Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

“Đây không phải là con anh, nó là của tôi, Mục tiên sinh”, cô gằn từng chữ nói, chỉ có cánh tay đang ôm Diệp Tiểu An hơi hơi run rẩy, sợ hãi theo bản năng.
Câu ‘Mục tiên sinh’ kia làm cho sắc mặt Mục Nham nhất thời lạnh đi vài phần, cô cứ như vậy mà muốn đoạn tuyệt sạch sẽ mọi quan hệ với hắn sao? Không có khả năng, vĩnh viễn cũng không thể!!!
“Em là vợ tôi, đứa nhỏ trong lòng em chính là con tôi, em cho rằng một mình em cũng có thể có thể sinh con được sao?”, bước chân hắn dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô, hàng mi vừa cong vừa dài.
Bầu không khí truyền đến áp lực bức người, làm cho Diệp An An phải lui lại phía sau mấy bước. Cô buông ánh mắt xuống, khóe môi lộ ra chút châm chọc thản nhiên, vợ sao, chẳng lẽ anh ta đã quên, bọn họ đã ly hôn rồi. Vì cái gì anh ta lại tự tin như vậy, tự tin rằng Tiểu An chính là con mình, chẳng lẽ anh ta không nhìn ra Tiểu An rất nhỏ sao? Đúng vậy, một mình cô thì đương nhiên không thể sinh con được, thế nhưng cha của đứa nhỏ vĩnh viễn sẽ không phải là anh ta. Trên đời này cũng không phải là chỉ có mình anh ta là đàn ông.
“An An, theo tôi trở về đi”, hắn thả lỏng cảm xúc của mình, đưa tay ra với cô, tựa như ngày nào đó trước kia cô đã đưa tay ra cứu hắn bị mắc kẹt trong thang máy vậy.
“Trở về?”, Diệp An An nhìn chằm chằm cánh tay đang với lại đây, “Quay về làm cái gì, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa”, thanh âm của cô rất nhẹ, mang theo tiếng thở dài khe khẽ, mà hắn nhìn thấy ánh mắt của cũng thực lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức không còn nhìn thấy được tình yêu trước đây, một tia nhỏ cũng không có.

Không yêu, thì ra, cũng không phải là một chuyện gì khó.
Mục Nham có chút khẩn trương, hắn sợ hãi, lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi, Diệp An An không còn tình cảm giành cho hắn như trước đây nữa, chỉ là, khi hắn nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng cô, ánh mắt lại lần nữa trở nên kiên định hơn, không sao, bây giờ cô không thương hắn, vậy thì hắn sẽ làm cô yêu thương hắn một lần nữa.
“Tôi muốn mang thằng bé trở về, nó là cốt nhục của Mục gia, tôi sẽ không để cho con mình trở thành con riêng”, lại là một câu này, nói với cùng một người phụ nữ.
Diệp An An lắc đầu, ánh mắt có chút ửng đỏ, “tôi đã nói rồi. nó không phải là con anh, sao anh cứ không tin vậy, nó không phải”, đối với sự cố chấp của anh ta, Diệp An An đã hết cách, cô không muốn nói gì thêm với người này nữa, nhưng là, lại nhìn thấy sự kiên định của anh ta, Mục Nham cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện dễ dãi với ai, chuyện mà anh ta đã quyết định, không ai có thể dễ dàng thay đổi. Mà anh ta cố chấp, cũng là có tiếng.
“Có phải hay không cứ đưa cho tôi rồi nói sau”, nói xong, hắn đã muốn đi lên đoạt lấy đứa nhỏ trong lòng Diệp An An, Diệp An An né tránh, cẩn thận ôm đứa nhỏ chặt thêm. Mục Nham híp hai mắt lại, hôm nay hắn nhất định phải đem được con hắn trở về, hơn nữa, ngay cả mẹ đứa nhỏ cũng phải mang về cùng, hai người bọn họ hắn sẽ không bao giờ buông tay.
“Con là của tôi”, Diệp An An ngẩng đầu, một nam một nữ đối mặt, nam thì cao lớn, nữ thì nhỏ xinh, thế nhưng người phụ nữ không hề thua thiệt gì về sự kiên trì so với người đàn ông, đối với Diệp Tiểu An, Diệp An An có thể thay đổi thành rất kiên trì, cũng cực kì cố chấp.
Một người mẹ có thể trở nên vô cùng vĩ đại đều là vì cô yêu đứa nhỏ của mình, so với sinh mệnh còn muốn yêu hơn rất nhiều.
Sắc mặt Mục Nham tối sầm lại, hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng lại vươn hai tay ra, ngữ khí so với vừa rồi còn lạnh hơn vài phần.
“Đem con trai cho tôi”, người đàn ông rốt cục cũng mặt lạnh sưng lại, lạnh như băng nhìn đứa trẻ đáng yêu trong lòng người phụ nữ. Toàn thân thế nhưng lại không ngừng run rẩy. Người phụ nữ gắt gao ôm đưa con, lui về phía sau. Lời nói ngắt quẵng đứt đoạn không ngừng truyền ra từ miệng cô, “không phải, nó không phải là con anh, nó là của tôi, của tôi”.
“Em có thể mang theo con trở về cùng tôi”, nhìn biểu tình bi thương như thế của Diệp An An, như thể là hắn đang cướp đi toàn bộ thế giới của cô. Nhưng hắn cũng rất đau, song lại không thể mềm lòng. Cô nghĩ rằng hắn cướp đi toàn bộ thế giới của cô nhưng cô lại không biết, cô chính là thế giới của hắn.

“Diệp An An”, hắn vừa định muốn nói cái gì, muốn nói cho cô lòng hắn sao, hắn không đành lòng làm tổn thương cô một lần nữa, cho dù là một chút, đều làm cho hắn đau lòng không thôi, thì ra, đây là yêu, yêu, cũng sẽ đau. Hắn hận chính mình trước kia sao lại không biết quý trọng cô thật tốt, để tới bây giờ, tìm không thấy một chút ấm áp giống như trước kia.
Hắn vừa định mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn.
“Cháu của tôi, đem cháu nội trả lại cho tôi”, Mục phu nhân một chân chen vào, khi nhìn thấy đứa nhỏ Diệp An An đang ôm thì một phen muốn cướp lại đây. Diệp An An giữ chặt không rời, trong mắt ngập tràn loại chán ghét nói không nên lời, Mục phu nhân chưa bao giờ thích cô, trước kia, cô bởi vì bà ta là mẹ của Mục Nham cho nên đối với cho nên đối với những trách mắng, những lời sỉ nhục của bà ta, cô chưa bao giờ để vào trong lòng. Nhưng bây giờ cô tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ tới cướp đi con trai của cô.
Cô đã nói, đứa nhỏ này không phải là con cháu Mục gia bọn họ, tại sao bọn họ lại không chịu tin tưởng.
“Diệp An An, đem đứa nhỏ cho tôi”, Mục phu nhân vừa thấy tay mình với hụt, sắc mặt trở nên rất khó xem. Bà trông mong cháu trai nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nó lại ở ngay trước mắt bà, như thế nào mà ngay cả ôm cũng không để bà được ôm nó một chút.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”, Mục Nham đi lên trước, trực tiếp ngăn cản mẹ mình lại, hắn đang định cùng Diệp An An thương lượng lại, đều bị bà ấy phá hỏng. Như thế này, Diệp An An sẽ cho rằng, bọn họ tới đây là vì muốn cướp đi đứa con của cô, nhưng kỳ thật, bọn họ vốn chính là như vậy.
Mục phu nhân trừng mắt nhìn Mục Nham một cái, “Nếu như mẹ không tới, con căn bản là sẽ không thèm nói ẹ biết đúng không, cháu của mẹ đã tìm được rồi, làm mẹ mỗi ngày đều nhớ đến nó, ngày nào cùng chờ mong, con có còn coi mẹ là mẹ con nữa không, con rõ ràng biết, mẹ có bao nhiêu mong mỏi được ôm cháu mà”.

Mục Nham không nói gì nữa, tuy rằng hắn chưa từng có ý nghĩ này, hắn chỉ muốn Diệp An An sớm có thể chấp nhận hắn, cho nên, hắn đè nén ý tứ muốn cướp đi đứa con, hai người hắn đều muốn có được, nhưng nhìn hắn bộ dáng của mẹ hắn, chỉ muốn có được đứa nhỏ thôi. Thế nhưng hắn cũng không thể nào đi trách cứ bà, dù sao, bà ấy cũng là mẹ của hắn, mà hắn cũng biết, mẹ đối với cháu nội luôn khao khát không nguôi, nhất là sau khi Mục Khả Tâm được sinh ra, bà dường như mỗi ngày đều nghĩ tới cháu trai của mình.
Cho nên, hắn thật sự không thể đi trách cứ bà, điều này hắn có thể hiểu được.
Mục phu nhân nói nói xong, lại quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Diệp An An, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, cặp mông nhỏ nhẵn nhụi, nắm tay bé xíu, còn có làn da mặt mềm mịn, cùng với ngũ quan cực kỳ tinh tế xinh đẹp, thật là một đứa nhỏ khả ái, bà quả thực rất thích.
“Diệp An An, đem cháu trai trả lại cho tôi”, bà ta nói là ‘trả’ chứ không phải là ‘đưa’. Ở trong ý thức của bà ta, tuy rằng đứa nhỏ này là do Diệp An An sinh ra, nhưng nó là người Mục gia bọn họ.
Diệp An An đứng thẳng lưng, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người này, cô dùng sức nhíu mày một cái, bọn họ thật đúng là ầm ĩ, “Mục phu nhân, đứa nhỏ này không phải là người của Mục gia các người”, thanh âm của cô có chút lãnh đạm nói không nên lời, hiện tại đã không còn sợ hãi như khi nãy, bọn họ không thể cướp được Tiểu An, bởi vì tiểu căn bản không phải là người Mục gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui