“Không phải…”, Diệp An An giữ vững thân thể lung lay sắp ngã của mình, chạy lên phía trước Mục Nham căn bản là không có phản ứng gì, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gắt gao, tha thiết.
“Em không có, Giản đại ca là anh trai Tiểu Phương, gia đình họ đối với em rất tốt, em chỉ là muốn tặng vài thứ này nọ cho họ, em chỉ xem anh ấy như một người anh trai, xin đừng như vậy với em, tin tưởng em, xin anh tin tưởng em, người em yêu chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi”, ghé vào lồng ngực anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn ôm anh, cô sợ, cô thật sự sợ, nếu không như vậy, anh sẽ quay đi, cuối cùng sẽ không tìm về được.
Cuộc sống của cô dường như đã không thể thiếu anh mất rồi.
Cô yêu anh, thật sự yêu anh, vì cái gì lại không tin cô chứ?!
Cánh tay Mục Nham khựng lại, mặc cho cô ôm, lời nói của cô hắn một chữ cũng không nghe sót, khi nghe thấy cô nói cô yêu hắn, tim hắn bỗng chốc đập mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt, trong con ngươi đen của hắn lại có chút cảm xúc phức tạp, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao.
Không một chút gì dịu dàng mà đẩy cô ra khỏi ngực hắn, hắn híp mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ này, cô nói yêu hắn, nhưng là, nói thật sự, trong nháy mắt hắn cũng có chút cảm động, thậm chí còn muốn gắt gao ôm cô vào lòng. Thế nhưng lý trí của hắn lại nói cho hắn biết, tình yêu của cô, hắn không cần. Bởi vì, người phụ nữ hắn yêu đã trở lại rồi.
Y Y của hắn…
Cánh môi của hắn kéo lên một đường thật dài, mà Diệp An An vẫn đang khóc, giữa đôi mắt đẫm lệ mông lung, trước mắt của cô một mảnh trắng mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, vươn tay lau đi nước mắt của mình, tầm mắt vừa rõ được một chút lại bị ướt nhòa.
“Tình yêu của cô sao? Tôi không cần!”, thanh âm của người đàn ông gằn từng tiếng phát ra, giống như kim châm đâm vào tim cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia cầu xin yếu ớt.
Chồng à, đừng tổn thương em nữa, được không? Cô nắm chặt quần áo chính mình, đôi môi không ngừng mấp máy, nhưng lại không nói ra được gì, bởi vì cô thật sự không nói nên lời được điều gì nữa, có lẽ, câu tiếp theo của người đàn ông này, thật sự sẽ đem cô đánh xuống tận địa ngục mất.
Mục Nham từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ này, hắn cũng không phải là chưa từng nhìn thấy phụ nữ khóc, nước mắt đàn bà hắn nhìn thấy nhiều rồi, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai khóc một cách tuyệt vọng như cô.
Hắn đột nhiên nắm chặt tay lại, không muốn nói thêm lời nào nữa, nhưng mà, hắn nhớ tới tấm áo len kia, cuối cùng cũng thả lỏng tay ra, ” Diệp An An, cô yêu tôi thì nhất định tôi phải yêu cô sao? Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô!” Hắn nghiêng đầu, thanh âm mang theo sự tuyệt tình. Gằn từng tiếng từng tiếng phát ra, lăng trì thể xác và tinh thần Diệp An An, khiến cô nửa bước đi cũng thực khó khăn.
Diệp An An gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đóng đóng mở mở của người đàn ông, cho tới bây giờ cũng chưa từng đau như thế, thật sự rất đau, cô khóc, đôi môi lại hơi hơi nở nụ cười, Diệp An An, cô còn chờ mong điều gì nữa, thiên đường từ trước đến giờ cũng chưa từng đến gần cô chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...