"Mình không sao, Tiểu Phương." Diệp An An lắc đầu, cười trấn an, Tiểu Phương quan tâm nàng, nàng rất cảm động, nhưng cho dù biết chắc rằng sau này mình sẽ bị thương tổn nàng cũng quản lý nổi trái tim mình. Không thể dùng lý trí khi đang yêu. Nàng yêu là yêu hết mình, yêu cho đến khi con tim nàng không còn có thể yêu được nữa.
"Tiểu Phương, cậu yên tâm đi, mình biết làm như thế nào." Nàng kỳ thực cũng không biết nên làm gì, nàng chỉ nói để an ủi người bạn thân thiết của mình mà thôi. Nàng không muốn vì nàng mà Tiểu Phương phải lo lắng.
Giản Tiểu Phương lại nhìn nàng một cái, uống một ngụm cà phê, mùi vị đắng đắng giống như tâm trạng hiện giờ của nàng. Nàng có thể dự đoán được chắc chắn rằng trong tương lai An An sẽ bị thương tổn, chỉ hi vọng là nhẹ bớt được chút nào thì hay chút ấy mà thôi.
Hai người im lặng ngồi rồi lại gợi chuyện này chuyện kia để nói với nhau, nhưng bất kể chủ đề nào họ nói đến, không biết là vô tình hay cố ý, đều liên hệ tới người kia, chồng chính thức của Diệp An An.
Bầu không khí yên tĩnh và có hơi nhạt nhẽo.
Diệp An An về đến nhà thì bên trong tối om một mảnh. Nàng thở dài một hơi, tay mò mở công tắc điện. Đèn nhất thời bật lên, chiếu ánh sáng cực mạnh làm nàng phải nhíu hai mắt lại vì cảm giác nhói đau ở bên trong. Nàng bèn lấy tay che lại mắt mình.
Cho đến khi mắt đã quen với cường độ ánh sáng đột ngột, nàng mới buông tay xuống. Cất đi túi xách, nàng đi đến phòng mình, thay đổi quần áo. Nàng có rất ít quần áo, ngay đến cả Giản Tiểu Phương cũng cho rằng nàng quá tiết kiệm. Dù bất kể lý do gì thì nàng cũng danh chính ngôn thuận là vợ của Mục Nham, nhưng nàng tiết kiệm đến mức giản dị hơn cả so với người bình thường nên so sánh không nổi với những người tình của anh.
Nàng nhẹ cười, nàng vốn chỉ thích hợp với những loại quần áo như thế này thôi, không phải sao? Nàng có mặc quần áo đẹp cũng không có ai ngắm, chi bằng cứ giản đơn một chút. Thật ra, Mục Nham có cho nàng một cái thẻ vàng và nói là sẽ bỏ tiền vào đó hằng tháng cho nàng tiêu xài, nhưng mà nàng ngoại trừ đi ra ngoài mua thực phẩm đồ dùng cần thiết thì ngay cả cửa cũng không mấy khi bước ra, làm thế có khả năng đi chơi, mua sắm. Huống chi, nàng thực sự cũng không có gì muốn mua.
Châu báu, nàng không cần, nàng muốn nhất là cái mà nàng không thể có được. Nàng muốn có tình yêu của chồng, nhưng mà người kia hết lần tới lần khác không cho ai tình yêu, nhất là đối với nàng.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn giống với người tình của anh. Nàng chính là Diệp An An, một Diệp An An giản dị trong trí nhớ của anh, đó cũng chính là sự phản kháng im lặng của nàng đối với anh.
Một loại phản kháng mà ngay đến chính nàng cũng không tự nhận ra được.
Nàng chính là muốn nói cho anh, gởi cho anh thông điệp như thế nào chứ? Nàng không phải là người tình của anh. Nàng yêu chính là anh, bản thân anh mà thôi, nhưng mà bản thân anh không chỉ có mình nàng yêu.
Tình yêu, đối anh mà nói, quá mức rẻ tiền. Cũng giống như tình yêu của nàng, anh không cần, cho tới bây giờ cũng không cần.
Nàng đóng cửa lại, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng anh, bước chân hơi hơi chậm lại. Kỳ thật là hai căn phòng chỉ có cách nhau một bức tường nhưng lại cảm giác như xa cách ở chân trời góc biển.
Hóa ra là chỉ cách nhau một chút không phải xa xôi đến như thế.
Nàng mặc vào tạp dề đi vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh thực phẩm, thành thục rửa rồi cắt, thái, chỉ thoáng sau đã làm xong thức ăn.
Nàng ngừng một lát, cởi tạp dề xuống, mang đồ ăn đặt trên bàn trong phòng khách, cẩn thận dùng lồng bàn che lại thật kỹ, về phần mình thì lại tùy ý ăn vài miếng cơm. Nàng không đụng lấy đồ ăn trên bàn một chút nào, cũng không biết tối nay anh có về nhà hay không. Ngồi ở trên sô pha, nàng cầm lấy mấy cuộn len, lấy kim đan, đan áo len. Đôi mắt nàng chăm chú theo từng mũi đan, mũi lên mũi xuống, khẽ chớp nhẹ, ẩn hiện bên trong là một khối tâm tình gợn sóng nhưng không cách nào thoát được ra.
Đến một hồi lâu sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã gần mười giờ. Nàng mới thở dài, buông trong tay cái kim đan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...