Vẫn là đại sảnh lần trước đại yến tân khách, bất đồng chính là thiếu chữ hỉ đầy phòng cùng tiếng ồn ào của tân khách.
Trước bàn tròn, ba nam tử tuấn dật ngồi cùng nhau.
Đan Ngự Lam hơi ôm quyền cười nói :”Chúc mừng, lần trước không có kịp nói.” Hắn chính là lần đầu tiên như vậy quấy rối tiệc cưới của người khác, tuy là hoàng thượng bày mưu đặt kế, nhưng hắn vẫn cảm thấy có lỗi với Lâu Tịch Nhan.
Túc Lăng cũng hơi ôm quyền, biểu thị áy náy.
Lâu Tịch Nhan cười nhẹ nói :”Đa tạ.
Này ly rượu mừng hiện tại uống cũng không muộn.”
Người hầu tiến lên vì bọn họ châm rượu, chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy ra, hương rượu cam thuần phiêu tán.Còn chưa uống, Túc Lăng đã thấp giọng khen :”Thần lộ hoa điêu! Hảo tửu!” ( rượu hoa điêu :đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)
Lâu Tịch Nhan mỉm cười :”Đã sớm nghe nói Túc tướng quân đối phẩm rượu rất có hiểu biết, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cầm lấy ly rượu một ngụm uống cạn, Túc Lăng lơ đểnh trả lời :”Ta chỉ là hảo tửu(thích rượu) mà thôi.”
So sánh với Túc Lăng hào sảng, Đan Ngự Lam cùng Lâu Tịch Nhan có vẻ nhã nhặn hơn, rượu ngon rót vào yết hầu, tinh tế phẩm giám vô cùng nho nhã.
Nhìn thoáng qua chỗ trống chủ vị bên cạnh Lâu Tịch Nhan cố gắng lưu lại, Đan Ngự Lam hiếu kỳ hỏi :”Còn có khách quý khác muốn tới sao?” Có thể khiến Lâu Tịch Nhan coi là thượng khách, chớ không phải là ……
“Trẫm có tính là khách quý không?” Đan Ngự Lam còn đang suy đoán, một đạo giọng nam sang sảng mang theo mấy phần uy nghiêm từ ngoài phòng truyền đến.
Người đến một thân thường phục đơn giản, bên cạnh đi theo một mạt bóng hình thanh lệ xinh đẹp, hai người bước vào trong phòng, ba người lập tức đứng dậy tiếp đón, nửa quỳ hành lễ :”Tham kiến hoàng thượng, Thanh phi nương nương.”
Trên mặt mang theo nụ cười vui sướng, nhìn ra được Yến Hoằng Thiêm tâm tình rất tốt, khoát khoát tay, Yến Hoằng Thiêm cười nói :”Bình thân, hôm nay đã là Lâu tướng gia yến, những lễ nghi phiền phức này có thể miễn đi.” (gia yến : tiệc nhà)
“Vâng.”
Thanh Phong ánh mắt đảo qua đại sảnh rộng lớn, không có phát hiện bóng dáng Trác Tình, nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, Thanh Phong tự nhiên hỏi :”Tỷ phu, tỷ tỷ ta ở đâu?”
Tỷ phu? Yến Hoằng Thiêm khẽ nhíu mi, này tiếng tỷ phu kêu thật đúng là thân thiết, nàng tựa hồ quên thân phận của mình, nàng gọi Tịch Nhan tỷ phu, như vậy hắn muốn xưng hô Tịch Nhan cái gì?
Lâu Tịch Nhan cũng là sửng sốt, lập tức mỉm cười trả lời :”Nàng cùng Thanh Mạt ở trong phòng.”
Mạt nhi đã ở ?! Thanh Phong trên mặt nôn nóng không chút nào che giấu, Lâu Tịch Nhan quay sang đối người hầu bên cạnh phân phó :”Người đâu, đưa Thanh phi nương nương đến Lãm Nguyệt lâu.”
“Dạ.”
Thanh Phong hướng Lâu Tịch Nhan cảm kích cười, lập tức theo người hầu hướng hậu viện đi đến.
Thanh Phong đi rồi, trong đại sảnh liền còn lại mấy nam nhân, bầu không khí cũng trở nên càng thêm tự do thoải mái.
Bên trong phiêu tán nhàn nhạt hương rượu, Yến Hoằng Thiêm khẽ ngửi, không vui nhíu mày, lập tức khẽ phất tay, ngoài phòng mấy nam tử mặc trang phục thị vệ tay cầm bảy tám vò rượu đi đến, Yến Hoằng Thiêm cười to nói :”Ngày hôm nay là ngày đại hỉ, trẫm cố ý mang đến Trần niên khê phong, đêm nay không say không về.”
Trần niên khê phong? Túc Lăng ánh mắt sáng ngời, một bộ dáng nóng lòng muốn thử, Lâu Tịch Nhan cùng Đan Ngự Lam cũng là sắc mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn nhau chỉ có thể cười khổ.
Trần niên khê phong thật là rượu ngon khó có được, chẳng qua nó như vậy thanh danh vang xa, càng nhiều hơn chính là bởi vì nó mạnh, người không có tửu lượng, một chén là có thể ngủ mê man một đêm, huống chi kia mấy vò rượu , đêm nay là không muốn say cũng không được!
Trong Lãm Nguyệt lâu cửa phòng đóng chặt, Cố Vân đưa lưng về phía Trác Tình nửa ghé vào trên lưng ghế dựa, thân thể nhỏ nhắn thoạt nhìn càng thêm gầy yếu, dưới ống tay áo được vén lên, lộ ra một đôi cánh tay thon dài trắng noãn, chỉ là trên cánh tay có một tảng lớn ứ thanh màu xanh đen, nhìn mà có chút đau lòng.
Trác Tình vừa cẩn thận giúp nàng sát dược, vừa lạnh giọng mắng :”Cái này Túc Lăng, thật sự là một mãng phu, hạ thủ cũng quá nặng đi!” Tốt xấu Vân cũng là một nữ nhân, hắn cư nhiên hạ thủ được, này ứ thanh phỏng chừng nửa tháng cũng không tốt được, cũng may không có tổn thương đến xương!
Cố Vân hơi nhắm mắt lại, lười biếng trả lời :”Hắn cũng không tốt hơn chút nào!”
Kỳ thật ngày đó hai người bọn họ đều trong cơn giận dữ, trong mã xa lại cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì cũng không thấy rõ, nếu động thủ làm sao có thể không bị thương , Túc Lăng cũng bị nàng đạp mấy cước, trên người ứ thanh tuyệt đối sẽ không ít hơn nàng!
Này hai ngươi sẽ không thể hảo hảo ở chung? Trác Tình bất đắc dĩ than :”Nếu không ngươi đến chỗ ta trụ một thời gian đi.”
Cố Vân lập tức lắc đầu:”Các ngươi tân hôn, ai muốn làm bóng đèn a! Hơn nữa ta đã có tin tức của kim ti bát quái bàn.” Nàng mong muốn có thể nhanh chóng tìm được phương pháp quay về, ở dị thế này đợi hơn nửa năm, nàng vẫn là không thể quen.
Trác Tình cũng không phải rất nhiệt tình hỏi :”Có tin tức gì?”
Cố Vân ngồi thẳng thân thể, chậm rãi buông ống tay áo, giải thích :”Ta ở trong một quyển gia phả của Túc gia thấy được, kim ti bát quái bàn là Tộc huy* Túc gia truyền thừa nhiều năm, Túc gia cho rằng nó có thể phù hộ cùng thủ hộ con cháu Túc thị.
Thông thường, tộc huy để ở Túc gia lăng mộ, hàng năm lúc tế tự, do Tộc trưởng cùng Túc thị trưởng tử cùng nhau thỉnh xuất tộc huy, để cho con cháu cúng bái.
Thế nhưng ta hiện tại còn không biết Túc gia lăng mộ ở chỗ nào, Tộc huy rốt cuộc đặt ở chỗ nào trong lăng mộ? Phải biết rằng những cái này còn muốn từ trên người Túc Lăng ra tay mới được!” (* Tộc huy : dấu hiệu gia tộc ~ tín vật gia truyền ..)
Để có thể trở lại, nàng còn phải tiếp tục ở lại tướng quân phủ, cho dù Túc Lăng xác thực làm cho người ta đáng ghét!
Chuyện Vân đã quyết định, có khó mấy nàng ấy cũng muốn làm, Trác Tình không tiếp tục khuyên nàng, chỉ là dặn dò nói :”Được rồi, thế nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, cái kia bát quái bàn rất tà môn, có tin tức phải nói cho ta, không nên đơn độc hành động.”
“Ta biết……” Cố Vân bỗng nhiên im lặng, cẩn thận nhìn về phía ngoài cửa.
Chỉ chốc lát , ngoài cửa truyền đến một giọng nam :”Phu nhân, Thanh phi nương nương đến.”
Thanh phi? Trác Tình cùng Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng nói :”Là Thanh Phong.”
Cố Vân hiểu rõ nhẹ gật đầu, Trác Tình đi mở cửa, Cố Vân xoay người đem thuốc trên bàn thu vào trong ống tay áo, đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Cửa phòng mở, Thanh Phong đã đứng ở ngoài cửa, thấy Trác Tình lập tức mỉm cười kêu :”Tỷ.”
Trác Tình đối người hầu bên cạnh phất tay, lôi kéo tay Thanh Phong nói :”Mau vào đi.”
“Mạt nhi!” Thấy rõ Cố Vân ở trong phòng, Thanh Phong kích động tiến lên, nắm chặt tay nàng, trong lúc nhất thời nghẹn ngào nói không ra lời, Cố Vân lại có chút lúng túng,thế nhưng cũng không tốt rút tay về, chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ.
Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Cố Vân, đau lòng nói :”Mạt nhi muội thật gầy! Có phải Túc Lăng khi dễ muội hay không?”
Bị người khác như vậy vuốt ve gương mặt khiến Cố Vân cảm thấy thật không được tự nhiên, thoáng lui về sau một chút, Cố Vân trả lời :”Không ai khi dễ ta.” Nàng không khi dễ người khác đã tốt rồi.
Tay Thanh Phong cứng đờ, tiểu muội đối nàng sao lại xa lạ như thế? Ngay cả nàng đụng vào cũng không quen ? Chậm rãi buông tay, trong lòng có chút đau xót, thế nhưng Thanh Phong vẫn tiếp tục quan tâm hỏi :”Này nửa năm qua, muội trải qua tốt sao?”
Thanh Phong trong mắt đau đớn Cố Vân thấy rõ ràng, bất quá đối với nàng mà nói, nữ nhân trước mắt này chỉ là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, nàng thật sự không lộ ra được bao nhiêu cảm tình, ho nhẹ một tiếng, Cố Vân ngắn gọn trả lời :”Ta tốt.”
“Mạt nhi, muội….làm sao vậy?” Thanh Phong có chút hoang mang, nữ tử trước mắt thái độ lễ phép nhưng xa cách, giữa đôi lông mày lộ ra quang mang kiên nghị cao ngạo, này không phải tiểu muội ôn nhuyễn thân thiết, nhát gan nhu thuận trong ấn tượng của nàng? Trong lòng hoảng hốt, Thanh Phong vội hỏi :”Lẽ nào muội cũng bởi vì uống loại dược chết tiệt kia mất đi ký ức sao?”
Trác Tình nhẹ nhướng mi, cười xem Vân làm sao trả lời , nàng nếu như cũng nói mất trí nhớ liền rất giả dối.
“Ta…….” Cố Vân sửng sốt, loại chuyện viện cớ không chịu trách nhiệm này, chỉ có nữ nhân như Tình mới có thể nghĩ ra, hung hăng trừng mắt nhìn Trác Tình đang có chút hả hê, Cố Vân lại nhìn ánh mắt lo lắng của Thanh Phong, cười gượng nói :”Ta không sao, chính là lâu lắm không gặp, có chút kích động, không biết nói cái gì mà thôi.”
Kích động? Trác Tình thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thế nhưng e ngại Thanh Phong đang ở đây, chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống, cảm thụ được mắt đao hung tợn của Cố Vân, Trác Tình tiến lên một bước, đỡ Thanh Phong ngồi xuống trên ghế, tùy tiện tìm chủ đề chuyển hướng câu chuyện:”Ngươi trước ngồi xuống đi, ba tháng đầu muốn phải cẩn thận.”
Thanh Phong tâm cảm thấy một trận đau đớn, Mạt nhi cùng tỷ tỷ trong lúc đó ánh mắt giao nhau đều biểu hiện các nàng quen thuộc cùng thân mật, xem ra tiểu muội chỉ là đối nàng xa cách mà thôi.
Mà thôi, tiểu muội từ nhỏ liền cùng tỷ tỷ khá thân, có tỷ tỷ chiếu cố nàng ấy, nàng cũng yên tâm.
Khẽ vuốt bụng hơi nhô lên, Thanh Phong cười khẽ trả lời :”Đã hơn bốn tháng.”
Hơn bốn tháng ? Thật nhanh, nếu như tính ra thì nàng gần như lần đầu bị đưa vào cung liền cùng Yến Hoằng Thiêm xẩy ra quan hệ.
Cùng Thanh Phong tiếp xúc vài lần, ở trong lòng Trác Tình, nàng là một nữ tử rất yêu thương người thân, tính cách kiên cường không chịu khuất nhục nhưng số phận nhiều ngang trái, nghĩ đến tình cảnh nàng ở trong cung, Trác Tình lo lắng hỏi :”Lần trước ta bảo ngươi đi thâu con dấu của thái hậu, Yến Hoằng Thiêm có phát hiện ra không?”
Thanh Phong nhãn thần lạnh lẽo, hờ hững cười lạnh nói :”Không biết, có lẽ có.Kỳ thật hắn chẳng phải cũng lợi dụng tâm tư tỷ nóng lòng muốn cứu Lâu Tịch Nhan lại đạt thành mục đích của chính mình sao.
Tất cả chẳng qua là theo như nhu cầu.
Phát hiện hay không phát hiện lại có gì khác nhau!”
Trong ngữ điệu mang theo bất đắc dĩ cùng hận ý khiến Trác Tình và Cố Vân cũng không nhịn được vì nàng đau lòng, hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, bởi vì các nàng không biết nên dùng ngữ điệu gì để an ủi Thanh Phong, các nàng cũng không phải Thanh Linh , Thanh Mạt, không thể minh bạch những đau khổ mà Thanh gia phải chịu, cũng chưa từng ở trong hoàng cung lớn như vậy sinh hoạt qua, không thể lĩnh hội được gian khổ cùng đau khổ của nàng.
Ba người đều có tâm sự, trong phòng lâm vào im lặng, Thanh Phong bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, cười nói :”Ngày hôm nay chính là ngày đại hỉ của tỷ, không nên nói đến những chuyện mất hứng thế này, muội giúp tỷ sơ một cái lưu tiên kế trước đây tỷ rất thích đi.”
Đè lại bả vai nàng, Trác Tình lắc đầu cười nói:”Không cần phiền phức.” Cũng không phải đại yến tân khách, không cần như vậy long trọng, nàng cũng không thích.
Nhẹ nắm tay Trác Tình, Thanh Phong kiên trì nói :”Tuyệt không phiền phức.”
Lôi kéo Trác Tình đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, Thanh Phong dịu dàng vì nàng chải mái tóc đen, thật giống như lúc ở nhà giống nhau, các nàng cũng thường chải đầu cho nhau, thời gian như vậy có lẽ cũng không trở về được nữa, nàng hiện tại nghĩ muốn gặp mặt các nàng cũng không dễ dàng a!!
“Tỷ, Mạt nhi.
Chúng ta ở lại Khung Nhạc đã là chuyện thực không thể thay đổi, cho nên các ngươi nhất định phải hạnh phúc, biết không? Các ngươi hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của ta.” Thanh Phong cẩn thận mà chuyên chú chải vấn tóc, mỗi một động tác đều dịu dàng dụng tâm, Trác Tình có thể cảm thụ được của nàng quý trọng cùng lưu luyến,mặc dù nàng cũng không phải tỷ tỷ của nàng , không có những hồi ức tốt đẹp cùng nhau kia, thế nhưng đối nàng thương yêu lại có chút tăng lên.
Nàng trong giọng nói đối hạnh phúc tuyệt vọng khiến Trác Tình đau lòng, quay đầu lại, nắm lấy tay Thanh Phong, nhẹ nhàng đặt ở bụng nàng ấy, thấp giọng khuyên nhủ :”Phong, muội cũng phải làm cho chính mình hạnh phúc mới đúng, có thể Yến Hoằng Thiêm khiến muội thất vọng, thế nhưng muội đã có cục cưng, vì hắn(cục cưng), muội cũng phải hạnh phúc, được không?”
“Ừ.” Thanh Phong nhẹ tay khẽ vuốt lên bụng mình, trên mặt rốt cục lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, nàng còn có các nàng, còn có bảo bối trong bụng.
Mấy ly rượu lót bụng, Yến Hoằng Thiêm bỗng nhiên nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, hỏi :”Tịch Nhan, thân thể của ngươi khá hơn chút nào không? Có muốn tuyên ngự y đến khám cho ngươi không?”
Hiện tại mới nghĩ đến thân thể hắn?! Lâu Tịch Nhan âm thầm cười khổ, thật sự quan tâm hắn sẽ không để hắn uống rượu mạnh như thế.
Biết rõ Yến Hoằng Thiêm căn bản là cố ý chế nhạo hắn, Lâu Tịch Nhan buông ly rượu, không chút hoang mang trả lời :”Đa tạ hoàng thượng quan tâm, đã tốt hơn.”
Lồng ngực khó chịu giống như bị hỏa thiêu giống nhau, còn uống tiếp như thế, chưa khai tiệc hắn đã ngã xuống!Đan Ngự Lam cũng nhanh chóng buông ra ly rượu, tùy tiện tìm một đề tài nói :”Lần này nhờ có Lâu phu nhân nhanh trí, mới không để Bạch Dật có cơ hội lợi dụng.”
Lâu Tịch Nhan vừa nhìn Đan Ngự Lam nói cũng có chút thở gấp,liền biết hắn cũng bị rượu này làm hại, vì Đan Ngự Lam ngã một ly trà, Lâu Tịch Nhan tiếp lấy đề tài của hắn trả lời :”Ngày ấy lúc nàng ly khai nhà giam lưu lại tờ giấy cho ta, nói rõ Bạch Dật gây xích mích ly gián muốn hãm hại Túc Lăng, khi nàng dự định tương kế tựu kế, ta còn lo lắng nàng sẽ hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng may ban đêm Mặc Bạch lẻn vào trong ngục, cùng ta nói rõ kế hoạch của nàng.
Ta nghĩ có Túc tướng quân ở ngoài tiếp ứng, các nàng hẳn là có thể thành công.”
Lâu Tịch Nhan cùng Đan Ngự Lam đã đặt trà lên miệng, Yến Hoằng Thiêm không lại ép buộc bọn hắn, dù sao tối nay còn dài, nhanh như vậy đem bọn họ quá chén sẽ không hảo ngoạn.
Nhìn Túc Lăng đối diện một chén lại một chén vẫn như cũ mặt không đỏ khí không suyễn(hơi thở không gấp), Yến Hoằng Thiêm cười nói :”Túc Lăng, sau lần này, có phải hay không rốt cuộc nghĩ nữ nhân kỳ thật cũng không có như thế ngu xuẩn ?”
Túc Lăng tay nắm ly rượu cứng đờ, do dự một lúc lâu mới khinh thường hừ lạnh nói :”Cho dù không ngu xuẩn cũng là một bát phụ!”( người đàn bà đanh đá) Thanh Mạt cái kia dã man nữ nhân, mấy ngày trước đây ở trên xe ngựa cùng nàng động thủ một hồi, đến bây giờ thắt lưng cùng lưng hắn còn đau.
Lâu Tịch Nhan tận mắt thấy Túc Lăng cùng Thanh Mạt đem xe ngựa đánh gần nát , tự nhiên hiểu rõ hàm nghĩa”bát phụ”trong miệng Túc Lăng.
Lâu Tịch Nhan khẽ cười nói :”Kết cục vụ án này, mặc dù cùng mưu kế ban đầu của hoàng thượng có khác biệt, thế nhưng sau khi trải qua chuyện này, thế lực Dương gia cũng thu liễm rất nhiều.”
Yến Hoằng Thiêm chậm rãi gật đầu, hàn mâu nghiêm nghị, trầm giọng nói :” Bạch Dật tuổi còn nhỏ liền đã như vậy hiểu được xem xét thời thế, tâm cơ thâm trầm, về sau hắn ngồi lên đế vị, sẽ không cam tâm để mặc Liêu Việt khuất phục chúng ta.”
Túc Lăng hiểu rõ trả lời :”Thần sẽ phái người tùy thời giám thị hướng đi của Liêu Việt.” Cho dù Bạch Dật có lòng muốn vượt qua Khung Nhạc, cũng không thể một sớm một chiều có thể hoàn thành.
“Chủ tử, Tề thiếu gia tới.”
Cảnh Táp nói còn chưa xong, Tề Thiên Vũ thanh âm ồn ào vô lại đã vang lên ngoài cửa :”Ta nói Tịch Nhan, ta mới xuất môn mấy tháng , ngươi liền thành thân! Cũng không phái người cho ta biết, quá không có ý tứ!”
Lâu Tịch Nhan bật cười lắc đầu, đã nhiều năm như vậy, Thiên Vũ vẫn là không thay đổi tác phong kiến kỳ nhân tiên văn kỳ thanh .(trước nghe thấy tiếng sau mới thấy người ..)
Tiến vào bên trong Tề Thiên Vũ phát hiện trong phòng còn có những người khác, nhìn kỹ lại, hắn chỉ nhận thức được hai người, hơi ôm quyền , Tề Thiên Vũ cười nói :”Túc tướng quân, Đan đại nhân cũng ở đây.”
Nam tử ngồi ở chủ vị, chỉ là như vậy lẳng lặng ngồi ở đó, hàn mâu lãnh thị, một thân khí phách ngạo nghễ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Có khí thế như vậy, còn có thể ngồi ở chủ vị trong nhà Tịch Nhan, thân phận người này Tề Thiên Vũ đã đoán ra một ít.
“Thảo dân khấu kiến….” Tề Thiên Vũ đang muốn hành lễ, Yến Hoằng Thiêm hơi nâng tay cười nói :”Được rồi, hôm nay là gia yến, không cần đa lễ, bất quá rượu thì không thể không uống.”
Tề Thiên Vũ vốn là người hào sảng, vừa nghe Yến Hoằng Thiêm nói như vậy,lập tức cười to trả lời :”Thiên Vũ phụng bồi!”
Thiên Vũ cũng là một kẻ thích rượu, Lâu Tịch Nhan chỉ sợ bọn họ lai muốn bắt đầu đấu rượu, vội vàng đối với người hầu phía sau nói :”Đi thỉnh phu nhân cùng Tịch Vũ các nàng qua, chuẩn bị khai tiệc đi.”
“Dạ.”
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng xinh đẹp của Lâu Tịch Vũ đã xuất hiện tại chính sảnh, sau khi hành lễ, Lâu Tịch Vũ ở bên cạnh Tề Thiên Vũ ngồi xuống, bĩu môi hừ nói :”Tề đại ca, ngươi đã lâu không có tới xem chúng ta.”
Tề Thiên Vũ vẫn luôn đem nàng trở thành thân muội muội giống nhau yêu thương, thấy nàng bĩu môi, lập tức từ trong ống tay áo xuất ra một hộp nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào trong tay nàng, cười nói :”Hiện tại không phải đã tới sao?! Ta còn mang đến cho muội dương chi ngọc trâm nổi tiếng nhất Diêm Thành.”
“Thật sự?”Lâu Tịch Vũ kinh hỉ mở hộp, một bạch ngọc trâm trắng noãn oánh nhuận yên trí nằm bên trong, Lâu Tịch Vũ cực độ yêu thích, vui vẻ cười nói :”Cảm tạ Tề đại ca.”
Hai người nói nói cười cười, cũng không chút để ý tới Cảnh Táp bên cạnh sắc mặt vốn có chút ngâm đen hiện tại càng đen đến dọa người.
Lúc này, đoàn người Trác Tình cũng đi đến, Tề Thiên Vũ nhìn thoáng qua, lập tức bị vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng khả ái của Cố Vân hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, ba người còn chưa ngồi xuống, hắn đã không sợ chết hỏi :”Tẩu tử, vị mỹ nữ bên cạnh ngươi này là ai?”
“Tề Thiên Vũ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là như thế, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất không nên trêu chọc nàng.” Trác Tình bật cười, người này thật sự là một tên lưu manh vô lại, chỉ cần là nữ nhân lớn lên có thể nhìn hắn đều phải đùa giỡn một phen!
Tề Thiên Vũ không hiểu được hỏi :”Vì sao?”
Trác Tình như có như không nhìn thoáng qua Túc Lăng vẻ mặt mây đen phía sau hắn, Tề Thiên Vũ quay đầu lại, chống lại ưng mâu lạnh lẽo của Túc Lăng , hiểu rõ cười, thì ra giai nhân đã có chủ.
Ho nhẹ một tiếng, Tề Thiên Vũ thức thời cười nói :”Xem ra ta chậm một bước.”Cầm lấy ly rượu, Tề Thiên Vũ hướng Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình nâng chén cười nói :”Lần trước rượu mừng không thể uống, lần này đây, phải cạn một chén!”
Lâu Tịch Nhan cũng giơ ly rượu lên, cười nói :”Đại gia cùng nhau đi.”
Mọi người nâng chén, Yến Hoằng Thiêm cầm lấy ly trà bên cạnh đưa tới trong tay Thanh Phong, thấp giọng nói :”Ngươi uống cái này.”
Một màn này không tránh được con mắt của Trác Tình và Cố Vân, hai người nhìn nhau cười, khá tốt, Yến Hoằng Thiêm đối Thanh Phong cũng là có chút tình.
Một đám người vừa uống vừa trò chuyện, này một bữa cơm ăn đến trăng treo đầu cành, sắp đến giờ tý(23h-1h).
Thân là tân lang Lâu Tịch Nhan tự nhiên bị chuốc không ít rượu, say đến ngay cả đường đều không đi được, cuối cùng vẫn là Mặc Bạch cùng Trác Tình nâng đỡ, mới thất tha thất thểu(lảo đảo) trở lại Lãm Nguyệt Lâu.
Ngoài Lãm nguyệt lâu, Tề Thiên Vũ quả là muốn đi nháo động phòng, lại bị vẻ mặt lãnh ngạnh của Cảnh Táp ngăn ở ngoài viện:”Chủ tử đã say, Tề công tử mời trở về đi.”
So với Lâu Tịch Nhan say không còn biết gì, Tề Thiên Vũ sắc mặt ngoại trừ có chút hồng ở ngoài, hiển nhiên thần trí rõ ràng, ánh mắt thanh minh.
Tay vô lại khoát lên vai Cảnh Táp, Tề Thiên Vũ cười nói :”Này sao được, chúng ta còn không có nháo động phòng đâu!”
Mấy người Yến Hoằng Thiêm vốn là dự định ly khai, thế nhưng nhìn Tề Thiên Vũ kiên trì muốn nháo động phòng, bọn họ dứt khoát cũng không vội đi, tất cả đều vây quanh ngoài Lãm nguyệt lâu.
Cảnh Táp vẫn như cũ bất vi sở động, lạnh lùng đáp :”Sắc trời đã tối, Tề công tử mời trở về đi!”
Tề Thiên Vũ trợn trừng mắt, Tịch Nhan làm sao tìm được một đầu gỗ làm quản gia, một điểm tình thú cũng không hiểu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Cảnh Táp, Tề Thiên Vũ chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói :”Cảnh Táp, không nên nghiêm túc như thế! Nháo động phòng mới vui mừng a! Tịch Nhan sẽ không để ý.”
Cảnh Táp lùi về sau một chút, lần này trực tiếp bỏ qua lời hắn, bóng dáng cao lớn đứng ở trước viện, quyết tâm không để bọn họ đi vào.
Lâu Tịch Vũ đứng ở bên cạnh Tề Thiên Vũ bởi vì uống nhiều mấy chén, sắc mặt đỏ bừng, bước đi đều có chút không vững, ngoài miệng vẫn không quên giúp vui cười to nói :”Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta muốn nháo động phòng!! Nháo động phòng !!”
Nhìn nàng đứng đều đứng không vững còn ầm ĩ, Cảnh Táp bất đắc dĩ tiến lên đỡ thân thể ngã trái ngã phải của nàng, thấp giọng khẽ trách mắng:”Không được hồ đồ!”
Tề Thiên Vũ hứng thú nhìn Cảnh Táp khó có được ôn nhu , không nhịn được cười nói :”Chậc chậc, thật sự là bên nặng bên nhẹ a! Xem ra trong ba tháng ta xuất môn, tướng phủ hoa đào đầy phủ a!” Này khối thạch đầu rốt cục thông suốt! Hắn hình như chọn sai thời điểm xuất môn, bỏ lỡ không ít trò hay!
Trêu chọc rõ ràng như thế làm cho Lâu Tịch Vũ xấu hổ nhẹ nhàng tránh khỏi tay Cảnh Táp, khẽ kêu :”Tề đại ca! Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
“Nói bậy?” Tề Thiên Vũ hai tay hoàn ngực, tà liếc Cảnh Táp một cái, cười nhẹ nói:”Ta còn tưởng rằng sắp có rượu mừng uống chứ, thì ra ta nhìn lầm rồi?!”
Cho dù trêu chọc rõ ràng như thế, Cảnh Táp như cũ mặt không đỏ khí không suyễn, lãnh nhan mà chống đỡ.
Mặc Bạch đúng lúc này từ trong viện đi ra, vừa nhìn ngoài cửa đám người rõ ràng chưa đi, chỉ biết bọn họ muốn làm gì.
Không cần nhiều lời, Mặc Bạch cùng Cảnh Táp sóng vai mà đứng, hai người một trái một phải đem cửa viện vốn không lớn chắn kín.
Lâu Tịch Vũ da mặt mỏng, bị Tề Thiên Vũ nói như vậy, vốn mặt đã có chút đỏ liền nhanh bị thiêu cháy, buồn bực nhìn chằm chằm hắn, Lâu Tịch Vũ kêu lên :”Ngươi lại giễu cợt người ta! Thật có bản lĩnh, liền nghĩ biện pháp vượt qua này hai môn thần đi vào đi a!”
Tề Thiên Vũ nhẹ nhướng mày, vượt qua bọn họ là không có khả năng! Nói đến võ công, nếu như chỉ có mình Cảnh Táp hắn còn có thể thử xem ,hiện tại Mặc Bạch cũng tới, hắn nhất định không phải đối thủ.Quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người chờ xem kịch vui này, bọn họ thì sẽ không hỗ trợ, Tề Thiên Vũ ai thán, vẫn là dựa vào chính mình đi.
Suy nghĩ một lúc, Tề Thiên Vũ bỗng nhiên giảo hoạt cười :”Ta có biện pháp!”
Tề Thiên Vũ nói xong xoay người hướng phía hậu viện chạy đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hắn muốn làm gì, thế nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn vừa rồi của hắn, bọn họ lại có chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
Trong viện, Trác Tình ở trong lòng đem Mặc Bạch từ đầu đến chân chửi bới một lần,biết rõ Lâu Tịch Nhan say , hắn cư nhiên chỉ đỡ đến cửa phòng đã rời đi, tốt xấu cũng nên đem chủ tử hắn đỡ đến trên giường đi!
Trác Tình một tay đỡ Lâu Tịch Nhan, tay kia đẩy cửa phòng, ai ngờ cửa phòng rất nặng, nàng đẩy một chút cư nhiên đẩy không ra, Lâu Tịch Nhan lại ngã mạnh lên vai nàng, Trác Tình cắn răng một cái, hai tay ôm thắt lưng Lâu Tịch Nhan, giơ chân phải lên, dùng sức đá một cái, cửa phòng phát ra một tiếng vang lớn, rốt cục mở.
Thở phào nhẹ nhõm, Trác Tình nâng đỡ Lâu Tịch Nhan, hai người lảo đảo bước vào trong phòng, thế nhưng bởi vì bậc cửa có chút cao, Trác Tình hôm nay vừa vặn mặc quần dài rủ xuống đất, dưới chân vấp một cái, hai người cùng nhau hướng phía trước ngã sấp xuống.
[ở chỗ Trác Tình đối thoại với Thanh Phong ta đột ngột thay đổi xưng hô vì ta thấy Trác Tình dường như đã chấp nhận Thanh Phong nên muốn đổi như thế cho thân mật hơn, còn Cố Vân vẫn giữ nguyên nhé......]
Trác Tình tâm phát lạnh, lúc này nguy rồi, kêu lên một tiếng, chờ nhận đau đớn, ngay trước lúc nàng gần như quỳ trên mặt đất kia một khắc, Trác Tình chỉ cảm thấy bên hông bị nắm chặt, nàng đã được một bàn tay to vững vàng ôm vào trong ngực, bên tai vang lên tiếng Lâu Tịch Nhan khẩn trương hỏi :”Cẩn thận một chút! Có hay không ngã ?”
Trác Tình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâu Tịch Nhan vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, ánh mắt thanh liệt, bước chân vững vàng, không chút nào thấy vẻ say rượu, Trác Tình hừ lạnh nói :”Chàng không có say?”
Chết tiệt, không có say còn khiến nàng đỡ hắn đi như vậy, làm hại nàng hiện tại cả người mồ hôi nhễ nhại!
Đem nàng ôm vào trong ngực, Lâu Tịch Nhan mắt phượng híp lại, cười khẽ trả lời :”Đêm nay ngày như vậy, ta cũng không nỡ say .”
Lòng bàn tay nóng rực cùng với ngữ điệu ám muội của hắn khiến Trác Tình tâm hơi xao động, thế nhưng nhìn hắn hiện tại bộ dạng thần thanh khí sảng, nghĩ đến vừa rồi mình mệt muốn chết, hắn còn giả say, Trác Tình lại nhịn không được tức giận, hừ lạnh nói :”Chàng thật sự là chúc hồ ly.” (chúc = loài)
Lâu Tịch Nhan mày kiếm khẽ nhíu,khổ não trả lời: “Vi phu tửu lượng không tốt, không giả say liền thật sự muốn bị nâng trở về !” Túc Lăng tửu lượng luôn tốt, Hoằng Thiêm ngàn chén không say, Thiên Vũ lại càng không cần nói đến ngâm mình trong rượu lớn lên, hắn sao đấu lại được bọn họ? Đan Ngự Lam sớm liền mượn cớ ly khai, hắn còn không giả say, phỏng chừng bọn họ có thể uống đến hừng đông!
Xuyên thấu qua y phục , Trác Tình lại có thể cảm giác được lòng bàn tay nóng rực của hắn, vỗ nhẹ tay hắn, Trác Tình cho hắn phao một ly trà nóng, thở dài :”Uống chút trà đi, chàng đêm nay cũng uống không ít rượu.” Yến Hoằng Thiêm mang đến rượu vô cùng mạnh, cũng chỉ có Vân có thể mặt không đổi sắc uống hết, nàng cùng Tịch Vũ đều chọn loại rượu Hoa điêu tương đối dịu hơn.
Tiếp nhận trà nóng trong tay Trác Tình đặt ở một bên, tay Lâu Tịch Nhan lần nữa ôm eo nhỏ của nàng, nhẹ kéo một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm ngồi ở trên đùi.
Lâu Tịch Nhan cầm láy ly rượu sớm đã chuẩn bị tốt, rót hai chén, một chén đưa tới trong tay Trác Tình, một chén nắm trong tay, cười nói :”Ta nghĩ, chúng ta hẳn là trước uống một ly rượu giao bôi mới đúng.”
Còn uống? Đêm nay hắn uống đã quá nhiều, buông ly rượu trong tay xuống, Trác Tình khuyên nhủ :”Ngày đó bái đường đã uống qua, đêm nay cũng đừng uống.”
Nghĩ đến ngày ấy lúc uống rượu giao bôi, nàng nói ra thệ ngôn, Lâu Tịch Nhan trong lòng ấm áp cùng vui vẻ, cúi đầu nhìn thoáng qua rượu trong chén, Lâu Tịch Nhan giảo hoạt cười , trả lời:”Được rồi, rượu giao bôi không uống, vậy chén này ta uy nàng uống.”
Trác Tình còn chưa kịp phản ứng, Lâu Tịch Nhan đã đem ly rượu uống cạn, môi ấm áp rất nhanh phủ lên môi nàng, rượu ngon chậm rãi rót vào miệng.
Khí tức mát lạnh đặc biệt của Tịch Nhan cùng vị cay ngọt của rượu, Trác Tình có chút say mê khẽ rên một tiếng :”Ngô…….”
Hồi lâu, Lâu Tịch Nhan mới luyến tiếc buông ra nàng, Trác Tình sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của hắn, thấp giọng mắng:”Đừng nghĩ tiếp tục giả say, chàng hiện tại quả thực giống như một tên vô lại!”
Lâu Tịch Nhan lơ đểnh, đem cằm gối lên trên hõm vai nàng, hơi híp mắt, khoan khoái khẽ cười nói :”Ừ, ta thật sự say, say bởi …..mỹ nhân.”
“Bình thường sao không phát hiện, chàng như thế ba hoa.” Hơi thở nhợt nhạt phun trên hõm vai nàng, ngưa ngứa, tê dại, Trác Tình ngại ngứa khẽ đẩy ra khuôn mặt tuấn dật của Lâu Tịch Nhan, nghĩ đến đêm nay không thấy Lâu Mục Hải, Trác Tình hỏi: “Đúng rồi, cha chàng đâu?”
“Đã trở về.”
“Nga.”Trầm thấp lên tiếng, không nói gì, thế nhưng Trác Tình trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối, nàng cuối cùng vẫn không chiếm được trưởng bối yêu thích.
Cảm giác được thiên hạ trong lòng tâm tình bỗng nhiên sa sút , Lâu Tịch Nhan ngẩng đầu, ở bên tai nàng làm ra vẻ huyền bí cười nhẹ nói :”Hắn trước khi đi nói …..”
Nói cái gì? Trác Tình hiếu kỳ nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, chỉ thấy hắn bỗng nhiên ghé sát, môi dán ở lỗ tai nàng, ái muội thấp giọng nói:”Bảo nàng nhanh chút cho hắn thêm một tôn tử.
Cho nên ……..”
Khẽ đẩy khuôn mặt tuấn dật của hắn, Trác Tình cố ý giả ngu nói :”Cho nên cái gì?”
“Cho nên chúng ta không thể khiến lão nhân gia hắn thất vọng a!”
“A!” Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên đem nàng ôm lấy, Trác Tình sợ đến khẽ kêu một tiếng.
Bước nhanh vào nội thất, đem Trác Tình nhẹ nhàng phóng tới trên giường lớn đỏ tươi, Lâu Tịch Nhan từ từ cúi người tiến đến, hai người cứ như vậy mắt đối mắt, chóp mũi dán cùng nhau, hít thở khí tức lẫn nhau, dần dần, hai người khí tức đều có chút bắt đầu bất ổn.
Bàn tay thon dài khẽ phủ lên bờ vai gầy, Lâu Tịch Nhan phượng mâu khinh dương, ánh mắt sâu thẳm lưu luyến trước ngực nàng, ngón tay như có như không, khẽ cười nói :”Nghe nói nhạc mẫu thứ thanh chi thuật* thiên hạ vô song, lần trước ở cạnh ôn tuyền ta chưa thấy rõ, lúc này đây, ta muốn hảo hảo thưởng thức.” (*thuật xăm hình..)
“Tịch Nhan!” Người này lời nói càng ngày càng không đứng đắn!! Hai người đồng thời nghĩ đến tình cảnh khi ở ôn tuyền, Lâu Tịch Nhan ý do vi tẫn*, Trác Tình cũng khó có được đỏ mặt.(* ý do vị tẫn: ý nghĩ vẫn còn chưa hết ..~ chưa thỏa mãn..)
Lâu Tịch Nhan khẽ xả duy trướng, sa mỏng thản nhiên buông xuống, che xuống một phòng kiều diễm.
Ngoài Lãm Nguyệt lâu, một đám người nhàn rỗi không có việc gì vào không được cũng không chịu đi, đứng ở trước Lãm Nguyệt lâu chờ xem cái gọi là ”Biện pháp” của Tề Thiên Vũ là cái gì.
Chỉ chốc lát, Tề Thiên Vũ ôm hai cái mộc bồn(chậu gỗ), trong tay cầm mấy cành cây so cổ tay nữ tử nhỏ hơn một chút, vẻ mặt tươi cười đi tới, mọi người không hiểu ra làm sao,đây là biện pháp gì?!
Đem mộc bồn phóng trên mặt đất, Tề Thiên Vũ cầm cành cây trong tay nhét vào tay Túc Lăng cùng Yến Hoằng Thiêm vẻ mặt còn không hiểu gì, đắc ý cười nói :”Chúng ta vào không được, liền để bọn họ đi ra là được!”
Cố Vân tà nghễ liếc Tề Thiên Vũ, ánh mắt một bộ nhìn bạch si*giống nhau :”Đi ra? Làm sao đi ra?” Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, loại thời gian này, Lâu Tịch Nhan đi ra mới có quỷ đâu!! (*kẻ ngu ngốc)
Tề Thiên Vũ cười hắc hắc, ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, giơ cành cây lên, vừa gõ mộc bồn phát ra quái thanh bang bang vừa lớn tiếng hét lớn :”Cháy rồi! Mau cứu hỏa a!!”
“Người đâu mau tới a! Cứu hỏa a!” Ban đêm vắng vẻ, tiếng la đột ngột lập tức đâm thủng bầu trời đêm, lực xuyên thấu mười phần!
Mục trừng khẩu ngốc nhìn vừa gõ mộc bồn vừa ra sức la hét Tề Thiên Vũ, Cố Vân khẽ vuốt trán, ai thán nói :”Trời….” Lâu Tịch Nhan sao có thể kết giao một kẻ ngu ngốc như thế làm bằng hữu a ?!
Lâu Tịch vũ cũng nhìn đến choáng váng, đây là biện pháp theo lời của Tề đại ca?
Tuy là nói cái này biện pháp thực sự vừa ngu ngốc vừa buồn chán, thế nhưng đối với hai nam nhân uống một đêm rượu đang cao hứng mà nói, hành động điên cuồng như vậy tựa hồ còn rất có lực hấp dẫn.
Chỉ thấy Túc Lăng cùng Yến Hoằng Thiêm sau khi liếc mắt nhìn nhau, cư nhiên cũng quơ cành cây trong tay, vừa gõ mộc bồn vừa đồng dạng hét lên, Cố Vân cùng Thanh Phong hai người yên lặng thối lui đến một bên dở khóc dở cười.
Nghe được tiếng kêu ầm ĩ, gia phó cùng thị vệ trong phủ đều chạy qua, có ít người cầm mộc bồn cùng thùng nước, thế nhưng thấy rõ tình cảnh trước mắt, mọi người không khỏi há hốc mồm.
Cảnh tổng quản cùng Mặc thị vệ sắc mặt biến đen trừng mắt nhìn đám người đang la hét trước viện, nhưng lại không có cách nào tiến lên ngăn cản , kẻ ”nháo sự” chính là hoàng thượng, Túc tướng quân cùng bằng hữu tốt của chủ tử Tề công tử, này bảo bọn hắn làm sao cho tốt?!
Vì vậy, trước Lãm Nguyệt Lâu, mấy nam nhân phát điên vì rượu, một đám hạ nhân chẳng biết làm gì,hơn nửa đêm đem tướng phủ nháo thành một đoàn.
Bên ngoài la hét hừng hực khí thế, trong phòng cũng đã xuân sắc vô biên, Trác Tình quần áo trên người sớm bị Lâu Tịch Nhan ném tới trên mặt đất, nắm lên chăn mỏng đắp lên thân thể, khẽ quay đầu…, né tránh những nụ hôn nhỏ vụn rơi vào trên cổ của Lâu Tịch Nhan, Trác Tình thở gấp hỏi :”Cháy? Chàng có muốn hay không…..đi ra xem?”
Nam nhân sa vào ôn hương nhuyễn ngọc buồn bực cúi đầu trả lời :”Không đi.” Hôm nay hắn nhất định muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn, nguyên nhân gì cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn, vả lại nếu thật sự uy hiếp đến an toàn của bọn họ, Mặc Bạch tự nhiên sẽ tiến vào bẩm báo, ầm ĩ như vậy, tuyệt đối là đám người kia rãnh rối nháo !
“Thế nhưng …..”Trác Tình còn muốn nói cái gì, Lâu Tịch Nhan tay từ từ siết chặt, hai người thân thể gắt gao dán cùng một chỗ, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến Trác Tình hô hấp càng phát ra bất ổn.
“Để nó cháy đi.” Khẽ cắn bả vai nàng, Lâu Tịch Nhan thanh âm ám ách trầm thấp như thuần mỹ liệt rượu, làm cho người ta say mê.
Bóng đêm dần đậm, gió thu táp vào người, viện ngoại sóng nước dập dờn , tiếng người ồn ào! Trong phòng, ánh nến chập chờn, kiều diễm ngâm khẽ!
Hết !!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...