Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Nàng mơ mơ hồ hồ đưa đồ ăn lên miệng. Với nàng lúc này mà nói, ăn gì cũng giống nhau, chẳng qua cũng chỉ để đầy bụng mà thôi. Nàng vươn tay khẽ sờ lên má, vết sưng đỏ hôm qua đã gần như biến mất, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ khó có thể phát hiện ra. Cơn cảm cúm của nàng cũng đã dần qua đi. Không ai biết nàng bị ốm, cũng không ai biết nàng bị đánh, vì thế nàng chẳng thể dựa vào người khác mà chỉ có thể cứng rắn hơn. Như vậy cũng là một chuyện tốt, nàng có thể tiếp tục sống mà không làm phiền đến ai.
Chợt nàng nghe được tiếng bước chân, chiếc đũa trên tay nàng hơi rung nhẹ. Tiếng bước chân này rõ ràng là của Mục Nham. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy anh đứng trên cầu thang nhìn nàng chăm chú, nhưng trong ánh mắt ấy nàng lại không thể nhìn thấy một tia cảm xúc nào.
Quả nhiên, anh vẫn rất giận nàng. Nàng cúi đầu, có ăn lúc này cũng đã không thể vào được nữa.
Mục Nham lạnh lùng nhìn cô gái bên dưới lầu. Nàng coi anh là không khí sao? Sao lại không chuẩn bị đồ ăn cho anh. Nếu anh chết đói thì nàng cũng đâu còn có thể ăn được gì nữa đây? Sao nàng lại có thể ích kỷ như thế?
Anh nặng nề bước xuống, từ từ tiến về phía nàng, trên tay vẫn cầm chiếc cravat. Cái bóng cao lớn của anh bao phủ lấy nàng, Nhưng khi vừa nhìn thấy vệt đỏ trên má cùng ánh mắt sợ hãi lúc nàng vừa nhìn thấy anh, cơn giận dữ khi nãy bỗng tan biến chỉ còn lại cảm giác áy náy,
Anh nhớ rõ ràng rằng vệt đỏ kia chính là “kiệt tác” của anh. Nhưng anh lại chẳng thể giải thích cũng chẳng thể nói gì hơn, nhất là đối với nàng.
“ Xin lỗi” Diệp An An đột nhiên mở miệng, thanh âm rất nhỏ. Nàng vẫn cúi thấp đầu xuống. Nàng cho rằng anh vẫn giận nàng vì chuyện của ngày hôm qua. Dù sao cũng là tại nàng đã làm hỏng đi bức hình bảo bối của anh.
“ Em xin lỗi vì chuyện bức ảnh” Nàng cắn chặt môi tưởng chừng như sắp bật máu.
Mục Nham hơi bất ngờ, cũng không biết phải nói gì. Mỗi lần ở bên cạnh nàng, anh đều cảm thấy không bình thường. MÀ mỗi hành động của nàng cũng không giống các cô gái khác nên anh lại càng không biết cư xử ra sao.
“ Tôi đói” Anh trực tiếp ngồi xuống đối diện với Diệp An An, ánh mắt có phần ảo não. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, có lẽ đêm qua nàng không ngủ được, dưới mắt hơi có quầng thâm. Mà anh, đối với biểu hiện này của nàng càng không biết nói gì hơn.
Mặt khác, Cố Nghê Y cũng đã trở về, anh không thể cùng một lúc có thể quan tâm đến cả hai người. Nhưng anh cũng không muốn lựa chọn giữa hai người ấy. Có lẽ đó cũng chính là sự ích kỷ của một thương nhân như anh. Anh không muốn vì nàng – một người con gái anh không yêu, mà làm tổn thương đến người anh bấy lâu thương nhớ, hơn nữa, người ấy lại đã trở về bên anh. Hôm qua, họ lại còn cùng nhau triền miên suốt cả một đêm.
Giờ này, Diệp An An ở trong lòng anh chẳng qua chỉ là một người giúp việc có tài nấu ăn mà thôi.
Diệp An An liếc nhìn xuống bữa sáng của mình, rồi lại nhìn đồng hồ. Nếu bây giờ mới lại đi làm thêm một phần nữa chắc có lẽ không kịp. Mà Mục Nham vốn là một người rất đúng giờ. Mặc dù anh là tổng tài, nhưng từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy anh đi làm muộn.
Mục Nham gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn. Cô gái này chẳng lẽ không nghe thấy anh nói gì sao? Anh đã nói anh đói, nàng còn ngơ ngẩn ở đó làm gì nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...