Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, toàn thân Yến Sâm đều mệt mỏi. Hắn không ngủ được, đầu đau, mũi ngứa, một hơi hắt xì đến ba cái. Chỉ có Duẩn Nhi là tinh thần phấn chấn vui vẻ, luyện võ trong bụng hắn, luyện hết một bộ quyền thuật mới bằng lòng yên tĩnh. Nước trà để qua đêm đã ngấm lạnh, Yến Sâm dùng để rửa mặt, ngậm trong miệng một ngụm, lạnh cóng đến răng run cầm cập.
Hắn bê một cái ghế đến cửa viện, đi tổng cộng mười sáu bước chân, tốn thời gian một chun trà. Sau đó ngồi ở đó, mỏi mòn chờ đợi Lục Hoàn Thành tới đón.
Rừng núi sáng sớm thanh tịnh, chim hót véo von, thỉnh thoảng sẽ có mấy con chim sẻ ngậm sâu, nhảy nhót trên cành lá.
Cách đó không xa có vài cành cây khô đổ gãy, cành lá rơi rụng, hé ra ánh mặt trời chói mắt. Yến Sâm ngứa ngáy trong lòng, muốn đi tới chỗ sáng sủa để phơi nắng. Trái lo phải nghĩ lại sợ lát nữa Lục Hoàn Thành tới tìm không thấy mình, không dám tự ý ly khai.
Hắn một mình chờ đến buồn bực, móc ra tấm khăn thêu uyên ương từ trong ngực đắp trên đầu, ra vẻ một cô vợ nhỏ thẹn thùng, ngoan ngoãn đợi phu quân đến cưới về. Nếu Lục Hoàn Thành tới, từ xa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, chắc hẳn sẽ đi thật khẽ, vụng trộm vén khăn, khiến hắn bất ngờ.
Trò đùa vừa ấu trĩ xấu hổ này, thật sự không có hiệu quả gì.
Yến Sâm không nhịn được tự mình vén lên góc khăn bảy tám lần, mỗi lần qua kẽ hở nhìn ra ngoài, đường mòn đều không có người, ngay cả một vết chân cũng không thấy. Hắn có chút chán nản, dứt khoát kéo khăn xuống, chỉ thấy cách đó ba trượng có một chú thỏ lông xám đang ngồi, chân trước vọt lên, đôi tai dài cụp xuống, đang ngây ngô nhìn hắn chằm chằm.
Thỏ non vừa ra khỏi bụi, nhìn thấy hỷ khăn thì cực kì tò mò. Đột nhiên khăn bị kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt con người, nó sửng sốt vài hơi thở, sợ đến tè ra quần, bốn chân dẫm lên cỏ, đạp lên lá khô, chạy trối chết về phía sâu trong rừng cây, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Cái đuôi đằng sau mông lắc lắc điên đảo, thật là dễ thương.
Yến Sâm cười đến không ngừng được, ôm bụng khom thấp thắt lưng, mãi đến khi trong bụng từng đợt co thắt mới miễn cưỡng dừng lại.
Cười nhiều, cảm giác khô khốc trong miệng càng rõ ràng, cổ họng đau ngứa không chịu nổi. Hắn mãnh liệt ho khan, lúc này lại không thể dừng lại, cơn ho gần như đi nửa cái mạng, miễng cưỡng đỡ lấy lưng ghế tựa, che ngực liên tục nôn mửa, nước chua trào ra, trong miệng còn đắng hơn nhai hoàng liên.
Đợi ho xong nôn xong, nội tạng bỏng rát, lồng ngực đau như cắt, trong họng như đốt một ngọn lửa, ngay cả nước bọt cũng nuối không trôi.
Dày vò xong, Yến Sâm mơ hồ nhớ lại góc sân có mọc một lùm cỏ dại tươi tốt, liền vội vội vàng vàng đứng dậy hái. Nước chắt từ cỏ đắng chát chứ không ngọt như nước trúc, nhưng là thứ duy nhất có thể dùng cho hắn giải khát lúc này. Cỏ dại cao hơn một thước, ngọn cỏ dài nhất cao trên đầu gối, hắn bị cái bụng lớn ngăn cản, không cúi xuống được, cũng không ngồi xổm xuống được, sốt ruột nửa ngày mới nghĩ ra cách, đem cái ghế qua đây làm tay vịn, chậm rãi quỳ xuống, cuối cùng miễng cưỡng hái được vài ngọn cỏ non.
Thời tiết cuối xuân, cỏ dại đã qua thời điểm tươi non nhất, lởm chởm trong miệng, chưa nói tới có vị gì hay không.
Yến Sâm cũng không để ý được nhiều, vội vã nhai nhừ đôi ba ngọn cỏ non, nhai ra một chút nước cỏ, từng giọt chảy xuống cổ họng, khó khăn lắm mới xua đi được cảm giác nóng rát.
Nhưng lại quá ít.
Một ít nước cỏ có còn hơn không, ngược lại lại khiến cho khao khát muốn uống nước dấy lên. Yến Sâm càng nuốt càng khát, điên cuồng nhớ lại thác nước nhỏ trong veo ở Ngẫu Hoa tiểu uyển. Nước suối ngấm trên đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng, khiến cho toàn thân vui sướng.
Hắn rất muốn đi ra ngoài tìm nước.
Nếu Lục Hoàn Thành còn chưa tới, Yến Sâm phải đợi hắn. Đợi được đón về nhà, bưng một chiếc chén miệng rộng, múc đầy thứ nước tinh khiết mát mẻ mà ngọt ngào ấy, muốn uống bao nhiêu thì uống.
Hắn nghĩ như vậy, liền chảy nước miếng, trong lòng dần dần an bình trở lại, một lần nữa ôm ghế trở về cửa viện.
Yến Sâm chờ đến trưa, không thấy Lục Hoàn Thành, cũng không thấy con thỏ xám vụng về kia, ngược lại ngồi lâu thắt lưng đau mỏi, xương sống giống như một cành cây khô, vừa động liền cọ vào xương, cọt kẹt rung động. Hắn nghĩ sắp đến sinh kỳ, hẳn là nên đi nhiều một chút, tránh cho sống lưng bị thương tổn, sau này lúc sinh sản tự nhiên phải chịu khổ, vì vậy thận trọng đỡ lưng, đi bộ một vòng quanh sân, nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi cửa viện.
…. Cũng nên tới rồi chứ!?
Người bình thường ăn cơm, nên dùng vào buổi trưa. Lục Hoàn Thành cưng chiều hắn như vậy, sao có thể để hắn chịu đói bụng?
Nghĩ vậy, Yến Sâm vui mừng hết sức, chỉ cảm thấy Lục Hoàn Thành sắp tới rồi, làm bộ cáu kỉnh, cố ý làm ra vẻ không thèm để ý ngươi, nghĩ thầm đến lúc đó Lục Hoàn Thành hỏi hắn đêm qua ngủ thế nào, hắn nhất định làm mặt xấu, hoặc là hé ra khuôn mặt khóc lóc tủi thân kể lể một phen, nói ta ngủ không được, chỗ này cũng đau, chỗ kia cũng đau, bụng là đau nhất, bắt Lục Hoàn Thành nhận lỗi, hầu hạ nghênh đón hắn trở về mới được.
Lúc đi tới cửa, hắn thoáng nhìn hộp đựng thức ăn dưới đất, không khỏi nhíu mày – hộp đựng thức ăn này sao lại đang đậy?
Tối qua hắn vội vàng lấy đồ ăn, trời lại tối, bưng trà vào nhà xong không đi ra ngoài, vì vậy hộp thức ăn này phải mở nắp mới đúng. Yến Sâm tỉ mỉ nhớ lại một phen, dường như từ sáng đến giờ, cái hộp đựng này vẫn luôn đậy nắp.
Chẳng lẽ là hắn nhớ lộn?
Yến Sâm cảm thấy kỳ quái, liền tự tay mở ra, tìm kiếm kết quả. Nắp vừa mở ra, sắc mặc hắn bỗng trắng bệch, cái chén trong tay rơi xuống đất “choang” một tiếng.
Trong hộp, thức ăn đầy ắp.
Bên trong bày hai món ăn giống y hệt hôm qua, từ miệng hộp nhìn vào, thậm chí còn có trà mới giống y hệt.
Lục Hoàn Thành… Đã tới
Trước khi hắn rời giường.
Tới sớm như vậy, vội vàng trước khi trời sáng. Trong viện ngoài viện, cách nhau hai cánh cửa, lại không chịu vào nhà gọi hắn tỉnh lại, không chịu hôn hắn, không nói với hắn một câu, chỉ để lại mấy cái đĩa cơm thừa rượu cặn vô vị, đã vội vã lên đường về phủ.
Hắn trông ngóng đến tận trưa, thì ra đều là uổng công.
Yến Sâm sống mũi cay cay, ánh mắt bao phủ tầng hơi nước ẩm ướt. Trong đĩa ngó sen, đậu tây cùng thịt gà đã nguội lạnh, ngâm trong nước mắt, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ lắm. Hắn dùng tay áo gạt lệ, ủy khuất trong lòng nháy mắt biến thành tức giận, giơ chân hung hăng đạp hộp thức ăn một cái, quyết tâm tự mình trở về Lãng Châu.
Hắn sinh ra với một đôi chân tốt, không cần xe ngựa Lục gia đưa đón. Thân thể nặng nề, nếu không đi được, thì đi theo đường cũ. Rời khỏi rừng thông, đi ra ngoài đường cái, cũng có thể gặp một hai người tốt bụng nguyện ý cho hắn đi nhờ đoạn đường. Giả sử bây giờ không có, hắn liền đi chậm từng bước, từ trưa đến khi mặt trời lặn, hắn đi hai ba canh giờ, cũng có thể kịp trở về thành trước giờ giới nghiêm.
Yến Sâm là một cây trúc xanh, mang theo trái tim kiêu hãnh tự hào, không chịu được việc cắm rễ nơi khỉ ho cò gáy này, nên trở về nơi hoa viên điện ngọc mới đúng. Nước biếc mênh mông, trăng sáng vằng vặc, mới xứng là nơi hắn nương thân yên giấc.
Liền vung tay áo, bất cần ném chiếc đĩa xuống đất, trực tiếp hướng đường mòn lá rụng mà đi.
Ai ngờ mới đi được mấy thước, trước mặt liền đụng phải một vách ngăn nóng bỏng vô hình, bụng lớn ưỡn ra đằng trước, bị màn ngăn mạnh mẽ ép vào. Yến Sâm không lường được, phần bụng bị đau, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới té, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Lần này thật sự là gậy sắt đập lên đậu hũ non, đau đến chết đi sống lại, đau đến nghiền thịt nghiền gan.
Yến Sâm là nam nhân, không thể chịu đau như nữ tử, đau đến đến cực điểm cả người đều co rút, năm ngón tay bấm vào trong bùn đất, xương cổ tay lộ ra, nắm nát đám cỏ. Bời vì lần co giật cuối cùng cùng mang theo đau đớn tràn đến rốn, co rúm không ngừng, cắn sưng cánh môi cũng không thấy giảm bớt. Giây lát sau mồ hôi đã thấm ướt da thịt, từng giọt rơi xuống đất, áo trắng nhuộm màu ẩm ướt, gần như trong suốt.
Hắn chịu đau hồi lâu, đau đớn trong bụng có chút hòa hoãn, thế nhưng mệt mỏi đến mức ý trí đã không còn rõ ràng, liền nặng nề lâm vào hôn mê. Đến lúc mở mắt ra, ánh nắng mặt trời đã không còn chói chang, bao phủ một tầng đỏ mờ mà ấm áp.
Chiều hoàng hôn.
Lá rụng trên mặt hồ tựa như sóng gợn, lác đác vài cái thổi trên người Yến Sâm, chui vào trong tay áo, điểm trên tóc, lại một ngày hoang đường qua đi.
Thời gia lặng lẽ trôi, mà hắn, vẫn lẻ loi trong mảnh núi rừng này.
Yến Sâm miễn cưỡng chống lên thân thể yếu ớt, một mình ngồi trước cửa viện, đón gió đêm, vẻ mặt có chút mờ mịt. Hắn chán nản xoa nhẹ mi tâm, đột nhiên kêu thành tiếng, cảm thấy nơi nào đó nóng bỏng đau nhói, giống như da thịt bị cọ xát. Lại nhìn ngón tay, quả nhiên có vết máu loang lổ, ngoại trừ máu mới còn ấm áp, còn lại là vô số hạt máu tụ li ti.
Những máu này. … là từ đâu tới?
Yến Sâm kinh ngạc nhớ lại, lúc nãy hắn muốn rời đi, giữa đường đụng phải một vách ngăn vô hình, ép lên bụng, cũng làm mi tâm bị thương. Hắn cau mày, thấp thỏm lo lắng vươn một ngón tay, mò về phía trước trống không.
Một thước.
Lại một thước.
Hắn thoáng nghiêng thân thể về phía trước, cánh tay cùng đầu ngón tay run rẩy càng rõ ràng, trong lúc bất chợt hắn kinh hoàng hô lên, phản xạ có điều kiện mà rút tay trở về – đầu ngón tay bị bỏng rộp, da đỏ tấy, trong nháy mắt cảm thấy như chạm phải một nồi nước sôi!
Tay đứt ruột xót, ngậm vào miệng mút, ngay cả trái tim cũng nhẹ nhàng siết chặt.
Ánh mắt Yến Sâm đờ đẫn, hắn như mơ hồ hiểu ra cái gì, lại như cái gì cũng không hiểu. Tự tay phủi đi lá rụng, trên mặt bùn lộ ra một sợi dây đỏ tầm thường. Dây đỏ tết tơ vàng, giống như một chuỗi những con rắn con cắn lấy đuôi nhau, cực nhỏ, cực dài, quanh co uốn lượn hai bên, ẩn bên trong lá khô.
Là linh chướng trói buộc.
Giới hạn không gian*, xây dựng một tòa tỏa linh** giam giữ các yêu tinh, hễ không phải phàm thai thì đều không thoát được.
*Bản gốc: Họa địa vi lao [画地为牢]= quy định phạm vi hoạt động, không cho phép ra khỏi phạm vi đó.
**Tỏa linh: xiềng xích những linh thể.
Vì sao nơi này…. lại có linh chướng trói buộc?
Tư duy Yến Sâm dần dần tắc lại, hắn cảm thấy buồn ngủ, buồn ngủ đến không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Hàng nghìn hàng vạn ý niệm lóe lên trong đầu, hắn đều mặc kệ bọn chúng trôi đi, không muốn chụp lại.
Trong đầu trống rỗng, giống như một tờ giấy trắng, sạch sẽ mà khoan khoái.
Nếu như có thể, hắn hy vọng cứ như vậy, cứ như vậy an bình mà ngủ, vĩnh viễn không nên lấp đầy nó.
Yến Sâm ngồi ở cửa viện thật lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, có phần bi ai cười nói: “Hoàn Thành, ta là yêu tinh, ta cũng không sợ yêu vật trong núi chút nào, ngươi thực sự không cần… không cần chăm sóc ta đến như vậy.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...