Di Thiên, dừng lại ở đây đi, chúng ta chia tay thôi...
Rèm cửa sổ bay phấp phới, Thế Di Thiên choảng tỉnh dậy từ trong cơn mơ, giữa căn phòng rộng rãi đầy nhạc cụ này chỉ trơ trọi một mình cậu, những hình ảnh trong đêm hôm đó vẫn luẩn quẩn trong đầu, gian phòng vẫn văng vẳng những lời nói của Hạnh Tâm.
Di Thiên trở mình ngồi dậy, gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngước lên nhìn chiếc đồng hồ, đã là năm giờ sáng, cậu rời khỏi giường, bước vào phòng vệ sinh cá nhân, tắm rửa, khoác lên mình bộ âu phục màu đen rất vừa vẹn dáng người, đeo lên tay chiếc đồng hồ rất tinh tế mà giản dị.
Đứng trước gương chỉnh sửa lại trang phục, vuốt vuốt cho tóc đi vào nếp, quan sát gương mặt của mình, cũng không hề thay đổi gì, nhưng thời gian lại vô tình lướt qua nhanh chóng. Mới đó mà đã bốn năm rồi, ngay cả cách yêu thương người ấy ra sao, đến nay cậu cũng không còn nhớ. Bước đến bên chiếc kệ gỗ trên tường, nhìn từng món quà mà người ấy tặng cậu hơn mười năm, vẫn nằm lặng im ở đây, không thiếu một món. Cữ ngỡ những món quà sẽ tiếp tục xếp đầy ngăn kệ, cuối cùng ngày rời xa lại đến vội vàng như vậy.
Có những người, đã để lỡ một lần, là sẽ để lỡ cả một đời. Cậu và Đề Hạnh Tâm, đã để lỡ nhau mất rồi...
Hạnh Tâm, Đề Hạnh Tâm...
Một người từng lẻo khoẻo theo sau lưng cậu gần 20 năm trời, rốt cuộc cũng có ngày biến mất khỏi tầm nhìn của cậu giữa biển người mênh mông. Cậu chỉ tiếc là đã không thể nhớ những gì thời trung học giữa mình và cô, chỉ có hồi ức của ba năm đại học ngắn ngủi là khắc sâu trong tim, tưởng chừng sẽ không thể phai nhạt, nhưng dần dần cũng nhòa theo năm tháng, chỉ còn vương lại một vết xẹo không hình không thù ẩn giấu bên trong, rất xấu xí.
Có lẽ tình cảm đầu đời khi ấy chưa đủ lớn mạnh để cả hai con người trẻ tuổi phải níu giữ lẫn nhau. Có lẽ đúng là vậy...
Nếu như Đề Hạnh Tâm không phải là con gái của Đề Nam, người mà cậu tôn sùng, có lẽ cậu sẽ không được gặp cô, cũng có thể cậu sẽ không để ý đến cô. Cho nên khi cô mất hút giữa Thành phố này, bọn họ chưa một lần được tái ngộ, đó ắt hẳn là sự sắp đặt đầy đọa của Thượng đế.
Những tháng đầu tiên khi chia tay, Di Thiên vẫn không hiểu được, tại sao cô lại rời bỏ cậu, cũng không thể quên đi hình ảnh giữa cô và Kha Vệ. Còn lại những ký ức có cô, dường như cũng rất mờ nhạt. Có lẽ Hạnh Tâm nói đúng, cậu hoàn toàn không biết như thế nào là yêu, cho nên khi xa nhau rồi, anh cũng vô tâm mà quên mất tất cả. Như vậy cũng tốt, cậu có thể dễ dàng mà sống hơn trong những năm nay.
Ba năm trở lại đây, tên tuổi của Nhạc công, Nhạc sĩ, Ca sĩ Thế Di Thiên không còn xa lạ đối với người trẻ tuổi lẫn người lớn tuổi. Nổi tiếng nhờ vẻ ngoài hút người của cậu lẫn tài nghệ đa năng của cậu. Một Ca sĩ có giọng hát vàng ngọt ngào êm tai, chơi thạo các loại nhạc cụ, sáng tác các ca khúc tình buồn thấm đậm lòng người, đặc biệt là trẻ tuổi, chưa có người yêu, gia thế lại khủng, được sự chú ý của rất nhiều phụ nữ. Hiếm có người nào trong showbiz lại không dính dáng đến bất kỳ tai tiếng nào, trong sạch như tờ giấy trắng.
Mấy năm qua đi, Thế gia vẫn có quan hệ bạn bè rất tốt với Đề gia, Hoa Thiên và Di Tâm cũng rất hòa thuận, lại học cùng ngành Quản lý để tiếp quản công việc của gia đình. Còn về Hạnh Tâm, cô ở đâu, làm gì, không ai nhắc đến cho Di Thiên biết, có lẽ tin tức của anh thì không thể giấu cô.
Chiếc di động đặt trên bàn sáng lên, là tin nhắn [Đại ca à, xe đang đậu dưới nhà, cậu còn không nhanh chân xuống là tôi cho đi taxi tới sau đấy nhé]
Thế Di Thiên nhanh chóng bước xuống dưới nhà, ngôi nhà thoáng mát rộng rãi trồng nhiều cây cảnh, một bên hông còn có cả hồ bơi, nước trong xanh nhìn thấy tận đáy, rèm cửa bao lấy những cửa kính thủy tinh trong suốt, phong cách ngôi nhà hiện đại và mát mẻ như khu nghĩ dưỡng, thật rất biết hưởng thụ.
Chiếc xe hơi mui trần sang trọng màu trắng đậu trước cổng nhà, khi nhìn thấy Di Thiên, hai chàng trai có gương mặt đẹp đẽ ngồi trên xe mặc âu phục màu xanh navy rất trẻ trung, tháo kính mát xuống, là Lục Hy và Hà Vũ Triết, bọn họ đưa mắt về nhìn, oán trách "Này, cậu thật biết để người khác thổn thức đợi chờ đấy"
Chiếc xe phóng đi, làn gió lướt qua làm bay bay vài sợi tóc, Di Thiên lạnh nhạt nhìn hai cái người đang nhún nhún lưng theo điệu nhạc kia, hờ hững nói "Các cậu muốn khi tới nơi sẽ xuất hiện với cái đầu ổ quạ à?"
Hiểu ý, Vũ Triết liền bấm nút, trần xe từ từ chuyển động lên trên. Lục Hy ngồi ở ghế phụ quay xuống "Này, siêu sao của tôi ơi, cậu phải biết kiềm chế bản thân lại, tại sao lại ăn mặc đẹp như vậy chứ, khí chất ngời ngời tỏa ra, sẽ lu mờ mất chú rễ, An Khuê sẽ tính sổ với cậu đấy"
Di Thiên nhếch môi cười "Nếu cô ấy dám, tôi sẽ tính mấy món nợ mà cô ấy chưa thanh toán khi mời tôi biểu diễn cho những chương trình của công ty cô ấy"
Vũ Triết nhìn Di Thiên qua kính chiếu ở trên "Cậu thật biết tính toán, không cho người khác một con đường lui nha"
Mấy năm trở lại đây, Vũ Triết và Lục Hy cũng rất nỗi tiếng, còn lấn sang cả con đường diễn xuất. Hai người luôn xuất hiện cùng Di Thiên, cả nước ai cũng biết tình bạn của họ rất tốt, các buổi diễn hay chương trình quay đa số là cả ba được mời chung. Còn An Khuê đã từ bỏ tình yêu tuổi trẻ dành cho Thế Cảnh, người cô lấy hiện giờ là một anh chàng lớn hơn mười tuổi, vẫn đúng theo mẫu người của cô. Anh ta là phó tổng mà công ty cô đang làm, cũng rất phong độ và vui vẻ.
"An Khuê, chúc cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử"
"Nào nào, An Khuê, tôi rất giận cậu, lại bỏ anh em bọn tôi đi trước một bước, nhưng không thể không nói chúc mừng cậu"
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc viên mãn nhé"
Trịnh An Khuê nhận lấy bao đỏ của bọn họ, nở ra nụ cười mê hoặc lòng người trong bộ áo cô dâu màu trắng tinh khôi "Cảm ơn các cậu"
Sau khi uống rượu mừng, chúc phúc cho cô bạn xong xuôi, cả ba người đều mau chóng rút lui trong êm đẹp để không bị làm phiền.
Hôm sau, hôn lễ của An Khuê ấy vậy mà được xuất hiện trên tạp chí vì sự có mặt của ba ngôi sao giải trí Thế Di Thiên, Hà Vũ Triết và Lục Hy. Tin tức này không mấy chú trọng đến cô dâu chú rể nhưng vẫn viết lên báo, thu hút sự chú ý của dân chúng. Một món quà được gửi đến nhà của cô dâu, trong đó có một mảnh giấy nhỏ "An Khuê, chúc mừng hạnh phúc!" nét chữ ấy không thể nào xa lạ, An Khuê vui mừng cầm mảnh giấy nhỏ trên tay, là của Hạnh Tâm.
Mấy năm nay, Đề Hạnh Tâm hầu hết thời gian là trốn trong phòng nghiên cứu ZECe của đại học ZEC. Danh tiếng của ZEC thì khỏi phải bàn rồi, tất cả các ngành học trong trường đều có nơi làm việc sau khi ra trường dành cho các sinh viên ưu tú, lại bảo mật thông tin tuyệt đối. Hạnh Tâm là người dám yêu, dám hận, dám buông bỏ. Sau khi chia tay Di Thiên, cô quyết vào ký túc xá của ZEC để ẩn náu và học tập luôn. Chiếc di động lưu số của người quen bị cô vứt bỏ xuống sông, tuyệt nhiên chấm dứt với những thứ liên quan đến Di Thiên.
Tháng đầu tiên khi chia tay, những hình ảnh và giọng nói của Di Thiên cứ lẩn quẩn trong đầu, nói quên, thật sự không hề dễ, càng muốn quên lại càng khó quên hơn. Sau đó cô vùi đầu vào việc học ở ZEC, tốt nghiệp cô lại tiếp tục học lên thạc sĩ, tham gia nghiên cứu mầm bệnh và ghép hoa. Cuộc sống bận rộn giúp cô mau chóng hòa nhập vào công việc, quên đi những trống trải không thể khỏa lấp ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...