Không khí hơi ẩm mốc và tù túng, nhiều lúc không thở nổi, nhưng ít nhất thì cũng ấm áp. Họ cho nó ăn tất cả những món nó yêu cầu và thức ăn hóa ra cũng rất ngon. Nó lại còn được đọc sách, mặc dù bóng điện trong phòng chỉ lờ mờ, nhưng họ đã xin lỗi rồi mà. Họ thậm chí còn cho nó vài chiếc bút chì và tập giấy vẽ khi nó hỏi xin. Những điều đó khiến cuộc sống cầm tù của nó trở nên dễ chịu hơn. Mỗi khi phải hứng chịu những khó khăn của cuộc sống, tâm hồn non nớt của nó chỉ còn biết tìm sự an ủi từ việc vẽ tranh. Nhưng mặc dù ai ở đây cũng đối xử với nó rất tốt, mỗi lần có người vào phòng là nó lại giật bắn mình vì nghĩ rằng đó sẽ là giây phút nó phải đối mặt với cái chết, vì họ giam cầm nó ở đây nếu không để giết thì còn làm gì nữa?
Kevin Westbrook nhìn quanh căn phòng rộng rãi hơn phòng của nó ở nhà, nhưng nó có cảm giác căn phòng mỗi lúc một chật chội, như thể phòng đang thu hẹp lại hay nó đang lớn lên? Nó không biết mình đã ở đây được bao lâu. Nó phát hiện ra rằng một khi không nhìn thấy mặt trời mọc hay lặn thì thật khó ước lượng thời gian. Nó cũng thôi không nghĩ đến chuyện la hét nữa. Nó đã thử làm một lần, rồi ông ta đã đến và bảo Kevin đừng làm như vậy. Ông ta nói rất lịch sự và bằng một giọng rất mềm mỏng không có vẻ gì là đe dọa, như thể Kevin vừa nhỡ chân bước lên một luống hoa. Mặc dù vậy Kevin có cảm giác người đàn ông đó sẽ giết nó ngay lập tức nếu nó liều hét lên một lần nữa. Bao giờ cũng thế, những kẻ nhỏ nhẹ nhất lại là những kẻ đáng sợ nhất.
Lúc nào cũng có tiếng kim loại chạm nhau loảng xoảng, tiếng xì xì và cả tiếng nước chảy róc rách ngay bên cạnh. Khi kết hợp với nhau có lẽ chúng thừa sức át đi bất kỳ âm thanh nào nó có thể tạo ra, nhưng nghe mãi cũng thật bực mình, nhất là khi giấc ngủ của nó bị gián đoạn. Họ cũng đã xin lỗi về cả chuyện đó nữa. Họ lịch sự hơn nhiều so với những gì nó vẫn hình dung về những người giam tù.
Nó đã tìm cách bỏ trốn, nhưng căn phòng chỉ có đúng một cửa ra vào, lúc nào cũng khóa chặt. Nó đành nằm đọc sách và vẽ tranh, hết ăn lại uống và chờ đợi đến lúc có người đến và giết nó.
Trong lúc đang hý hoáy vẽ một bức tranh khác mà có lẽ chỉ mình nó hiểu nổi, Kevin giật bắn người khi nghe thấy tiếng bước chân. Nó dừng tay chăm chú nghe tiếng mở cửa, vả tự hỏi phải chăng đã đến lúc đó.
Vẫn là người đàn ông đã bảo nó không nên hét. Kevin đã gặp ông ta nhưng không biết tên. Ông ta muốn biết xem Kevin có thấy thoải mái không, có cần thêm gì không.
“Không. Các ông đối xử với tôi rất tốt. Nhưng bà tôi đang rất lo cho tôi Có lẽ hây giờ tôi nên về nhà thì hơn.”
“Không phải bây giờ,” Ông ta nói gọn lỏn. Ông ta ngồi trên chiếc bàn lớn kê giữa bàn và liếc nhìn chiếc thường nhỏ kê trong góc. “Mày ngủ được không?”
“Cũng được.”
Sau đó ông ta muốn biết, một lần nữa, chính xác những gì đã xảy ra giữa Kevin và người đàn ông kia trong con hẻm đó, cái người đã kéo Kevin lại, đưa mảnh giấy cho nó và chỉ đường cho nó đi ra.
“Tôi không nói gì với ông ta hết, vì tôi có biết gì đâu mà nói.” Giọng Kevin vẫn tỏ ra ương ngạnh hơn nó nghĩ, nhưng ông ta đã hỏi nó câu này nhiều lần rồi và lần nào nó cũng phải trả lời như vậy đến nỗi phát điên đến nơi.
“Nghĩ đi,” người đàn ông lạnh lùng nói. “Hắn là một điều tra viên lão luyện, có lẽ hắn đã đánh hơi thấy điều gì đó mày nói, dù lúc nói ra mày không thấy có gì là quan trọng. Mày là một thằng bé thông minh mà, rồi mày sẽ nhớ ra thôi.”
Kevin nắm chặt mẩu than chì trong tay và bóp chặt cho đến khi các khớp ngón tay kêu răng rắc. “Tôi đi xuống cuối hẻm như ông bảo. Tôi đã làm những gì ông dặn, thế thôi. Lúc đó ông bảo là không còn ai sống nữa đâu mà sợ. Tất cả đều đã nát bét và chết hết rồi. Nhưng có phải thế quái đâu, ông ta làm tôi sợ chết khiếp. Ông thấy chưa, ông đã tính nhầm rồi.”
Người đàn ông giơ tay lên và Kevin co rúm người lại. Nhưng ông ta chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó. “Bọn tao không bảo mày đến gần khoảnh sân đó đúng không nào? Bọn tao chỉ bảo mày cứ ngồi yên ở đó, bọn tao sẽ đến đón mày. Hiểu chứ, bọn tao đã tính toán rất chu đáo rồi.” Người đàn ông phá lên cười. “Mày làm bọn tao phải chạy mướt mồ hôi đấy, thằng nhóc.”
Kevin cảm thấy bàn tay trên vai nó bóp chặt hơn và mặc dù người đàn ông đang cười nó vẫn cảm thấy là ông ta rất tức giận, vì vậy nó quyết định chuyển chủ đề. “Tại sao các ông lại cần thêm thằng bé kia?”
“Có chút việc cho nó làm thôi, cũng như mày. Kiếm thêm ít tiền, cũng như mày. Lẽ ra, kế hoạch là mày không được nhìn thấy nó, nhưng bọn tao phải thay đổi vì mày không đứng đúng vị trí mà bọn tao đã bảo. Mày làm mọi chuyện rối mù lên.” Bàn tay lại bóp chặt hơn.
“Vậy các ông thả nó ra chưa?”
“Mày cứ kể nốt chuyện của mày đi đã nào, Kevin, mày không phải bận tâm đến thằng bé đó làm gì. Nói cho tao biết tại sao mày lại làm như vậy.”
Kevin biết giải thích thế nào bây giờ? Lúc đó nó hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nó làm tất cả những gì họ dặn. Sau đó súng bắt đầu nổ và nó thấy sợ, chết cứng người, nhưng mà là khiếp đảm pha lẫn tò mò. Phải gọi là một cảm giác vừa sợ vừa tò mò: muốn nhìn tận mắt những gì nó đã gây ra; cũng giống như khi bạn thả một hòn đá từ trên cầu vượt xuống đường cao tốc bên dưới mà chẳng để làm gì ngoài việc dọa vài thằng cha đi xe máy, chỉ để xem là tác phẩm của bạn có gây ra một tai nạn dây chuyền và vài thằng mất mạng không thôi. Và lẽ ra phải vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, thì Kevin vẫn tiếp tục bước sâu hơn về phía cuối hẻm để xem những gì nó đã gây ra. Và thay vì khiến nó bỏ chạy thì những khẩu súng máy đang khạc đạn lại hút nó lại gần hơn, giống như cảm giác vừa khiếp sợ vừa hấp dẫn khi nhìn thấy người chết. “Và sau đó ông ta quát gọi tôi,” nó kể tiếp với kẻ giam giữ mình. Lạy Chúa. lúc đó nó mới sợ làm sao. Cất lên từ giữa những xác chết, giọng nói đó đã quát bảo nó đứng yên, lùi lại, cảnh báo nó.
Kevin lặng lẽ nhìn người đàn ông sau khi miêu tả xong toàn bộ những chuyện đó. Nó đã làm những gì họ yêu cầu vì một trong những lý do cũ rích nhất trên đời, đó là tiền, đủ để giúp bà nó và Jerome chuyển đến một nơi tử tế hơn. Đủ tiền để Kevin thấy là nó đang có ích, đang chăm sóc những người thân của mình, chứ không để họ phải chăm sóc nó mãi. Bà nó và Jerome đã nhắc nó bao nhiêu lần là không được nhận tiền từ những kẻ lảng vảng quanh khu đó, tìm kiếm những đứa trẻ muốn kiếm tiền để làm thay chúng những công việc bẩn thỉu. Rất nhiều bạn bè của Kevin đã dính vào cái bẫy này, để bây giờ đứa thì chết, đứa thì tàn tật, đứa vào trại giáo dưỡng, đứa thì vỡ mộng suốt đời. Và giờ thì nó cũng bị sung vào đội quân vất vưởng đó, mà nó mới mười tuổi đầu.
“Rồi mày nghe thấy tiếng người đang từ đầu hẻm xuống?” người đàn ông nhẹ nhàng nhắc nó.
Kevin gật đầu và nhớ lại khoảnh khắc đó. Nó đã sợ đến mụ mẫm.
Súng máy đang khạc đạn không ngừng trước mặt, lại còn những người đang chặn nốt đường thoát duy nhất của nó. Chỉ còn cách là chạy băng qua khoảng sân, ít nhất là nó đã nghĩ vậy. Người đàn ông kia đã ngăn nó lại; đã cứu nó thoát chết. Hoàn toàn không biết nó vậy mà ông ta đã cứu nó. Đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với Kevin.
“Tên ông ấy là gì ạ?” nó hỏi lại.
“Web London,” ngươi đàn ông trả lời. “Hắn chính là người mà mày đã nói chuyện. Hắn cũng là thằng khiến tao rất quan tâm.”
“Tôi nói với ông ấy là tôi không làm gì hết,” Kevin nhắc lại, với hy vọng nếu nó khẳng định lại câu trả lời cũ một lần nữa sẽ khiến người đàn ông này bỏ đi, để nó tiếp tục với bức tranh của mình. “Ông ta bảo nếu tôi chạy ra ngoài đó tôi sẽ bị giết ngay. ông ta chìa tay cho tôi xem, tay ông ta bị đạn bắn thủng. Tôi định chạy lại đường cũ, nhưng ông ấy bảo nếu tôi làm thế, tôi cũng chết. Sau đó ông ta đưa cho tôi cái mũ và mảnh giấy. Ông ta bắn quả pháo sáng đó rồi bảo tôi đi đi. Chuyện chỉ có thế thôi.”
“May là bọn tao đã có sẵn một thằng bé khác để thế chỗ mày. Mày đã phải chịu đựng nhiều rồi.”
Không hiểu sao Kevin lại không nghĩ đó là điều may mắn cho thằng bé kia.
“Và London đã quay lại khoảng sân đó?” Kevin gật đầu. “Tôi có nhìn lại một lần. Ông ta vác một khẩu súng to đùng, ông ấy quay vào trong đó và tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Tôi chạy rất nhanh.”
Đúng, quả thật là nó đã chạy rất nhanh. Đến khi có ai đó xuất hiện trên một ngưỡng cửa và tóm được nó, kéo giật vào trong. Kevin đã thoáng thấy thằng bé kia, cũng sàn sàn tuổi và cao bằng nó nhưng Kevin chưa gặp bao giờ. Trông nó cũng đang sợ hãi như Kevin. Một người đàn ông đọc lướt qua mẩu giấy, hỏi Kevin những gì đã xảy ra. Sau đó họ đưa chiếc mũ và mảnh giấy cho thằng bé kia rồi bắt nó chuyển đi thay Kevin.
“Sao các ông cần đến thằng bé kia làm gì?” Kevin lại hỏi, nhưng người đàn ông không nói gì. “Tại sao các ông lại bắt nó đi chuyển mẩu giấy thay cho tôi?” Người đàn ông lại phớt lờ câu hỏi của nó.
“Mày có thấy London tỏ ra mất bình tĩnh không? Đại loại là hắn suy nghĩ và nói năng không còn mạch lạc nữa?”
“Ông ấy còn chỉ dẫn tôi phải làm những gì. Theo tôi thấy thì ông ấy hoàn toàn tỉnh táo.”
Người đàn ông hít một hơi rất sâu rồi lắc đầu, rõ ràng là ông ta đang suy nghĩ rất lung. Đột nhiên ông ta mỉm cười với Kevin. “Mày không bao giờ biết chuyện này lạ lùng thế nào đâu, Kevin. Web London phải là thằng cực kỳ đặc biệt mới làm được như vậy.”
“Các ông chẳng kể gì cho tôi biết về những chuyện đã xảy ra.”
Người đàn ông vẫn mỉm cười. “Đó là vì mày không nên biết, Kevin.”
“Thế thằng bé kia đâu? Tại sao các ông lại cử nó đi?” nó lại hỏi.
“Con người ta phải tính đến mọi tình huống, để lúc nào cũng xoay xở được.”
“Nó chết rồi à?”
Người đàn ông nhổm dậy. “Mày cần gì thì cứ bảo. Bọn tao sẽ cố, và chăm sóc ày cẩn thận.”
Kevin quyết định tung ra quân bài duy nhất mà nó có. “Anh trai tôi đang tìm tôi đấy.” Đây là lần đầu tiên nó nói câu này, nhưng nó đã suy nghĩ từ lâu, mỗi phút rỗi rãi là nó lại cân nhắc. Có ai lại không biết anh trai Kevin. Bất kỳ ai mà nó biết cũng phải sợ anh trai nó. Kevin cầu là người đàn ông này cũng sợ Francis Westbrook. Nhưng hy vọng của nó cũng sớm tan thành mây khói khi nó nhận thấy nét mặt của người đàn ông chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Có lẽ ông ta không biết sợ là gì.
“Mày cứ nghỉ ngơi đi, Kevin.” Ông ta liếc nhìn những bức tranh của nó. “Mày biết không, mày có năng khiếu đấy. Ai biết được, lẽ ra mày đã có kết cục không giống như thằng anh mày.” Ông ta đóng sập cửa và khóa lại chắc chắn trước khi bỏ đi.
Kevin có kìm nén, nhưng những giọt nước mắt cay đắng cứ thay nhau chảy tràn trên má, nhỏ lã chã xuống dưới chăn. Nó đưa tay lên quệt nước mắt, nhưng chẳng ăn thua gì. Kevin ngồi phục xuống một góc nhà và khóc nức nở, người nó rung lên bần bật tưởng như nó ngạt thở đến nơi. Rồi nó kẻo chăn trùm kín đầu và ngồi lặng yên như hóa đá trong bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...