta cười nhăn nhở. Tôi cứ đinh ninh là thằng con trai tôi sớm muộn cũng tiếp bước ông già nó và trở thành một quân nhân hay ít ra cũng là một tay chăn ngựa.” Ông ta vỗ đùi đánh đét một cái. “Chết tiệt. các anh có biết về sau thế nào không? “
“Thế nào?” Romano hỏi.
“Hóa ra là cu cậu dị ứng với cả hai thứ. Đời nhiều khi buồn cười thế đấy.”
Web chăm chú nhìn Strait, anh có cảm giác là ông ta chẳng thấy cuộc đời có gì là thực sự buồn cười cả. Ban đầu Web cứ đinh ninh Strait là một gã nhà quê cục mịch, bảo gì làm đấy. Giờ thì anh bắt đầu phải xem lại đánh giá của mình.
“Thế rồi Billy xuất hiện, giờ thì tôi đang giúp ông ấy” - ông ta liếc nhìn Gwen - “và bà Canfield xây dựng đế chế nhỏ của họ ở đây.” Billy nâng chai bia của mình về phía Strait. “Và anh đang làm tốt lắm, Strait.”
Web nhận thấy là nghe câu này Gwen bèn ngoảnh mặt đi nơi khác. Mặc dù Billy vừa nói những lời khen ngợi nhưng dường như ông ta chẳng có chút gì là thích thú trước sự hiện diện của viên quản lý. Web quyết định chuyển chủ đề trò chuyện.
“Những tầng dưới thường bao giờ cũng lạnh, Web nói với Billy. “Nhất là với những ngôi nhà xây bằng đá. Vậy mà ở đây lại còn ấm hơn trên tầng là sao?”
“Ở đây chúng tôi có hệ thống sưởi ấm tốt nhất thế giới,” Billy vừa trả lời vừa bước lại phía quầy rượu như thể ông ta sinh ra để gắn liền với nó. “Sưởi ấm bằng hơi nước. Gwen nói cô ấy đã đưa anh đi thăm quanh nhà rồi mà. Thì đấy, những chiếc nồi hơi Weil McLain mà anh thấy sẽ đun nóng nước lên đến 1000C rồi biến chúng thành hơi, tất nhiên rồi. Hơi nước sẽ được chuyển qua đường ống đến những bộ lưới tản nhiệt Gumey bằng lá thép lắp tại từng phòng của ngôi nhà. Sau đó hơi nước sẽ nguội đi và đọng thành nước như cũ, lại chảy về qua hệ thống, lại bị biến thành hơi và cứ thế lặp đi lặp lại. Thế là ngôi nhà không chỉ được sưởi ấm mà còn có cả một hệ thống giữ ẩm không khí rất tiện lợi.” Ông ta chìa chai bia cho Web. “Dưới sàn nhà này có lắp rất nhiều đường ống dẫn hơi nước. Đó là lý do tại sao dưới này lúc nào cũng ấm áp dễ chịu. Tôi rất thích nghỉ ngơi ở đây. Vào thời gian này trong năm nhiệt độ ngoài trời có khi lên tới gần 300c đến đêm lại tụt xuống còn 4.5. Nhưng những chiếc nồi hơi McLain là lý do tại sao Gwen có thể để tay và vai trần như thế kia một cách thoải mái mà vẫn cảm thấy ấm áp, dễ chịu; đúng không em yêu?”
“Thực ra, cả ngày hôm nay em thấy nóng phát điên.
Web xoa tay trên quầy bar bằng gỗ anh đào đỏ. “Ông bà có cái này rất hợp với ngôi nhà.”
“Nó có từ năm 1910 đấy.” Billy nói. Người chủ nhà khi ấy đã đầu tư rất nhiều cho việc bài trí lại ngôi nhà. Vì quả thật là hồi đó nó xuống cấp lắm rồi. Đáng tiếc là đến khi vào tay chúng tôi nó vẫn còn cần sửa sang lại nhiều hơn thế nữa. Câu chuyện cuộc đời tôi đấy.” Ông ta mang đồ uống ra ngoài trên một cái khay và mời mọi người. Tất cả đều ngồi xuống.
“Gwen nói với tôi là trang trại sẽ có một lứa ngựa non rất khả quan.
“À vâng, có thể trong số này sẽ có một con giật giải đua Triple Crown cũng nên,” Billy nói. “Giá mà được thế thì quá tốt, ít nhất cũng đủ tiền chi phí trong một tháng cho cái trang trại chết tiệt này.” Gwen và Web nhìn nhau mỉm cười khi nghe câu trả lời của Billy.
“Lúc nào chúng tôi cũng có thể hy vọng,” Gwen nói. Nhưng kể ra thì sống chênh vênh trên ranh giới giữa giàu sụ và phá sản như thế này cũng thú vị.”
“Đúng vậy, về cơ bản thì công việc của chúng ta ở đây cũng ổn.” Strait vừa nói vừa kín đáo nhìn cô.
Web thấy cách ông ta dùng đại từ chúng ta nghe mới tò mò làm sao. Anh bắt đầu tự hỏi thật ra thì ai là chủ trong trang trại này. Billy nhấp một ngụm whiskey. “Ừ, xét cho cùng thì nơi này cũng đâu quá tệ. Thậm chí người ta còn tổ chức săn cáo ở đây cơ mà.”

Gwen tỏ vẻ phẫn nộ. “Thật là kinh tởm.”
“Chậc, đây là vùng có truyền thống săn cáo mà. Vả lại nhập gia thì phải tùy tục chứ, đã ở Virginia thì cũng phải chơi như dân Virginia thôi.” Bill mỉm cười với Web. “Thật sự mấy thằng cha hàng xóm của tôi đều là quân khốn nạn. Chúng phát điên lên vì tôi không cho phép chúng cưỡi ngựa qua đất của tôi khi chúng săn lùng lũ cáo chết tiệt ấy. Tôi bảo chúng rằng chẳng có gì là mã thượng khi cả lũ người ngựa hùng hậu truy đuổi mấy con cáo quèn ấy cả, mà xưa nay tôi vẫn là người thích phù suy. Mẹ kiếp. mấy thằng ngốc đó kiện tôi ra tòa. Và chúng còn thắng kiện nữa chứ. Hóa ra từ trước đến nay đã có một số giao kèo cũ đi kèm với dinh cơ này: liên quan đến việc săn cáo.”
Romano tỏ vẻ ghê tởm. “Mẹ khỉ, đúng là hủ lậu.”
“Nhưng dù sao chúng không dám bén mảng qua East Winds nữa đâu.” Strait nói.
“Sao thế?” Web hỏi.
“Billy bắn chết một con chó ghẻ - xin lỗi. chó săn của chúng.” Ông ta vỗ đùi và cười phá lên.
Billy gật gù như thể ông ta đang nhớ lại một kỷ niệm thú vị. “Con chó đó dám tấn công ngựa của tôi. Mà lại đúng là con ngựa trị giá ba trăm nghìn đô la. Trong khi chó săn thì chỉ vài xu là mua được cả tá. Thế là tôi vác súng bắn nát đầu nó ngay lập tức.”
“Họ lại kiện ông ta tòa?” Web hỏi.
“Có chứ, nhưng lần này thì tôi đá đít chúng.” Ông ta mỉm cười, nhấp một ngụm rượu và nhìn Web. “Thế nào? Hôm nay chuyến thăm thú với Gwen có làm anh hài lòng không?”
“Quả thật cô ấy là một hướng dẫn viên quá tuyệt vời. Tôi thấy rất thú vị khi biết rằng trang trại đã từng là một điểm trú chân của phong trào Đường sắt Ngầm trong thời Nội chiến.”
Billy chỉ tay vào tủ súng. “Và điểm trú chân đó được bố trí đúng chỗ kia.”
Web nhìn vào tủ súng và buột miệng “Tôi không hiểu.”
“Cho anh ta xem đi Billy,” Strait nói.
Billy ra hiệu cho Web và Romano đi theo mình. Ông ta cúi xuống và ấn vào cái gì đó. Web đoán là một cái cần gạt được giấu kín bên trong tủ súng. Web nghe thấy một tiếng cách. Tủ súng dịch sang một bên để lộ một khoảng trống nhỏ trong tường.
“Trong đó tất nhiên là không có điện đóm hay cửa sổ nào hết chỉ là vài cái giường sắt cũ thôi, nhưng một khi anh là người nô lệ đang đi tìm tự do, anh cũng sẽ không đòi hỏi gì nhiều cho lắm.” Billy nói. “Ông ta lấy một chiếc đèn pin đặt sẵn trên giá gắn sát tường và đưa cho Web, “Anh tự xem đi.”
Web cầm chiếc đèn pin, chui đầu vào trong tường và lia đèn ra xung quanh khoảng không trước mặt. Suýt nữa thì anh rụng rời đánh rơi chiếc đèn pin xuống đất khi ánh đèn chiếu thẳng vào một người đàn ông đang ngồi gật gù trên một chiếc ghế bập bênh. Khi mắt anh đã quen dần với thứ ánh sáng lờ nhờ trong hầm. Web nhận ra đó chỉ là một hình nộm mặc quần áo của nô lệ đàn ông trước kia. Với chiếc mũ rộng vành và hai bên tóc mai rậm rẽ kiểu sườn cừu, lòng trắng của đôi mắt trông rất hoang dại và đáng sợ, tương phản với nước da được sơn đen bóng.
Billy cười sặc sụa và thốt lên, “Thần kinh của anh đáng nể thật. Phải người khác thì đã hét toáng lên rồi.”
“Billy cho vào đấy, không phải tôi đâu.” Gwen nói nhanh. giọng cô không hề che giấu vẻ kinh tởm.
“Chỉ là đùa chút cho vui thôi mà.” Billy nói. “Mẹ kiếp, sống mà không được cười đùa thì còn sống làm gì.”
Mọi người đều dùng xong đồ uống của mình và lục tục bước ra phòng ăn tối. Bữa tối không được dọn trong phòng ăn chính. Vì theo như Billy giải thích, căn phòng đó lớn đến nỗi nếu muốn nói chuyện với nhau các thực khách chỉ còn cách là hét đến khản cố trong khi ông ta lại hơi nặng tai . Họ ăn tối trong căn phòng nhỏ bên cạnh bếp. Gwen đọc kinh cầu nguyện và làm dấu thánh giá cùng với Romano. Strait, Web và Billy chỉ lặng lẽ nhìn.

Gwen làm món xa lát kiểu Caesar, thịt thăn bò, măng tây non nấu với nước xốt kem và một món gì đó có mùi vị giống như bánh mì tự làm. Mọi người tráng miệng bằng bánh anh đào và cà phê. Xong xuôi Roman ngồi ngả hẳn ra ghế, xoa xoa cái bụng rắn chắc của mình.
“Ngon tuyệt so với những hộp MRE,” Romano nói, ám chỉ những hộp đồ-ăn-nấu-sẵn (meals-ready-to-eat) của quân đội Mỹ.
“Cám ơn Gwen, bữa tối rất tuyệt,” Web nói.
“Hồi còn ở Richmond chúng tôi thường xuyên tụ tập vui vẻ như thế này,” cô nói. “Giờ thì chẳng còn dịp nào nữa cả.” Cô vừa nói vừa liếc nhanh nhìn chồng mình.
“Có không biết bao nhiêu thứ chúng ta không làm nữa.” Billy Canfield nói. “Nhưng dù sao đây cũng là một bữa tối tuyệt vời và tôi phải nâng cốc uống mừng đầu bếp của chúng ta mới được.”
Ông ta bước đến tủ rượu và mang lại một bình rượu brandy cùng bốn chiếc ly bằng pha lê cắt.”Tôi sẽ uống loại Jim Beam yêu thích của mình như bất kỳ quý ông lịch lãm miền Nam nào thường làm sau bữa tối, nhưng đã uống mừng thì phải chu đáo chứ.”
Ông ta rót brandy ra bốn chiếc ly ọi người, rồi rót Jim Beam vào cốc của mình, rồi tất cả đều nâng cốc uống mừng Gwen.
Cô mỉm cười và nâng cốc cùng mọi người. “Chà, được mến mộ bởi ngần này người đàn ông quả là thích thật.”
Khi đứng dậy ra về, Web kéo Billy qua một bên. “Tôi muốn nói rõ lại những quy định bất đi bất dịch. Ông nhớ kiểm tra chuông báo động sau khi chúng tôi về và nhớ đặt chuông cẩn thận mỗi khi ông đi ngủ. Ngôi nhà có quá nhiều lối vào và lối ra. Tôi muốn ông bà vào hoặc ra cùng một lối thôi. Để bảo đảm ông và cô ấy không vô tình để ngỏ cửa nào đó không khóa. Khi nào ông muốn ra ngoài dù là đi dạo chăng nữa, trước hết ông hãy gọi cho chúng tôi đã và chúng tôi sẽ đi cùng ông. Nếu có gì đó bất thường xảy ra với ông hoặc Gwen, ông cũng gọi cho chúng tôi. Không có gì là chuyện vặt hết, ông đồng ý chứ”? Đây là số di động của tôi. Tôi bật máy 24/24. Và tôi muốn ông cân nhắc nghiêm túc về việc để tôi và Romano cùng ở trong nhà chính này. Trong trường hợp có chuyện không hay, nhanh chậm vài giây cũng là cả một vấn đề.
Billy cúi xuống nhìn mẩu giấy có ghi số điện thoại của Web. “Trở thành tù nhân trong chính ngôi nhà của mình tệ thế đấy. Mấy thằng khốn kiếp này.” ông ta mệt mỏi lắc đầu.
“Những khẩu súng trong tủ kia, chỉ để trưng bày hay ông dùng để đi săn?”
“Hầu hết đó là súng bắn đạn ghém. Anh không thể dùng chúng khi đi săn được vì đạn ghém sẽ làm nát bộ da và thậm chí bắn nát đầu con thú cũng nên. Tôi cất những khẩu súng săn thú lớn trong một chiếc tủ được khóa cẩn thận trên nhà. Tôi còn có một khâu cỡ 121y và một khẩu Magnum 0.357 nữa. Cả hai lúc nào cũng được nạp đạn sẵn sàng. Để dành cho bất kỳ đồ chó đẻ hai chân nào dám bén mảng đến đất của tôi. Gwen bắn tốt lắm, có lẽ còn tốt hơn cả tôi.”
“Thế thì được rồi, nhưng nhớ là chỉ được bắn kẻ xấu thôi đấy nhé. Còn sắp tới ông có kế hoạch đi đâu không?”
“Chỉ chuyển vài con ngựa đến Kentucky trong vài ngày. Tôi sẽ đi cùng với Strait và vài người làm nữa.”
“Ông hãy nói chuyện với Bates xem sao. Có lẽ anh ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Nghe lời Web đi, Billy,” Nemo nói chen vào. Ông ta bước lại sau khi đã nghe hai người nói chuyện. Có kẻ đang tìm cách lấy mạng ông, Billy. Tốt nhất là ông nên ở nhà để các đặc vụ có thể bảo vệ ông.”
“Anh coi tôi là đàn bà à. Nemo?” Billy cáu kỉnh hỏi.
“Không đời nào. Chẳng qua là nếu có chuyện gì xảy ra với ông coi như tôi thất nghiệp.”
“Có vị khách nào sắp đến đây một cách bất thường không?” Web hỏi.

Billy lắc đầu. “Hầu hết những bạn bè cũ ở Richmond không còn coi chúng tôi là bạn nữa. Có lẽ chủ yếu là do lỗi của chúng tôi. Chúng tôi suốt ngày ru rú ở đây thôi.”
“Thế còn láng giềng của ông ở trang trại Southern Belle, ông biết những gì về họ?”
“Chỉ biết là họ còn thô lỗ hơn cả tôi.” Ông ta phá lên cười. “Nói thật với anh, tôi chẳng biết quái gì về họ cả. Họ không mấy khi giao du với những người trong vùng, tôi cũng vậy. Tôi mới chỉ gặp một tay hình như làm quản lý ở đó thì phải.”
“Thế còn về những chiếc trực thăng và phản lực của họ thì sao?”
Billy cau mặt. “Chuyện đó thì quá tồi tệ. Chúng làm lũ ngựa của tôi sợ phát khiếp.”
“Ông có thường xuyên thấy những chiếc phản lực và trực thăng đó ra vào không?”
Billy suy nghĩ một lát rồi nói, “Rất thường xuyên.”
“Rất là thế nào? Hàng đêm? Hàng tuần?”
“Không đến nỗi là hàng đêm. Nhưng chắc chắn là thường xuyên hơn hàng tuần.”
“Chúng đến từ cùng một hướng hay từ nhiều hướng khác nhau.”
“Nhiều hướng khác nhau.” Ông ta sốt ruột nhìn Web. “Anh đang nghĩ chuyện quái gì vậy?”
Web khẽ mỉm cười kín đáo. “Tôi chỉ đang nghĩ là chúng ta cần để mắt đến hãng hàng không bên cạnh một chút thôi.”
Khi Romano và Web quay về ngôi nhà ngang. Web kể lại cho anh ta nghe những gì anh đã nói với Billy.
“Cậu nghĩ có chuyện gì mờ ám đang diễn ra ở trang trại bên cạnh à”. “ Romano hỏi.
“Cũng chưa biết thế nào.” Dù sao đây cũng là một buổi tối thú vị. Tớ phải nói với cậu là cái lão Canfield này có sở thích quỷ quái thật.”
“Ừ, đúng là khác xa trò làm máy bay mô hình. Thế cậu thấy sao về tay Nemo Strait?”
“Có vẻ cũng chỉ là một gã bình thường.”
“Tớ hơi ngạc nhiên khi thấy ông ta được mời lên nhà lớn để ăn tối cùng chủ của mình.”
“À cứ nhìn vào xuất thân của Billy thì rõ. Có khi ông ta còn thấy thoải mái khi ở cùng với những người như Strait hơn là giao du với một đám thượng lưu săn cáo hào nhoáng ấy chứ.”
“Có thể là cậu nói đúng. Những hình như Gwen có vẻ không ưa ông ta cho lắm.”
“Cô ta thì điệu đàng. Hơn nữa tay kia trông cùng thô lậu.” Anh nói thêm với một nụ cười, “Giống như tớ. Mà tớ còn không biết cô nàng cũng là dân Công giáo đấy.”
“Ừ, cô ta có một nhà nguyện nhỏ trong rừng và ngày nào cũng ra đó cầu nguyện cho con trai mình: cậu bé mà tớ đã để mặc cho chết ấy.”
“Cậu không để mặc cho ai chết cả, Web. Mẹ kiếp, nếu cái lũ đàm phán ấy mà để các cậu hành động ngay từ đầu thì có lẽ thằng bé đã không chết.”

“Nghe này, Paulie, tối nay tớ có một cuộc hẹn, nên cậu sẽ phải đi thăm thú quanh đây một mình đấy. Phải một lát nữa tớ mới đi. nên cậu có thể tranh thủ chợp mắt một lát. Bates sẽ triển khai một số đặc vụ yểm trợ ở phía sau và cổng trước trong những ngày tới nên cậu sẽ không cảm thấy lẻ loi đâu.”
“ Hẹn à, hẹn kiểu gì vậy?”
“Tớ sẽ cho cậu biết khi tớ quay về?”
“Có liên quan đến những gì xảy ra với đội Charlie đúng không?”
“Có thể.”
“Hừ, mẹ kiếp, Web, thế thì tớ muốn đi cùng cậu.”
Và tớ cũng chỉ mong có cậu bảo vệ phía sau. “Không thê bỏ vị trí canh gác được. Tớ sẽ về trước khi trời sáng. Còn trong thời gian đó nếu là cậu tớ sẽ đi lòng vòng quanh trang trại một lúc. Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu Canfield sẽ giở trò thử thách chúng ta để ông ta có thể lẻn ra ngoài. Mặc dù tớ nghĩ vụ chết hụt sáng nay cũng đủ cho ông ta bắt đầu biết kính sợ Chúa rồi, nhưng tốt nhất là không nên chủ quan.”
“Đừng lo, tớ sẽ lại chơi trò “mèo rình chuột.”
“Nếu cậu thấy những cái phản lực hoặc trực thăng đó bay qua nhớ theo dõi nhé. Tớ có mang theo ít khí tài nhìn đêm đấy, cứ tự nhiên.”
“Ôi, những thứ khốn kiếp ấy lần nào cũng làm tớ đau đầu. Hơn nữa chúng còn làm rối tung khả năng phán đoán khoảng cách nữa chứ.”
“Ừ chính những “thứ khốn kiếp” ấy đã cứu mạng chúng ta ở Kosoo đấy cậu còn nhớ chứ?”
“Được rồi, được rồi, tớ sẽ tự lục ba lô của cậu sau.”
“Paulie này?”
“Việc có cả đống người trang bị vũ khí đến tận răng ở quanh chúng ta cũng không có nghĩa là tình hình bớt nguy hiểm đi chút nào. Hãy hết sức cẩn thận nhé. Tớ không muốn mất bất kỳ ai nữa cả, hiểu chứ?”
“Web, phải nhớ là cậu đang nói chuyện với ai chứ?
“Nhiều năm nay cậu và tớ vẫn có nhiều điểm khác biệt, nhưng nói sao thì nói hai chúng ta đều đã cùng vào sinh ra tử để rồi đều cùng nhau thoát ra an toàn. Tớ rất yên tâm khi có cậu ở bên cạnh. Cậu nghe tớ nói không”?
“Được rồi, Web, cậu cũng cẩn thận nhé.”
“Cậu đúng là đồ chết dẫm, Romano, cậu biết chứ?
----------
[63] Đồi Capitol : nơi đặt Tòa nhà Quốc hội Mỹ.
[64] Tiếng Tây Ban pha trong nguyên bản, có nghĩa là nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui