Xuân về hoa nở, bên trong Hiên Viên phủ bao phủ một mảnh hài hòa.
Hải Đường lững thững đi qua đình viện, bên cạnh là bạch hổ, nàng cầm một cuốn sách ghi chép về tơ lụa, cố sức đọc.
Tuy rằng phương thức Hiên Viên Khiếu dạy nàng thật là làm người không nên gật bừa, nhưng không thể phủ nhận, phương pháp như vậy thật làm cho người ta “ ấn tượng sâu sắc.”….
Xuân về hoa nở, bên trong Hiên Viên phủ bao phủ một mảnh hài hòa.
Hải Đường lững thững đi qua đình viện, bên cạnh là bạch hổ, nàng cầm một cuốn sách ghi chép về tơ lụa, cố sức đọc.
Tuy rằng phương thức Hiên Viên Khiếu dạy nàng thật là làm người không nên gật bừa, nhưng không thể phủ nhận, phương pháp như vậy thật làm cho người ta “ ấn tượng sâu sắc.”
Vài lần học trong khuê phòng, trên giường tiếp thu, bất quá chỉ trong vòng thời gian nửa tháng nàng đã đại khái học xong cách phân biệt tơ lụa.
Bọn người hầu thấy nàng liền che miệng cười trộm, nàng mỗi lần đều đỏ mặt xấu hổ cúi đầu, sau mau chóng né ra.
Làm sao còn dám hỏi thẳng bọn họ cười cái gì, nàng khi hoan ái thanh âm lớn quá, người trong phủ khẳng định đều nghe được.
Hôm nay nàng ăn trưa một mình, nên ra ngoài đi bộ. Việc như vậy không tầm thường, Hiên Viên bình thường đều đem nàng cột bên người như hình với bóng. Nhưng sáng nay khi thức dậy đã không thấy hắn, hỏi Cổ Chuyên cũng không hỏi được hắn ở nơi nào.
Nàng đi loạn một hồi, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi vào phủ trạch cạnh phòng thuốc. Nàng rón rén đi về phía trước, muốn nhìn lén hắn rốt cục đang làm gì, vì sao lại không cho nàng biết.
Cửa rất cao, nàng không thể đứng được đến cửa sổ, nhìn quanh lại không thể tìm thấy cái gì để đứng lên. Nàng nghĩ nghĩ, tầm mắt chuyển tới trên người bạch hổ.
“ Nè.” Nàng thấp giọng kêu
Cặp mắt hổ phách đột nhiên mở lớn, bạch hổ theo bản năng lùi về sau hai bước.
“ Mau a, chỉ lần này thôi, đêm nay trở về ta sẽ xin tổng quản cho mày thêm đồ ăn, được không?” Hải Đường nói thật nhỏ, không dám lớn tiếng sợ Hiên Viên Khiếu nghe được, lộ ra bộ dáng “ Tốt thôi, không cần sợ, dù sao ta cũng rất nhẹ, chúng ta ở trong phòng cũng không phải thường xuyên chơi như vậy sao?” nàng còn thật sự khuyên, nhưng chủ ý đã quyết định.
Bạch hổ bả vai cúi xuống, nhận mệnh tiến lên, râu run run. Miệng xuy vài tiếng thể hiện hành động của nàng thật không đúng.
Hải Đường tháo giầy, cẩn thận đứng lên lưng bạch hổ, da lông của nó cọ vào lòng bàn chân có chút ngứa. Nàng vịn vào thanh cửa, chuẩn bị nhìn lén.
Đúng lúc này cửa đột nhiên mở ra.
“ A!” Hải Đường kêu kinh một tiếng, bạch hổ dưới chân đã nhanh nhẹn đứng tránh, hổng chân nàng mạo hiểm ngã xuống.
Nàng không cảm giác đau, một đôi tay kiên cố mạnh mẽ đón được nàng. Nàng sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt kia, nàng có chút xấu hổ.
“ Nàng ở đây làm gì?” Hiên Viên Khiếu nhăn mày, đã sớm phát hiện nàng ở ngoài cửa.
“ Thiếp…” mắt nàng vòng vo, sau mới nhìn đến hắn “ Thiếp muốn nhìn xem chàng đang làm gì, vì sao lại thần thần bí bí không cho thiếp biết?”
“ Có chuyện ta phải một mình đi làm.” Hắn thản nhiên, tay buông nàng xuống.
Hai tay Hải Đường ôm lấy gáy của hắn, hai chân vững vàng cuốn lấy thắt lưng của hắn “ Thiếp muốn cùng làm.” Nàng tuyên bố, phát hiện hộp gỗ trên tay hắn “ Đó là cái gì?”, nàng hỏi tràn ngập hiếu kì
“ Đặc sản Tây Hoàng – Hồi hồn thảo.”
“ A, có người bị thương sao?” có người bị thương tức là có người cần nàng giúp, niềm vui nhất của nàng là giúp người.
Hiên Viên Khiếu gật gật đầu, thần thái có chút quỷ dị, nheo mắt nhìn nàng, biết khó thoát khỏi nữ nhân tò mò này, nhưng mà chuyện trọng đại, hắn không muốn có quá nhiều người biết được nội tình. Nếu làm cho người có tâm biết người kia đã vào Tây Hoàng, khẳng định sẽ tạo ra một phen rung chuyển.
“ muốn đi cùng cũng được, nhưng nàng phải đáp ứng ta, tuyệt đối phải im lặng, không được nói nửa câu càng không thể bất cứ chuyện gì nàng nghe thấy nhìn thấy.” Hắn thận trọng nói với nàng, ánh mắt căng thẳng.
Thần thái lạnh lùng của hắn không thay đổi nhưng ánh mắt đã chuyển qua nhu hòa, hai tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, sau cẩn thận đem nàng đi đến phía sau vườn ẩn nấp.
Hải Đường có chút ngẩn ngơ, tóc vừa mới bị động tác kia làm cho rối loạn. Tuy không rõ, nhưng hành động vừa rồi của hắn hết sức thân thiết làm cho nàng cảm thấy thật ngọt ngào.
Nàng cảm thấy thật hạnh phúc như đang nằm mộng đẹp, cảm nhận được sự sủng ái của hắn, thật sự hi vọng những ngày như vậy cứ tiếp tục kéo dài…
Qua khỏi khu vườn, cách vài bức tường cao, lại xuyên qua con đường mòn gập ghềnh, tiếp tục qua một ngọn núi cao, hai người đi trong nhanh trong núi.
Hải Đường theo sau Hiên Viên Khiếu, thở hồng hộc, trong lòng có chút hối hận, vì sao lại đi một chuyến mệt nhọc như vậy, làm toàn thân đều là mồ hôi.Nhưng trong một lúc, lòng hiếu kỳ của nàng lại xôn xao, đoán xem là ai lại có thể ở một nơi ẩn mật như vậy, nhưng mà cũng không nên làm cho người ta trèo non lội suối?
Hiên Viên Khiếu tự mình đem đi hồi hồn thảo, khẳng định người đó đối với hắn thập phần quan trọng.
Đi khoảng hai canh giờ, hai người dừng lại trước một sơn động.
“ Nhớ rõ những gì nàng hứa.” Hiên Viên Khiếu lên tiếng dặn.
Hải Đường gật đầu, khẩn trương như gặp đại địch theo hắn bước vào sơn động.
Bên ngoài nhiệt độ rất cao, trong sơn động lại thật râm mát. Hiên Viên Khiếu đi lại vững vàng, giống như đối với nơi này rất quen thuộc.
Hải Đường phát hiện đá dưới chân đột nhiên trở nên mềm mại, hồ nghi cúi đầu mới phát hiện bên dưới là một tầng gấm thật dày, so với Hiên Viên phủ còn xa hoa hơn, ở cuối đoạn đen tối, có một đạo ánh sáng nhu hòa, khi đến gần nàng mới phát hiện đó là một cây nến thật lớn.
Dưới nến là một nam nhân, trên đùi hắn là một nữ tử nhỏ nhắn, hai mắt nàng ta nhắm nghiền, như là đang hôn mê bất tỉnh.
“ Vật kia đâu?”Namnhân kia trầm giọng hỏi, thanh âm trong sơn động thật có ma lực làm cho người khác thần phục.
“ Đã mang đến.”Hiên Viên Khiếu cũng như vậy chỉ trả lời đúng chỗ trọng yếu.
“ Lập tức giao cho ta.” Thanh âm lãnh khốc làm người người khiếp sợ nhưng vẫn cẩn thận che chở nữ tử trong lòng.
“ Hồi hồn thảo này đã phơi khô, nàng không thể nuốt được.” Hiên Viên Khiếu cúi đầu nhìn về Hải Đường, tay chỉ vào ấm bạc bên cạnh hồ nước “đem hồi hồn thảo bỏ vào ấm, dùng lửa nấu qua, đổ ra một chén.”
Vừa định nói một câu, lại nhớ đến lời hứa của mình, nàng nhanh chóng nuốt vào bụng. Nhanh tay chạy đi làm những gì hắn sai bảo. Lúc này mới phát hiện trong sơn động vật gì cũng có, lại rất xa hoa, rõ ràng là để vương tộc sử dụng.
Hồi hồn thảo thả vào trong nước, phát ra một tiếng vang.
“ ta nợ ngươi một lần.”Namnhân kia lại nói, tay khẽ vuốt mái tóc đen cua nữ tử
“ta chỉ hi vọng ngươi mau rời khỏi Tây Hoàng.” Hiên Viên Khiếu không chút khách khí ra lệnh đuổi khách.
“ Đừng vô tình như vậy, máu mủ tình thâm, ngươi và ta khó có thể gặp lại.” hắn khẽ cười một tiếng, nhưng tràn ngập băng hàn, không có một chút ý cười.
“ Ta và ngươi không có chút thân tình nào để nói. Huống hồ dòng máu đó, nếu có thể lựa chọn ta thà rằng không cần.” Hiên Viên Khiếu lạnh nhạt nhìn về phía Hải Đường. Nàng đã nấu xong bắt dược, có chút suy nghĩ sau mới đem đến cho nam tử kia.
Dưới ánh nến, nàng mở to hai mắt nhìn diện mạo người kia. Từng bước đến gần, nàng cảm giác được một loại áp lực, ánh mắt so với đạo kiếm còn lợi hại hơn, nếu là người xa lạ dễ dàng đưa người ta vào chỗ chết.
Thân hình cao lớn cùng Hiên Viên Khiếu có vài phần giống nhau, so ra còn hơn vài phần âm u tao nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, lóa ra một chút quỷ dị.
Trong lòng Hải Đường sợ hãi, hai chân run run. Nàng cố gắng chống cự, đem dược đến bên người nam nhân.
Bỗng một cánh tay cường tráng dùng sức chế ngự cằm nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên. Nàng khinh suyễn một tiếng, nhìn vào đôi mắt tàn khốc. Đôi mắt hắn, đúng là màu lam—
Thanh long, Hiên Viên Diễm!
“Buông nàng ra”, một mệnh lệnh cứng rắn truyền đến, chủ nhân của thanh âm cũng bốc lửa giận ngùn ngụt.
Hiên Viên Diễm nheo đôi mắt như ma vật, khuôn mặt Hải Đường tái nhợt, khóe miệng bứt lên một chút cười. Nàng vì sợ hãi mà mặt trắng bệch, chu sa trên trán lại càng đỏ bừng.
“ Ngươi thực để ý nữ nhân này?” Hiên Viên Diễm buông lỏng tay, không làm khó dễ Hải Đường.
Nàng thoát được sự kiềm chế, thân hình òa vào trong lòng Hiên Viên Khiếu, hai tay ôm chặt hắn, run run. Nếu trước đó biết người muốn gặp là tàn khốc huyết tinh hoàng tử, nói gì nàng cũng sẽ không đi theo, ngược lại sẽ chạy thật xa.
Thanh danh của Hiên Viên Diễm là tàn khốc nhất, nghe đồn bất luận kẻ nào dính đến hắn cũng gặp vận rủi. Nàng bắt đầu đồng tình với nữ tử đang hôn mê kia, nàng ấy cũng bị Hiên Viên Diễm liên lụy sao?
Càng làm cho nàng bất an là ánh mắt của Hiên Viên Diễm mới nhìn nàng, làm cho nàng có chút đăm chiêu. Bộ tộc của nàng hai năm trước từng tiếp xúc “ Hiên Viên quân.”, nay vật đổi sao dời, hắn có nhận được thân phận của nàng không?
“ Không liên quan đến ngươi.” Hiên Viên Khiếu lạnh lùng trả lời, tay vô về lưng của nàng, biết nàng đang rất sợ hãi.
“ Thật không?” Hiên Viên Diễm cười lạnh, hạ người đem chén thuốc đưa vào trong miệng nữ tử đang hôn mê kia.
Hải Đường nhìn mà ngây người, không thể tin một người tàn nhẫn như hắn cũng có thể có cảm xúc thương tiếc đối với nữ nhân.
Xác định nàng kia đã nuốt thuốc xuống, Hiên Viên Diễm mới ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn cười mạt lạnh
“ Ngươi không phải bận rộn về việc… chính sự của Tây Hoàng sao? Nhưng lại có năng lực đem công chúa của Nhạn tộc đến Hiên Viên thành.” Hắn không chút để ý nói.
Không khí đột nhiên ngưng kết, Hải Đường phát hiện, thân hình đang ôm nàng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Nàng cắn môi, không dám ngẩng đầu lên, muốn mở miệng giải thích nhưng trong mắt hắn là thần sắc làm cho nàng sợ hãi.
Con ngươi đen mị lên, so với phẫn nộ còn lãnh khốc hơn, bộ dáng so thật giống với Hiên Viên Diễm.
“ Hiên Viên… thiếp.. thiếp có thể giải thích.” Nàng cố nói, lại bị hắn đẩy ra.
Hắn đẩy nàng như vậy, thân thể không đau nhưng lòng nàng đau quá…
Nàng mất thật nhiều thời gian, thật vất vả mới làm cho hắn ôn nhu, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì, hắn trước mắt đều là muốn cự nàng.
“ Như thế nào, ngươi cũng không biết thân phận của nàng?” ánh mắt màu lam phát hiện sự khác thường giữa hai người, “ Hai năm trước, ta lãnh binh tiến đánh lãnh địa gần thánh địa của Nhạn tộc, bởi vì gặp đại dịch, lại được nhạn tộc cứu giúp ta mới không thuận đường mà tiêu diệt tộc hắn, nữ nhân này thật sự xinh đẹp, lại rất tinh quái, ta sẽ không nhớ lầm.”
Ánh mắt đông lạnh của Hiên Viên Khiếu dừng lại trên người Hải Đường, không có một điểm cảm xúc.
Nàng nước mắt lan tràn, vươn tay lau lau quệt quệt, lại không dám thử tiến lên đụng chạm hắn
Sau một lúc, Hiên Viên Khiếu xoay người, bộ pháp cứng ngắc đi ra ngoài, không thèm liếc mắt cho Hải Đường một cái, “ Ngươi đã có được hồi hồn thảo, lập tức rời khỏi Tây Hoàng.” Nói xong lạnh lùng rời đi.
Hải Đường vội vàng đuổi kịp, muốn nói lại thôi.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, Hiên Viên Diễm vuốt sơ nữ tữ đang nằm trên gối “ ta chưa từng nhìn thấy hắn phẫn nộ như vậy.” Hắn nói như nàng có thể nghe thấy, “ hắn phẫn nộ, là vì một nữ nhân, chỉ là vì một nữ nhân…” hắn thấp giọng, phát ra tiếng cười chua sót.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...