Bọn họ đến Hiên Viên thành được nửa tháng, phát hiện muốn lấy được phương pháp chế tạo tơ lụa thật khó như lên trời. Hải Đường nghĩ ra nột phương pháp đơn giản, thừa dịp phủ đệ của Hiên Viên Khiếu muốn mua người vào phủ, nàng dùng tiền mua chuộc một đôi vợ chồng trẻ, lôi kéo Hải Đồng cùng mạo danh thay thế chuẩn bị trà trộn vào.
Hôm nay chính là ngày Hiên Viên phủ chọn lựa người, vị quan chấp hành chọn lựa thái độ rất ác liệt, nếu thấy người nào đi quá chậm hắn liền có thể tặng cho một cước.
Tâm tình Hải Đường có chút khẩn trương, nhưng cũng tràn ngập quyết tâm, yên lặng đi theo Hải Đồng bên trong đội ngũ…..
Bọn họ đến Hiên Viên thành được nửa tháng, phát hiện muốn lấy được phương pháp chế tạo tơ lụa thật khó như lên trời. Hải Đường nghĩ ra nột phương pháp đơn giản, thừa dịp phủ đệ của Hiên Viên Khiếu muốn mua người vào phủ, nàng dùng tiền mua chuộc một đôi vợ chồng trẻ, lôi kéo Hải Đồng cùng mạo danh thay thế chuẩn bị trà trộn vào.
Hôm nay chính là ngày Hiên Viên phủ chọn lựa người, vị quan chấp hành chọn lựa thái độ rất ác liệt, nếu thấy người nào đi quá chậm hắn liền có thể tặng cho một cước.
Tâm tình Hải Đường có chút khẩn trương, nhưng cũng tràn ngập quyết tâm, yên lặng đi theo Hải Đồng bên trong đội ngũ.
Chỉ cần chiếm được phương pháp chế tạo tơ lụa, người trong tộc có thể có cuộc sống dư dả, nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận nổi tiếng,không phải lo sợ những ngày tháng lưu lạc nữa, nghĩ đến đây nàng không khỏi cước bộ nhanh hơn.
Hải Đường ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía xa một bức tường vừa cao vừa dày. Đó là một kiến trúc rất lớn của Hiên Viên thành, cũng là nơi ở của người thống lĩnh Hiên Viên.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng vang rất lớn, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người dừng cước bộ quay đầu lại nhìn.
Đi ở phía sau cùng của đội ngũ là một đứa nhỏ, xem ra chỉ khoảng mười tuổi, bởi vì quan chấp hành đá hắn té trúng cọc gỗ treo tơ lụa. Dây thừng bị rớt ra, làm cho tơ lụa rớt xuống ầm ầm toàn bộ lăn xuống dưới, đồng thời đè lên quan chấp hành.
Đứa nhỏ đứng ở một bên, chỉ biết phát run, không biết nên làm gì bây giờ.
“ Cứu người a! Ai mau tới… cứu mạng….” quan chấp hành kêu thê thảm, chỉ còn hai tay lộ ra bên ngoài, cả người toàn bộ bị tơ lụa bao phủ. Những thanh tơ lụa rất mạnh, ép cho hắn đến xương cốt cũng muốn chặt đứt.
Mọi người vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng di chuyển tơ lụa, thật vất vả mới cứu ra được vị quan chấp hành mém nữa bị chôn sống, Hắn sắc mặt xanh xao, toàn thân phát đau nhức.
“ Tên chết tiệt, ngươi đi đường không có mắt sao? Ta nếu không cho ngươi một chút giáo huấn, sau này ngươi vào phủ khẳng định sẽ gây ra nhiều chuyện quấy rối.” Chấp hành quan biểu tình dữ tợn, thở phì phì nhìn đứa nhỏ mà gầm rú, sờ tới eo lưng rút ra mộ cây roi da, hướng đến đứa nhỏ thân hình gầy gộc mà đánh.
Sau một tiếng “ ba”, cùng với tiếng quật roi là tiếng kêu khóc của đứa nhỏ
Hải Đường ánh mắt phát ra hào quang, hai đấm nắm chặt, đầu ngón tay đều đâm vào lòng bàn tay.
“ Bình tĩnh một chút, không cần xúc động.” Hải Đồng thấp giọng nói, biết rõ tính cách của tỷ tỷ mình, liền nhanh chóng nhắc nhở. “ Nhớ rõ, lấy đại cục làm trọng….” Còn chưa nói xong, đứa bé bị quất nhịn không được lai phát ra tiếng kêu khóc kinh thiên động địa, toàn thân Hải Đường cứng ngắc, đảo mắt đã xông ra ngoài.
Hải Đồng thở dài một hơi, căn bản là không trông cậy nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Khi cha mẹ bọn họ sinh ra Hải Đường, ngoài việc cho nàng một dung mạo xinh đẹp bề ngoài, cũng phụ tăng cho nàng một lượng lớn chính nghĩa. Mà độ chính nghĩa này lại dư thừa, nên thường rước lấy không ít chuyện phiền toái, mỗi lần đều là Hải Đồng hỗ trợ thu thập cục diện rối rắm mới có thể giải quyết.
Đi theo phía sau Hải Đường thu thập tàn quộc đã lâu, hắn bắt đầu hoài nghi, đây chính là thiên chức của hắn? chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa mà ông trời sinh ra hắn sao?
Chấp hành quan vẫn cứ giơ cao cây roi, mắt nhìn thấy sẽ tiếp tục đánh xuống, nhóm người trên chợ tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không có một ai dám đứng ra ngăn cản.
Bóng đen chợt lóe, roi lại quăng xuống, đứa bé không ngừng run rẩy.
Đột nhiên, một bóng dáng kiểu nhỏ màu trắng đứng về phía trước đứa bé, đồng thời ném ra một cây gây gỗ, làm cho roi da cuốn vào cây gậy, lệch đi cái quất tàn nhẫn.
“ Nên dừng tay đi, ngươi không biết quất như vậy hắn sẽ rất đau sao?” Hải Đường trong cặp mắt xinh đẹp trong suốt toàn là sự phẫn nộ, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng. Đứa nhỏ tránh trong lòng nàng không ngừng run run, nàng thấy càng thêm đau lòng.
Nàng cho tới bây giờ vẫn không thích loại người cậy quyền mà khi dễ người nhỏ yếu, hiện lại nhìn thấy chấp hành quan quất roi vào đứa con nít, roi kia dường như cũng đang đánh vào trong lòng nàng, nàng làm sao nhịn được?
Trong đám ngươi vang lên một trận hô nhỏ, không dự đoán được sẽ có người dám can đảm ra mặt ngăn cản chấp hành quan hung ác. Làm cho người khác kinh ngạc hơn người có dũng khí như vậy lại là một nữ tử trẻ tuổi có thân hình nhỏ nhắn.
Chấp hành quan đá cây gậy gỗ, nghiến răng nghiến lợi trách móc “ Nữ nhân ngu ngốc này, chẳng lẽ không biết ta là ai sao? Ta muốn làm cái gì, cũng không đến lượt ngươi xen vào.” Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Hải Đường, trước mặt mọi người bị hạ uy cảm thấy thật mất mặt.
Càng mất mặt là, nữ tử trẻ tuổi này cũng là người hôm nay mới mua vào phủ. Còn chưa bước vào cửa lớn đã có người tạo phản, nếu như bị Khiếu vương hoặc là tổng quản biết được, khẳng định sẽ trách hắn làm việc bất lực. Sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, quyết tâm phải giết già làm hầu ( kiểu như thị uy, làm gương cho kẻ khác.)
“ Mặc kệ ngươi là ai, muốn ức hiếp đưa nhỏ như vậy là không được.” Hải Đường nói lại, không chút sợ hãi.
Trong lòng nàng cũng biết chọc giận quan chấp hành là không tốt còn khiến người khác chú ý, nhưng bản tính chính nghĩa của nàng lại không cho phép nàng đứng nhìn đứa nhỏ bị ức hiếp, nên bất chấp lao thân ra cứu đứa nhỏ này.
Hải Đồng lắc đầu, cũng đồng tình với tỷ tỷ, hắn đang dự định sẽ ra tay khi cây roi kia quất xuống, tránh cho tỷ tỷ phải bị thương.
Nhưng đúng lúc này lại gặp chuyện như vậy, khiến cho việc tiếp cận Hiên Viên Khiếu lại càng trở nên khó khăn.
“ Tiện nhân không biết sống chết, nếu không dạy dỗ ngươi, đến khi vào phủ không chừng ngươi còn muốn kiện lên Khiếu Vương.” Quan chấp hành vừa mắng vừa thẳng tay quất xuống, ban đầu là quất thị uy sau nhắm ngay người của Hải Đường mà đánh xuống.
Hải Đường nhắm mắt, cắn chặt răng chuẩn bị đón nhận roi da, nhưng tay vẫn bảo vệ ôm lấy đưa nhỏ kia. Nàng biết khi roi kia vung lên thì không thể tránh được. Nàng cũng có thể xem là có chút khinh công, nhưng vì ôm đứa nhỏ nên không thể chạy được.
Hải Đồng nhíu mắt lại, vừa định ra tay thì có một cục đá ném tới.Hắn vội vàng dừng động tác, vì đã có người nhanh hơn hắn một bước.
Hai đường sáng hiện lên, cây roi da chưa kịp đụng đến Hải Đường đã bị đứt thành hai mảnh. Cây roi da lúc này nhìn như một con rắn chết, mất đi sự oai dũng ban đầu.
Quan chấp hành cực kỳ phẫn nộ, không nghĩ tới có nhiều người chống lại hắn như vậy, ném đi khúc roi còn lại trên tay, quay đầu hét lên điên cuồng.
“ Lại tên nào không biết sống chết muốn quản chuyện của ta? Ta đây là Hiên Viên phủ….” Chưa nói xong, nhìn thấy người nọ hắn cứng họng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bốn phái bỗng nhiên trở nên im lặng đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cảm thấy không đau đớn, Hải Đường cảm thấy có sự khác thường bèn mở một con mắt xác định không có nguy hiểm mới tiếp tục mở thêm con mắt còn lại, nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh.
Sao lại thế này? Mọi người sao cứ như là bị điểm huyệt, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn về đằng kia, còn có chấp hành quan tại sao lại như con chuột nhìn thấy con mèo, run run như đang lạy trên mặt đất.
Nàng nhìn theo hướng mọi người, thấy người đã ra tay cứu nàng.Tầm mắt vừa tiếp xúc với đối phương, trong nháy mắt nàng cũng tựa hồ như nín thở…
Nàng thật sự sai lầm rồi, so sánh con chuột ác độc chưa hẳn phải là gặp mèo đâu?Namnhân cao lớn đứng đằng kia tuyệt đối xứng với mãnh hổ.
Namnhân đó có sức uy hiếp thật lớn, ngồi trên lưng ngựa, con mắt đen thâm sâu nhìn lại đây, thần sắc trầm tĩnh làm cho người khác không đoán được suy nghĩ của hắn. Ngũ quan rõ ràng, làn da ngăm đen, cho dù ánh nắng mặt trời giữa trưa cũng không làm mềm đi ánh mắt lạnh lẽo, làm cho bất kì ai khi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy phát run.
Hắn lúc này bởi vì giận mà làn môi có vẻ tái đi, lại càng tăng thêm tính dọa người.
Hải Đường trong lòng bắt đầu đồng cảm với quan chấp hành. Cũng khó trách thái độ của hắn lúc này, gặp phải một mãnh hổ lẫm lẫm uy phong mãnh liệt như vậy chưa sợ tới mức ngất đi đã là rất khá.
“ Khiếu…Khiếu vương…” Quan chấp hành, âm thanh run run, qùy rạp trên mặt đất, Thời tiết tuy nóng nhưng hắn lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nghe chính miệng quan chấp hành phát ra lời xưng hô dọa người như vậy, khiến cho Hải Đường cũng cứng họng, đôi mắt trong suốt như thủy tinh thiếu chút nữa cũng muốn rớt ra ngoài.Nàng hoàn toàn không thể tin được, nam nhân trước mắt nàng chính là Hiên Viên Khiếu.
Nàng vẫn cho rằng người có thể thống lĩnh toàn bộ Tây Hoàng phải là một người lớn tuổi, hơn nữa Tây Hoàng phồn thịnh như vậy người thống trị cũng chỉ là nên ngồi không mà hưởng tất nhiên cơ thể cũng phải phì phì đô đô mới đúng. Thật không ngờ, sự thật cùng với sự tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác biệt.
Thân là người thống trị Tây Hoàng – Hiên Viên Khiếu, mặc không hoa lệ, trên người chỉ là quần áo đơn giản màu đen ti sam. Làm cho khí lực của hắn càng thêm to lớn.
“ Xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Khiếu nhăn mày, trầm giọng hỏi.
Chấp hành quan run run, lau mồ hôi lạnh. Hắn vừa muốn giải thích thì Hải Đường đã nhanh bước ra.
“ Ngươi chính là chỗ dựa cho người này sao? Đến cũng thật đúng lúc. Đứa nhỏ này tuy rằng phạm sai nhưng cũng không đến mức phải bị quất nha.” Nàng đem đứa nhỏ đang run run lên phái trước người, ngửa đầu nhìn Hiên Viên Khiếu đang ngồi trên lưng ngựa. Nàng phải lấy hết dũng khó mới dám nhìn thẳng vào con mắt đen sâu không đáy kia.
Khi nhìn trực tiếp khuôn mặt tràn đầy vẻ nam tính, Hải Đường mới phát hiện, Hiên Viên Khiếu chẳng những không già, ngũ quan lại rõ ràng thậm chí có thể nới là anh tuấn. Đôi mắt, cặp môi đều cực kỳ xinh đẹp, nếu thần sắc của hắn không quá đáng sợ thì với gương mặt kia sẽ làm cho không biết bao nhiêu cô nương đem lòng mê luyến.
Hiên Viên Khiếu nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc khi xuất hiện một tiểu cô nương có lá gan thật lớn, dám nhìn hắn nói chuyện. Nàng vất vả ngửa đầu, cặp mắt trong suốt di động cố gắng nhìn rõ vẻ mặt của hắn, không giống như những cô nương bình thường khác khi tiếp xúc với hắn liền kinh hoảng té xỉu.
“ Ngươi là ai?” Nhìn dáng người cùng cách ăn mặc của nàng, hắn xác định nàng không phải là người trong phủ của hắn.
“ Khiếu Vương, đây là tiện nha đầu hôm nay mới tuyển, còn chưa vào phủ đã nàng đã muốn giương oai, thuộc hạ đang muốn giáo huấn nàng làm cho nàng biết mà nghe lời một chút.” Cướp được cơ hội nói chuyện, quan chấp hành cuống quýt nói.
Hải Đường quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn quan chấp hành, tức giận làm cho nàng muốn dùng chân đá cho hắn một cái.
“ Ta giương oai? rõ ràng ngươi ỷ thế hiếp người, nếu ngươi không dùng roi đánh đứa nhỏ này, ta cần nhảy vào sao? ta chỉ là gặp chuyện bất bình.” Nàng nổi giận đùng đùng. Nhìn thấy đứa nhỏ cánh tay đang chảy máu, nàng vội vàng cúi đầu thổi thổi muốn giúp đứa trẻ giảm đi đau đớn, vô thức đang làm như cách thức mà mẫu thân vẫn thường dùng để chăm sóc nàng.
“ Chủ là đánh vài roi.” Quan chấp hành biện hộ.
“ Ngươi chẳng lẽ không biết, roi kia đánh lên trên người sẽ rất đau sao?”
Đứa nhỏ hai mắt đẫm lệ, không dám nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên Khiếu, chỉ là dựa và trong lòng của Hải Đường mà run run.
Hiên Viên Khiếu nhìn chăm chú hành động của nàng. Nàng cẩn thận, ôn nhu toàn tâm chăm sóc chỉ muốn giảm bớt sựu đau đớn của đứa nhỏ. Tư thái còn thật sự chuyên chú, không biết vì sao, động tác đó đã lặng lẽ tác động vào sâu trong lòng hắn.
Hiên Viên Khiếu nhíu mày, gạt bỏ cảm xúc quái dị vừa mới xuất hiện, ánh mắt liếc nhìn quan chấp hành, khôi phục lại sự lạnh băng vô tình, làm cho bốn phía như gặp trời đông giá rét.
“ Nàng nói có thật không? Ngươi đánh đưa nhỏ này?” Hắn vừa nói, mọi người đều sợ hãi, rụt cổ nhìn sắc mặt của hắn.
Quan chấp hành, sắc mặt trắng bệch, biết đã gặp họa “ Ta …ta…” Hắn sợ tới mức nói cũng không được.
“ Ta nói rồi, trong thành Hiên Viên không được phát sinh chuyện đánh đập người làm, ngươi đã biết rõ lại còn cố phạm.” Hiên Viên Khiếu nghiêng đầu nhìn qua hai khúc roi da trên mặt đất, cặp mắt toát ra vẻ chán ghét.
Hắn tuy thống trị Tây Hoàng, nhưng chưa bao giờ sử dụng khổ hình đối với người dân, nhất là những hình phạt cực kỳ tàn ác.
Không ai có thể biết rõ hơn hắn, cảm giác roi da quất lên người đau đớn như thế nào. Nỗi đau đó như dùng lửa trực tiếp đốt trên làn da, đau đớn như toát lồng ngực…
“ Người này ỷ vào thế lực của ngươi cố tình làm bậy, trước cũng ức hiếp không ít người. Hắn là cấp dưới của ngươi, ngươi nên quản lí cho tốt! Có thể đuổi hắn đẩ tránh tiếp tục khi dễ người nhỏ yếu? ” Hảỉ Đường nói như thật.Nhìn thấy Hiên Viên Khiếu tỏ ra là người biết đạo lý, không phải là kẻ thống trị ngu ngốc tàn bạo, nên nàng phóng đại lá gan, trước mặt hắn nói ẩu nói tả.
Mọi người đều trừng lớn mắt kinh ngạc, cô gái này từ đâu đến đây, nàng chẳng những ngăn cản quan chấp hành, thậm chí có gan giáo huấn Khiếu vương nên quản lý tốt thuộc hạ?
Hiên Viên Khiếu thống trị Tây Hoàng mười năm chưa bao giờ có chuyện như vậy.
“ Ngươi đang chỉ trích ta, cho rằng đây là trách nhiệm của ta?” Hiên Viên Khiếu nheo con mắt đen tỏa ra tia nguy hiểm, chưa bao giờ có nữ nhân nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Nàng ngửa đầu, tư thái kiêu ngạo cực kỳ giống một con mèo nhỏ không biết trời cao đất rộng.
Nhưng không nghĩ đến là hắn bị giảng ngược như vậy trong lòng lại không hề có cảm xúc tức giận. Tiểu nữ nhân này thật khác với những nữ nhân hắn đã từng gặp trước đó, tuy rằng dáng người thật nhỏ nhắn nhưng dũng khí lại rất lớn.
“ Ta không ám chỉ mà nói cho ngươi biết chính là ngươi giám sát không nghiêm.” Hải Đường thẳng thắng nói, sau quay đầu nhin lại bốn phía.
Có phải nàng vừa nghe thấy tiếng người hút phải một ngụm khí lạnh?
Hiên Viên Khiếu cặp mắt sáng như sao thong thả nhìn đến khuôn mặt Hải Đường, không nói một lời, thật lâu cũng không dời đi.
Mọi người đều cảm thấy bất an, trầm mặc, không dám chuyển động ánh mắt.
Hải Đường không bị cặp mắt nguy hiểm kia dọa, ngược lại nàng còn trừng mắt lớn nhìn lại.
Rõ ràng là lỗi của hắn, nàng chỉ nói sự thật mà thôi, Trong lòng nàng đã quyết định chủ ý, không thể nhận thua mà thoái nhượng.
Nhưng cặp mắt kia thật sự rất dọa người, làm cho người ta kinh sợ. Hải Đường có vài phần hiểu được vì sao cư dân Tây Hoàng do hắn quản lý đều ngoan ngoãn bỏ thói quen du mục trở nên an cư lạc nghiệp.
Đối với khuôn mặt quỷ lạnh như băng, cùng với khí thế uy nghiêm của hắn, người nào lại to gan muốn tạo phản?
Nhưng hắn còn muốn nhìn nàng như vậy bao lâu nữa? Dũng khí của nàng cũng đang mất đi theo thời gian, hai chân đã muốn phát run.
Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Khiếu dường như đã nhìn đủ, thong thả đứng xuống ngựa.
“ Đem hắn nhốt lại trong nhà giam, ngày sau xử trí.” Hắn thản nhiên phân phó sau đó quay người đi.
Mọi người vì mệnh lệnh của hắn mà kinh ngạc, tiếng hút nhanh không khí lại vang lên. Hạ lệnh xử phạt quan chấp hành, tất là Khiếu vương đang nhận thua tiểu nữ nhân này sao?
“ Khiếu…Khiếu vương, thỉnh tha cho ta…” Chấp hành quan kêu thảm, hai chân như nhũn ra, mặc cho hai tên binh lính đem hắn đến nhà giam.
Hải Đường ngay cả thời gian để thở một hơi cũng không có, thấy quan chấp hành bị đưa đi, nàng vội vàng tiến lên, ôm ngay chân của Hiên Viên Khiếu, muốn ngăn cản hắn rời đi. Nàng thầm nghĩ, muốn chính nghĩa không phải là muốn hại chết một người.
“ Đợi chút, Ta như vậy là muốn ngươi giúp cho đứa nhỏ kia thoát khỏi đòn roi, không phải muốn ngươi quất người kia hoặc là dùng khổ hình gì để tra tấn hắn.” Nàng vội vàng nói, hai tay ôm chặt đùi hắn. Nàng hoàn toàn không thấy tư thê lúc này thật sự chướng mắt.
Từ góc độ hắn nhìn xuống trùng hợp có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết bên trong cổ áo của nàng.
“ Ngươi chẳng lẽ được voi lại đòi tiên?” Hiên Viên Khiếu nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tầm mắt còn lưu một chút ở cổ áo nàng.
Tiểu nữ nhân này thật như một tiểu ma tước ngũ quan toàn mỹ, thậm chí còn xinh đẹp hơn nữ nhân Tây Hoàng một phần nhờ dáng người tinh xảo, mãnh khảnh động lòng người. Bên trong lớp áo thô là một thân hình tuyệt với có thể làm cho nam nhân mất hồn. ( con sói đang ngắm con cừu)
Hải Đường dùng sức lắc đầu, tóc đen xát qua da thịt, nàng ảo giác sao? Thân hình hắn vừa rồi tựa như đột nhiên cương lên một chút.
“ Không, quất roi không phải chuyện tốt. Hắn mặc dù có sai, ta cũng không đồng ý ngươi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn này xử phạt hắn.” Nàng nghiêm túc nói.
“ Xử phạt của hắn sẽ là lao động khổ dịch mười năm, không phải quất roi.” Hắn nhìn xuống hai tay nàng. “ Hiện tại, buông tay ra.” Hắn chậm chạp nói, khẩu khí uy quyên làm cho người khác không dám cãi lại.
Hải Đường lúc này phát hiện bản thân vẫn đang ôm đùi hắn ( ăn đậu hủ của sói hơi lâu nha tỷ), nàng hơi xấu hổ, hai má trở nên hồng hồng, vội vàng buông tay xuống.
“ Mau chóng phái người khác đến an bài bọn họ vào phủ.” Hiên Viên Khiếu miệng nói nhưng ánh mắt trong chốc lát vẫn lưu lại trên khuôn mặt nàng. Nữ nhân này dám trước mặt hắn lớn tiếng, không hiểu là dũng cảm hay ngu ngốc?
Tóm lại, nàng đã để lại ấn tượng thật sâu trong lòng hắn.
Đến khi Hiên Viên Khiếu rời đi, mọi người mới bắt đầu nghị luận chuyện vừa xảy ra. Về phần Hải Đường, cơ thể như bị rút xương, yếu đuối nằm thở trên mặt đất.
“ Vừa rồi không phải còn rất dũng cảm sao? tại sao người kia mới đi, tỷ đã gục ngã?”
“ Ngươi cứ thử đối mặt với hắn xem, ta không tin ngươi chống đỡ được bao lâu.”Hải Đường trừng mắt nhìn đệ đệ, “ Ngươi vừa rồi trốn ở đâu, thấy ta gặp nguy hiểm cũng không cứu, có xem ta là tỷ tỷ của ngươi không?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Hải Đồng chỉ là biểu tình vô tội, tay ôm đưa nhỏ kia, “ Đệ cũng rất lo lắng a, nhưng nhìn tỷ còn có thể ứng phó nên mới chưa ra tay.” Chính mình khi nhìn thấy Hiên Viên Khiếu hai chân cũng như cứng lại, không thể di chuyển.
Ngoại trừ tỷ tỷ xinh đẹp trần ngập nghĩa khí của hắn, mọi người đều sợ khí thế của Hiên Viên Khiếu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hải Đường hừ lạnh một tiếng, phủi lấy đất cát đang bám trên người.
“ lần sau có xảy ra chuyện, cần đứng gần một chút, nhiều người một chút, như vậy khí thế mới không thua người khác nha.” Nàng tự nói, cũng có chút hoài nghi có bao nhiêu người có thể đối mặt với Hiên Viên Khiếu mà không hoảng sợ bỏ chạy
Hải Đồng nhìn chỗ Hiên Viên Khiếu ở cách đó không xa, nhíu mày.
“ Chuyện vào phủ Hiên Viên Khiếu trộm phương thức chế lụa, có nên thực hiện không?” Hắn nói nhỏ, không để đứa trẻ nghe thấy.
“ Vì sao? Chúng ta vất vả mới trà trộn vào được, chưa tìm được phương pháp chế lụa như thế nào lại dừng tay?” Hải Đường khó hiểu nhìn đệ đệ.
Lại nghĩ đến khi mùa đông cuộc sống thật sự khó khăn. Nàng lại toàn tâm muốn giúp người tộc mình kiếm phúc lợi, nhanh chóng trộm phương thức tạo lụa, sau đó bỏ chạy là cách duy nhất.
“ Chính là đệ có chút bất an.” Hải Đồng vừa nói, vừa vỗ vỗ đầu đứa nhỏ đang run sợ. Hiên Viên Khiếu có thể thuận lợi thống trị Tây Hoàng, không phải dựa vào uy danh tàn nhẫn của bạo quân Hiên Viên Vô Cực, mà là khí thế nguy hiểm làm cho mọi người theo bản năng mà thần phục. Muốn trộm được tạo thuật trong tay Hiên Viên Khiếu tuyệt đối là một nhiệm vụ khó khăn. Hải Đồng bắt đầu cảm thấy kế hoạch của bọn họ thật sự quá ngây thơ.
“ Không có gì bất an, ta không phải vừa mới đối mặt với Hiên Viên Khiếu sao? Hắn không phải là người không phân rõ phải trái. Đừng lo lắng, mọi chuyện không chừng sẽ thuận lợi.” Hải Đương lạc quan, đi theo hàng người vào phủ, giải quyết được chuyện của chấp hành quan làm tâm tình của nàng thật tốt.
Hải Đồng lắc đầu thở dài biết là không thể ngăn cản được Hải Đường. Cho dù hắn muốn ngừng kế hoạch, nàng cũng sẽ tự mình tiếp cận Hiên Viên khiếu, như vậy lại càng nguy hiểm. Vì bảo vệ nàng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đâm lao.
Hiên Viên Khiếu đúng là một người thống trị hoàn hảo, lại là một nam nhân bình tĩnh, khó lường, đối với người khác thật sự nguy hiểm. Đây là việc mà người thông mình nào cũng có thể nhìn ra.
Người càng thông minh sẽ biết quý trọng tính mạng, nhanh chóng xoay người bỏ chạy chứ không mạo hiểm đi thêm bất cứ bước nào.
Thật đáng tiếc là tỷ tỷ của hắn lại không phải là một người thông minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...