“Được, em ngoan ngoãn đi, buổi tối anh sẽ đến thăm em”, nghe điện thoại xong, hắn buông di động xuống, bước chân không ngừng đi về phía trước, lại không hề biết, người phụ nữ phía sau đã giống như bị cuồng phong bạo vũ quét qua, toàn thân run rẩy.
Thì ra, đối thủ của cô ngoài Diệp An An ra thì còn có một người phụ nữ khác, thậm chí so với Diệp An An còn đe dọa hơn. Cô ta là ai, rốt cuộc là ai? Bước chân của cô có chút rối loạn đi theo hắn, ánh mắt lại có chút rã rời.
Vốn nghĩ rằng chỉ phải giải quyết một ả, hóa ra lại còn một ả khác lợi hại hơn, Mục Nham à Mục Nham, anh che giấu thật đúng là quá kín kẽ, không ai có thể hiểu được rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì nữa.
Còn nữa, rốt cuộc anh có yêu thật hay không, hay là, anh cũng chẳng yêu nổi ai hết, chỉ yêu mỗi bản thân mình thôi.
Nếu trước kia nói hắn vô tình, hắn không có trái tim, như vậy thì cô tin tưởng. Nhưng bây giờ cô cũng không dám chắc. Cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn có thứ gọi là ghen tuông khi hắn nhìn thấy người vợ kia của mình đứng chung một chỗ cùng người đàn ông khác, ghen tuông rõ ràng như vậy giống như muốn phá hủy tất cả, còn trong cuộc gọi vừa rồi hắn lại không hề che dấu đi sự dịu dàng.
Người hắn yêu rốt cục là ai?
Diệp An An hay là người phụ nữ mà cô không biết kia.
Người đàn ông này cho đến bây giờ vẫn không hề đơn giản.
Mục Nham lên xe, hắn chỉ nhìn qua bản hợp đồng vừa lấy được trong tay, không nói một lời nào, cho dù là Lăng Huyên chúc mừng hắn lại giành được một mối làm ăn lớn cũng chỉ là đổi lấy một ánh mắt thản nhiên của người đàn ông, thất vọng mà sờ sờ cái mũi một chút, không nói thêm điều gì, có nói gì thì cũng là nói vô ích, người đàn ông này bây giờ rõ ràng là đang tức giận, mà tiếp theo bầu không khí trong xe cực kỳ nặng nề trầm mặc.
Về đến công ty, Lăng Huyên xuống xe, còn chưa có nói gì thêm, chiếc xe kia liền trực tiếp phóng đi, đem cô ném ngay cửa công ty.
Cô cắn môi mình một chút, dùng sức mà đạp lên trên mặt đất, Mục Nham, thật đúng là chỉ đem cô thành một thư kí, lúc này cô trong mắt hắn, không chừng cũng chỉ có chút tác dụng ấy thôi.
Điều này sao có thể khiến cô cam tâm được đây!!
Mục Nham lái xe cực nhanh, định đến với người phụ nữ được hắn giữ lại trong căn biệt thự kia, người phụ nữ mà hắn yêu, Cố Nghê Y. Nhớ tới Cố Nghê Y, sắc mặt hắn hơi hơi thả lỏng một chút, không còn cứng nhắc như vậy, thế nhưng, đột nhiên hắn quay đầu xe lại, hướng về phía ngược lại mà đi.
Xe dừng lại, xuống xe, hắn ngẩng đầu nhìn căn biệt thự mà giống như đã rất lâu rồi cũng không ghé qua, đây là nơi duy nhất khiến hắn từng có cảm giác gia đình, đưa tay cào cào tóc một chút, hắn cười châm chọc, thật đúng là gia đình.
Cầm lấy chìa khóa đi vào bên trong, không một bóng người, trống không làm cho hắn phiền lòng.
Diệp An An an gắt gao túm chặt lấy quần áo của mình, hôm nay quả thật là rất lạnh, tặng đến món đồ cuối cùng, cô hít vào một hơi thật sâu, bầu không khí lạnh như băng, khiến cô rất không thoải mái, rất muốn về nhà.
Bước chân của cô rất nhanh, gần như là chạy chậm vậy, đến khi đi đến của, mở cánh cửa ra, nhưng lại không có phát hiện có một chiếc xe đang đậu trong sân. Bình thường là anh đậu ở phía sau, nơi này không ai đến, mà Mục Nham lại càng không trở về, cô cũng tự biết điều này.
Mở cánh cửa ra, đóng lại, cô dùng sức xoa xoa mấy ngón tay mình, ngón tay giống như đều bị tê cóng rồi, cô nhìn chằm chằm vào vào ngón tay mình, lại không phát hiện, người đàn ông vẫn đang ngồi trên sopha, con ngươi trong bóng đêm cực kỳ sắc bén lạnh lẽo.
Lại là loại cảm giác này, thân thể của cô hơi hơi rung động một chút, rất giống như lúc nãy, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Cô sờ soạng, mở điện thoại ra, lúc nhìn thấy người đang ngồi trên sopha, thì lại mạnh mẽ lui từng bước về phía sau.
Mục…Mục Nham, sao anh lại trở về? Lại đột nhiên như thế…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...