Edit: H.
Hắn biết rõ bản thân mình ở trong mắt người khác là như thế nào, không chỉ có gia thế nghèo khó, diện mạo cũng là xấu xí đáng sợ.
Từ nhỏ đã nhận hết bắt nạt chế nhạo, tính cách cũng dần dần trở nên yếu đuối lại nhát gan.
Cả đời này hắn không hy vọng có người thật lòng mà yêu hắn, chỉ biết một bên trả giá, chung quy không hiểu được như thế chỉ tự làm mình đau khổ.
Trước kia là đối tốt với đệ đệ, sau khi đệ đệ đi rồi lại đào tim đào phổi đối tốt với Phan Kim Liên, không cần nàng ngay lập tức có thể yêu hắn, chỉ cần một ngày nào đó nàng có thể thật sự yêu hắn, chỉ một chút có hắn trong tim cũng được rồi.
Nhưng lần trước bị Phan Kim Liên phản bội đích xác làm hắn cực kì thống khổ, thật cẩn thận mà phong bế bản thân, cũng không dám tin tưởng ai thêm lần nào nữa.
Thế nhưng ôm ấp ấm áp của người bên cạnh lại khơi gợi khát vọng được yêu thương của hắn, Võ Đại Lang chợt nhớ lại buổi tối ngày ấy, dưới ánh nền mờ nhạt mà nghe được lời thổ lộ của Tây Môn Khánh.
Hắn mờ mịt lại mông lung, là thật vậy chăng? Tại sao người như vậy lại thích mình? Bản thân mình còn có thể tin tưởng người khác được không?
Nhưng hắn vốn là người thô thiển, nơi nào nghĩ ra được nguyên nhân, hàng năm sống trong áp bức đã sớm hình thành tính cách nhẫn nhịn chịu đựng, phía trước nhất thời mất khống chế cũng là do giận dữ công tâm, vô thức mà bùng nổ, bây gioè nếu không tránh thoát được gồm xiềng của người trước mắt này cũng không có biện pháp.
Lúc Tây Môn Khánh tỉnh lại trời đã tối mịt, cảm nhận được thân thể ấm áp trong lòng ngực, khoé miệng không nhịn được mà hơi hơi nhấc lên.
Y cúi đầu, đối diện với đôi mắt của Võ Đại Pamg, không hề suy nghĩ mà nhẹ nhàng hôn hôn lên đôi mắt hắn.
Càng đến gần lại càng muốn nhiều hơn, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hận không thể lột da rút xương mà ăn luôn hắn, làm hắn không có biện pháp rời khỏi mình.
Đầu lưỡi y du tẩu xuống môi Võ Đại Lang, không ngừng ở bên trong khoang miệng hắn liếm láp, liếm hết nước bọt trong miệng hắn mà vẫn chưa đã thèm, thẳng đến khi cảm thấy người trong lòng ngực hít thở không thông mới lưu luyến buông ra.
Nhìn Võ Đại Lang nằm dưới thân vì hôn môi mà sắc mặt ửng hồng, cơn tức giận của Tây Môn Khánh bởi vì hắn chạy trốn đã sớm không còn sót lại gì, chỉ nghĩ làm sao để Võ Đại Lang có thể tiếp thu mình.
Y hơi động đậy một chút, dựa lưng trên gối mềm phía sau, đem Võ Đại Lang gắt gao ôm vào trong lồng ngực.
Cúi đầu ôn nhu hôn hôn gương mặt hắn, nhưng lại trầm mặc thật lâu, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Võ Đại Lamg liếc mắt nhìn người đang ôm lấy mình, trong phòng có chút tối tăm, nhìn không rõ được sắc mặt của y như thế nào, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Này, ngươi...!Tại sao ngươi lại muốn tìm ta trở về?"
Tây Môn Khánh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ giọng cười một chút, y cúi đầu cọ cọ cổ Võ Đại Lang, thanh âm trầm thấp nói: "A Lang của ta, ngày ấy chẳng lẽ ta nói nhiều như vậy ngươi chỉ xem như vui đùa hay sao?"
Võ Đại Lang bị y đối đãi ôn nhu như vậy, mặt không tự giác mà đỏ bừng: "Thì...!Đó là..." Hắn ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Tây Môn Khánh nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn.
"A Lang, ta biết bây giờ ngươi vẫn chưa tin được ta.
Ta...!Đó, ta xác thật rằng sinh hoạt lúc trước của ta vừa hoang đường lại bẩn thỉu, nhưng ta thề với trời, ta đối với ngươi là thật lòng thật dạ! Kỳ thật lúc biết bản thân thích ngươi, ngay cả ta cũng không thể tin tưởng được."
"Ngươi..."
"A Lang, chờ một chút, để cho ta nói xong đã."
Tây Môn Khánh hơi dừng một chút, đôi mắt như đáy hồ sâu thẳm nhìn thẳng vào Võ Đại Lang, tiếp tục nói: "Ngày trước bên cạnh ta lúc nào chẳng có oanh oanh yến yến, mỹ nữ nối đuôi hầu hạ, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ.
Thẳng đến lúc ta gặp ngươi, ta mới có thể xem như bắt đầu một cuộc sống mới.
Có thể ngươi không biết, kỳ thật mỗi ngày ta đều cố ý vô tình mà đi ngang qua thành đông chỉ để nhìn thấy ngươi.
Cũng không biết từ khi, có thể là lâu lắm nhưng ta chưa kịp nhận ra, thì ngươi đã tiến vào trong lòng ta mất rồi.
Lúc ấy chỉ biết nếu như mỗi ngày không gặp được ngươi, tim ta lại khó chịu đến phát đau."
"A Lang, ngươi có thể cho ta một cơ hội được không, ta nhất định sẽ chứng mình cho ngươi thấy ta đối với ngươi là nghiêm túc!"
Tây Môn Khánh vội vàng nói, đôi tay ôm lấy Võ Đại Lang cũng vô thức mà buộc chặt.
"Ta...!Ta không biết."
Võ Đại Lang cúi đầu, đỏ mặt lắc lắc.
Tình yêu nóng rực trong mắt Tây Môn Khánh như sắp hoà tan hắn, hắn không biết nên đối mặt với y như thế nào nữa.
Tây Môn Khánh mỉm cười, nhìn Võ Đại Lang cơ hồ đã đem đầu vùi vào trong chăn, duỗi tay vớt hắn ra ngoài ôm lấy.
"Nương tử, nếu ngươi nói như vậy rồi thì ta coi như ngươi đã đồng ý.
Cho ta ba tháng, trong vòng ba tháng ta sẽ chứng minh cho ngươi ta là thật lòng."
"Ai là nương tử của ngươi! Lão tử không phải!" Võ Đại Lang nghe thấy xưng hô xấu hổ như vậy, mặt hồng như muốn nhỏ ra máu, thẹn quá thành giận gào lên.
"Được được được, giờ không nói thì sau này cũng nói thôi.
Nương tử, chúng ta có phải đã quên cái gì đó không?"
Một đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, Tây Môn Khánh nhìn về phía Võ Đại Lang, mỉm cười quyến rũ.
Võ Đại Lang muốn nói gì đó, thấy y như vậy lập tức cứng họng, chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn.
Tây Môn Khánh nhịn cười, đôi tay chậm rãi cởi ra quần áo của người trong lòng, đảo mình một cái đã đè Võ Đại Lang ở dưới thân, môi lưỡi tận tình ở trên người hắn du tẩu.
Tây Môn Khánh chỉ cảm thấy hôn môi thôi mà dương v*t y đã cứng rắn như sắt, cơ hồ đã vận sức chờ phát động, cầm thương cầm súng mà muốn xông pha ra trận rồi.
Đang lúc muốn kéo quần Võ Đại Lang xuống, trong hoàn cảnh tình nồng ý mật, ái muội dính nhớp, đột nhiên nghe bụng hắn không hề ngại ngùng mà phát ra tiếng "Lộc cộc".
Võ Đại Lang nghe thấy âm thanh như thế, hận không thể đào hố mà chui xuống.
"Là ta không tốt, thiếu chút nữa đã quên nương tử thân thể suy yếu, lại là cả ngày chưa ăn cơm.
Để ta gọi người mang ít thức ăn vào."
Tây Môn Khánh yêu thương vuốt ve khuôn mặt của người dưới thân, bản thân nhịn xuống dục vọng mãnh liệt đang không ngừng kêu gào, sửa sang lại xiêm y đi ra ngoài.
Võ Đại Lang nằm trên giường, gương mặt hồng thấu, thân thể bởi vì có kinh nghiệm với khoái cảm cực độ đêm đó mà đã sớm nảy lên phản ứng, nghĩ lại ấy vậy mà trong lòng cũng có chút chờ mong.
Người vốn là quá mức tốt đẹp, quá mức ôn nhu, làm người ta không thể không luân hãm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...