"Giang Chu Khách tiếng tăm lừng lẫy không phải luôn luôn chỉ vẽ sơn thủy không vẽ người à! Ta còn tưởng rằng An thiếu gia cũng giống như những học giả kiêu ngạo kia, không xem ai ra gì! ”
Tiết Hạo là một tay ăn chơi nổi danh ở kinh thành, năm ngoái kiệu tám người khiêng cưới một vị thiên kim nhà danh môn.
Nhưng mà mặc dù đã thành gia, độ ăn chơi của Tiết Hạo cũng không hề giảm, không chỉ trong nhà xảy ra vài chuyện gà bay chó sủa, ngay cả Tần Lâu Sở quán ở kinh thành cũng phải hứng chịu kiếp nạn.
Kỳ Diễn An có mấy ngày không gặp được gã, không biết có phải ở nhà quỳ bàn giặt hay không.
Hôm nay không biết tại sao lại đụng phải gã, nghe nói Kỳ Diễn An muốn vẽ tranh, Tiết Hạo nhất định phải đến xem.
Nghe gã chế nhạo, kỳ Diễn An chẳng thèm nhấc lông mày, nụ cười ngoài miệng vẫn xinh đẹp đến bắt mắt: "Tiết huynh sao hôm nay có thời gian rảnh vậy? Tẩu tử có biết huynh tới Linh Hi Lâu không? A, mới vừa rồi quên nói với huynh, mấy vết đỏ trên gáy kia là bị mèo cào à? ”
Nói xong, liếc mắt nhìn Tiết Hạo một cái, tự hỏi tự trả lời: " Nhưng mà ta nhớ, trong nhà Tiết huynh không nuôi mèo, chẳng lẽ..."
Kỳ Diễn An còn chưa nói xong, Tiết Hạo đã nổi cả da gà, hốt hoảng che gáy, cười khổ nói: "An thiếu gia thật đúng là biết chọc vào chỗ đau của người ta, quỷ cái nhà ta, chậc chậc, ta dám giận không dám nói...!Nhìn ngươi tiêu dao tự tại làm ta cũng ghen tị, ngàn vạn lần chớ cưới vợ, cưới cũng phải cưới người hiền lành..."
Tiết Hạo xem ra là "tích oán đã lâu", cầm quạt khoa tay múa chân, miệng lải nhải không dứt.
Gã còn chưa nói xong, đã nghe ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gọi.
"Thiếu gia!"
Một tiếng này vừa nhẹ vừa nhỏ, Kỳ Diễn An cho là ngày đêm nghĩ nhiều sinh ra ảo giác, nhưng vẫn đặt bút xuống, bước nhanh về phía cửa sổ.
Kỳ Diễn An không có ảo giác cũng không hoa mắt.
Kỳ Sóc ở ngay dưới đó.
Trong nháy mắt nhìn thấy Kỳ Diễn An, sự lo sợ bất an trong y quét sạch, ánh sáng trong mắt lập tức loé lên sáng ngời.
Kỳ Diễn An cười rạng rỡ: "Ngươi ở đó chờ ta, đừng chạy lung tung.
”
Tiết Hạo đang muốn tiến lại gần xem ai khiến Kỳ Diễn An cười vui vẻ như vậy, không ngờ Kỳ Diễn An thuận tay đóng cửa sổ lại.
Tiết Hạo: "..."
Tiết Hạo: "Nghe ý tứ này, phía dưới hẳn là người thân cận với An thiếu gia, muốn nhìn tiểu nương tử xinh đẹp chút thôi cũng không được à? ”
Kỳ Diễn An mỉm cười: "Không phải là tiểu nương tử gì.
Phu nhân nhà ta đến tìm ta, hôm nay là không vẽ nữa, mọi việc đều phải lấy phu nhân làm đầu.
”
Tiết Hạo: "..."
Tiết Hạo bị hắn làm cho nghẹn đến không nói nên lời, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao ta chưa từng nghe nói An thiếu gia có vợ nhỉ? Chuyện ngươi thành hôn lớn như vậy cũng không nói một tiếng, không khỏi quá không nể mặt chứ? ”
Kỳ Diễn An cuộn bức tranh lại, cất kỹ: "Còn chưa làm lễ, nhưng mà cũng là chuyện sớm muộn.
”
"Ai, " Tiết Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, "Đệ muội nếu đã chờ ở phía dưới, thì cũng phải gặp mặt chào hỏi một phen chứ nhỉ."
Kỳ Diễn An đi thẳng đến cửa, chắp tay chào tạm biệt Tiết Hạo: "Phu nhân nhà ta sợ người lạ, đợi ta nói chuyện với y, lần sau sẽ đưa tới gặp Tiết huynh.
”
Vị trí Kỳ Sóc đứng vừa đúng là bên dưới gian sương phòng mà Kỳ Diễn An thường đi vẽ tranh, không hướng ra mặt phố, là nơi tương đối yên tĩnh của Linh Hi Lâu.
Kỳ Diễn An bảo y đứng tại chỗ chờ, Kỳ Sóc thật đúng là một bước cũng không dám lộn xộn, đứng đó chờ Kỳ Diễn đi xuống.
Kỳ Diễn An hỏi y: "Biết ta ở đây, sao không vào tìm ta? ”
Kỳ Sóc ấp úng nói: "Trong này cứ làm cho ta thấy sờ sợ sao ấy.
”
"Nếu lời này của ngươi bị người khác nghe thấy, nhất định là chê cười ngươi không có tiền đồ cho xem." Kỳ Diễn An búng trán y một cái, "Nhưng ngươi không đi vào, cũng không nhìn thấy tranh ta vẽ rồi ”
Kỳ Sóc tròn mắt chờ mong: "Thiếu gia lại vẽ tranh mới sao? ”
Thấy vẻ mặt bí mật Kỳ Diễn An khiến Kỳ Sóc hoang mang.
Nhưng không bao lâu nữa, y liền hiểu được phản ứng của Kỳ Diễn An lúc này là như thế nào.
Người vẽ trong bức tranh không phân biệt được là nam hay nữa, mái tóc đen dài như thác nước, da trắng hơn tuyết, quần áo trên người nửa che nửa đậy, lộ ra nửa bên lưng và đầu vai mượt mà.
Người nọ chỉ lộ ra một bên khuôn mặt, đôi mắt to tròn, đuôi mắt nhuộm một màu đỏ mê người, bộ dáng tràn đầy dục vọng không thể nói ra rất là khiến người ta thương xót.
Kỳ Sóc mới đầu chỉ cảm thấy thiếu gia vẽ rất đẹp, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy người này đẹp, vẻ mặt khóc nức nở vừa sinh động vừa khiến người ta đau lòng.
Nhìn nhìn, Kỳ Sóc liền cảm thấy không đúng lắm, trên vai người này có một nốt ruồi, Kỳ Sóc vừa hay cũng có.
Khi đó Kỳ Sóc và Kỳ Diễn An thường xuyên lén lút thân mật vào ban đêm, giống như vụng trộm.
Kỳ Diễn An còn hoạt động suốt đêm, Kỳ Sóc chịu không nổi kích thích, vừa che miệng nhỏ giọng khóc nức nở, vừa nghe Kỳ Diễn An nằm bên tai gọi y là "Bé trăng nhỏ".
Kỳ Diễn An vừa gọi vừa cắn vào nốt ruồi trên xương bả vai y.
Lúc ấy mặt Kỳ Sóc "bùng" lập tức đỏ lên.
Đúng lúc này, thật trùng hợp Lâm Ngọc Nhi nhận ra y, còn hàn huyên vài câu.
Thấy Kỳ Sóc đang xem tranh, Lâm Ngọc Nhi liền nói: "Nghe An công tử nói, trên bức tranh này vẽ phu nhân của hắn, lại hỏi hắn, hắn chỉ cười, không chịu nói thêm nữa.
Chưa bao giờ nghe nói qua chuyện An công tử thành hôn, công tử nhà ngươi thật sự biết đùa.
”
Kỳ Sóc cũng không biết mình đi ra khỏi Linh Hi Lâu như thế nào.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
Nhưng mà, đây cũng là chuyện sau.
Trước mắt Kỳ Sóc đang suy nghĩ về vẻ mặt của Kỳ Diễn An, tự hỏi vì sao Kỳ Diễn An lộ ra vẻ mặt này khi nói về bức tranh mới.
Kỳ Sóc thế nào cũng đoán không ra nguyên nhân trong đó, càng cảm thấy mình ngu dốt như một con ngỗng ngốc nghếch.
Nhưng mà Kỳ Diễn An cũng không cho y thời gian suy nghĩ lung tung, hai người đi cùng nhau không lâu, Kỳ Diễn An quay qua hỏi: "Còn đau không? Hôm nay...!Ngươi có bôi thuốc không? ”
Hỏi xong câu này, 2 người đều đỏ mặt.
Kỳ Sóc nhỏ giọng nói: " Bôi rồi.
”
Giọng Kỳ Sóc trả lời như muỗi kêu khiến Kỳ Diễn An không khỏi nhíu mày, chỉ cho rằng Kỳ Sóc đang có lệ, hắn nghiêm nghị nói: "Để ta bôi cho ngươi đi, Hôm trước nhìn thấy ngươi ngay cả ngồi trên ghế cũng không thoải mái, giống như trên chiếc ghế đó có cái đinh dài.
Ngày hôm qua ngươi cứ nhất quyết không cho ta giúp ngươi, nói ngươi tự bôi, ta mới không nhìn, kết quả hôm nay..."
Kỳ Sóc vội vàng nói: "Ta bôi thật rồi mà! ”
Y sốt ruột, giọng nói đột nhiên tăng lên khiến người đi đường ngang qua dừng chân quan sát.
Ai cũng tưởng bọn họ sắp cãi nhau, đang muốn góp vui.
Kỳ Sóc quẫn bách liên tục xin lỗi, còn chưa đợi y nói xong, Kỳ Diễn An đã nắm lấy tay y chạy xa.
Kết quả vừa dừng lại, Kỳ Sóc thở hồng hộc, không quên tiếp tục giải thích: "Ta biết là cần phải bôi thuốc, chỉ là nghĩ đến việc cho thiếu gia thấy mông, sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng."
Người đi bộ trên đường phố mặc dù không nhiều, nhưng cũng có một vài người lẻ tẻ.
Kỳ Diễn An không thể nhịn được nữa, một tay che miệng y lại, kéo y vào một con hẻm nhỏ hẹp bên cạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...