Tháng chín là tết Trùng Dương*, bạch quả chín vàng, đan quế tỏa hương. Rừng trúc trễ xanh, dáng biếc thanh tú, ánh lên cánh cửa sổ bán mở bên song cửa nhỏ.
*Trong văn hóa truyền thống Trung Hoa, con số 9 là con số Dương cũng là con số Cực, là con số thần bí được sùng bái trong tín ngưỡng (chỉ trời cao gọi “cửu trùng” chỉ đất cực gọi “cửu tuyền”). Kinh Dịch coi số 9 là số dương, số 6 là số âm. Ngày 9 tháng 9 cả ngày và tháng đều là số dương, hai dương trùng nhau, bởi vậy gọi là “trùng dương”, cũng gọi là “trùng cửu”, nó chiếm vị trí quan trọng trong thời gian của năm, mang rất nhiều ý nghĩa văn hóa khác biệt. Đối với một số dân tộc người Hoa có tập tục an táng người chết trên núi thì họ cũng chọn ngày này để lên núi cúng mộ, nên dần trở thành tục đi cúng mộ trong ngày Trùng Cửu cho đến nay.
Dựa theo tập tục của Lãng Châu, tết Trùng Dương là phải uống rượu hoa quế. Lục Hoàn Thành trước khi đi ngủ uống gần nửa vò, Lục Lâm là một đứa nhỏ tham ăn, vừa ngửi thấy mùi đã nũng nịu tới xin xỏ, trong tay bưng một chén cháo hoa quế thơm ngọt, giương mắt nhìn chằm chằm vò rượu. Lục Hoàn Thành không cưỡng lại được nó, liền múc một muỗng rượu vào chén cháo của nó.
Lục Lâm cầm cái muỗng nhỏ khuấy khuấy, uống ừng ực cạn đáy, còn ngại chưa đủ, lại ăn tiếp một cái bánh đậu đỏ gạo nếp, lúc này mới xoa xoa cái bụng nhỏ mà bò lên giường ngủ.
Lục Hoàn Thành lau khô mặt mũi cho nó, thay một bộ quần áo tơ tằm màu hồng cánh sen. Lục Lâm rất hưng phấn, đạp chăn đệm lung tung khắp giường, lại ôm gối quay trái quay phải, cười hì hì không ngừng.
“Thích quậy như vậy hả?” Lục Hoàn Thành túm cổ nó giơ lên đỉnh đầu, giả vờ tức giận nói, “Muộn thế này còn không chịu ngủ?”
Lục Lâm không sợ y, ánh mắt cười híp lại thành hai đường chỉ, dẻo miệng xin tha: “Con ngủ con ngủ mà, mau thả con xuống, cha Trúc Tử còn đang chờ con!”
Lục Hoàn Thành nghe mà lồng ngực run lên: “Cái gì?”
Lục Lâm giãy giụa như con lươn, hai cánh tay nhỏ mập mạp ôm lấy cổ Lục Hoàn Thành, kề bên tai y, tiết lộ một bí mật nho nhỏ: “Cha Mộc Đầu, cha còn chưa biết đúng không, cha Trúc Tử đêm nào cũng tới tìm con, đã được vài ngày rồi. Con phải ngủ sớm một chút, mới có thể nhìn thấy người sớm hơn!”
Tiểu tử này, làm một cú vừa kinh ngạc vừa đột ngột, một giấc mộng cũng lấy ra dọa người ta, hại y uổng công kích động một trận.
Lục Hoàn Thành ôm nó vào trong chăn, nhéo cái đầu mũi nhỏ của nó một cái: “Nói chuyện với ta chút đi, cha Trúc Tử trong mộng của con đang làm gì vậy?”
Lục Lâm nói: “Cha hỏi chúng ta sống có ổn không.”
“Vậy con trả lời thế nào?”
Lục Lâm nghịch ngợm chớp mắt một cái: “Con sợ người lo lắng, liền gạt người, nói mọi người đều ổn cả.”
Lục Hoàn Thành kinh ngạc: “Ai sống không ổn chứ?”
“Thì là phụ thân đó!” Lục Lâm nằm trong ngực y, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: “Lần trước phụ thân uống say, ngồi ôm cha Trúc Tử trong thư phòng khóc lóc không thôi, khóc cả đêm, con nhìn thấy hết rồi! Bà nội nói với con, nam nhi không dễ gì rơi lệ, cha Mộc Đầu còn khóc lóc nữa, thì sẽ biến thành đại cô nương đó!”
Nói xong liền cười khanh khách, tấm thân nhỏ vui vẻ lăn tới mép giường, “ầm” một tiếng liền đụng vào tường, ái ui kêu đau, lại lăn về chỗ cũ, ngửa mặt nằm bên cạnh Lục Hoàn Thành, túm chăn đắp kín nửa đầu, lộ ra một cặp mắt đen láy. Mặt nó tràn đầy mong đợi nhìn Lục Hoàn Thành, ngay ngắn thể hiện mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu điều thổi tắt nến đưa nó vào mộng, gặp gỡ cùng cha Trúc Tử.
Lục Hoàn Thành cười nhạt một tiếng, cưng chiều trong mắt sâu đậm, muốn giấu cũng không giấu được.
Y cúi đầu hôn lên gò má Lục Hoàn Thành, xoay người thổi nến, tắt đèn, chui vào trong chăn đệm, ôm đứa bé ấm áp này ngủ cùng.
Ngủ đến nửa đêm, Lục Lâm đột nhiên mở hai mắt, “phịch” một cái thẳng người bật dậy.
“Cha Trúc… Cha Trúc Tử?”
Bàn tay bé nhỏ siết chặt đệm chăn, giọng nói non nớt mang một nét run rẩy rõ ràng.
Trái tim bên trái lồng ngực nảy lên nhanh chóng, nó bất giác nhìn ngó bốn phía, đột nhiên vén chăn ra, ba chân bốn cẳng bò qua người Lục Hoàn Thành, nhảy khỏi giường nhỏ, ngay cả giầy cũng chưa kịp đeo, bàn chân bé bỏng đã phóng ra bên ngoài.
Lục Hoàn Thành bị nó nháo loạn đến tỉnh giấc, sờ sờ giường, bên người trống trơn, cơn buồn ngủ nhất thời bị tán đi phân nửa, đứng dậy mở mắt nhìn một cái – mành giường tung bay rất cao, rèm châu lách cách lay động, bóng dáng bé nhỏ kia đã sớm vụt đi không để lại vết tích.
Y lật đật xoay mình xuống giường, sải bước đuổi theo, tìm thấy Lục Lâm ở cửa Ngẫu Hoa tiểu uyển, liền ôm ngang một cái chặn lại, nghiêm khắc mắng: “Hơn nửa đêm, con muốn đi đâu?!”
“Cha Trúc Tử, là cha…cha Trúc Tử!”
Lục Lâm khó khăn thở dốc, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía trúc đình, thanh âm vội vàng lại mang theo mấy phần thê lương: “Người đang gọi con, người đang gọi con!”
Mặt trăng treo cao, ánh nguyệt sáng ngời chảy qua đôi con ngươi đen láy của đứa nhỏ.
Ẩm ướt trong bóng đêm từng giọt từng giọt tràn ra, khóe mắt Lục Lâm đã đong đầy lệ nóng, nhẹ nhàng trong nháy mắt, lặng lẽ rơi xuống một dòng lệ ướt đẫm.
Lục Hoàn Thành kinh ngạc đến nói không ra lời.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói mà Lục Lâm vừa kêu lên kia – là do đứa trẻ mê sảng chưa tỉnh mộng, hay là chấp niệm sâu đậm hóa thành một tiếng kêu trống rỗng?
Có lẽ nó bị mộng làm cho sợ hãi quá lâu, Lục Lâm đợi không kịp, lại nức nở giãy giụa, quả đấm nhỏ dùng sức đập lên bả vai y, liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc, khóc lớn: “Phụ thân buông con ra! Cha Trúc Tử đang gọi con! Người đang gọi con mà!”
“Phụ thân ôm con đi!”
Lục Hoàn Thành đột nhiên bừng tỉnh, vội vã cởi áo gói Lục Lâm lại kĩ lưỡng, đẩy ra cánh cửa tròn sơn đỏ, đón đầu bước vọt qua giữa cơn gió lạnh xào xạc.
Hành lang dài mấy khúc rẽ, hoa huệ trắng bên đường nở rộ trong đêm, lấm ta lấm tấm, tựa như nhiều năm trước Lục Hoàn Thành từng chạy hết nửa tòa trạch viện, ôm Lục Lâm đâm sầm qua hàng rào gỗ trong trúc đình. Lúc còn cách cây trúc xanh kia mười bước, cánh tay chợt nhẹ bẫng đi, đứa bé đang khóc lóc trong lồng ngực bỗng biến mất tăm mất tích.
Áo quần còn để lại, xõa ra trong ngực, hai ba lá trúc nhỏ rơi xuống lòng bàn tay, là dấu tích của Duẩn Nhi.
Lục Hoàn Thành lẳng lặng nhìn chăm chú lá trúc trong bàn tay mình, khép lại năm ngón, một mình đi tới bên cánh cửa sổ nửa mở nửa khép, im lặng dựa vào nơi đó.
Trúc xanh mới dựng lên, sương khói thanh tịnh.
Trúc đình vào giờ Tý (11h đêm – 1h sáng)tựa như một giấc chiêm bao không người quấy nhiễu, trăng mênh mông, sương giá buốt, ánh trăng dìu dịu trong veo chiếu lên bóng cây loang lổ, rơi vào y sam nhạt nhòa, tựa như có người múa bút vẩy mực, bắn lên khắp thân những chấm mực đen.
Lục Hoàn Thành chỉ đứng yên bên cửa sổ phía Tây như vậy, canh giữ che chở cho cây trúc, chăm chú ngắm nhìn hai gốc trúc tựa kề nhau.
Khi vầng trăng tỏ theo thời gian từng chút từng chút nghiêng qua, vào thời khắc nó quét tới mái hiên cong trên đầu, nội tâm đang tích góp kích động của y như nhảy nhót xông ra khỏi lồng ngực – y biết, Yến Sâm nhất định đã trở về.
Bởi vì Lục Lâm không thích phụ linh, chưa bao giờ ở lại trong trúc thân quá lâu.
Trước kia Lục Hoàn Thành không biết trúc và linh phụ thuộc vào nhau như thế nào, bây giờ khi đã nuôi dưỡng Lục Lâm bốn năm, thì đã quen với việc phụ linh này – trong vòng bán kính ba mươi thước, trúc khô có thể trữ linh, trúc tươi có thể tục linh(“Tục”= “đứt rồi nối liền”, ý là thêm linh tức vào).
Trước kia khi Yến Sâm theo y tới tận Giang Bắc, phỏng chừng chính là trú ngụ trong chiếc quạt chuôi trúc tím* mà y đeo bên eo, âm thầm bầu bạn với y từ ngày này qua tháng khác.
*Trúc tím: Tồn tại rất rất nhiều loại trúc, như: trúc xanh (phổ biến nhất, chính là bạn Yến Sâm), trúc đen, trúc vàng (còn gọi là trúc hóa long), ở đây đề cập thêm nữa là loài trúc tím.
Thế nhưng Lục Lâm lại không quá giống Yến Sâm.
Yến Sâm sinh ra đã là một cây trúc, ưa thích tĩnh lặng, chịu đựng lại hiền lành, trời sinh tính tình trầm tĩnh, tính cách khi hóa thành người cũng không khác gì loài trúc, còn Lục Lâm… hiển nhiên ảnh hưởng bởi huyết mạch của Lục gia nhiều hơn một chút. Tính cách nó bướng bỉnh, hoạt bát hiếu động, từ trước đến giờ đều kính nhi viễn chi* trước trúc thân. Thỉnh thoảng sinh một trận bệnh nhẹ, được phụ thân khuyên nhủ nên mới nhập vào cây trúc để nghỉ ngơi, thế nhưng nó luôn chê trúc đình tịch mịch lạnh lẽo, mỗi lần đều đợi chưa đầy một giờ đã trộm chạy ra ngoài, nhập bọn với con báo lông nhung ấm áp kia, chui vào trong chăn chơi đùa.
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Trước mắt trăng đã di chuyển về Tây, phụ linh đến giờ này đã qua mấy chun trà, Lục Lâm vẫn chưa đi ra khỏi thân trúc.
Điều đó có nghĩa là gì, Lục Hoàn Thành đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là y không dám tin tưởng.
Tựa như những đêm dài đằng đẵng suốt bốn năm lẻ năm tháng, y đặt mình vào trong đó, ngay cả đôi mắt cũng quên đi ánh sáng. Trong hoàn cảnh quá đỗi tuyệt vọng ấy, đột nhiên có một thanh âm nói với y, bóng tối vô tận mênh mông này sắp kết thúc rồi, hừng đông đang lặng lẽ tới.
Yến Sâm trở lại.
Ngày của y, đã sắp bừng sáng.
Lục Hoàn Thành cố gắng khôi phục nhịp thở, át đi niềm vui sướng mãnh liệt khiến tim mình đập liên hồi. Y thậm chí cảm thấy bản thân đã nhìn thấy một ít hình ảnh, ở trong cây trúc ấy, Yến Sâm mặc một chiếc áo xanh có ống tay thêu hình lá trúc, ôm Duẩn Nhi, một lớn một nhỏ mặt kề mặt, thân mật thì thầm. Những câu từ mỏng manh dễ vỡ tựa như cánh hoa vương đầy cành, lãng đãng rơi rụng, thuận nước mà trôi, chảy qua quãng thời gian bốn năm đã bỏ lỡ, bổ khuyết vào trong mỗi đêm dài nỗi nhớ nhung thành bệnh, lấy một phần đau thương thuộc về cha Trúc Tử bồi thường cho Duẩn Nhi.
Lục Hoàn Thành là phụ thân, cũng là trượng phu, thế nên y canh giữ bên cạnh cây trúc xanh, không lên tiếng quấy rầy cuộc đoàn tụ. Thỉnh thoảng y sẽ nhắm mắt ngừng thở, cảm thụ linh khí như có như không trên cành lá, xem bọn họ dệt nên khung cảnh hơi nước phiêu đãng, trong sương mù vẫn tràn đầy mừng vui hội ngộ.
Y có nhiều chuyện muốn nói với Yến Sâm.
Một nửa là day dứt, một nửa là yêu thương, trước đây không kịp nói thành lời, hôm nay có thể thổ hộ không ngừng rồi.
Thời gian thong dong, lòng người cũng không vội vàng.
Ánh sáng trắng biến mất ở vách tường phía Tây, bóng đêm dần tan, chân trời hé ra màu sáng bạc. Sương mù ướt át, thấm đẫm y phục, Lục Hoàn Thành trắng đêm không ngủ, canh giữ cả đêm bên cây thanh trúc, thế nhưng không có một chút buồn ngủ nào.
“Cha Mộc Đầu!”
Bên tai liền nghe thấy một tiếng kêu vui mừng, phần gốc của cây trúc xanh tụ lại một luồng linh tức màu trắng dày đặc, hóa thành một nam hài nhi xinh đẹp, giang hai cánh tay, nhào cả người vào trong ngực Lục Hoàn Thành.
“Cha Trúc Tử tỉnh lại rồi, người còn ôm con, còn thơm con nữa!”
Lục Lâm hưng phấn báo cho phụ thân tin mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên đỏ thắm, đầu mày khóe mắt đều dính dấp vui mừng, vui mừng đến mức khó mà kìm nén.
Đứa nhỏ bốn tuổi, lời nói đã vô cùng lưu loát, hơn nữa Lục Lâm trời sinh đã thông minh, lại gặp chuyện vui lớn, quả nhiên thao thao bất tuyệt, chẳng mấy chốc liền ngừng không được.
Nó vòng tay quanh cổ Lục Hoàn Thành, đầu tiên nói về lúc nhập vào trúc thân, cùng một chỗ với cha Trúc Tử quả thực rất ấm áp. Trước kia trúc thân luôn lạnh lẽo, nó không thích lưu lại, nếu có thể ấm áp như hôm nay, thậm chí nghỉ ngơi ở đó suốt đời suốt kiếp nó cũng cam tâm tình nguyện. Còn nói bên trong thân trúc không có ánh sáng, nó không nhìn thấy được khuôn mặt của Yến Sâm trong tối tăm, thế nhưng Yến Sâm ôm lấy nó, vòng ôm kia còn mềm mại hơn cả tơ nhung, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má nó, mùi hương còn thơm hơn hoa sơn chi đầu xuân, thời khắc Yến Sâm gọi nhũ danh của nó, tiếng nói dịu dàng biết mấy, là một làn gió êm dịu phất qua ngọn dương liễu. Trái tim của nó run rẩy, dòng máu toàn thân được sưởi ấm, cả người tựa như ảo mộng, hạnh phúc đến rơi lệ.
Lục Lâm ở trong cần cổ Lục Hoàn Thành mà cọ cọ, cảm thán nói: “Hóa ra lần đầu tiên ở cùng cha Trúc Tử, lại vui vẻ đến vậy.”
Nếu như có thể gặp mặt nhau sớm hơn một chút.
Nếu như có thể cho tới nay chưa từng chia lìa.
Lục Hoàn Thành ôm Lục Lâm, khóe mắt khẽ cay cay.
Làm sao y không biết chứ?
Dáng vẻ khi Yến Sâm dịu dàng có rất nhiều, y là người dưới gầm trời này hiểu hắn rõ nhất – xương cốt gầy gò nhưng thẳng tắp, cánh môi mềm mại mà êm ái, ghé tới gần bên tai y gọi một tiếng Lục Hoàn Thành, trong âm sắc có ba phần hờn dỗi bảy phần lưu luyến, chỗ nào giống trúc chứ, rõ ràng là một cành liễu quấn quýt nơi đầu ngón tay, bông liễu trắng bay cao, cỏ bồng như nhung oặt xuống, ngay cả người có tâm địa sắt đá nhất cũng không nỡ nói với hắn một lời cay nghiệt.
Lục Lâm mong ngóng bốn năm, cuối cùng cũng chờ được cha Trúc Tử của nó.
Còn y, cũng trông đợi hệt như vậy.
Lục Hoàn Thành có chút gấp gáp, y bưng lấy khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ, vội vàng hỏi: “A Sâm hắn… Cha Trúc Tử của con, có đi ra cùng với con không?”
“Ừm, đúng rồi.” Lục Lâm dùng sức khẽ gật đầu, “Người không nói là muốn đi ra.”
Lục Hoàn Thành sững sờ: “Vậy chúng ta… Làm sao gặp cha con được?”
“Tiến vào trong cây trúc là được rồi!”
Lục Lâm tinh thần phấn chấn, đáp rất dứt khoát: “Lúc cha Trúc Tử tiễn con ra ngoài, người nói người đã bình phục, về sau có thể luôn luôn ở trong cây trúc, sẽ không đột nhiên biến mất. Con nếu nhớ người, thì có thể vào trúc thân tìm người!”
Luôn luôn… chờ trong cây trúc?
Tâm trạng Lục Hoàn Thành bỗng lặng đi, vẻ mong ngóng trong mắt bỗng chốc đông cứng.
Thế còn ta thì sao?
Thời điểm ta nhớ ngươi, nên tới chỗ nào tìm ngươi?!
Y đột nhiên ngoảnh đầu, nhìn về phía cây trúc xanh im lìm bên cạnh, câu hỏi thăm đầy kích động sắp đến đầu lưỡi, cả người đột nhiên như bị một làn hơi lạnh sắc bén xuyên thấu hoàn toàn – Yến Sâm ở ngay bên trong trúc thân, nhìn thấy y đứng tựa cửa sát gần đó, cũng nghe thấy y cùng Duẩn Nhi nói chuyện, thế nhưng suốt cả đêm, Yến Sâm chỉ thân thiết cùng đứa nhỏ bên trong thân trúc, không chịu ra khỏi trúc thân dù chỉ một bước.
Thái độ bài xích, thể hiện quá rõ ràng.
Thế này còn không đủ chứng minh rồi sao?
Là y đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ được trùng phùng, làm mụ mị đầu óc, mới không chú ý tới sự khác thường quá rõ rệt này.
Trong làn sương sớm bảng lảng, y tựa như có thể trông thấy vạt áo xanh của người thanh niên, cách xa ba bước ảm đạm đứng im lìm nơi đó, tay áo buông lơi, ánh mắt híp lại, khó khăn lùi về nửa bước, tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của y. Trên vạt áo còn lưu lại vệt máu sậm màu, giữa lông mày vẫn còn hận thù chưa tan.
Giữa bọn hắn, cách nhau một lớp xa cách không lời.
Tựa như bên trong với bên ngoài vách trúc.
Bốn năm, chờ đợi quá khổ sở, Lục Hoàn Thành vậy mà lại quên mất… Y chưa bao giờ từng chiếm được sự tha thứ của Yến Sâm.
Lục Lâm mặt mày hớn hở nói xong, nhận thấy vẻ mặt Lục Hoàn Thành cứng ngắc, không chút vui mừng, hai đầu lông mày nhỏ nhíu lại một lúc lâu, rốt cục cũng kịp phản ứng lại vấn đề.
“Đúng rồi, cha Mộc Đầu không thể vào trong cây trúc!” Nó kinh ngạc hô lên, sầu não gãi đầu một cái, “Cái kia, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Lâm có chút luýnh quýnh.
Cha Mộc Đầu yêu cha Trúc Tử như vậy, lại cứ như Ngưu Lang Chức Nữ không thể nhìn thấy mặt nhau, nó là chim khách nhỏ mà lại không làm tròn nhiệm vụ, dựng không ra được cây cầu ô thước, liền giang rộng hai cái cánh chim lo lắng nói: “Cha Mộc Đầu, cha đừng hốt hoảng, cũng đừng khổ sở nữa, con đi hỏi cha Trúc Tử, hỏi người lúc nào thì…”
“Đừng hỏi!” Lục Hoàn Thành bỗng dưng ôm nó vào lòng, “Đừng hỏi… Thế này là tốt rồi.”
Yến Sâm tỉnh lại, là tốt rồi.
Yến Sâm nhớ nhung đứa nhỏ, bây giờ đứa nhỏ khỏe mạnh, hai phụ tử lúc nào cũng có thể đoàn tụ, thế này… là đủ rồi.
Về phần thế gian lạnh lùng này, Yến Sâm có còn muốn bước vào nữa không, một kẻ lang quân phụ bạc như y, Yến Sâm có còn muốn nhận mặt nữa không, y không dám yêu cầu xa vời. Ân oán giữa y và Yến Sâm còn chưa tiêu tan, năm đó y phạm vào những sai lầm ấy, không nên chỉ vì để hoàn thành giấc mộng đẹp một nhà ba người mà mượn miệng Duẩn Nhi làm áp lực, ép buộc Yến Sâm tha thứ.
Không sao, không cần gấp gáp.
Từ nay về sau, Yến Sâm có thể chỉ làm một cây trúc, chỉ thấy một mình Lục Lâm. Y sẽ yêu thương hắn như cũ, tưới nước cho hắn, tỉa cành cho hắn, hệt như ngày trước Yến Sâm làm một cây trúc, cũng từng lặng lẽ yêu y như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...