Tây Khê Tạp Trở - Tầng thứ tư biến mất
cây Hông
"Anh ngủ chưa?" Đinh Thần trằn trọc, mãi vẫn chưa ngủ được. Chiếc giường gỗ nhỏ cũ kỹ theo động tác của hắn phát ra tiếng ồn kẽo kẹt, trong màn đêm yên tĩnh bị phóng đại mấy lần.
"Chưa đâu. Tại thằng nhóc cậu ầm ĩ đó." Hồ Phàm nghe tiếng Đinh Thần đứng dậy, sau đó phát ra tiếng uống nước ừng ực, có chút tức giận đem đầu dí vào dưới gối.
Hai người là đồng sự cùng đơn vị, cùng nhau ở trong tòa nhà nhỏ đơn vị phân phối.
Bất kể là ký túc xá của đơn vị hay ký túc xá của nhân viên, đều đã lâu năm, mặc dù đã tu sửa, nhưng điều kiện vẫn không thể tốt được. Mượn tấm ván giường gỗ nhỏ này mà nói, tựa hồ tùy thời đều có thể rơi rụng, khiến cho Đinh Thần ngủ phía trên thời thời khắc khắc đều lo lắng chờ đợi.
Khu này là nhà xưởng cũ đã xây hồi thập niên bảy mươi, ban đầu là doanh nghiệp nhà nước, sau lại cải cách và mở cửa, tháo xuống một đám công xưởng, mà xưởng này vừa vặn nằm trong đó, nhưng phòng ốc vẫn chưa bị phá hủy, sửa sang trang hoàng lại cho bên ngoài thuê.
Ông chủ của bọn Đinh Thần vừa vặn nhìn trúng chỗ thuê nhà giá hời này, còn có sẵn nhân viên ký túc xá, liền cho thuê lại.
Đinh Thần và Hồ Phàm được phân đến căn phòng bên góc tầng cao nhất lầu ba, ngoài cửa sổ có một cây hông già, phong cảnh coi như tạm được.
Khu công nghiệp này năm ở vùng ven thành thị, đến tối đặc biệt an tĩnh, tựa như hiện tại, tiếng nói chuyện của hai người bọn họ có lẽ mọi người bên cạnh và dưới lầu đều có thể nghe thấy.
"Anh có nghe thấy thanh âm gì không?"
"Có chứ! Từ giường cậu vọng lại."
"Không phải." Đinh Thần tận lực đè thấp giọng, "Tôi là nói có nghe thanh âm vật gì đang lăn không?"
"Vật gì vậy?"
"Hình như là thanh âm viên bi trẻ con chơi rơi trên mặt đất, sau đó nảy lên, lăn đi."
Hồ Phàm bị hắn quấy nhiễu đến hết cả buồn ngủ, dứt khoát mở gối ra, bắt đầu cùng hắn nói chuyện. "Có thể là con trai của nhà lão Hoàng cách vách không?"
"Không đâu, đã mười hai giờ rồi, nhà ông ấy trước nay luôn ngủ sớm nhất. Tôi nghe thanh âm này như từ trên nóc truyền đến đó."
"Chắc là phía trên có mèo."
"Không phải mèo bước đi không có tiếng động sao."
"Hay là chuột."
"Không bò được lên đó đâu. Nhưng thật sự nghe như là viên bi rơi trên mặt đất phát ra âm thanh mà, khi còn bé hay chơi cái này, chắc anh cũng biết mà. Anh không nghe thấy thật sao?"
"Không nha. Nghe thấy tiếng động từ giường của cậu thôi. Cậu biết tôi nhát gan cố ý dọa tôi đúng không!"
"Đến đây đi, cùng ngủ với tôi sẽ không sợ nữa." Đinh Thần vỗ vỗ tấm ván gỗ, phát thanh âm bang bang bang.
"Bớt buồn nôn đi. Tôi muốn ngủ, đừng phiền nữa."
"Ờ."
Đinh Thần ngoáy ngoáy lỗ tai không nhắc lại nữa. Nằm trên giường nỗ lực mở to hai mắt, nhưng đập vào mắt chính là hắc ám. Chẳng biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, thanh âm viên bi rơi trên mặt đất lại vang lên, vô cùng rõ ràng. Hắn giật cả mình, buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, nhưng lại phát hiện thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích được tí nào, hơi lạnh vù vù bốc lên. Mặc dù nhìn không thấy, nhưng da gà trên người khẳng định đều đã nổi lên.
Hắn có thể chắc chắn thanh âm kia là truyền đến từ mái nhà.
Ban đêm an tĩnh như vậy, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không có.
Lại một tiếng...
Viên bi nọ chuyển động phát ra tiếng lộc cộc liên tiếp, sau đó lăn đến ngay phía trên hắn, dừng lại, hoặc nói là, biến mất...
Đinh Thần tin chắc lỗ tai mình không có vấn đề. Hiện tại hắn càng thêm khẳng định thanh âm kia là từ phía trên truyền đến.
Thanh âm biến mất, hắn phát hiện mình có thể động đậy rồi, nhìn đồng hồ, hơn 2 giờ đêm.
Vừa rồi cùng Hồ Phàm nói chuyện chỉ mới 12 giờ, sao đột nhiên thoáng cái đã 2 giờ rồi?
Đinh Thần không tin lại lấy điện thoại di động ra xem giờ, cũng là hơn 2 giờ...
Hôm nay là 14 tháng 7 âm lịch, Đinh Thần mất ngủ. Không thể làm gì khác hơn là đeo MP3 vào, nhờ âm nhạc xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
...
Ngày thứ hai, Đinh Thần căng đôi mắt gấu trúc đi làm, bị các đồng sự chê cười một phen.
Hồ Phàm coi như có lương tâm, cầm trái dưa leo đưa cho hắn.
"Cho tôi thứ này để làm chi?"
Hồ Phàm cười cười, làm một động tác lấy dao cắt đồ, "Cắt thành lát, đắp xung quanh mắt, nghe nói có thể xóa quầng thâm mắt."
"Ai nói cho anh biết vậy?"
"Trương tiểu thư của phòng nhân sự. Người ta hình như rất quan tâm tới cậu nha."
"Dẹp mẹ cái dưa leo này đi!" Đinh Thần vứt dưa leo lại cho y, "Tôi ngủ một giấc thì OK rồi!"
"Nhưng nhìn thần sắc cậu thật sự không tốt lắm!" Nào ngờ Hồ Phàm dứt khoát, răng rắc một ngụm trực tiếp bỏ dưa leo vào miệng nhai.
"Anh nói xem phòng ốc cũ kỹ này, có thể sinh ra thứ gì đó không sạch sẽ không?"
"Cậu đọc truyện ma nhiều quá đó!"
"Anh nói xem tôi có nên đến chùa xin một lá bùa bình an về không?"
"Hứ! Tôi với cậu ở cùng một chỗ không phải tôi vẫn hoàn hảo sao."
"Khi tôi còn nhỏ bà nội đưa tôi đến thầy tướng số, thầy tướng số nói bát tự tôi nhỏ, cho nên tôi nghĩ..." (Tiêu: bát tự nhỏ dễ nhìn thấy quỷ hay nhìn thấy thứ gì đó của hai giới âm dương)
Hồ Phàm cắt ngang hắn, "Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Đều là người hiện đại cả còn tin thứ này, tôi thấy cậu vẫn nên đi ngủ một giấc thôi! Đúng rồi, hôm nay sinh nhật trưởng phòng, buổi tối mời chúng ta tham gia party của ông ấy."
Đinh Thần cau mày gật đầu.
Trưởng phòng đến từ Đài Loan, hàng năm đều thích đem sinh nhật mình như yến hội làm đến vô cùng long trọng, có lẽ mọi người bên đó đều như thế.
Đinh Thần và Hồ Phàm đều là nhân viên mới tới năm nay, cho nên cảm thấy khá mới mẻ. Hơn nữa bình thường trưởng phòng cũng rất tốt, tiệc sinh nhật này nhất định phải đến.
Tiệc sinh nhật, đơn giản cứ như cũ đi ăn uống rượu hát karaoke, ầm ĩ đến gần 12 giờ tối mới chấm dứt. Trong lòng Đinh Thần có quỷ, cho nên càng mạnh dạn thỏa thích uống rượu. Hắn biết tửu lượng của Hồ Phàm không tốt, nên cố tình giúp y chắn rượu, rượu trút gấp đôi, cho dù bình thường uống rất tốt hắn cũng bị mọi người chuốc đến say bí tỉ.
Nhưng chỉ khổ cho Hồ Phàm. Đinh Thần một khi say, tựa như con bạch tuộc mềm nhũn nằm sấp trên người y, y phải mất thật lớn khí lực mới đem được người lôi về ký túc xá tập thể.
Đêm nay so với hôm trước tốt hơn nhiều, có ánh trăng, đáng tiếc là trăng mờ, cho nên vẫn không chiếu rõ được đường đi.
Hồ Phàm chợt nhớ tới người xưa thường nói buổi tối có trăng mờ dễ gặp quỷ, bất giác nắm thật chặt lấy Đinh Thần đang bị y nửa kéo nửa đỡ. "Aiz. Cậu hay thật, uống say khướt. Ai bảo cậu làm người tốt làm chi!"
Đinh Thần bị y ghì đến đau đớn, rầm rì tỏ vẻ kháng nghị.
Hồ Phàm nhìn cầu thang trước mắt hít sâu một hơi, y cũng không phải popeye gì gì đó (Tiêu: đây là nhân vật hoạt hình, chàng thủy thủ mỗi lần ăn rau chân vịt xong cơ bắp sẽ nổi cuồn cuộn), sức lực có hạn, bò lên ba tầng, không sụm mới lại, nhưng không tiện để người trong lòng này nằm bên ngoài, đành phải liều mạng xốc người này hướng lên trên.
Người dùng chút lực quá độ đầu sẽ dễ phình to, Hồ Phàm cũng không đếm tới cùng đã đến lầu mấy, dù sao cũng là tầng cao nhất, hết cầu thang sẽ đến tầng của bọn họ, cho nên chỉ cắm đầu bò lên.
Vất vả bò xong cả cầu thang, đếm tới cửa gian phòng mình ở, Hồ Phàm đặt mông ngã ngồi trên hành lang, từng ngụm từng ngụm hít thở. Đinh Thần chết tiệt, thật là nặng mà!
Hồ Phàm ngồi dưới đất xuyên thấu qua tàng cây hông già thoáng nhìn ánh trăng trên trời đang trốn sau đám mấy kia, đột nhiên cảm thấy cây hồng già này tựa hồ thấp đi một đoạn.
Song y cũng không để ý lắm, rã rời tựa trên cửa, nâng Đinh Thần dậy tựa vào trên chân mình, chuẩn bị chờ hồi phục khí lực tiếp tục mở cửa. Nhưng chưa dựa được bao lâu, trục cửa han gỉ phát ra một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa tự mở ra...
Phản ứng đầu tiên của Hồ Phàm chính là gặp trộm rồi!
Tựa hồ thoắt cái đã lấy lại sức, nhảy bật lên. Đầu Đinh Thần mất đi chỗ dựa, đập vào mặt đất phát ra một tiếng cốp trầm đục.
Hồ Phàm lại nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn Đinh Thần, phát hiện hắn còn chưa tỉnh, có chút chột dạ xoa xoa đầu cho hắn, sau đó tiếp tục đứng dậy nhìn vào trong phòng.
Vừa nhìn một cái hiển nhiên là bị dọa giật nảy mình!
Đây không phải phòng của bọn họ! Đèn bên trong rất tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ bày trí cơ bản, hoàn toàn là gia cụ đầu thập niên 80, bàn vuông dựa sát tường, phía trên đặt một máy thu thanh vỏ màu xám bạc cực lớn, dây ăng ten chỉ còn nửa cái, hiển nhiên đã bị đứt đoạn. Trên bàn còn có một ít thức ăn thừa, không tính là thịnh soạn.
Trên cạnh cửa là một bếp than, ngày nay trong thành phố rất hiếm thấy được.
Lại nhìn hướng vào trong là một cái giường xếp lò xo, phía trên một nữ nhân mặc quần áo lao động đang ngồi, nàng ngồi nghiêng một bên, tóc rối tung xõa xuống vừa vặn che khuất sườn mặt nàng.
Nữ nhân tựa hồ chú ý tới tầm mắt của y, đứng lên, đi về hướng y bên này. Kỳ thật không thể gọi là đi, bởi vì Hồ Phàm còn chưa nhìn rõ người phụ nữ kia đi như thế nào, nàng đã tới trước mặt y.
Tóc rối tung xõa xuống vừa vặn che cả khuôn mặt, xuyên thấu qua sợi tóc, có thể nhìn thấy khuôn mặt bị phá hủy nọ.
Hồ Phàm bị dọa đến lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn không quên kéo Đinh Thần một bên dậy, gắt gao bảo vệ.
Nữ nhân thoáng nở nụ cười, nụ cười này vốn thật sự khiến người ta sợ hãi, nhưng trái lại làm cho Hồ Phàm cảm thấy an lòng một chút.
"Rất xấu có đúng không?" Thanh âm của nữ nhân rất khàn, nghe hư vô mờ mịt, rồi lại quẩn quanh trong ốc tai.
Hồ Phàm làm sao có thể nói ra được, y hiện tại ngay cả khí lực để động một tí cũng không còn, đem Đinh Thần trong lòng làm rơm cứu mạng mà chặt chẽ ôm lấy.
Tầm mắt nữ nhân lướt qua Hồ Phàm, nhìn Đinh Thần bị y ôm, ôn nhu lạ thường. "Hai năm trước nơi này bùng lên một trận hỏa hoạn, tôi đã bị thiêu sống."
Hồ Phàm lại một lần nữa nhìn về phía căn phòng kia, tưởng tượng thấy tình cảnh ngay lúc đó.
"Đúng vậy, ngay trong phòng này. Cho nên tôi đã chết. Cậu vốn không nên nhìn thấy tôi."
Hồ Phàm ngừng lại, rồi cả người liền run rẩy.
"Đừng sợ, tôi không đến hại cậu. Là một người mẹ, tôi chỉ muốn nhìn lại đứa con của mình một chút."
Hồ Phàm nhìn người trong ngực mình, rồi lại nhìn nữ nhân.
Nữ nhân hướng y khẽ gật đầu, "Đứa con của tôi, khi đó mới năm tuổi, nó thích nhất là chơi bi trong phòng." Trong lời của nàng mang theo ý cười, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Thần, chậm rãi vươn tay ra, tựa hồ muốn đụng vào Đinh Thần.
Hồ Phàm chẳng biết lấy đâu ra khí lực, ôm Đinh Thần lách một cái, né qua. Trong lòng run sợ nhìn về phía nữ nhân, đã thấy nàng mở ra bàn tay bị phỏng nặng, bên trong lẳng lặng nằm một viên bi thủy tinh.
"Tôi đã nhìn thấy nó rồi, thật vui khi nó có được người bạn như cậu. Chấp niệm đã tiêu tan, duyên nợ với kiếp này đã hết, tôi cũng nên đi rồi..."
Bà vừa dứt lời, đột nhiên tóc không gió mà tự lay động, tung bay về phía sau, khuôn mặt bị tan chảy nọ hoàn toàn lộ ra trước mặt Hồ Phàm, tựa hồ còn có thể nghe thấy một cỗ mùi hồ cháy.
... Tiếng rít thảm...
Bản thân Hồ Phàm lá gan nhỏ, có thể kiên trì lâu thế đã là cực hạn, còn phải chịu kích thích như vậy. Rất không tiền đồ mà đảo trắng hai mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chờ y mở mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm ngày kế, thái dương treo trên cao. Mà y thì đang an an ổn ổn nằm trên giường của mình.
Đinh Thần tựa bên cửa sổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, từ trong túi lục lọi một trận, lấy ra bật lửa, lại không cẩn thận mang ra một thứ khác.
Hồ Phàm thấy rõ ràng, đó là một viên bi thủy tinh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khúc xạ ra quang mang rực rỡ.
Lời cuối sách:
Hồ Phàm đem chuyện gặp quỷ vào tối tết Trung Nguyên (rằm tháng bảy Âm lịch) nói cho Đinh Thần, nhưng Đinh Thần cũng không nhớ kỹ lắm chuyện về mẹ mình, đại khái vì khi đó còn quá nhỏ.
Sau lại tìm tòi tra cứu rất nhiều tư liệu, mới xác nhận hai mươi năm trước, nơi này từng phát sinh một trận hỏa hoạn, một nam một nữ chết cháy. Hai người đều là công nhân xí nghiệp nhà nước, trong đó người đàn ông kia bởi vì nghe nói đơn vị sắp đóng cửa, gã bị mất công việc làm ổn định, nhất thời không cách nào tiếp nhận, vì vậy phóng hỏa tự sát, chẳng ngờ, còn liên lụy đến người khác.
Mấy ngày trước khi phát sinh hỏa hoạn, Đinh Thần vừa vặn được cha mang theo về quê trồng trọt, cho nên mới tránh được một kiếp. Mà cậu khi đó tuổi còn quá nhỏ, sau một thời gian, đối với người mẹ bị chết trong hỏa hoạn cũng không còn khắc sâu ấn tượng nữa.
Ký túc xá công nhân viên vốn có bốn tầng, tầng thứ tư chính là tầng bị phá hủy trong vụ hỏa hoạn kia...
Về phần loại tình huống trong cố sự này, hẳn chính là quỷ gõ tường mà người ta thường nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...