Chuyện của Vũ Triết xảy ra lại là một chuyện tốt, giúp cả nhóm ngày càng thân hơn, mọi người trong nhóm đột nhiên lại coi trọng Di Thiên. Dù Di Thiên không chịu thừa nhận là "bộ năm" mà cả nhóm hay nói, nhưng thái độ thì đã thừa nhận.
---
Hạnh Tâm đang chuyên tâm giải đề, không để ý đến xung quanh, lúc ấy bên ngoài xuất hiện một chàng trai mặc sơ mi trắng có hình thêu đặc thù của trường đại học ZEC và chiếc quần âu làm tôn lên đường cong tuyệt mĩ, gương mặt sắc cạnh, không thể tìm ra một góc chết, tướng mạo bất phàm, khiến các nữ sinh không thể không đưa mắt nhìn, xì xào bàn tán.
Hạnh Tâm cảm nhận không khí quanh mình có vẻ bất thường, ngước lên nhìn về hướng mắt của bọn họ, theo quan sát của Hạnh Tâm, nam nhân này tầm dưới 30 tuổi, vẻ đẹp khó lòng cưỡng lại, dòng chữ nhỏ được ZEC đặc biệt thiết kế riêng rất khó để nhìn ra mặt chữ từ xa nên không thể đoán được thân thế, nhưng một khi đã mặc lên mình chiếc áo đó, chắc chắn là nhân tài của nhân tài.
Thầy giáo đứng lớp cũng là một mỹ nam của trường, nhưng khi đứng cùng nam nhân đó, lại bị lu mờ tức khắc, hai người trao đổi đôi câu, thầy giáo gật đầu bước vào: "Đề Hạnh Tâm, có người tìm". Hạnh Tâm không khỏi kinh ngạc, từ bao giờ mình lại quen biết một người như thế? Đứng dậy đi ra ngoài trước sự ngưỡng mộ của các sắc nữ.
"Anh tìm tôi?" Hạnh Tâm nhất thời không biết phản ứng ra sao, xưng hô thế nào, nghi hoặc anh ta tìm lộn người.
"Đúng vậy" anh ta nhếch môi cười, nụ cười tan chảy biết bao trái tim phụ nữ, huống gì chỉ là những nữ sinh còn chưa ra ngoài xã hội, có phải anh là sứ giả đến để lấy đi trái tim của con người bằng cách thức ngọt ngào này?! Anh ta lại lên tiếng "Tôi là Kha Vệ, xin hỏi dạo trước cô có đến trường đại học ZEC không?"
Hạnh Tâm tròn mắt nhìn anh ta, đúng là có đến "C...có"
"Vậy cái này cô có đánh rơi?!" Kha Vệ đưa ra một cái ví nhỏ được làm thủ công, Hạnh Tâm nhận ra được cái ví đó là của mình, bên trong chỉ có một số thẻ tín dụng, và một thẻ sinh viên của Học viện, ngoài ra không có gì.
"Đúng là có đánh rơi, nhưng sao anh biết là của tôi?"
Bằng một giọng rất ấm, anh trả lời "Bên trong có thẻ sinh viên" rồi anh cao giọng "Cái ví đó là do tôi tặng một cô gái, cô ấy từng nói với tôi rằng, "Piano thật khó, em không muốn học, em ghét học đàn, ghét học các loại nhạc cụ"" ánh mắt của anh có phần tinh nghịch, hai tay chắp ra sau.
Tim Hạnh Tâm đột nhiên đập liên hồi, cô cố nhớ lại chuyện đã qua, dường như đã quên sạch sành sanh gương mặt người ấy, chỉ nhớ được từng có người anh trai tốt bụng luôn động viên cô ở những buổi học đàn piano đầu tiên. Hạnh Tâm vui mừng "Anh là người đó?"
Kha Vệ gật đầu, khóe mắt cong lên vì cười, nụ cười rất đẹp, rất hút hồn "Thật không ngờ cô bé nói với anh, rất ghét học nhạc cụ ngày nào, bây giờ lại là sinh viên khoa nghệ thuật trình diễn, chẳng phải nằm trong lĩnh vực biểu diễn nhạc cụ sao?"
Hạnh Tâm chỉ biết cười trừ, không thể nói là vì Thế Di Thiên nên mới học nhạc cụ, cũng vì Thế Di Thiên nên mới trở thành sinh viên khoa nhạc này, tất cả những nổ lực của bản thân đều là vì Thế Di Thiên, và tự nhiên mà yêu thích các loại nhạc cụ, từ bao giờ cũng không hay, cũng giống như yêu thích Di Thiên mà không hề có lí do.
"Vào học đi, chúng ta gặp sau" Kha Vệ ôn nhu nói.
Hạnh Tâm gật đầu, bước vào phòng học liền nhận được các ánh mắt ganh tỵ, ngưỡng mộ nhưng đa phần là không có thiện ý. Di Thiên khoanh tay nhìn thẳng người Hạnh Tâm, ánh mắt vẫn rất lãnh đạm, không hề đoán được ý nghĩ của cậu.
Di động bắt đầu rung lên liên hồi, không phải bàn, chắc chắn là tin nhắn nhóm. Vũ Triết và Lục Hy bắt đầu mổ xẻ, gửi một bức ảnh đã chụp lại, thông báo cho An Khuê đang bên khu M không biết chuyện cũng đã trở nên hóng chuyện.
[Hạnh Tâm, là ai đấy?] An Khuê còn chèn cái icon hai mắt trái tim, có thể khiến cô nàng điểm tĩnh này tò mò quả thật là chuyện lạ hệ trọng.
[Vậy mà nói cậu theo đuổi Di Thiên, chuyện là sao?] Lục Hy vẫn còn nhớ đến câu nói hôm trước của cô.
[Anh chàng đấy có vẻ trưởng thành và hơn hẳn Thánh tăng Di Thiên, nhưng tôi ủng hộ vị Thánh tăng của chúng ta] Vũ Triết sau chuyện vừa rồi hình như đã tăng thiện cảm dành cho Di Thiên.
[Tôi ủng hộ người cao tuổi -.-] An Khuê vẫn trung thành với khẩu vị của cô ấy.
[Hạnh Tâm, khai mau, anh ta là ai?]
[Nói xem anh ta là người như thế nào]
Điện thoại rung liên hồi, Hạnh Tâm trợn mắt nhìn thấy ảnh đại diện của Di Thiên, đã xem?! Di Thiên rất hiếm hoi khi xuất hiện, bây giờ cũng hóng chuyện sao? Hạnh Tâm nuốt nước bọt, muốn xem phản ứng của Di Thiên thế nào, cô trả lời lại [Anh ấy là Kha Vệ, người quen cũ, cũng được 6 hay 7 năm về trước gì đó]
[Quen như thế nào? Tại sao người ta lại đến đây tìm?]
[Chắc chắn có tình ý!]
Hạnh Tâm vẫn thấy ảnh đại diện của ai kia nhảy xuống từng tin [Chuyện cũng không có gì, các cậu đừng náo loạn]
[Kha Vệ chưa tròn 28 tuổi, là Giáo sư Kinh tế, là CEO của ba công ty lớn, là Giảng viên đại học ZEC danh giá của nước, là con trai của Kha Trung tướng, có anh trai tên là Kha Lý (1), là Giáo sư kinh tế kiêm CEO của tập đoàn Thiên Cửu, nổi danh trong giới kinh doanh, em gái anh ta là Bác sĩ nội khoa. Kha gia lại vừa kết giao với Lưu gia có danh tiếng trong ngành y, nếu đem tiểu sử viết ra giấy thật chi tiết cũng mất một ngày, cậu nói xem, cậu sao lại quen được với anh ta?] một tin dài ngoằn của người được đặt biệt hiệu là "Thánh tăng" gửi đến.
Hạnh Tâm thậm chí còn không biết những thông tin đó, làm sao cô trả lời được câu hỏi này chứ? Lục Hy thán phục [Ai zô, có thật là vậy không? Nhân vật lớn trong các nhân vật lớn của giới tri thức đây sao?]
[Di Thiên tìm hiểu kỹ như vậy, có phải đã xem người ta là tình địch từ trước rồi không?] Vũ Triết kèm icon cười đểu.
[Ba tôi có giao thiệp với Lưu gia, Lưu gia đời đời con cháu đều là Giáo sư, Tiến sĩ, Bác sĩ, hiện tại Viện trưởng Lưu có hai người con trai song sinh rất rất ưu tú là Lưu Khải Minh và Lưu Khải Uy, tiếc là cả hai đều yêu người cùng giới, cái người tên Kha Lý, anh trai của Kha Vệ vừa kết hôn với Lưu Khải Minh đó, Lưu Khải Uy lại kết hôn với Bối Lạc - bạn của Kha Lý, gia thế của Bối gia thì khỏi phải bàn rồi. Tính ra người có quyền, có tiền, có tài lại có sắc đều hội tụ về một nhà đó rồi] An Khuê phấn khích kể.
[A... Vậy không được, liệu Kha Vệ có như anh trai cậu ta không? Hạnh Tâm không được có tình cảm với anh ta] Vũ Triết lo lắng.
[Hạnh Tâm sẽ là bóng hồng duy nhất của gia đình đó ư ~~]
Hạnh Tâm thấy bọn họ đã đi quá xa nên nhắc nhở [Đừng suy diễn lung tung, tôi và anh ta không phải là quan hệ đó]
Thầy giáo bước xuống dãy bàn của Hạnh Tâm, ho nhẹ một tiếng rồi gõ gõ lên bàn của Hạnh Tâm và Di Thiên "Hai em không muốn lên lớp có thể nói, tôi không hề khó khăn, mau đi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến lớp" giọng nói rõ là trầm ấm đến lạ, nhưng lời nói ra nghe như sấm rền vang tai, chẳng phải là đang đuổi sao?
Hạnh Tâm ấm ức, rõ là hai tên kia nhắn còn nhiều hơn, tại sao không bị phát hiện, đứng lên bước ra ngoài cùng Di Thiên. Bước đi của cậu mới khoan thai làm sao, đột nhiên Hạnh Tâm lên tiếng "Cậu thấy Kha Vệ, anh ấy thế nào?"
Di Thiên liếc nhìn Hạnh Tâm, tiến lên từng bước về phía Hạnh Tâm khiến cô thụt lùi lại, lùi một bước, cậu tiến một bước, đến khi đụng tường, cô giật mình nhắm mắt lại, Di Thiên đưa mặt lại gần trong gang tấc, hơi thở mát mẻ phà vào mặt cô khiến tim cô đập loạn lên, cậu dừng lại, đưa miệng đến bên tai Hạnh Tâm, nhả ra một câu "Đối tượng của tôi không phải người cùng giới" dứt lời liền quay người bước đi. Hạnh Tâm hoàn hồn mở mắt ra, thở phào lấy lại bình tĩnh, đuổi theo cậu.
"Ý tôi là cậu thấy tôi với anh ấy có khả năng không?" Hạnh Tâm dùng chiêu khích tướng để thăm dò, vì Di Thiên sẽ luôn trả lời thật, cô muốn xem cậu phản ứng như thế nào.
"Không"
"Tại sao?" Hạnh Tâm ôm niềm hi vọng là cậu sẽ ghen, nhảy lên trước mặt Di Thiên tươi cười hỏi.
"Anh ta xuất chúng như vậy, cậu ở bên cạnh sẽ giống như quan hệ giữa tì nữ và Vua" Di Thiên trả lời không chút lưu tình.
"Vậy... Giữa cậu và tôi?"
Di Thiên im lặng, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn Hạnh Tâm, một lúc sau lên tiếng trong sự chờ đợi của cô "Giống như Hoàng tử và nô tì"
Nhìn sắc mặt không hề dao động này của cậu, Hạnh Tâm tức không thốt lên lời.
Tại sao cậu lại đáng ghét như vậy cơ chứ, nhưng sao tôi lại yêu cái sự đáng ghét ấy, yêu thích cái cách nói chuyện của cậu đến vậy?!
Di Thiên, tôi thích cậu, rất thích cậu!!! Nhưng tôi không dám nói, tôi sợ, sợ cậu sẽ lại tránh tôi như những năm trung học, lại sợ, sợ cậu nói, người cậu thích không phải là tôi. Vì tôi biết, quan hệ của hai gia đình chúng ta tốt như vậy, nếu cậu thích tôi, chắc chắn không đợi tôi phải nói ra, mà cậu sẽ chủ động, có đúng không?!
(1): Các nhân vật Kha Lý, Lưu Khải Minh, Lưu Khải Uy, Bối Lạc được nhắc đến nằm trong bộ truyện đam mỹ do An Ni viết có tựa là "Tổng tài mặt dày gặp Giáo sư lưu manh" nha, chuyện tình cũng nghiệt ngã lắm (còn trong bộ này thì chỉ có Kha Vệ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...